Đọc truyện Hoa Đô Thú Y – Chương 101: Tao thực sự không phải cao thủ võ thuật cổ truyền Trung Hoa.
Ngay khi Chu Hiểu Xuyên nghẹn họng nhìn trân trối thì con chuột lên tiêng thúc giục:
– Nhân loại, ta đã dẫn ngươi đuổi theo hai người kia. Hiện tại ngươi cũng nên đưa phần thưởng cho ta đi chứ? Ây, sao mặt lại nghệt ra thế kia? Chẳng nhẽ ngươi muốn quỵt?
Chu Hiểu Xuyên lúc này mới giật mình phục hồi lại tinh thần, vất phần thưởng cho con chuột. Con chuột lập tức ngậm lấy, kéo ra một chỗ yên tĩnh để hưởng thụ mỹ vị.
– Đợi một chút.
Chu Hiểu Xuyên đột nhiên gọi nó lại:
– Mày có bạn bè, người thân gì cũng sống ở đây không?
– Ngươi còn muốn làm cái gì?
Con chuột cũng không vội vàng trả lời vấn đề của hắn mà đặt vấn đề hỏi ngược lại.
– Tao muốn chúng nó giúp tao một việc.
– Được lợi gì?
– Có! Mỗi con đến hỗ trợ tao sẽ được thưởng….. À không, tất cả sẽ được ăn món chân giò hun khói!
Vốn hắn định thưởng mỗi con một đồ ăn nào đó nhưng nghĩ lại nhỡ con chuột này nó kéo cả một bầy mấy trăm con đến thì tiền đâu ra mà trả được chứ. Thôi thì cho một bầy đấy cho một cái chân giò hun khói là đủ rồi. Chuột thì tất nhiên chả biết tính toán tiền nong gì cả, chỉ biết rằng nguyên một cái chân giò hun khói rất to và ngon, cho nên nó đồng ý không chút do dự.
– Mày đi gọi đám bạn bè, người thân của mày đến, sau đó bào chúng nó….
Chu Hiểu Xuyên nói nhỏ lại, vạch kế hoạch của mình ra một cách đơn giản để con chuột dễ nắm bắt. Nghe Chu Hiểu Xuyên phân phó xong, con chuột gật đầu nói:
– Ta biết nên làm thế nào rồi, ta lập tức gọi chúng đến.
Nó lập tức xoay người, nhẩy phốc một cái, biến mất trong màn đêm.
Từ lúc Chu Hiểu Xuyên xuất hiện, hai người kia cũng đã phát hiện ra. Kẻ đánh lén khi nãy cười lạnh nói:
– Lâm Thanh Huyên, không hổ là người được luyện võ ở sở cảnh sát tỉnh, quả thực có vài phần thực lực. Bất quá, chỉ bằng đó thực lực thì chưa đủ để bắt tao.
Lâm Thanh Huyên vốn định châm biếm lại, nhưng không ngờ đối phương đột ngột gia tăng tốc độ tấn công, nhất thời sút trúng bên hông cô, ‘bốp’ một cái làm cô ngã lăn sang bên chừng mấy thước.
– Lâm Thanh Huyên, chúng ta còn gặp lại! Lần sau, để coi cô còn có vận may như hôm nay không?
Kẻ đánh lén cũng không có thừa thắng xông lên, mà lập tức xoay người chạy trốn. Bởi vì thời gian bây giờ không còn cho phép hắn làm điều đó nữa, hiện đã có người tới, không phải chỉ có mình Chu Hiểu Xuyên mà sẽ còn có cảnh sát khác đến nữa. Mặc dù nói dựa vào công phu của hắn thì thêm chục tên cảnh sát nữa cũng chả nhằm nhò gì. Nhưng nếu những cảnh sát đó được trang bị vũ trang hạng nặng thì hắn sao có thể chống đỡ được loạt đạn như vậy chứ. Cho nên hắn lựa chọn kế thứ ba mươi sáu của Không Minh tiên sinh, không việc gì phải mạo hiểm ở lại cả, ngày sau thiếu gì cơ hội. Thấy kẻ đánh lén muốn chạy trốn, Lâm Thanh Huyên giãy dụa đứng lên, bất quá vết thương bên hông khá nặng làm cô không thể đứng dậy được. Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể hô Chu Hiểu Xuyên:
– Đừng để hắn chạy thoát! Hắn chính là Cao Xuyên Hưng, hung thủ đứng sau vụ án đó!
Có lẽ lo lắng Chu Hiểu Xuyên tay đôi sẽ không lại nên Lâm Thanh Huyên vội vàng bổ sung một câu:
– Cẩn thận một chút, tên này không phải kẻ đơn giản, hắn là cao thủ vũ thuật cổ truyền Trung Hoa, đã đạt đến Dịch Cốt cảnh.
“Dịch Cốt cảnh? Là cái gì vậy?” Chu Hiểu Xuyên nghe chả hiểu gì cả, dẫu sao thì hắn cũng đâu có luyện qua võ thuật cổ truyển Trung Hoa đâu mà biết, càng không biết người đạt đến Dịch Cốt cảnh lợi hại tới mức nào. Bất quá hắn hắn chẳng bận tâm quá lâu chuyện đó, lập tức cúi xuống nhặt viên gạch dưới đất, dương tay nắm thắng đến Cao Xuyên Hưng.
– Đầu mày đúng là chỉ để mọc tóc, tính đáp gạch tao á? Ngu lắm con à!
Cao Xuyên Hưng thấy thế thì cười lạnh. Bất quá tiếng cười của hắn bị cắt bởi tiếng gạch va đập rất mạnh vang lên bên tai. Đó chính là viên gạch mà Chu Hiểu Xuyên đáp tới. Vẻ mặt Cao Xuyên Hưng nháy mắt trở nên khiếp sợ: “Lực đáp mạnh thật! Tốc độ cũng rất nhanh! Chẳng nhẽ ta phán đoán sai, tên kia cũng là kẻ có luyện qua công phu?”
Thực ra trong thời gian Hiểu Xuyên ném gạch thì sợi năng lượng thần bí trong cơ thể hắn lại bỗng lưu chuyên toàn cơ thể giúp lực đáp của hắn càng mạnh hơn. Cao Huyên Hưng không dám tiếp tục nhờn nữa, vẻ mặt thận trọng xoay người lại, gồng mình lên, đỡ lấy miếng gạch đang bay đến tiếp kia.
“Ầm!” Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, miếng gạch kia đã nát thành bột. Tuy rằng đánh nát được viên gạch đó nhưng Cao Xuyên Hưng chả lấy gì làm vui, ngược lại hắn càng thêm thận trọng. Bởi vì cơn đau truyền đến từ cánh tay mình đã cho thấy lực công kích vừa rồi mạnh hơn hẳn đòn công kích của Lâm Thanh Huyên. Nhìn Chu Hiểu Xuyên, Cao Xuyên Hưng âm thầm kinh hãi: “May là thằng nhóc này chỉ đáp gạch chứ nó mà ném phi đao thì chắc mình sẽ phế mất một cánh tay rồi!”
Tuy hắn đã đạt đến cảnh giới Dịch Cốt của võ học Trung Hoa, cơ thể khỏe mạnh cường tráng, khung xương cứng như đá, nhưng pha đáp gạch rất mạnh đó lại khiến hắn đau tay. Điều đó đã làm hắn coi Chu Hiểu Xuyên như một đối thủ ngang tay, hơn nữa lại là một đối thủ am hiểu về ám khí. Có ý niệm đó, hắn cũng không dám xoay người bỏ chạy nữa, bởi vì hắn nghĩ rằng nếu xoay lưng về phía một cao thủ xử dụng ám khí thì chả khác gì tự sát cả, muốn rời khỏi đây thì phải đánh chết Chu Hiểu Xuyên hoặc chí ít là bị thương nặng. Chỉ là Cao Xuyên Hưng không ngờ rằng kẻ đứng trước mắt mình đã bao giờ học qua võ thuật cổ truyền Trung Hoa đâu. Thậm chí đến cả môn võ Thái Cực Quyền của mấy ông bà già hay tập vào buổi sáng trong công viên hắn còn chưa từng múa qua. Cao Xuyên Hưng hít sâu một hơi điều chỉnh lại trạng thái của mình rồi nói:
– Không ngờ mày cũng là một cao thủ võ thuật cổ truyền Trung Hoa, xem ra tao nhầm…
Chu Hiểu Xuyên lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội nói:
– Mày không nhầm đâu, tao chả biết cái gì về võ thuật cả, tao chỉ là một bác sỹ thú y thôi.
“Cái gì? Không phải cao thủ võ thuật? Không phải cao thủ võ thuật mà mày đáp gạch mạnh như vậy à? Mày tính lừa ai đó? Bộ tao trông giống mấy thằng trẻ trâu lắm sao?” Cao Xuyên Hưng tức đến nỗi mặt lúc xanh lúc đỏ.
– Mặc kệ mày có phải là cao thủ hay không thì hôm nay mày vẫn phải chết!
Hừ lạnh một tiếng, Cao Xuyên Hưng đạp mạnh hai chân xuống đất, cả người lao nhanh về phía trước, cong người nhảy vòng qua đầu Chu Hiểu Xuyên, tay nhắm thẳng đến gáy Hiểu Xuyên.