Đọc truyện Hoa Đô Thú Y – Chương 49: Ảo thuật hay là kỳ tích?n
Hoa Đô Thú Y
Tác giả: Ngũ Chí
Chương 49: Ảo thuật hay là kỳ tích?
Dịch: Hùng Đại Gia
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Sa Tử tựa hồ thích thú việc được mọi người chú ý, nó không khỏi nhô lên khỏi ngực, giương đầu lên, thể hiện ra tư thế của một minh tinh màn bạc. Trong ánh mắt tò mò soi mói của mọi người, Chu Hiểu Xuyên ôm lấy Sa Tử, đi nhanh tới góc phòng khách chỗ đặt cây đàn piano. Nhìn thấy một màn này, mọi người không nhịn được xì xào bàn luận xôn xao lên:
– Anh ta lại muốn đàn dương cầm sao?
– Sẽ có một bản nhạc làm người ta như tắm gió xuân khác nữa sao?
– Thật tốt quá, hắn lại muốn đàn dương cầm, tớ yêu nghe hắn đánh đàn đến chết mất!
Sau khi đặt Sa Tử trên đàn, Chu Hiểu Xuyên ngồi lên ghế, cũng không vội vã bắt đầu đánh đàn, mà là nhỏ giọng hướng Sa Tử hỏi:
– Thế nào, mày đã chuẩn bị xong chưa?
Khẩu khí Sa Tử cũng không nhỏ:
– Đã sớm chuẩn bị xong rồi, hôm nay nhất định ta sẽ biểu diễn thật hoàn mĩ. Nhưng ngươi cũng phải biểu diễn tốt một chút, đừng làm xấu mặt ta.
Chu Hiểu Xuyên mỉm cười, cũng không tranh cãi cùng Sa Tử, chỉ nói một câu:
– Vậy thì bắt đầu đi.
Liền đặt hai tay lên phím đàn, bắt đầu đánh. Người bên ngoài mặc dù không nghe ra Chu Hiểu Xuyên đang đánh bản nhạc gì, nhưng người yêu thích piano như Lý Vũ Hàm lập tức nghe ra ngay: “Bản nhạc này… không phải ‘Song ca hai con mèo’ sao? Chẳng lẽ món quà Sa Tử và Hiểu Xuyên tặng mình chính là bản nhạc này?”
‘Song ca hai con mèo’ tuy rằng nhịp điệu dễ nghe, nhưng mà dùng làm món quà sinh thì có vẻ nó không được thích hợp cho lắm. Bất quá, nghi hoặc trong lòng Lý Vũ Hàm cũng không tồn tại lâu, bởi vì sau khi Chu Hiểu Xuyên diễn bản nhạc ‘Song ca hai con mèo. Thì Sa Tử cũng bắt đầu há miệng kêu ‘meo meo meo’ theo điệu nhạc. Làm người ta khiếp sợ và khó tin chính là tiếng kêu trong miệng Sa Tử không hề lộn xộn chút nào mà kết hợp hoàn mĩ đến bất ngờ, giống như Chu Hiểu Xuyên và Sat Tử đã tập rượt với nhau từ trước vậy.
– Trời ơi, mình có nằm mơ không? Sa tửu nó… nó có thể ca hát?
Lý Vũ Hàm mở to hai mắt nhìn Chu Hiểu Xuyên đang tấu đàn cùng với tiếng hát của Sa Tử, kìm nén không được sự khiếp sợ trong lòng, nhẹ nhàng hô lên. Phản ứng của những người còn lại cũng không khá hơn so với Lý Vũ Hàm là bao nhiêu, tất cả đều trợn mắt hà mồm, bộ dáng thất thần. Cũng không thể trách bọn họ biểu tình kinh ngạc như thế được, dù sao trên đời này, người biết ca hát đương nhiên là chuyện quá bình thường, thế nhưng mèo biết hát, đã ít lại càng hiếm, khó gặp vô cùng. Mặc dù trên Internet hiện nay, thường thường cũng sẽ xuất hiện một số động vật ca hát, nhưng mà họ chỉ nói là ca hát chi nó văn vẻ chứ thực ra chúng toàn gào loạn lên, làm sao giống như Sa Tử được, du dương hát theo bản nhạc ‘Song ca hai con mèo’ đang được đánh? Hơn nữa còn nghe rất êm tai, thậm chí hay hơn cả dàn đồng ca thiếu nhi ở hội chữ thập đỏ tại Paris. Đương nhiên, những người ở đây, ngoại trừ Chu Hiểu Xuyên ra, thì không ai có thể nghe hiểu Sa Tử rốt cuộc là hát cái gì… Chu Hiểu Xuyên đánh lên tiếng đàn, Sa Tử hát lên tiếng ca, vang vọng bên tai mọi người, làm cho bọn họ sinh ra một cảm giác như mộng ảo. Tuy rằng về mặt nghệ thuật mà nói thì hiện tại Chu Hiểu Xuyên và Sa Tử đang liên thủ biểu diễn, so với khúc ‘Tự nhiên’ như tiếng trời vừa rồi kém hơn nhiều, nhưng từ trình độ người thường đối với người thường khi cảm nhận sẽ thấy bài biểu diễn này không hề kém cạnh, Thậm chí còn có cảm giác rất huyền ảo thần bí. Đám nữ nhân này vừa thưởng thức Chu Hiểu Xuyên và Sa Tử hợp tác biểu diễn, một bên không nhịn được xích lại gần nhau, kinh xì xào bàn tán:
– Tớ không nghe lầm chứ? Sa Tử lại biết ca hát? Đó là sự thật sao? Không phải tớ nằm mơ chứ? Trước kia tớ cũng gặp qua Sa Tử nhiều lần, tại sao lại không phát hiện nó có thiên phú như vậy nhỉ ?
– Ây ây, mấy người nói xem có phải kỹ năng ca hát của Sa Tử là do Chu Hiểu Xuyên huấn luyện không? Ai da, dây không phải là chuyện dễ dàng nha! Theo tớ thấy, cho dù là nhà ảo thuật nổi tiếng, cũng không có bản lĩnh như vậy đúng hem? Những người đó, cùng lắm cũng chỉ là huấn luyện cá, chim,… làm mấy thứ linh tinh thôi cũng không nghe nói có ai có thể huấn luyện mèo ca hát…
– Có nên xem tiết mục này là biểu diễn ảo thuật không? Quả nhiên là thần kì nha! Không được, tớ phải nhanh chóng quay phim lưu lại mới được.
Trong lúc nói chuyện, liền có người móc di động trong túi ra, mở chức năng camera lên… Sau khi Chu Hiểu Xuyên và Sa Tử kết thúc biểu diễn, tâm tình mọi người vẫn còn đang kích động. Bất quá, bọn họ cũng không ngây dại hồi lâu như lần trước, mà lập tức vỗ tay hoan hô. Sa Tử ngồi trên đàn piano, trong tiếng vỗ tay và hoan hô, kiêu ngạo ưỡn ngực lên, thỉnh thoảng có thể thấy hơi hơi gật đầu một cái, giống như động tác của những ngôi sao quốc tế thường chào hỏi khán giả vậy. Thấy Chu Hiểu Xuyên vẫn ngồi trên ghế không đứng dậy, tiếng vỗ tay và hoan hô của mọi người cũng dần ngừng lại, đều đem ánh mắt mong chờ, ném tới người hắn. Sa Tử hiển nhiên cũng đã nhận ra điểm này, sau đó trừng mắt lườm Chu Hiểu Xuyên, có chút bất mãn than thở nói:
– Đáng ghét, rõ ràng ta mới là diễn viên chính, sao lại để cho ngươi trăng trợn cướp mất chứ?
Chu Hiểu Xuyên dở khóc dở cười. Đợi cho chung quanh hơi yên một chút, Chu Hiểu Xuyên lại nâng hai tay lên, tiếp tục khiêu vũ trên các phím đàn. Bấy giờ không chỉ có Lỹ Vũ Hàm, mà đối với cả những người không hiểu biết về piano cũng đều nghe ra lúc này Chu Hiểu Xuyên đang chơi bài hát ‘Happy Birthday To You’. Dần dần tất cả mọi người vây quanh lấy Lý Vũ Hàm, hát lên ca khúc này. Ngay khi mọi người đang nghĩ, Chu Hiểu Xuyên như vậy là đã biểu diễn xong, bỗng ngoài cửa sổ truyền đến những âm thanh kỳ lạ. Ngay sau đó, có người mắt tinh kêu lên:
– Mau nhìn ngoài cửa sổ, thật nhiều chim… A, chúng đang bay về hướng này!
Vừa dứt lời, mười mấy con chim màu sắc diễm lệ liền vỗ cánh thông qua cửa sô bay vào trong phòng, cũng há miệng hát bằng tiếng người:
– Chúc mừng sinh nhật vui vẻ, chúc mừng sinh nhật vui vẻ…
Đám người Lý Vũ Hàm lúc này mới phát hiện ra hơn mười ‘vị khách không mời mà đến”, đều là loài vẹt nói giỏi tiếng người. Chỉ thấy chúng nó bay xung quanh đỉnh đầu Lý Vũ Hàm, trong tiếng đàn của Chu Hiểu Xuyên, cất tiếng ca hai bài ‘Happy Birthday To You’. Số vẹt này, đều là chim cảnh ở chợ Trụ Hộ, lúc trước Sa Tử đã đe dọa, kêu chúng nó đến đây làm ‘khách mời biểu diễn’.
– Sa Tử vừa biểu diễn ‘Song ca hai con meo’, giờ đến vẹt đồng ca ‘Happy Birthday To You’ … Rốt cuộc Hiểu Xuyên đã huấn luyện như thế nào vậy?
Lý Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn, trong lòng ngập tràn kinh hỉ và hạnh phúc dạt dào. Nàng nhịn không được bắt đầu hoài nghi “Có phải mình lúc này đang nằm mơ không? Hay làm sao mình lại đang trải qua những chuyện mà chỉ có trên nhưng câu truyện cổ tích lãng mãn hay trên những phim truyền hình kinh điển của Việt Nam vậy?”
Đến nỗi cũng phải hâm mộ đến chảy cả nước miếng. Trong lúc nhóm vẹt cùng hát vang Happy Birthday To You, Chu Hiểu Xuyên vươn người đứng dậy, rời khỏi đàn piano, cùng với Sa Tử đi trước mặt Lý Vũ Hàm, mỉm cười, ôn nhu hỏi:
– Sư tỉ, thế nào, em và Sa Tử cùng nhau tặng chị món quà sinh nhật đó có làm chị hài lòng không?
– Hài lòng!
Bên trong đôi Lý Vũ Hàm mắt lóe ra nước mắt hạnh phúc, mỉm cười trả lời:
– Đây là món quà sinh nhật tốt nhất mà chị từng nhận được…
Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, đột nhiên hơi cười xấu hổ, bổ sung một câu:
– Không đúng, phải là hai món quà mới đúng chứ. Vừa này em có đánh bản nhạc ‘Tự nhiên mà.
Chu Hiểu Xuyên nghe vậy liền nở nụ cười. Ngay sau đó liền diễn ra một cảnh tượng mà không ai nghĩ tới. Chỉ thấy Lỹ Vũ Hàm cảm xúc dâng trào, đột nhiên bước từng bước về phía Chu Hiểu Xuyên, kiễng đầu ngón chân lên tính thơm lên má Chu Hiểu Xuyên. Bất quá ngay lúc đó Sa Tử nhảy lên chân cô, làm cô nàng té xuống, cả người ngã gọn lỏn vào lòng Chu Hiểu Xuyên. Đôi môi đỏ mọng ấm áp của cô không có thơm được xuống khuôn mặt của Chu Hiểu Xuyên, mà thay vào đó nó thơm nhầm vào môi Chu Hiểu Xuyên. Cả hai người đều cảm nhận được đôi môi dịu dàng của đối phương, nhất thời trở nên thất thần. Vì thế, hai người bày ra tư thế nụ hôn dài kiểu Pháp, làm tất cả mọi người xung quanh trợn mắt lên nhìn…