Đọc truyện Hoa Đô Thú Y – Chương 115: Không nói xin lỗi?
Phỉ Trác đầu tiên là hoảng sợ với phản ứng của Trương Ngả Gia, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, thậm chí thấy bộ dạng Trương Ngả Gia nghiến răng nghiến lợi, giận dữ không kiềm chế được, trong lòng hắn dâng lên cỗ khoái cảm khác thường.
“Câm miệng? Nói đùa gì vậy! Đây là ông trời cho tao cơ hội trả thù, không đạp mày xuống chân cầu xin tha thứ thì nhất định tao sẽ không bỏ qua! Phẫn nộ đi, tức giận đi, mày càng ức chế càng tức giận, tao càng vui càng mừng, ha ha ha…” Phỉ Trác cũng đứng lên, tiếp tục châm chích, xuyên tạc:
– Nguyên lai cô cũng biết đó là chuyện xấu, sợ bị người ta dị nghị à? Tôi còn tưởng cô sẽ dương dương đắc chí. À… Tôi quên mất rằng cô vì chuyện này mà bị nhà trường đuổi học, đúng thật là tiền mất tật mang!
Nói đến đây, Phỉ Trác dừng cười lạnh, thay đổi sắc mặt, hừ lạnh nói:
– Cô không phải là vợ thằng ngu giàu có nào đó sao, cũng dám càn rõ trước mặt tôi cơ đấy? Hừ, tôi muốn nhìn xem, tôi không im lặng thì cô làm được gì được tôi!
“Trương Ngả Gia là vợ bao nuôi? Tao @#$ vào mặt mày ấy! Mắt mày mù à? Nhìn cô ấy giông lọai đàn bà đó lắm sao?” Chu Hiểu Xuyên nghe mà nghẹn họng trừng mắt nhìn. Trương Ngả Gia không nói hai lời, cầm bát cơm trên bàn tính đáp thằng vào mặt Phỉ Trác (Biên: sao cô ấy bá đạo vãi vậy? ). Chu Hiểu Xuyên ngăn nàng lại:
– Thằng này không đáng để cô ra tay, cứ giao cho tôi.
Sau khi do dự vài giây, Trương Ngả Gia buông cái bát ra, đồng ý đề nghị của Chu Hiểu Xuyên. Nếu có người quen thuộc với Trương Ngả Gia, như là Trương Đại Gia hoặc Trương Lân Khải nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ giật mình. Bởi vì Trương Ngả Gia rất ít khi giao việc của mình cho người khác lo liệu, huống chi đây là chuyện liên quan tới danh dự của cô. Mà bây giờ cô lại giao nó cho Chu Hiểu Xuyên, điều này cho thấy rõ cô tin tưởng hắn đến thế nào. Nhìn Chu Hiểu Xuyên đứng dậy, Phỉ Trác chẳng những không thu liễm lại, mà lại còn càng thêm cuồng vọng. Hắn giơ tay chỉ vào Chu Hiểu Xuyên, xem thường, châm chọc:
– Thế nào, tiểu bạch kiểm, được vợ hai của thằng nhà giàu nào đó bao nuôi như mày cũng dám tỏ vẻ uy phong anh hùng à? Tin ông mày gọi người đến chém mày không?
– Tiểu bạch kiểm?
Chu Hiểu Xuyên tức mà cười:
– Mắt mày đui à? Nhìn Trương Ngả Gia thành vợ hai của lão nhà giàu, lại coi tao là tiểu bạch kiểm… trợn to cái mắt chó mày ra mà coi, trên đời này có tiểu bạch kiểm như anh mày đây không? Mày mới là tiểu bạch kiểm! Cả nhà mày đều là tiểu bạch kiểm!
– Mày… Mày dám chửi tao?
Phỉ Trác quá tức giận, muốn chửi lại. Chu Hiểu Xuyên nào cho hắn cơ hội, giành nói trước:
– Xin lỗi với Trương Ngả Gia đi, chuyện này coi như tao bỏ qua. Bọn tao tới đây ăn trưa, không muốn phí thời gian với mày.
– Mày nói cái gì? Tao phải xin lỗi Trương Ngả Gia?
Phỉ Trác sửng sốt, lời thô tục đến miệng bị hắn tạm thời nuốt xuống, ngược lại còn phá lên cười ha ha, giống như nghe thấy chuyện gì rất buồn cười:
– Mày đang đùa với tao à? Bảo con ranh ấy quỳ xuống trước mặt tao xin lỗi thì còn nghe được!
Chu Hiểu Xuyên sầm mặt xuống:
– Mày không chịu xin lỗi?
Phỉ Trác không biết nguy hiểm tới gần, nhíu lông mày lại mắng:
– Xin lỗi? Tao nói nghe này mặt trắng! Mày là cái gì mà dám nói vậy với tao? Nhanh cút sang một bên đi…
“Đét!” Một cái tát vang lên, như tiếng sấm sét làm người ta giật mình.
– Tưởng tao không dám táng mày à?
Sau tiếng tát là giọng nói bình thản của Chu Hiểu Xuyên làm người ta không rét mà run. Phỉ Trác ngây dại, vẻ mặt khiếp sợ và khó tín. Cái tát của Chu Hiểu Xuyên quá bất ngờ, khi hắn kịp phản ứng, cái tát trúng mặt hắn rồi.
– Mày… Mày dám đánh tao!
Nếu không phải má trái của mình đã sưng đỏ, rất đau và nhức, Phỉ Trác quả thực vẫn không tin rằng mình đã bị đánh trúng.
– Đánh mày thì sao? Mày tưởng mày là em anh Luyện à?
Sau đó nghiêm mặt, hỏi lại lần nữa:
– Có xin lỗi không?
Phỉ Trác nối giận lôi đình:
– Xin cái con mịa mày! Mày dám đánh ông mày, xem ông mày giết mày thế nào đây!
“Đét!” Lại một tiếng tát vang dội nữa. Lúc này chỗ sưng lên là má phải. Cả Phỉ Trác mặt sưng phồng lên, nhìn qua giống như hai cái mông con heo.
– Mày… Mày lại dám đánh tao?
Phỉ Trác trợn tròn mắt, hắn không thể tin được Chu Hiểu Xuyên dám đánh hắn nhưng hai tát. Chu Hiểu Xuyên căn bản không thèm trả lời hắn, tiếp tục dùng giọng điệu bình thản mà làm người ta dựng đứng lông tóc hỏi lại:
– Nói xin lỗi không?
– Tao cho mày biết…
Phỉ Trác vừa mới mở miệng thì được Hiểu Xuyên thân mật vuốt má một phát nữa. Lúc này đây, trên cái mặt sưng đỏ của hắn xuất hiện nhiều vết đỏ thẫm, là do bị Chu Hiểu Xuyên đánh cho máu mũi văng khắp nơi. Phỉ Trác bắt đầu thấy sợ hãi rồi. Tục ngữ nói: “Cứng sợ ngang, ngang sợ liều”. Phỉ Trác xem ra, Chu Hiểu Xuyên là một thằng liều. Bằng không lấy thân phận một tiểu bạch kiểm, làm sao dám tát hắn liên tiếp ba phát chứ? Cũng không biết là bị tát tỉnh ra hay không, Phỉ Trác cuối cùng cũng thông minh ra, thầm nhủ: “Cùng loại liều lĩnh như thằng này cứng đối cứng là không ổn. Đại trượng phu co được dãn được, không bằng nghe theo thằng liều này đã, trước nhận lỗi với Trương Ngả Gia, chờ sau khi về, mình kêu người lại tới tính sổ với bọn nó! Dù sao hai người tụi bây, tao sẽ không bỏ qua cho đứa nào!”
Vừa lúc đó, giọng nói của Chu Hiểu Xuyên lại vang lên:
– Xin lỗi không?
Ngữ khí hắn bình thản như cũ, nhưng Phỉ Trác nghe thấy, không tự chủ được run rẩy, cuống quýt nói:
– Tôi nói…
Bất quá Phỉ Trác ngàn vạn lần không ngờ rằng Chu Hiểu Xuyên không để cho hắn nói hết lời, lại thân mật tặng hắn một táng nữa, không chỉ đánh cho hai mắt hắn nổ đom đóm, còn đánh cho hắn suýt tí nữa thì ngã ra đất. Đau đớn, sỉ nhục và ủy khuất, làm nước mắt Phỉ Trác tràn ra. “Cái đ@#$% mày, đừng tát vào mặt tao nữa được không? Mặt tao bị đánh thành đầu heo rồi! Có lầm không vậy? Không phải mày nói để tao xin lỗi sao? Vậy mà tao kịp nói xin lỗi, mày đã vung tay đánh tao rồi? Mày không thể thiện tâm, để tao nói cho hết câu sao? Ô ô ô… Lần nay tao thật sự muốn chửi người thôi, tao nói xin lỗi là cùng, có cần phải làm thế với tao không? Thế giới này còn có thiên lí hay sao?”
– Nói xin lỗi không?
Tiếng Chu Hiểu Xuyên lại vang lên, vẫn bình thản như cũ.
“Bản thân tao muốn xin lỗi nhưng mày có cho tao cơ hội đâu!” Phỉ Trác ngậm ngùi nghĩ.