Hoa Đô Thú Y

Chương 129: Tôi có thể chữa khỏi cho cô ấy.


Đọc truyện Hoa Đô Thú Y – Chương 129: Tôi có thể chữa khỏi cho cô ấy.

Giờ phút này, cô bé có các triệu chứng cảm thấy khó thở, toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa, tim đập rộn lên, miệng sủi đầu bọt mép, thậm chí còn sợ ánh sáng, nước, gió nữa. Bệnh chó dại thời kỳ phát bệnh mới có thể làm xuất hiện triệu chứng độc nhất vô nhị. Đương nhiên, làm cho Chu Hiểu Xuyên nghi ngờ đây là bệnh dại do chó cắn không phải là những triệu chứng này mà là vết thương trên mắt cá chân của cô bé. Thân là bác sỹ thú y, Chu Hiểu Xuyên liếc mắt là có thể nhìn ra vết thương trên mắt cá chân của cô gái này là do chó mèo gây ra, hơn nữa có lẽ nó đã được một thời gian. Chắc chẳn là cô bé này bị chó hoặc mèo cắn bị thương, không đi xử lý vết thương kịp thời, để lâu nên tới bây giờ mới phát bệnh.
Nghe nói bệnh của cô bé mày là bệnh chó dại, mấy người xung quanh định đến giúp đỡ đều đồng thời dừng bước, nhiều ánh mắt vào nhìn cô gái, trừ đồng cảm ra còn có vài phần sợ hãi. Bọn họ có phản ứng như vậy cũng không có gì lạ, bởi vì có tin đồn nếu người bị bệnh chó dại sẽ gặp ai cắn người đó, mà người bị cắn, cũng sẽ bị bệnh chó dại. Trên thực tế, bệnh chó dại là do động vật lấy truyền qua người, tình huống lây từ người qua người là điều rất hiếm thấy. Chỉ là bọn họ không biết điều này, cho dù có biết cũng khó mà thay đổi cảm giác sợ hãi của họ về người bị bệnh chó dại. Kinh ngạc một lúc, Trương Ngả Gia cũng bình tĩnh trở lại, thấy cô gái cực kỳ đáng thương, vội hỏi:
– Anh xác định cô bé bị bệnh chó dại thiệt sao? Chúng ta nên làm gì bây giờ?
– Hi vọng là tôi đoán sai…
Khẽ thở dài một hơi, Chu Hiểu Xuyên phân phó:
– Gọi điện thoại cho xe cấp cứu, mau chóng đưa con bé đến bệnh viện.
Trương Ngả Gia nhắc nhở:
– Chúng ta có xe…
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu:
– Vẫn nên kêu xe cấp cứu đến, lỡ trên đường đến bệnh viện xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao, chúng ra cũng không phải là bác sỹ.
– Uhm! Để tôi lập tức gọi cấp cứu.
Trương Ngả Gia gật đầu đáp, luống cuống tay chân móc điện thoại di động, bấm số cấp cứu. Chu Hiểu Xuyên mặc dù là bác sỹ thú y, nhưng cũng đã từng học các phương pháp sơ cứu. Trong khoảng thởi gian chờ đợi xe cấp cứu đến, hắn cố gắng giúp cho cô bé dễ thở hơn, tránh nguy hiểm đến tính mạng

Ước chừng hai mươi phút trôi qua, xe cứu thương mới tà tà chạy tới. Các nhân viên y tế nhảy xuống từ xe cứu thương, xem xét qua tình huống của cô gái, rồi đặt cô lên cáng, đưa lên xe cứu thương. Trong đó, có một bác sỹ nhìn thấy Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia liên hỏi:
– Hai người là người nhà của bệnh nhân à? Vậy hãy theo chúng tôi đi đến bệnh viện.
Chu Hiểu Xuyên giải thích nói:
– Chúng tôi không phải là người nhà cô bé. Chúng tôi chỉ thấy cô bé đột nhiên bị ngất xỉu trên đường nên tiện tay giúp thôi.
Vị bác sỹ suy nghĩ một chút nói:
– Như vậy đi, mời anh chị theo chúng tôi về bệnh viện một chuyến, chúng tôi cần hai người nói rõ chi tiết tình huống phát bênh của bệnh nhân ra sao. (Dịch: đây là câu quen thuộc của tất cả các bệnh viện vì sợ không có người trả viện phí)
– Không thành vấn đề.
Chu Hiểu Xuyên gật đầu đáp không một chút do dự. Trên thế giời này, thấy chết mà không cứu có rất nhiều, nhưng Chu Hiểu Xuyên hắn tuyệt đối không phải là hạng người như vậy. Bởi vì Chu Hiểu Xuyên biết rằng mình thấy người khác mà không cứu, thì ngày mai kẻ khác cũng như vậy đối với mình. Nhà triết học Martini Mora người Đức có nói khi đứng trước đài Đức Quốc Xã “Bây giờ ta giết họ, rồi một ngày nào đó họ sẽ săn đuổi mình” đã nói lên tâm tư của Hiểu Xuyên. Hắn vừa đi theo nhân viên y tế lên xe cứu thương, vừa quay đầu lại nói với Trương Ngả Gia nói:
– Tôi đi theo tới bệnh viện, cô…
Trương Ngả Gia không đợi hắn nói hết lời, liền nói:
– Tôi cũng theo, tôi lái xe đi theo sau xe cứu thương.
– À… Được rồi.

Sau một phút ngắn ngủi do dự, Chu Hiểu Xuyên đồng ý với Trương Ngả Gia.
Xe cứu thương chở cô gái và Chu Hiểu Xuyên rú ầm lên mà đi. Trương Ngả Gia lái chiếc Compass Jeep màu trắng đi theo sau. Trên xe cứu thương, cô bé đã hơi tỉnh lại, nhưng nhìn vẻ mặt của cô bé, xem ra vẫn còn rất sợ hãi, cả khuôn mặt đều vặn vẹo biến dạng. Chu Hiểu Xuyên cầm thật chặt tay phải của cô bé, không ngừng dùng giọng nói êm dịu, nói những lời động viên, an ủi, đồng thời cũng không quên hỏi:
– Số điện thoại của nhà em là gì để anh còn liên lạc với bọn họ?
Cô gái rất muốn trả lời câu hỏi của Chu Hiểu Xuyên, nhưng cơ thể cô hiện đang bị co rút liên hồi, ngay cả hít thở cũng khó khăn, muốn nói cũng không được, chỉ có thể dùng ánh mắt gợi ý cho Chu Hiểu Xuyên. May là Chu Hiểu Xuyên đã hiểu ánh mắt của cô gái, liền lấy điện thoại của cô từ trong túi, gọi cho gia đình cô. Điên thoại mới vừa được kết nối, chợt nghe môt giọng nữ ôn nhu vang lên trong điện thoại:
– Văn Văn, con ở đâu? Sao còn chưa trở về ăn cơm?
– Chào cô, cô có phải là người nhà của Văn Văn…
Chu Hiểu Xuyên lời còn chưa nói hết, đã bị cái giọng nữ ôn nhu đó cắt ngang, sau đó giọng nói đó liền trở nên nghiêm túc, trầm giọng chất vấn:
– Anh là ai? Vì sao lại có điện thoại của Văn Văn nhà tôi?
– Là như thế này…
Chu Hiểu Xuyên đem toàn bộ câu chuyện tóm gọn lại nói rõ cho người nhà của cô bé một lần, rồi chốt lại một câu:
– Chúng tôi hiện nay đang trên đường tới trước bệnh viện nhân dân số ba, gia đình nên tới đây ngay đi.
Hắn cũng không có nói cho gia đình cô gái biết cô gái bị bệnh chó dại, một mặt hắn không biết mình có nói đúng hay không, mặt khác hắn cũng không muốn cô gái nằm đó tuyệt vọng.

– Anh nói cái gì? Văn Văn đột nhiên phát bệnh phải vào bệnh viến số ba sao? Được, được, chúng tôi tới liền!
Giọng người phụ nữa trong điện thoại trở nên bối rỗi lẫn lo lắng. Bất quá dưới tình huống như vậy, vẫn không quên cảm ơn Chu Hiểu Xuyên. Rất nhanh, xe cứu thương đã tới bệnh viện nhân dân số ba, nhân viên y tế khiêng cô bé từ trên xe xuống, đặt lên xe đẩy, đưa vào bệnh viện. Còn Chu Hiểu Xuyên và Trương Ngả Gia cũng bị một bác sỹ hỏi về tình huống phát bệnh lúc đầu của cô bé. Không bao lâu sau, người nhà của cô bé đã tới bệnh viện. Điều khiến Chu Hiểu Xuyên có chút giật mình là mẹ cô bé là một phụ nữ tầm ba mươi tuổi, vô luận thế nào cũng không phải là mẹ đẻ của cô bé, trừ phi cô ta sinh con từ năm mười bốn, mười lăm tuổi. Có lẽ thấy được nghi vấn từ ánh mắt Chu Hiểu Xuyên, nên thiếu phụ xinh đẹp liền tự giới thiệu:
– Tôi là mẹ kế của Tôn Văn Văn tên Trịnh Nhuế Linh, hai người chính là người đã cứu Văn Văn? Thật sự cảm ơn hai người! Cho tôi hỏi tình hình của Văn Văn thế nào rồi, thế bác sĩ có nói con bé bị bệnh gì?
Chi Hiểu Xuyên có chút phân vân, không biết có nên nói ra hay không, dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của hắn, kết luận chuẩn xác của bệnh viện còn chưa có, lỡ mà hắn đoán nhầm thì toi. Bỗng có một bác sĩ nữ, tóc ngắn bước ra giải vây cho hắn:
– Cho hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?
– Là tôi, tôi là mẹ kế của con bé.
Trịnh Nhuế Linh vội vàng đáp, vẻ mặt lo lắng hỏi:
– Bác sỹ, xin hỏi con bé Văn Văn nhà tôi rốt cuộc bị bệnh gì?
– Bệnh chó dại!
Bác sỹ nói ra kết quả, trùng với phán đoán của Chu Hiểu Xuyên. Tin tức vừa thình lình được nói ra, làm Trịnh Nhuế Linh chấn động, lùng bùng lỗ tai, nghẹn lời:
– Cái… Cái gì? Bệnh chó dại? Không thể nào nhà chúng tôi đâu nuôi thú vật.
Bác sỹ nữ nói:
– Có thể là cô bé bị chó mèo hoang cắn chăng? Chúng tôi đã tìm thấy ở mắt cá chân của cô bé có một vết thương, theo chuẩn đoán là do bị động vật cắn.
Trịnh Nhuế Linh hít sâu một hơi, miễn cưỡng ổn định lại tâm tình, sau đó khẩn cầu bác sỹ:

– Tôi xin các cô nhất định phải cứu được Văn Văn.
– Thật sự xin lỗi, người bị chó dại cắn hiện tại đã phát tác bệnh, chúng tôi cũng hết cách rồi.
Nới tới đây vị bác sĩ khẽ thở dài:
– Nhà các cô, mau đi chuẩn bị hậu sự cho cô bé đi…
Trịnh Nhuế Linh ngây ra đấy, cả người như mất hết sức lực, thân hình lảo đảo như muốn ngã xuống, may là có Chu Hiểu Xuyên tiến lên đỡ cô đúng lúc. Vào lúc này, Trịnh Nhuế Lâm cũng chẳng màng cảm ơn Chu Hiểu Xuyên, cú sốc này quá lớn với cô, hốc mắt cô rưng rưng nói:
– Văn Văn mới có mười sáu tuổi! Mười sáu tuổi thôi! Cái tuổi như hoa như ngọc, sao có thể như thế mà chết? Các người không còn cách nào nữa sao?
Đối với tâm tình của Trịnh Nhuế Linh hiện tại, nữ bác sỹ có thể hiểu được, nhưng cô quả thật không còn cách nào, lắc đầu thở dài:
– Không phải chúng tôi không nghĩ biện pháp cứu chữa, cũng không phải chúng tôi không cố hết sức, mà là dưới tình trạng của bệnh này hiện nay mà nói, căn bản là không có phương pháp chữa trị. Đừng nới tới bệnh viện này, cho dù là bệnh viện tốt nhất nước, hay là bệnh viện tốt nhất thế giới cũng vậy thôi! Đây là bệnh nan y, y học thế giới vẫn chưa có biện pháp chữa trị!
Một chút hi vọng của Trịnh Nhuệ Linh cũng vụt mất, cô như người mất hồn, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống, bên trong miệng luôn nhắc lại cùng một câu nói:
– Chẳng lẽ Văn Văn đã hết cách rồi sao? Chẳng lẽ người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh? Ông trời ơi, sao người lại vô tình như thê?
– Có lẽ… tôi có thể chữa khỏi cho cô bé.
Chu Hiểu Xuyên mở miệng nói, giọng nói có chút do dự. Lúc trước nắm tay Tôn Văn Văn nói lời an ủi cỗ vũ, Chu Hiểu Xuyên phát hiện, năng lượng thần bí trong cơ thể có chút rung động tương tự như lúc cứu sống A Hổ vậy. Cho nên theo đó, Chu Hiểu Xuyên cho rằng năng lượng thần bí này có thể hóa giải được độc chó dại trong cô bé. Nhưng mà dù sao hắn cũng có chút lo lắng bởi vì hắn chỉ là bác sĩ thú y, không có tư cách chữa trị cho người, với lại hắn cũng chả dám chắc liệu có thể giải được độc dại kia không. Vì vậy, Hiểu Xuyên mới không áp dụng phương pháp đó với Tôn Văn Văn khi đưa cô bé đến bệnh viện. Lúc này, Chu Hiểu Xuyên thấy bộ dạng Trịnh Nhuế Linh rất thương tâm, nội tâm không đành lòng, cùng với đó là hắn cũng không muốn một cô gái tuổi còn trẻ như vậy phải chết, cho nên mới do dự nói ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.