Hoa Đô Thú Y

Chương 51: Có sát khí!n


Đọc truyện Hoa Đô Thú Y – Chương 51: Có sát khí!n

Hoa Đô Thú Y
Tác giả: Ngũ Chí
Chương 51: Có sát khí!
Dịch: MrKen
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Tuy rằng trong lòng rất tò mò và kinh ngạc nhưng Chu Hiểu Xuyên hay Hoàng Hiểu Uyển đều không mở miệng hỏi mà giữ ở trong long, giúp Lý Vũ Hàm giấu đi chuyện gia đình của cô. Đợi đến khi mọi người đi khỏi, Lý Vũ Hàm mới dẫn Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển đang rất nghi hoặc đi vào trong phòng ngủ của cô. Ở đống sách chất cao như núi, cô cầm lên hai tờ giấy đưa cho hai người, cười nói:
– Chị biết các em lúc này nhất định sẽ tò mò vì sao chị phải đợi đám người kia đi. Hãy xem qua cái này một lát đi, xem xong rồi hãy nói mọi chuyện.
Nhìn nội dung tờ giấy trong tay xong, Chu Hiểu Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu lên, mang theo vẻ mặt không tin nói:
– Sư tỷ, chị đem cổ phần của phòng khám thú cưng chia làm ba, để em với Hoàng Hiểu Uyển cùng đứng tên sở hữu?
– Đúng vậy!
Lý Vũ Hàm gật đầu đáp, bày ra động tác chuyện này không có gì đáng phải nói cả. Hoàng Hiểu Uyển xem xong nội dung trên tờ giấy, kinh ngạc hỏi:
– Chị Vũ Hàm, sao chị phải làm như vậy?
Lý Vũ Hàm đáp:
– Bởi vì chị tính đem việc kinh doanh của phòng khám nhờ vào hai em. Bản thân chị muốn thư giãn một thời gian, ít nhất là trong mấy năm nữa…

So với Hoàng Hiểu Uyển, Chu Hiểu Xuyên hiểu rõ chuyện của Lý Vũ Hàm hơn một ít. Nghĩ lại những chuyện Sa Tử nói cách đây mấy ngày, khi nghe được những lời này hắn không khỏi nhíu mày hỏi:
– Sư tỷ, chị không muốn là làm bà chủ nữa à? Chẳng lẽ chị không muốn làm bác sĩ thú y nữa hay sao? Là vì cha mẹ chị muốn chị bỏ cái nghề thú y này phải không?
Lý Vũ Hàm lặng đi một chút, nhìn hắn với ánh mắt kinh nghạc, hỏi ngược lại:
– Ơ, làm sao em biết cha mẹ chị không cho chị tiếp tục làm bác sĩ thú y nữa?
– Sặc…
Chu Hiểu Xuyên gãi đầu gãi tai, không biết trả lời như thế nào mới tốt. Hắn không thể nói là mọi chuyện đều do hắn biết được từ Sa Tử. Thậm chí Sa Tử còn cung cấp cho hắn rất nhiều thông tin nữa mà. Cuối cùng hắn chỉ có thể úp úp mở mở giải thích:
– Mấy ngày trước, có người quen với em nói như vậy…
May mắn là Lý Vũ Hàm mặc dù nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều về chuyện này nữa. Vuốt vuốt cằm, sau đó quay về chủ đề lúc nãy nói:
– Hiểu xuyên nói không sai. Đúng là cha mẹ chị ngăn cản không cho tiếp tục làm bác sĩ thú y nữa. Họ muốn nhanh chóng gả tôi cho người ta để có cháu ngoại bế…
Nói đến đây, nàng nở nụ cười tự giễu rồi mới nói tiếp:
– Mặt khác còn có một nguyên nhân, đó là chị tính đi ra nước ngoài, đến trường đại học Edinburgh để học chuyên ngành bác sĩ thú y chuyên nghiệp.
Nói xong, nàng kéo ngăn kéo ra, lấy ra một phong thư đóng dấu của trường đại học Edinburgh:
– Thực tế, chị đã nhận được giấy báo của trường đại học Edinburgh. Thời gian tới chị sẽ xắp xếp công việc ổn thỏa để qua nước Anh du học.
– Khoa thú y của đại học Edinburgh gửi thư mời chị học? Trời ơi là trời, sư tỷ, chị quả thật lợi lại nha!
Lời tán thưởng của Chu Hiểu Xuyên là xuất phát từ nội tâm. Bởi thi đầu vào của các trường đại học nước ngoài vô cùng khó khăn, huống chi là trường đại học danh tiếng bậc nhất thế giới như Edinburgh. Lý Vũ Hàm có thể thi đậu vào trường này, không thể dùng hai từ xuất sắc để hình dung nữa rồi. Lý Vũ Hàm cười he he, không khỏi đắc ý nói:
– Để có được lá thư trúng tuyển này, chị đã phải thức biết bao nhiêu đêm mới được đấy. Chứ em nghĩ vì nguyên nhân gì mà sáng tới chín mười giờ chị mới đi làm chứ? Em nghĩ rằng chị thích ngủ nướng tới mức như vậy sao?

Chu Hiểu Xuyên gãi gãi đầu, mặt khờ khạo cười nói:
– Ơ, thế không phải là thích ngủ nướng thật à?
– Đương nhiên không phải rồi!
Mặt mày Lý Vũ Hàm xám xịt thanh minh cho bản thân, nhìn Chu Hiểu Xuyên, trong ánh mắt tràn đầy sát khí. Chu Hiểu Xuyên chỉ cảm thấy sống lưng chợt lạnh, rụt cổ lại phía sau, dứt khoát không dây dưa với chuyện ngủ nướng hay không ngủ nướng nữa. Hắn hỏi:
– Xem như chị đi Anh quốc du học, nhưng cũng không cần đem cổ phần của phòng khám thú cưng chia ra cho em với Hiểu Uyển chứ?
Hoàng hiểu uyển cũng gật đầu phụ họa nói:
– Đúng vậy, tự nhiên chị đưa cho em một phần ba cổ phần công ty, em không dám nhận đâu chị Vũ Hàm.
Lý Vũ Hàm cười hì hì nói:
– Người ta để có được cái lợi, tốn bao công sức luồn cúi, còn hai người các ngươi thật thú vị, thức ăn đa đút đến tận miệng rồi mà vẫn không chịu nuốt.
Sau khi cười vài tiếng, nàng nghiêm sắc mặt nói:
– Thật ra, chị đem cổ phần Phòng khám thú cưng chia làm ba, cũng là có nguyên nhân và điều kiện cả. Nguyên nhân là bởi vì sợ sau khi ra nước ngoài rồi, khó có thể trở về thường xuyên, không thể phát lương cho mọi người đều đặn được. Cho nên giao cổ phần cho mọi người cũng chính là giải quyết vấn đề tiên lương, và cũng là để mọi người có động lực phấn đấu mà làm việc. Còn về điều kiện, thực ra cũng rất đơn giản: Bất kỳ nguyên nhân gì cũng không được để Phòng khám thú cưng phải đóng cửa. Phòng khám này là do chị mở ra, nó còn phải chờ đến lúc chị về phát triển nó lớn mạnh hơn nữa.
Chu Hiểu Xuyên cười khổ nói:
– Sư tỷ, hiện tại em thấy có thể chuyển tiền qua thẻ, thanh toán quốc tế, chị không cần phải đem cổ phần công ty chia cho bọn em đâu. Hơn nữa, chả cần chị phải đem cổ phần giao ra, chúng em vẫn cố gắng làm việc thật tốt, không để Phòng khám thú cưng phải đóng cửa đâu.
– Điều này cũng chưa chắc!
Lý Vũ Hàm lắc đầu, nghiêm túc nói:

– Cổ nhân đã dạy rồi, hoàng đế tốt là kẻ không để lính chịu đói. Sau khi chị ra nước ngoài rồi, mọi chuyện của phòng khám đều phải nhờ hai em chăm lo. Nếu không đưa ra lợi ích và quyền lực xứng đáng, chẳng phải là chị quá mức cay nghiệt, bạc bẽo sao?
Nói tới đây nàng ngừng lại, nửa đùa nửa thật nói:
– Hơn nữa, chỉ có để cho hai em làm chủ, mới không bị người khác trả lương cao hơn mà dụ dỗ đi mất. Chị không muốn thấy cái cảnh, trong khi chị ở nước ngoài học tập, nhận được tin nhắn từ chức của hai em. Chị không hề muốn phòng khám tâm huyết của chị lại bị đóng cửa vì nguyên nhân như vậy đâu.
Chu Hiểu Xuyên cười khổ, lắc đầu nói:
– Sư tỷ, chị nói lại đi. Bọn em đâu phải là người như vậy.
Hoàng Hiểu Uyển cũng cong cái miệng nhỏ đáng yêu lên cãi lại:
– Đúng vậy, chị Vũ Hàm, chị xem thường bọn em quá đấy.
Nghe Chu Hiểu Xuyên cùng Hoàng Hiểu Uyển, Lý Vũ Hàm cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng cười híp mắt tạ lỗi nói:
– Được rồi, Chị xin lỗi hai đứa được chưa? Vừa rồi là chị nói giỡn thôi, đừng có để trong lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt còn muốn mở miệng từ chối của hai người, ngữ khí của Lý Vũ Hàm trở nên kiên quyết hơn:
– Được rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi, không cần phải bàn ra bàn vào làm gì nữa. Nếu các em còn từ chối không nhận cổ phần, vậy chị đem cái phòng khám thú cưng này đóng cửa lại là xong. Khỏi đưa qua đẩy lại làm gì cho mệt!
Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển đưa mắt nhìn sau, sau khi trầm mặc giây lát, không hèn mà gặp, nở nụ cười khổ:
– Sư tỷ (chị Vũ Hàm) à, xưa giờ chẳng có ai như chị, ép người ta làm cổ đông…
Lý Vũ Hàm cười hì hì, phản bác nói:
– Hồi giờ chị cũng chưa gặp ai như hai em, từ công nhân bình thường, phải ép mới chịu làm cổ đông. Thôi hai người lại đây, ký tên và hoàn tất thủ tục chuyển nhượng đi. Sau khi ký tên, hai người không còn là người làm của phòng khám nữa, mà đã trở thành một trong những giám đốc rồi đó nha.
Lúc này, Chu Hiểu Xuyên cùng Hoàng Hiểu Uyển cũng không có một mực từ chối nữa, tiến lại, ký tên vào hợp đồng chuyện nhượng được chuyển nhượng, đồng thời còn in cả dấu vân tay. Theo sau, Lý Vũ Hàm cũng ký tên và điểm chỉ vào hai bản hợp đồng của Chu Hiểu Xuyên, và Hoàng Hiểu Uyển. Xong tất cả mọi chuyện, Lý Vũ Hàm cười ha ha nói:
– Tốt lắm, sau hôm nay phòng khám của chúng ta có ba người làm giám đốc. Hy vọng hai em có thể làm cho công việc kin doanh của phòng khám càng ngày càng tốt, đến khi chị đi du học về thì nó sẽ trở thành phòng khám hàng đầu cả nước.
Cả ba làm động tác bắt tay, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển đặt tay lên tay của Lý Vũ Hàm sau đó tung lên cao. Chu Hiểu Xuyên cười nói:

– Sư tỷ cứ yên tâm, không những bọn em có thể duy trì công việc kinh doanh mà còn làm cho nó lớn mạnh nhất. Không chừng, chờ chị đi học về rồi sẽ có phòng khám thú y với hệ thống chi nhánh trải khắp cả nước ấy chứ.
Lý Vũ Hàm nở nụ cười:
– Oa… Hệ thống phòng khám thú y trả rộng cả nước? Điều này đúng là tuyệt vời. Chị mong một ngày nào đó nó sẽ được như vây…
Hoàng Hiểu Uyển nhíu mày lại, nghĩ tới một chuyện nói:
– Ba ông chủ sao? Hình như có chút không đúng, một ông chủ và hai bà chủ thì được, chị Vũ Hàm, em với chị là phụ nữ mà…
– Một ông chủ cùng hai bà chủ?
Lý Vũ Hàm không khỏi sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói:
– Nha đầu ngốc, em có biết lời này có thể gây hiểu lầm cho người khác hay không hả?
– Người nghe khác lầm?
Hoàng Hiểu Uyển ngây ngốc một lúc, sau đó dường như cũng hiểu ra, khuôn mặt cũng đỏ bừng, không ngừng xua tay giải thích nói:
– Em không có ý kia, thật sự không có mà.
Vốn chút không khí chỉ có xấu hổ, nhưng bởi vì thái độ và hành động của Hoàng Hiểu Uyển nên càng thêm xấu hổ. Một mảng âm thanh cười đùa tràn ngập phòng ngủ của Lý Vũ Hàm. Sau khi dàn xếp mọi chuyện của phòng khám thú cưng ổn thỏa, Chu Hiểu Xuyên và Hoàng Hiểu Uyển rời khỏi nhà của Lý Vũ Hàm. Sau khi Hoàng Hiểu Uyển lên xe taxi, Chu Hiểu Xuyên một mình bước chậm trên ngã tư đường dưới ánh trăng buông xuống. Tuy vẻ mặt của hắn bình thản nhưng trong lòng vô cùng kích động. Kích động không chỉ là vì chuyện xảy ra lúc trước, hay vì hắn có được một phần ba cổ phần của Phòng khám thú cưng mà còn là vì hắn nhận được dòng năng lượng thần bí từ Sa Tử. Mặc dù có được dòng năng lượng thần bí này thì năng lượng trong cơ thế hắn cũng không phát triển được là bao, chỉ hơi lớn hơn trước một chút, nhưng màu trắng ngà lúc trước đã trở thành màu bạc. Chắc chắn rằng năng lượng thần bí trong cơ thể Chu Hiểu Xuyên đã lớn lên so với trước, có sự thay đổi rất lớn.
– Khuya nay thu hoạch cũng lớn thật…
Chu Hiểu Xuyên ngửa mặt lên trời nhìn mặt trăng to tròn như cái bánh xe. Hắn đưa tay phất phất giống như thề với trời, hoặc cũng là dặn dò với chính mình nói:
– Sư tỷ đã đem phòng khám thú cưng giao cho mình, thì mình không thể để cô ấy thất vọng, nhất định phải làm cho nó phát triển lớn mạnh hơn mới được.
Nhưng mà đúng lúc đó, Chu Hiểu Xuyên còn chưa nói hết câu, đột nhiên hắn cảm nhận được hàn ý nổi lên sau lưng giống như kim đâm vào.
“Sát khí?”Trong đầu của Chu Hiểu Xuyên hiện ra từ này trước tiên. Nói đến sát khí này dường như có chút mơ hồ, nhưng nó có tồn tại thật. Trong tự nhiên có rất nhiều động vật có thể cảm ứng được sát khí tồn tại. Mặc dù nói nhân loạn vì đủ loại nguyên nhân nên đã mất đi bản năng này, nhưng vẫn có một số người, thông qua huấn luyện đặc thù cũng như những hoàn cảnh đã trải qua thì một lần nữa đánh thức được bản năng này. Chu Hiểu Xuyên có thể cảm nhận được sát khí, quá nửa là liên quan đến năng lượng đặc thù có trong cơ thể kia. Nhưng mà, cuối cùng là ai? Kẻ nào động sát cơ với hắn đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.