Hỏa Diễm Triền Tình

Chương 3


Đọc truyện Hỏa Diễm Triền Tình – Chương 3

Nhìn bầu trời đầy mây, Miểu tưởng tượng lúc này cậu đang lẳng lặng nằm ở sân vườn mới được tu sửa mà ngẩn người nhìn bầu trời, cái loại cảm giác này mới nghĩ khiến cậu liền lập tức thích ngay, đặc biệt là cảm giác gối đầu lên tay, liền làm cho cậu cảm thấy buồn ngủ. Nghĩ đến đây, Miểu liền tươi cười, không chú ý tới một chiếc thể thao đang hướng về phía mình đi tới.

Cẩn thận ——

Thanh âm chói tai làm cho Miểu cả người hoảng sợ, lăng lăng nhìn Diễm từ xe thể thao bước ra, cuối cùng đứng trước mặt cậu.

“Miểu?”

Đó chính là Diễm, cậu chưa từng nhìn thấy Diễm mặc đồng phục của trường học, đặc biệt trường học quý tộc lại có thêm những huy hiệu đặc trưng, đồng phục loại này càng tôn thêm những nét mạnh mẽ của dáng người, cậu thực sự chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng Diễm mặc đồng phục như vậy, chỉ thấy bộ dánh của Diễm mặc đồ ở nhà, chính xác mà nói chưa từng thấy Diễm mặc đồ nghiêm chỉnh, bất quá cậu lại có cảm giác rất khá, nhìn tốt lắm!

“Ta chưa từng thấy Diễm mặc đồng phục a, ha hả, hảo hảo đẹp nga!”

Sau khi từ trong xe đi ra, chỉ thấy Miểu nhìn hắn mà suy nghĩ điều gì, Diễm không nói gì mà nhăn mi, trực tiếp ôm cậu vào lòng ngực, hấp thụ hương vị thơm ngát trên người cậu. Trên cơ thể nam nhân vốn không thể nào có mùi thơm phấn hoa như nữ nhân, bất khả tư nghị, Miểu lại làm cho người khác thấy trên người cậu có mùi hương đó, sau khi hấp thụ mùi hương quen thuộc, cánh tay đang ôm chặt cậu dần buông lỏng. Dần thả lỏng vòng tay, bên tai lại nhớ tới lời của Miểu nói. Nhìn cặp mắt to tròn của cậu không ngừng lóe sáng, Diễm không khỏi buồn cười mà sờ cậu một chút.

“Mụ mụ, nói ngươi mang cho ta hồ sơ gì?”

“Ừ, chính là cái này, nàng nói ngươi để quên.” Lấy hồ sơ từ trong ngực ra, Miểu cẩn thận đưa cho Diễm, lại thấy ngay cả liếc mắt Diễm cũng không thèm làm mà để vào trong xe. “Diễm?” Hồ sơ đó không trọng yếu sao? Bất quá cậu không có hỏi ra.

Chỉ biết nữ nhân kia không phải vì nó, chỉ có Miểu đơn thuần nghĩ đó là hồ sơ quan trọng, bất quá hắn cũng không rõ nàng làm vậy là vì cái gì, chẳng lẽ… Trong nháy mắt ánh mắt của hắn trở nên âm trầm mang theo hoang mang, chỉ có trong một giây cũng làm cho người khác cảm thấy mình như xuất hiện ảo giác. Thẳng đến Miểu nhẹ nhàng đẩy thân thể, hắn mới thu hồi ánh mắt hoang mang trên gương mặt.

“Ừ?”

“Hồ sơ này… ” Kỳ thật cậu muốn hỏi chính là vừa rồi Diễm suy nghĩ điều gì, bất quá. Lắc lắc đầu, hay nên hỏi cái khác?

“Không có việc gì, không phải hồ sơ gì trọng yếu, bất quá ngươi đưa tới cũng không sao, mụ mụ còn nói gì khác?”

“Nàng nói chúng ta phải cùng nhau trở về, cái kia, cùng nhau trở về có ý gì?” Không phải cậu chỉ cần đưa hồ sơ cho Diễm là có thể về hay sao? Vì cái gì phải cùng hắn trở về? Cậu không hiểu lắm, mà mụ mụ chỉ cười cười, lại không nói gì, làm cho cậu không thể nào hiểu được ý của nàng.


Cùng nhau trở về? Nữ nhân kia… Bất quá, chuyện này hắn cũng rất muốn nên không có gì gọi là xấu.

“Chính là ta với ngươi cùng nhau về nhà a!”

“Nga.” Tuy rằng không hiểu lắm, nhưng chính là như vậy đi!

“Miểu, ngươi ăn cơm chưa?” Mới vừa tan họp hắn lập tức đi đón Miểu, cho nên đến hiện tại hắn vẫn chưa nếm qua vật này nọ, nhìn nhìn thời gian, nhà ăn lúc này cũng đang buôn bán.

“Ừ, ta đã ăn, còn Diễm?” Trước lúc xuất môn, cậu đã ăn qua cơm của Vương tẩu nấu.

“Vậy theo ta đi ăn đi.”

Đem Miểu an trí ở ghế sau, liền lái xe đến nhà ăn. Tuy rằng đã sớm qua giờ ăn, nhưng vẫn còn một phần đệ tử ở lại, vì muốn tránh khỏi những phiền toái không cần thiết, hắn quyết định để Miểu trong xe chờ hắn, chính mình đi ra ngoài mua, “Miểu, ngươi ở trong xe chờ ta, ta đi ra ngoài một chút sẽ trở lại.”

“Ừ.” Cậu biết Diễm sợ cậu gặp người lạ, sợ gặp những phiền toái ngoái ý muốn, Miểu thuận theo gật gật đầu.

“Ngoan, ta sẽ thực mau trở về.” Miểu đồng ý thuận theo khiến Diễm hôn lên trán cậu một cái, liền đi ra ngoài.

Nhưng bọn họ không hề chú ý tới những gì bên ngoài, cho đến nay tin tức của vị hội trưởng luôn bị người khác đem ra bàn luận, tuy nhiên muốn biết được tin tức của Diễm thực sự còn khó hơn lên trời, cho nên hộp thư đóng góp ý kiến trách cứ ngày càng chật bởi vì người ái mộ Diễm thực sự nhiều.

Mà hình ảnh vừa nãy đã làm cho người khác phải tranh luận, không chỉ làm cho người khác hâm mộ chính là người nam nam nhân xa lạ đang ngồi trong xe của Diễm mà trọng yếu chính là Diễm không có khả năng có hành động ôn nhu như thế, ôn nhu hôn người kia không khỏi làm người khác toàn tâm hoàn toàn say mê hay đúng hơn là làm cho mọi người như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ, chuyện này vốn không hề khoa trương nga.

Diễm vốn là một con người lãnh khốc, cho dù mùa hè khốc nhiệt, nhưng chỉ cần người nào đứng kế bên Diễm lập tức có cảm giác so với trời đông giá rét còn lạnh hơn, cho nên không ai dám tới gần Diễm, nhưng quả thật rất nhiều người ái mộ hắn, dù sao không ai muốn bị đóng băng cho nên chỉ đành phải thông qua những tin tức để hiểu biết thêm về Diễm. Có lẽ ông trời rốt cuộc cũng nghe được lời cầu nguyện của bọn họ, hôm nay cho bọn họ thấy được một tin tức, chuyện này đối với bọn họ thật là chuyện tốt nga!

Ngồi trên xe, người nãy giờ bị chú ý xem như diễn viên hiển nhiên là không chú ý tới mình đã trở thành chủ đề để người khác bàn luận, vẫn như cũ trong lòng bắt đầu đếm cừu chờ Diễm. Lúc đếm tới 100 rút cuộc Diễm cũng xuất hiện.


“Diễm, ngươi đã về!”

“Ừ, thực xin lỗi để cho ngươi đợi lâu.” Vốn tưởng rằng nhà ăn không còn bao nhiêu người, lại không nghĩ rằng hiện tại vẫn còn nhiều như vậy, cho nên vì không muốn Miểu chờ lâu, hắn đã sử dụng đặc quyền của mình, hội trưởng ở trường quý tộc ngoài trừ nhiều công việc cần xử lý còn có nhiều đặc quyền, đương nhiên hắn rất thích ý.

“Ha hả, không lâu. Ngươi bỏ hộp sao?  Như thế nào không ăn ở bên trong?” Nhìn trong tay Diễm là hộp đựng cơm, Miểu tò mò nhìn vào nhà ăn.

“Nơi đó nhiều người lắm, chúng ta đi thôi.”

“Đi? Đi nơi nào?”

Diễm chính là cười mà không đáp, lái xe hướng thẳng mà đi, tới nơi mở cửa đi ra.

“Nơi này là?” Cảm giác dường như không phải đệ tử bình thường có thể tới nơi này, nơi này hoàn toàn độc lập, bốn phía đều là cây cối, nhìn như một biệt thự biệt lập. Nhìn nó, Miểu hỏi ra vấn đề trong lòng.

“Đây là trụ sở riêng của hội học sinh.” Vừa vào cửa phòng họp, đi qua một lúc chính là phòng nghỉ chuyên dụng dành cho hội trưởng của hội học sinh.

Đang giải thích cho Miểu hiểu, Diễm mở cửa đại môn ra, phòng họp vẫn tề tụ đông người, bình thường nơi này là nơi rất yên tĩnh dùng để tránh né các học sinh khác, bất qúa sao hiện tại lại nhiều người như vậy, chẳng lẽ trời sắp mưa nên họ vẫn còn ở đây? Hắn lại bắt đầu nhìn thái dương trên bầu trời, hôm nay trời sáng sủa thời tiết rất tốt.

Như vậy … Giải thích duy nhất chính là mình chấm dứt hội nghị sớm, hắn biết từ trước đến nay chuyện của hắn luôn làm mọi người tối tò mò. Kỷ Lăng nhìn hắn nắm tay Miểu mà giật mình lập tức phun cà phê Italy vừa mới uống xong ra ngoài, không chút che giấu mà hạ mi, nhất thời không khí nơi này giảm xuống 10 độ, nhưng Miểu vẫn không cảm giác được gì.

Kỳ thật tối giật mình không phải là Diễm, mà là đám thành viên của hội học sinh, đáng thương bọn họ nhất thời không thể tiếp thu hình ảnh trước mắt, nhất thời phòng họp im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở, thẳng đến lúc Kỳ Lăng khiếp sợ quá mà phun hết tất cả cà phê vừa mới uống, nghe tiếng gầm gừ đằng trước mọi người mới hồi phục tinh thần. Mà tối làm bọn họ bất khả tư nghị chính là Diễm vẫn còn nắm tay của nam hài, tay kia thì cầm hộp thức ăn, nhất thời mọi ánh mắt đều tập trung trên người của Miểu.

Miểu đi theo phía sau Diễm không rõ biểu hiện của Diễm có ý gì, lại thấy các thành viên của hội học sinh tận lực nhìn mình, từ trước đến nay cậu đều sợ người lạ nên không tự giác trốn phìa sau Diễm. Cậu vốn không có thói quen bị nhiều người nhìn như vậy làm cho cả người run rẩy, cũng không chú ý tới tay mình gắt gao nắm lấy tay áo của Diễm.


Cảm thấy người bên cạnh run rẩy, ánh mắt của Diễm liền trở nên băng hàn, điều này càng làm cho mọi người khẳng định người bên cạnh Diễm là người tối quan trọng đối với hắn, nhưng cũng không có ai can đảm tiến lên trước hỏi cậu là ai.

Diễm ôm lấy Miểu nhanh chóng đi qua phòng họp tới phòng nghỉ riêng dành cho học trưởng của hội học sinh. Ngồi ở trên ghế, Miểu không an phận mà nhìn cảnh vật bốn phía: Nơi này có đủ các thiết bị, thật sự khó tưởng tượng hội trưởng của hội học sinh lại được đãi ngộ tốt như vậy. Ngay khi Miểu tò mò nhìn đông nhìn tây, Diễm đã sớm đem thức ăn đặt lên bàn, mặt khác để ô mai bánh ngọt trước mặt Miểu mà hồi nãy hắn cố tình mua.

“Ăn đi, đây là bánh ô mai mà ngươi thích nhất.”

“A?”

“Bánh ô mai a!” Buồn cười nhìn phản ứng của Miểu, Diễm tiến tới trước mặt cậu trực tiếp bảo cậu hé miệng, “A——”

Nhìn thấy tư thế của Diễm, Miểu lăng lăng hé miệng ra, hương vị ngọt ngào lập tức tỏa ra, đây chính là bánh ô mai mà cậu thích nhất, “Ha hả, ăn thật ngon nga!” Tiếp nhận bánh ngọt mà Diễm uy cho, Miểu một hơi mà chậm rãi thưởng thức.

Mỗi khi ăn gì đó ngon, cậu liền biểu hiện ra một bộ dạng thực hạnh phúc, khi Miểu làm ra bộ dáng này làm mọi người hảo muốn nhìn, mặc kệ không hài lòng chuyện gì, chỉ cần nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc của Miểu tâm tình liền lập tức hảo lên, hiện tại Diễm chính là cảm giác này.

Sau giờ ngọ của mùa thu liền làm cho người khác buồn ngủ, từng luồng gió mát mẻ nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ, cả gian phòng đầu tràn ngập cảm giác ấm áp. Miểu nhìn TV, tâm lại không biết phiêu đi nơi nào, ngay tại lúc cậu sắp ngủ, cảm giác thân thể đột nhiên bay lên, kinh ngạc lập tức mở to cặp mắt của mình.

“Muốn ngủ thì lên giường mà ngủ đi.”

Sau khi nếm qua cơm trưa, Diễm phải xem lại một số văn kiện, ngay lúc hắn muốn ngẩng đầu lên nhìn Miểu, lại nhìn thấy Miểu buồn ngủ nhưng lại cố mở to đôi mắt không khỏi làm hắn buồn cười. Diễm hảo tâm ôm lấy Miểu hướng tới bên giường, lại đi chưa được mấy bước thì Miểu liền mở mắt.

“Ngủ đi.”

“…”

Phát hiện Diễm đem cậu tới giường hảo đắp chăn, lúc sau muốn xoay người rời đi, Miểu liền cuốn quýt nắm lấy góc áo của Diễm, cậu không có thói quen ngủ trên giường lạ. Ở nhà cậu đều ôm cánh tay của Diễm, trong lòng ngực của hắn mà ngủ thiếp đi, đột nhiên cho cậu nằm trên giường đôi rộng lớn này làm cậu cả người hoảng sợ. Miểu sợ hãi nhìn Diễm, trong cặp mắt to trong suốt ấy đột nhiên xuất hiện nước mắt, cậu rất sợ Diễm bỏ cậu ở lại một mình mà liền khóc lớn một hồi.

Ngay lúc khi Diễm muốn xoay người đi góc áo lại bị kéo lại, vừa xoay lại liền thấy Miểu sợ hãi mà khóc òa lên, Diễm ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn: Miểu có thói quen ở trong lòng ngực hắn mà đi vào giấc ngủ.

Chậm rãi ngồi xuống, lấy tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt của Miểu, “Thực xin lỗi”, cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng lau khô nước mắt của cậu, Miểu cảm giác thật vui sướng, Diễm không bỏ lại cậu, điều này lại làm cho Miểu ôm chặt Diễm.

Thương tiếc hôn lên đôi mắt đã khô nước mắt trên khuôn mặt của Miểu, sau đó ôn nhu hôn lên trán của Miểu, hai má, sau đó nhè nhẹ hôn lên đôi môi phấn hồng của Miểu. Lần đầu tiên chạm đến đôi môi mềm mại của Miểu, Diễm liền cảm thấy một cảm giác dị thường, hắn thật không nghĩ muốn dời đi, cũng không thể nào đem tặng cho bất luận kẻ nào, Miểu chính là bảo bối của hắn, là bảo bối của riêng hắn. Nhẹ nhàng tách hai hàm răng của Miểu, ngọn lửa ngày càng bốc cháy khi hắn hấp thụ hương vị ngọt ngào của Miểu, từ hàm răng đến răng nanh, tất cả trong ngoài hắn đều liếm qua, sau đó thẹn thùng mà truy đuổi đinh hương thẹn thùng đang chạy trốn, tận tình hút triền miên, cho đến khi Miểu kháng cự đẩy ra, hắn mới buông cậu ra, liền sửa lại ôn nhu mà ôm cậu.


“Ừ…”

Không biết bắt đầu từ khi nào, Diễm lại có thói quen sáng an hôn, ngọ an hôn, ngủ an hôn, tuy rằng mới bắt đầu có điểm không quen, chính là Diễm ôn nhu hôn cậu, cậu lại không hề có cảm giác chán ghét, mỗi lần khi đi ngủ không được Diễm hôn liền cảm thấy thiếu cái gì làm cho Miểu không thể nào ngủ an ổn, thật giống như không ở trong lòng ngực của Diễm liền không thể nào ngủ được.

Cậu ý thức được nụ hôn chấm dứt, Diễm liền ôm chằm cậu nằm ở trên giường, bên tai truyền đến tiếng tim đập có quy luật của Diễm, cơn buồn ngủ của Miểu liền kéo đến, mơ hồ nghe âm thanh của Diễm truyền đến.

“An tâm ngủ đi, ta vĩnh viễn sẽ không bỏ lại ngươi!”

Miểu nằm trong lòng ngực của Diễm không bị quấy rầy như một tiểu hài tử an tường mà đi vào giấc ngủ, nhẹ nhàng giúp đỡ bảo bối của hắn xoay người, hắn biết như vậy làm Miểu có thể an giấc ngủ hơn, quả thật Miểu muốn nghiệm chứng lời của hắn: cả người liền hướng tới trong lòng ngực của hắn, tìm vị trí thoái mái liền nặng nề mà đi vào giấc ngủ.

Trong trí nhớ của hắn, từ rất lâu rồi, hai người bọn họ vẫn ngủ chung một phòng, ngay tại khi trời mưa sát đánh, Miểu liền tiến vào phòng hắn, sợ hãi mà lui vào trong lòng ngực hắn mà tìm kiếm sự bảo hộ, thân thể nho nhỏ liền kịch liệt run rẩy, nước mắt giàn giụa làm cho hắn đau lòng mà ôm chặt.

Từ khi hắn biết Miểu cần hắn bảo hộ liền lập tức cố gắng tập võ, hắn muốn có thân thể cường kiện để bảo hộ Miểu. Có lẽ từ đó hắn đã có tình cảnh đặc biệt với Miểu, nhưng có lẽ vì quá nhỏ nên hắn không thể giải thích cảm giác này.

Hiện tại hắn đã hiểu rõ mình đối với Miểu có tình cảm gì, đó là tình cảm có thể khiến hắn cả người bốc hỏa, như vậy sao có thể là tình huynh đệ? Trên đời tuyệt đối không ai như hắn đối với ca ca của mình lại ôm dục vọng.

Vừa mới ý thức được tình cảm của mình, Diễm thực sự do dự một chút, nhưng cho dù bọn họ có cùng huyết thống cũng không thể ngăn chặn dục vọng của mình đối với Miểu, hắn sẽ không tái bàng hoàng. Huống chi… trong cơ thể của Miểu vốn không cùng huyết thống với hắn, nói hẳn ra Miểu vốn không phải ca ca của hắn, chỉ là cha mẹ nhận nuôi.

Có lẽ không, nói đúng ra cha mẽ sẽ không đem bí mật này nói ra, nếu bọn họ có đem chuyện huyết thống ra phản đối, thì họ sẽ không tưởng tượng được hắn vốn sớm đã biết sự thật, cho dù bọn họ vẫn phản đối… Tức khắc đôi mắt của Diễm trở nên thâm trầm như một đầm lầy. Hắn biết rõ hắn muốn cái gì, nên tuyệt đối hắn sẽ không buông tay.

Cho nên hắn từng bước làm cho Miểu ỷ lại vào hắn, tuy rằng như vậy sẽ làm cho Miểu mất đi cơ hội được tự do, bất quá đối với Miểu cũng không cần có sự tự do! Duy nhất phải làm là khiến Miểu ỷ lại vào hắn, như thế mới có thể bảo hộ Miểu.

Vốn hắn làm sớm an hôn, ngọ an hôn, bất quá đây chỉ là biện pháp giảm bớt dục vọng trong người của mình, hắn phải chờ cho đến khi Miểu hoàn toàn ỷ lại vảo hắn như vậy hắn mới có thể hành động. Bất quá, buồn cười chính là gần đây hắn không thể nào nhẫn nhịn, chỉ cần chạm môi một lần lý trí liền không cánh mà bay, có lẽ chỉ cần một giây hắn liền không thể khống chế hành động của mình, hắn không nghĩ tới sẽ thương tổn tới Miểu, nhưng là… Ai, bất đắc dĩ hít một hơi, Diễm nhẹ nhàng nói bên tai của Miểu——

“Miểu, ta yêu ngươi, vĩnh viễn yêu ngươi…” Đây là tình cảm mà hắn chỉ có thể thổ lộ khi Miểu chìm vào giấc ngủ.

Cùng với gió thu nhẹ nhàng thổi, tiếng thở dài của Diễm hòa lẫn vào không khí, hoàn toàn không tìm ra tiếng thở dài.

Hoàn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.