Đọc truyện Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục) – Chương 171
Hoàng Diễm đội nòng súng lên sống lưng của Khưu Ngôn, dữ tợn nói: “Mày không muốn mạng của ả nữa chứ gì?”
“Giao Bạch Diễm cho mày rồi, mày sẽ còn bỏ qua cho bọn tao à?” Cung Ứng Huyền nhìn sang Bạch Xích Thành, “Hơn nữa, Tử Diễm muốn một người phản bội mình làm gì chứ? Sao không trực tiếp giết luôn đi?”
“Tao chỉ quan tâm là muốn gì, chứ không phải tại sao.”
“Mày nghĩ mày có thể dẫn hắn ta chạy thoát à?” Nhậm Diệc hỏi ngược lại, “Chúng mày đang bị cả thành phố truy nã, chạy nổi đến đâu đây?”
“Cái này cũng chẳng tới lượt mày bận tâm.” Hoàng Diễm cười lạnh, “Sao thế, muốn kéo dài thời gian hả?”
“Tử Diễm giao nhiệm vụ cho mày, hẳn là không phải cứu Bạch Diễm, mà là giết bọn tao. Ít ra giết bọn tao vẫn là ưu tiên, nên ai biết được mày có thật muốn trao đổi con tin hay không.” Cung Ứng Huyền lườm hắn ta, “Lần trước trao đổi con tin mày đã thất tín rồi, bọn tao dựa vào cái gì để tin mày lần nữa?”
“Lần trước là trao đổi theo quy tắc của tao, lần này mày chọn đi.” Hoàng Diễm kéo Khưu Ngôn từ ghế lên, nòng súng vẫn chống sau lưng chị.
Khưu Ngôn đột nhiên mở miệng nói: “Mấy người trốn không thoát đâu, tôi đã báo cảnh sát.”
Hoàng Diễm sững sờ, lạnh lùng nói: “Lúc nào!”
Bạch Diễm cũng biến sắc.
Khưu Ngôn cười gằn: “Hỏi lúc nào cảnh sát đến ấy à? Sắp rồi.”
Cung Ứng Huyền cau mày: “Chị Ngôn, sao chị lại phải gọi cảnh sát? Nếu bọn chúng mà rơi vào tay cảnh sát, chúng ta sẽ phí công nhọc sức.”
“Chúng ta chết rồi mới gọi là phí công nhọc sức.” Giọng điệu Khưu Ngôn trở nên nghiêm nghị.
Hoàng Diễm phẫn nộ nói: “Dẫn người tới cho tao mau lên!” Hắn ta thô bạo quát bên tai Khưu Ngôn, “Tao sẽ giết ả thật đấy, tao sẽ đục ra một hố máu trên gương mặt xinh đẹp này!”
Bạch Xích Thành cũng cuống lên: “Cảnh sát sắp tới…”
Cung Ứng Huyền vẫn thản nhiên như cũ: “Mày muốn tao dẫn hắn ta tới cho mày? Được thôi, nhưng tao muốn nghe chính miệng Tử Diễm nói cho tao.”
Hoàng Diễm hơi sửng sốt: “Có ý gì.”
“Gọi điện cho Tử Diễm đi, tao muốn nói chuyện với hắn ta.”
“Không được.” Hoàng Diễm quả quyết từ chối, “Chỉ có Tử Diễm chủ động liên hệ tao thôi, tao không liên lạc được lại đâu.”
“Lần nào bọn tao cũng phải bị động để nhận thông tin về hắn ta, video, điện thoại, khiêu khích tuyên chiến, nhưng lần này tao muốn nắm quyền chủ động. Hắn ta muốn chuộc lại người của mình, thì phải chính miệng nói với tao!” Cung Ứng Huyền trừng mắt với Hoàng Diễm, ánh mắt sắc bén như dao.
“Tao đã bảo rồi, tao không có phương thức liên lạc với Tử Diễm. Tao chưa từng gặp hắn, không đi tìm hắn, đều là hắn liên lạc với tao.” Hoàng Diễm không nhịn được nói, “Mày tưởng tao không dám giết ả thật đấy à?”
Vẻ mặt Cung Ứng Huyền thâm trầm: “Mày giết chị ấy cũng được, lúc mày nổ súng, tao cũng sẽ nổ súng. Cuối cùng năm người ở đây ai có thể sống sót thì phải xem ý trời.”
Khuôn mặt Hoàng Diễm hóa dữ tợn, thậm chí ngũ quan đều trở nên hơi vặn vẹo.
“Hay là chúng ta cùng chờ cảnh sát đến đi, một lưới bắt gọn cả thảy.”
“Mày nghe đ*o hiểu tiếng người à, tao không có cách nào liên hệ Tử Diễm!” Hoàng Diễm gằn giọng.
“Thế cơ à.” Cung Ứng Huyền khinh khỉnh nói, “Có khi mày cũng nói thật đấy, ở mặt sau có mấy tên sát thủ xuất hiện, ngay cả mày cũng không biết chứ gì? Xem ra Tử Diễm vốn chẳng tin tưởng mày.”
Hoàng Diễm trợn mắt.
“… Tao có thể liên hệ hắn.” Bạch Xích Thành đột nhiên nhỏ giọng lên tiếng.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn ta.
Bạch Xích Thành cắn răng: “Đưa điện thoại cho tao.”
Cung Ứng Huyền lấy điện thoại ra: “Dãy số.”
Bạch Xích Thành lại ngập ngừng, dường như đang do dự.
“Dãy số!” Cung Ứng Huyền nhấn mạnh.
Bạch Xích Thành đọc một dãy số điện thoại lên, sau đó bổ sung: “Hắn ta không nhận cuộc gọi lạ đâu, mày phải gửi tin nhắn trước.”
Cung Ứng Huyền soạn một tin nhắn gửi qua.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại reo lên, một dãy số “không rõ” gọi tới.
Cung Ứng Huyền bắt điện thoại, đồng thời mở loa ngoài.
“… Tử Diễm.”
“Tiến sĩ Cung.” Âm thanh quen thuộc đã được xử lý qua máy biến âm kia dấy lên rất nhiều hồi ức không tốt của người ở đây, nghe là khiến người ta khó chịu toàn thân.
“Lại khiến mày thất vọng rồi.” Cung Ứng Huyền lạnh nhạt nói, “Mày cố tình thuê sát thủ, chỉ tiếc là đã thất bại.”
Tử Diễm hít một hơi, lại từ tốn thở ra, thấp giọng nói: “Hoàng Diễm cũng chết rồi à?”
“Còn sống, nhưng muốn dùng đội trưởng Khưu để trao đổi Bạch Diễm với tao. Mày muốn tên phản đồ Bạch Diễm này làm cái gì?” Cung Ứng Huyền nói, “Giết hắn ta, không chỉ để bịt miệng mà còn để bớt chuyện, không phải à.”
“Nói cũng đúng.” Tử Diễm cũng nở nụ cười, “Vậy mày giết nó luôn đi.”
“…”
“Mày dám giết nó không? Giết nó, đội trưởng Khưu sẽ chết, chúng mày cũng có thể chết.”
“Tử Diễm, tao rất hiếu kỳ, nếu hôm nay mày vẫn không thể giết được chúng tao, mày tính làm gì tiếp theo?” Cung Ứng Huyền trầm giọng nói, “Một mình mày giết từng người có liên quan tới vụ án năm đó nhằm che đậy chân tướng, nhưng bọn tao đã chuẩn bị đầy đủ tư liệu để xin phúc thẩm rồi, chẳng có gì ngăn nổi bọn tao đâu.”
“Thế cơ à, ha ha, ba người chúng mày, hai đứa bị đình chức, một bị truy nã, sưu tập rất nhiều thứ không phù hợp với thủ tục nguyên tắc tố tụng. Giá trị của những thứ này kém xa những gì mà mày mong đợi đó, mày nên ngầm hiểu rõ đi.”
“Biết đâu mày vẫn đang sợ sệt.”
“Tao chẳng có lý do gì để sợ cả, là chúng mày đấy.”
Cung Ứng Huyền im lặng một chút, chuyển đề tài, hỏi: “Lam Diễm, kẻ cung cấp tài chính cho tổ chức kia, chính là chủ mưu vụ án 19 năm trước phải không?”
Tử Diễm chỉ cười mà không nói.
“Mày gây ra tất cả những điều ác này đều là để lấp liếm tội ác của hắn ta, tại sao, chỉ vì tiền à? Hay là giữa mày và hắn ta có mối quan hệ cá nhân?”
“Suy đoán thô thiển vậy sao, tao vốn lười phải trả lời mày.”
“Hướng chảy dòng tiền của chúng mày đã bị cảnh sát điều tra đến từng chân răng kẽ tóc rồi, mày tưởng có đầu nguồn tài chính ở nước ngoài là an toàn à? Mày chung quy vẫn phải tiêu xài ở quốc nội, bọn tao sớm muộn gì cũng bóc trần mày sạch sẽ, để mày chẳng có chốn nào nữa mà dung thân.”
Tử Diễm cười lạnh: “Tiến sĩ Cung, mày sẽ hối hận. Nhớ kỹ câu này đi, mày nhất định sẽ hối hận.”
“Chuyện khiến tao hối hận thì nhiều lắm, chẳng hạn như không thể bắt được chúng mày sớm hơn.” Cung Ứng Huyền nói, “Bây giờ hai ta có một cơ hội để thực hiện mục đích của nhau, mày có muốn thử không?”
“… Mày muốn nói gì?”
“Để tao gặp mày đi.” Cung Ứng Huyền bình tĩnh nói, “Tao có cơ hội biết mày là ai, còn mày có cơ hội tự tay giết chết tao.”
“Cung Ứng Huyền!” Nhậm Diệc nhìn Cung Ứng Huyền với vẻ không dám tin, “Em nói linh tinh gì đấy?”
Ấy vậy mà Cung Ứng Huyền lại ngó lơ, thậm chí không thèm quay lại nhìn Nhậm Diệc lấy một cái.
Một tiếng cười khẽ truyền từ đầu dây bên kia: “Mày muốn gặp tao? Mày tưởng rằng đã thoát khỏi tay tao mấy lần thì lọt khỏi cạm bẫy được à? Hay là mày có âm mưu gì?”
“Tao có âm mưu cũng chẳng nói cho mày đâu.” Cung Ứng Huyền nói, “Mày muốn Bạch Diễm còn sống, vậy vác mặt tới gặp tao đi.”
Nhậm Diệc trợn mắt nhìn Cung Ứng Huyền, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, không phải hắn nói thật đấy chứ? Sẽ không tự chui đầu vào lưới thật đâu nhỉ.
Tử Diễm không cười, ngược lại nói với giọng điệu sâu xa, “Được, chỉ cần mày đáp ứng tao một điều kiện, tao sẽ đích thân tới gặp mày.”
“Nói.”
“Giết đội trưởng Khưu với đội trưởng Nhậm.”
“Mày…”
Cung Ứng Huyền còn chưa mở miệng, tất cả mọi người đã đồng loạt nghe thấy một âm thanh quen thuộc – tiếng còi cảnh sát.
Thần kinh mỗi người ở đây đều trở nên căng thẳng.
Tử Diễm thúc giục: “Cảnh sát đến rồi, chúng mày không làm thì mãi chẳng đi được nữa đâu. Thế nào? Muốn gặp tao, muốn biết chân tướng thì phải trả giá thật lớn chứ.”
Nhậm Diệc nổi giận chửi: “Đm mày thằng biến thái, mày sớm muộn gì cũng phải trả giá đắt thôi!” Anh nói với Cung Ứng Huyền, “Có hai thằng tội phạm ở kia, em hoàn toàn có thể giải vây cho chính mình, em chỉ cần…” Nói được một nửa, Nhậm Diệc lại không thể tiếp tục nữa, bởi vì anh rõ ràng nhìn ra sự lưỡng lự và đấu tranh trong đôi mắt Cung Ứng Huyền.
Lưỡng lự? Đấu tranh?
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng vang, chỉ sợ đã có tiếng cảnh sát tiến vào nhà kho rồi. Bọn họ mơ hồ nghe được loạt tiếng bước chân mạnh mẽ.
Tử Diễm hô: “Cung Ứng Huyền, mày không muốn bắt được tao sao, không muốn chủ mưu đằng sau vụ năm đó đến cùng là ai sao?!”
Hoàng Diễm quát: “Đưa nó đến cho tao, bây giờ, ngay và luôn!” Hắn ta tóm chặt lấy tóc Khưu Ngôn, hung thần ác sát.
Cung Ứng Huyền túm lấy cánh tay Bạch Xích Thành, môi khẽ run.
Nhậm Diệc vội la lên: “Ứng Huyền, đưa người cho hắn ta đi! Em còn chờ gì nữa!”
Tử Diễm đột nhiên bật cười to: “Ha ha ha ha, không xuống tay được hả tiến sĩ Cung. Cũng khó trách, một người phụ nữ chẳng khác nào chị gái, một lại là bạn thân nhất. Tiếc quá, trên đường truy tìm chân tướng lúc nào cũng phải hy sinh, bất kể là làm cảnh sát hay làm nghiên cứu khoa học, mày nên rõ ràng đạo lý này. Không xuống tay được cũng không sao, Hoàng Diễm, không thì mày giúp tiến sĩ Cung một chút đi.”
Cuối cùng, Cung Ứng Huyền quay đầu nhìn về phía Nhậm Diệc, ánh mắt trong veo, tất cả đều là muôn vàn câu chữ, hắn dùng khẩu hình nói một câu “Xin lỗi.”
Nhậm Diệc còn chưa kịp phản ứng, một tiếng vang lớn phát ra khiến màng nhĩ của anh như nổ tung. Phía ngực chẳng khác nào bị chùy sắt ngàn cân bắn trúng, trong nháy mắt đã quật anh ngã xuống, không khí trong khoang ngực dường như là bị viên đạn đó ép hết ra ngoài. Anh không thở nổi ra hơi, hai mắt đau đớn mờ dần, toàn bộ nửa thân trên đều tê liệt.
Thì ra đây chính là cảm giác bị trúng đạn…
Sau khi Hoàng Diễm nã một phát súng về phía anh thì lại bắn thêm phát nữa. Ở trong tầm mắt mơ hồ của anh, Khưu Ngôn ngã xuống đất theo tiếng động. Phần tóc đuôi ngựa thật dài và bồng bềnh trở thành chút hơi tàn sót lại trong mắt anh.
Nhậm Diệc ngã quỵ xuống đất, không suy nghĩ được gì, cũng không thể nhúc nhích được, chỉ có thể nghe tiếng bước chân đã xa dần…