Hoa Đô Thú Y

Chương 47: Bản nhạc này chỉ có ở trên trời.n


Đọc truyện Hoa Đô Thú Y – Chương 47: Bản nhạc này chỉ có ở trên trời.n

Hoa Đô Thú Y
Tác giả: Ngũ Chí
Chương 47: Bản nhạc này chỉ có ở trên trời.
Dịch: Hùng Đại Gia
Biên: tuanff10
Nhóm dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Chu Hiểu Xuyên đánh khúc nhạc này, giống như dòng suối nhỏ giữa khe suối chảy xuống từng dòng nước nhỏ, trong suốt dễ nghe, êm tai mê người, hoặc là như ánh năng chói chang của mùa hè nóng nực mà có cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, xua tan toàn bộ buồn bực oi bức, toàn bộ tinh thần và thể xác đều cảm thấy vui sướng, cũng giống như mặt trời lên lúc sáng sớm, ấm áp và tươi mát, làm cho sâu trong nội tâm mỗi người nổi lên một cảm giác khoan khoái dễ chịu. Loại cảm giác như linh hồn của nhiên thiên thành này, làm mà tất cả mọi người, từ Lý Vũ Hàm yêu thích piano cho đến người có chút trình độ trong lĩnh vực đàn piano như Diêm Văn Huy, đều chưa nghe qua. Nếu như nói, vừa rồi Diêm Văn Huy mới diễn tấu bản nhạc variatinnthe kannbypahelbel có thể dùng hai chữ ‘dễ nghe’ để hình dung. Thì nhạc không biết tên Chu Hiểu Xuyên hiện đang diễn tấu, chỉ có thể dùng từ ‘thiên lại’ (tiếng trời, âm thanh tiên nhiên) để hình dung! Không, có lẽ là từ ‘Thiên lại’ này, cũng không đủ để hình dung nó! Tất cả những người nghe bản nhạc này, mặc kệ có thích hay không thích tưởng thức nhạc piano, giờ phút này đều say mê trong làn điệu du dương uyển chuyển của nó. Bọn họ không tự chủ được đều nhắm mắt lại, toàn tâm đắm chìm vào trong bản ‘thiên lại’ do Chu Hiểu Xuyên đánh. Dùng hết cả linh hồn mình để thưởng thức nó. Nhát thời, ở bên trong căn phòng, ngoại trừ tiếng đàn của Chu Hiểu Xuyên, thì không còn âm thanh nào khác. Bởi vì tất cả mọi người phía sau đều như ngừng thở, sợ phát ra âm thanh sẽ quấy nhiễu Chu Hiểu Xuyên, do đó làm đứt đoạn cảm giác thăng hoa của người ta, hoặc là họ đã hoàn toàn đắm chìm vào tiếng nhạc đến mức không còn cảm giác nữa! Phải đến khi Chu Hiểu Xuyên ngừng đánh đàn một thời gian, mọi người mới từ đắm chìm tỉnh lại, bởi vì linh hồn của họ, vẫn còn đang bị cầm khúc như tiếng trời kia làm rung động thật sâu.
– Thử khúc chích ứng thiên thượng hữu, nhân gian năng đắc kỷ hồi văn… (1)
Trong đầu mỗi người, đều không hẹn mà hiện lên câu thiên cổ danh ngôn do Đỗ Phủ viết tặng Hoa Khanh đã truyền cả nghìn năm này. Mà ánh mắt mọi người nhìn Chu Hiểu Xuyên, đã yên lặng mà nhiều hơn một phần khâm phục và ngưỡng mộ. Đánh đàn xong Chu Hiểu Xuyên đứng dậy, ánh mắt mọi người đều nhìn hắn. Mặc dù lúc này không thấy có tiếng vỗ tay hay tiếng hoan hô, nhưng nhìn gương mặt trợn mắt há hốc mồm của mọi người, biểu tình như ngây dại, thì không thể nghi ngờ rằng bài biểu diễn của Chu Hiểu Xuyên đã thành công đến mức nào rồi! Lão Quy vào bấy giờ mới thò đầu ra khỏi túi quần Chu Hiểu Xuyên, mở to đôi mắt bằng hạt đậu xanh nhìn phản ứng của mọi người, sau đó thỏa mãn gật gật đầu, lại há mồm nói một từ tiếng Anh:
– Perfect!
Hoàn hảo là tất cả mợi người ở đây, chỉ có Chu Hiểu Xuyên có thể nghe hiểu lời nó nói, bằng không khi nghe thấy một con rùa đen lại có thể nói tiếng Anh không phải là quá dọa người sao?

– Thành thành thật thật chờ trong túi quần đi, đừng ló đầu ra gây chuyện phiền toái.
Chu Hiểu Xuyên nhỏ giọng dặn dò một câu, đưa tay mạnh mẽ muốn đẩy Lão Quy muốn xem náo nhiệt nhét trở về túi quần thì Lỹ Vũ Hàm và Diêm Văn Huy đã cất bước đến trước mặt. Chu Hiểu Xuyên nở một nụ cười với Lý Vũ Hàm:
– Thế nào, sư tỷ, thích món quà sinh nhật em tặng chị không?
Mãi cho đến lúc này, Lý Vũ Hàm mới từ trong cầm khúc như tiếng trời kia tỉnh lại, vẻ rung động trên mặt cũng biến thành kinh hỉ, cười khanh khách và gật đầu nói:
– Thích, tất nhiên thích rồi! Đây chính là món quà tốt nhất mà chị nhận được trong sinh nhật này! Không ngờ rằng Hiểu xuyên lại có thể đàn dương cầm lợi hại như vậy, trước kia đúng là toàn giấu chị nha.
Chu Hiểu Xuyên nâng tay sờ mũi cười khổ, giải thích nói:
– Oan uổng quá sư tỷ à, thật ra em đâu có che giấu, em mới bắt đầu học đánh đàn piano từ hôm thứ hai thôi mà…
Tuy rằng Chu Hiểu Xuyên nói đúng sự thật, nhưng Lý Hiểu Xuyên lại không tin tưởng, lườm hắn một cái, tức giận nói:
– Mới bắt đầu học piano từ thứ hai? Ha ha, Hiểu Xuyên, em đang nói giỡn với chị à? Cho dù em có là thiên tài thì cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi vài ngày, liền từ một con gà về piano, lại có thể trở thành một pro được? Em cho rằng mình là Beethoven, Chopin trọng sinh à? Hơn nữa còn mang theo tế bào âm nhạc trọng sinh cùng nữa chứ…
– Ý ỳ ỳ ỳ…
Chu Hiểu Xuyên lúc này ngoài trừ cười khổ, thật không biết làm sao để thanh minh cho bản thân. Hắn không thể nói với Lý Vũ Hàmrằng: “Em không phải Beethoven, cũng chả phải Chopin trọng sinh. Nhưng mấy ngày qua em đã phải trải qua mấy chuyện rất ly kỳ.

Không biết làm sao, Chu Hiểu Xuyên chỉ có thể ai thán trong lòng: “Đầu năm nay rốt cuộc làm sao vậy? Nói thật thì không ai chịu tin, nói dối thì cứ tin rầm rầm…”
Chu Hiểu Xuyên bị Lý Vũ Hàm hiểu lầm, cũng không tiếp tục biện giải cái gì, mà chỉ quay đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Diêm Văn Huy, sau đó mỉm cười, nói:
– Lần đánh cuộc này, hẳn là tôi thắng phải không? Dâm tiên sinh, à nhầm Diêm tiên sinh anh có nên làm theo những gì chúng ta đã đánh cuộc trước đó không? Lập tức rời khỏi nơi này ý!
Ngay khi Chu Hiểu Xuyên đánh khúc nhạc đầu tiên, Diêm Văn Huy liền biết lần đánh cuộc này mình thua rồi, hơn nữa còn thua tơi bời, chút cơ hội xoay người đều không có. Tuy rằng y thế nào cũng không muốn tin tưởng Chu Hiểu Xuyên nghèo khố rách áo ôm lại có thể đánh ra một khúc đàn êm tai tuyệt vời như vậy. Chỉ là sự thật ngay trước mặt y khiến y không thể không tin. Lúc này đây, ánh mắt Diêm Văn Huy nhìn Chu Hiểu Xuyên giống hệt như thất quỷ. Sau nhiều lần hít thở sâu, hắn mới làm cho tâm tình rung động của mình hơi bình tĩnh lại một chút, nhưng bên trong lòng y lại vẫn rung động, không thể biến mất:
– Em vừa đánh bản nhạc nào vậy?
Lý Vũ Hàm và những người trong phòng đều rất là tò mò, dồn dập nhìn về phía Chu Hiểu Xuyên, cùng đợi câu trả lời của hắn.
– Tự Nhiên.
Chu Hiểu Xuyên khẽ cười nói ra tên bản nhạc như ‘thiên lại’ vừa rồi.
– Tự nhiên?
Diêm Văn Huy cau mày, nhỏ giọng nhắc lại hai chữ này. Hiển nhiên, y hoàn toàn xa lạ với tên bản nhạc này. Ngay khi y muốn hỏi tiếp Chu Hiểu Xuyên về bản nhạc tên ‘Tự nhiên’ này là do nhạc sĩ nào sáng tác thì, cô bạn tóc xoăn đeo kính của Lý Vũ Hàm vị lại bước lên một bước nói với y:
– Họ Diêm, có phải đã đến lúc nên rời đi rồi không?

Không đợi Diêm Văn Huy mở miệng, mấy tỷ muội tốt của Lý Vũ Hàm cũng xông tới, xoắn ống tay áo lên, chống nạnh chửi mắng nhiệt tình:
– Đồng ý đánh cuộc, nếu đã thua thì anh cũng đừng ở lại đây nữa, té đi nhanh lên!
– Còn đứng chỗ này làm gì? Nói đúng còn gì! Đi nhanh đi, đừng phá hỏng tâm tình trò chuyện của chúng ta!
– Không phải là anh chày bửa không muốn đi đó chứ? Ây dà, có phải là nam nhân không đấy, lại có thể ói không giữ lời, tôi cảm thấy xấu hổ thay anh…
Mấy người bạn khuê phòng của Lý Vũ Hàm đối với Diêm Văn Huy một chút hảo cảm cũng không có, bởi vì lúc trước hắn vũ nhục Chu Hiểu Xuyên, cũng đá xoáy đến các nàng, vũ nhục các nàng. Cho nên sau đó, các nàng tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Diêm Văn Huy, nhân cơ hội thả đá tảng xuống giếng.
Khó trách người ta đã nói: ‘Đắc tội ai cũng đừng đắc tội nữ nhân’. Nữ nhân một khi đã nổi bão, thật đúng là khiến người ta sợ hãi tim đập nhanh a…
*******************
(1) Trích trong bài “Tặng Hoa Khanh” của Đỗ Phủ:
Cẩm Thành ti quản nhật phân phân,
Bán thập giang phong bán nhập vân
Thử khúc chỉ ứng thiên thượng hữu,
Nhân gian năng đắc kỷ hồi văn!
dịch nghĩa:

Tặng Hoa Tướng Quân
Tiếng đàn tiếng sáo ở Cẩm
Thành ngày ngày dìu dặt,
Nửa tan vào tiếng gió của giòng sông, nửa vút lên tầng mây.
Khúc nhạc này chỉ ứng được với thượng giới thôi.
Giữa trần gian nào ai nghe được mấy lần!
dịch thơ
Tặng Hoa Tướng Quân
Cẩm Thành dìu dặt tiếng tơ,
Nửa bay theo gió, nửa chờ mây trôi.
Khúc này thượng giới có thôi,
Trần gian thử hỏi mấy hồi được nghe!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.