Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

Chương 167


Đọc truyện Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục) – Chương 167

Hai người đi loanh quanh nhà kho hơn nửa vòng thì tìm ra một cửa khác.

Vốn dĩ công xưởng này là để sản xuất linh kiện ô tô. Nhà kho mà bọn họ hiện đang đứng cao bốn tầng, không gian ở giữa được chọn làm kho chứa đồ, vòng ngoài là khu vực chức năng, với các phòng thiết bị và vật liệu, nhà kho nhỏ, văn phòng, v…v

Lúc bấy giờ khu kho chứa đồ đã bị chuyển đi hết rồi, chỉ còn dư lại các kệ hàng linh tinh cùng các sản phẩm bỏ đi, chỗ nhìn thấy được không phải rỉ sắt thì chính là bụi bặm dày đặc, sản sinh ra một thứ mùi mốc meo vô cùng hợp cảnh tăm tối.

Hai người không dám dùng đèn chiếu sáng, chỉ có thể mang theo thiết bị nhìn ban đêm để băng qua khu chức năng và tiến về phía kho chứa đồ.

Đối với loại hành vi trao đổi con tin này nhất định phải tìm khu vực trống trải, không bị che lấp thì mới đề phòng được đối phương giở trò gian, bởi thế bọn họ nhất định đang ở kho chứa đồ.

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã thấy ánh sáng yếu ớt từ phía trước xuyên tới cùng tiếng trò chuyện.

Hai người cởi thiết bị nhìn ban đêm ra, dè dặt đi tới phía có âm thanh và ánh sáng. Từ bên ngoài một gian phòng, xuyên qua kính cửa sổ mờ mịt, bọn họ phát hiện một nguồn sáng tương đối mạnh.

Văn phòng có hai cửa cả trước và sau, có thể tiến vào kho chứa đồ thông qua cửa trước, còn từ cửa sau lại lùi được về khu vực chức năng, hầu hết các gian nhà đều được thiết kế như vậy.

Hai người mở cửa khu chức năng ra, khom lưng tiến vào văn phòng.

Nhậm Diệc dùng tay áo phủi một khối bụi trên cửa sổ. Bọn họ nhìn thấy một vùng quang cảnh trong khu chứa đồ, đồng thời là hai người đang bị trói trên ghế đang cúi thấp xuống, gồm một nam và một nữ, chính là cặp vợ chồng bị cắt cóc ở khách sạn Kiến Hưng kia. Nhìn tư thế xụi lơ của bọn họ thì ắt hẳn đều hôn mê rồi.

Nhậm Diệc nói nhỏ: “Chỗ này chỉ nhìn được con tin thôi, chúng ta nên vòng về sau lưng Hoàng Diễm chứ nhỉ?”

“Đi, đi vào trước đi.”

Nhậm Diệc thận trọng đẩy cửa phòng làm việc ra, rón rén tiến vào kho chứa đồ. Đây là phần rìa của kho chứa, có trời đêm đen kịt che chắn, những người khác rất khó phát hiện bọn họ.

Hai người chạy đến mặt sau của một kệ hàng, cuối cùng cũng nhìn được tất cả mọi người.


Cung Ứng Huyền đang giữ Bạch Diễm, đứng cách con tin khoảng mười mét, nhìn kỹ lại thì trên người con tin rõ ràng được cột thuốc nổ. Mà đứng sau lưng con tin không xa chính là một người đàn ông cao to vạm vỡ, chừng 40 tuổi, tướng mạo hung ác, cầm súng trong tay.

Đúng là Hoàng Diễm rồi, đúng là Hoàng Diễm đã phóng hỏa ở TTTM và hại chết Tôn Định Nghĩa kia!

Nhậm Diệc hít sâu một hơi, song thân thể không kìm được mà run rẩy.

Cung Ứng Huyền với Hoàng Diễm đang trao đổi gì đó, nhưng từ khoảng cách này thì bọn họ không nghe rõ.

Nhậm Diệc khẽ hỏi: “Chúng ta làm sao bây giờ?”

“Cứ để hai người trao đổi thông tin đã. Sau khi đảm bảo con tin được an toàn rồi thu hút sự chú ý của Hoàng Diễm, để Ứng Huyền có cơ hội chế ngự hắn ta.” Khưu Ngôn nghĩ ngợi, “Chúng ta phải tách ra hành động.”

“Hành động như thế nào?”

“Anh đến lôi kéo sự chú ý của Hoàng Diễm, còn tôi đi giúp Ứng Huyền chế ngự Hoàng Diễm với Bạch Diễm, giải cứu con tin.” Khưu Ngôn bảo, “Chúng ta hãy tìm một vị trí thích hợp trước đã, vừa có thể vòng tới sau lưng Hoàng Diễm, vừa có thể tiến càng gần hắn ta càng tốt. Sau đó anh hãy quăng một quả lựu đạn ra, vứt xong rồi chạy. Nhỡ kỹ là vứt xong phải chạy luôn, không phải bận tâm đến bất cứ ai, tìm chỗ an toàn rồi trốn đi là được, chờ chúng tôi tới tìm anh.”

“…” Nhậm Diệc nhìn Hoàng Diễm từ phía xa, sự thù hận trong lòng lại như nước được đun lên, không khỏi sục sôi. Chính là tên này, chính hắn ta hại chết Tôn Định Nghĩa. Người anh em của anh còn trẻ như thế, có tiền đồ đẹp đẽ, tình yêu viên mãn, tương lai đầy hứa hẹn vô hạn, nhưng chỉ vì tên này mà chẳng còn gì nữa.

Trong khoảng thời gian khó vượt qua nhất ấy, anh phải chịu đựng nội tâm bị giày vò bằng cách tưởng tượng ra phương thức tàn nhẫn nhất để báo thù. Nhưng rồi hôm nay kẻ thù đang ở trước mắt, anh lại chỉ có thể xoay người chạy trốn ư?

“Nhậm Diệc!” Khưu Ngôn túm chặt cổ áo của Nhậm Diệc.

Nhậm Diệc hoàn hồn trong nháy mắt, ngây ngẩn nhìn Khưu Ngôn.

Khưu Ngôn nghiêm túc hỏi: “Anh nghe được tôi vừa nói gì không, anh có làm được không?”

Nhậm Diệc lưỡng lự gật đầu.


“Tôi biết anh muốn báo thù, tôi biết anh chỉ hận không thể băm chặt hắn ta ra thành ngàn mảnh, nhưng anh cũng biết hắn ta nên chịu sự trừng phạt của pháp luật. Nếu anh không làm được những gì tôi vừa nói thì có thể khiến cả tôi và Cung Ứng Huyền rơi vào nguy hiểm đó. Trả lời tôi một lần nữa đi, anh sẽ làm theo những gì tôi nói, không có bất cứ động tác dư thừa nào, không được tự chủ trương, được không?”

Nhậm Diệc nghiêm túc nói: “Tôi có thể làm được.”

“Được rồi, đi thôi.”

Nhờ có bóng đêm yểm hộ, cuối cùng bọn họ cũng tìm ra một kệ hàng thích hợp. Hai người ngồi xổm ở mặt sau, Nhậm Diệc lấy một bình thuốc nhỏ từ trong lòng ra, siết thật chặt trong tay.

Khưu Ngôn nháy mắt ra hiệu để anh chờ mệnh lệnh của mình.

Nhậm Diệc nghe thấy Cung Ứng Huyền nói: “Mày tháo bom trước đi.”

“Mày để hắn ta qua đây đã.”

“Hai ta cứ phải giằng co đến tận lúc trời sáng vậy à?” Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói, “Được, tao nhường mày một bước, để hắn ta tới bên con tin rồi tự tháo bom trên người bọn họ đi.”

Hoàng Diễm do dự một chút: “Được thôi.”

Cung Ứng Huyền dí súng vào đầu Bạch Xích Thành: “Qua đây.”

Bạch Xích Thành giơ hai tay lên: “Mày không tháo còng ra thì tao gỡ bom kiểu gì.”

Cung Ứng Huyền lấy chìa khóa, mở một bên còng tay ra.

Bạch Xích Thành hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới, súng của Cung Ứng Huyền vẫn đang nhắm thẳng vào đầu hắn ta.


Nhậm Diệc căng thẳng đến mức thở mạnh cũng không dám.

Bạch Xích Thành tới bên người con tin, cẩn thận tháo bom trên người bọn họ từng chút một.

“Để qua một bên, tránh xa một chút.” Cung Ứng Huyền ra lệnh.

Bạch Xích Thành nhìn Hoàng Diễm một chút, chờ cho Hoàng Diễm gật đầu mới nâng bom lên, đi sang một bên. Mà hướng hắn ta đi lại chính là nơi mà Nhậm Diệc với Khưu Ngôn đang ẩn nấp.

Tuy bọn họ đang núp trong bóng tối, nhưng nhìn kỹ vẫn ra hình người.

Bạch Xích Thành ngẩn ra, đột nhiên hô to: “Chúng nó có đồng bọn!”

Biến cố này tới quá đột ngột, Nhậm Diệc hơi sửng sốt, nhưng một khắc sau, mỗi người đều có động tác của riêng mình.

Khưu Ngôn hô một tiếng: “Luôn”, Nhậm Diệc ra sức quăng bình thuốc nhỏ trong tay về phía Bạch Xích Thành. Cung Ứng Huyền lại nhanh như chớp dời họng súng về phía Hoàng Diễm, quả quyết nổ súng, Hoàng Diễm ngã xuống đất theo tiếng vang.

Điều khó tin nổi nhất chính là hai con tin vốn dĩ đang xụi lơ trên ghế kia lại bất thình lình đứng lên, gọn gàng rút súng từ trong người ra!

Mọi thứ diễn ra trước mắt như một đoạn phim quay chậm, Nhậm Diệc nhìn hai người giơ súng lên rồi nhắm ngay vào Cung Ứng Huyền, anh trợn trắng mắt, rống to thành tiếng.

Gần như trong cùng lúc, hai tiếng súng cùng vang lên, một “con tin” ngã về phía sau, máu bắn tung tóe. Cung Ứng Huyền lại xoay người bổ nhào, lăn mình tại chỗ, tiếng súng vang lên đuổi theo hắn.

Cung Ứng Huyền lấy tốc độ nhanh nhất để nấp đằng sau kệ hàng gần nhất. “Con tin” kia vẫn đuổi theo tới cùng, viên đạn trúng vào kim loại trên kệ hàng, âm thanh lạnh lẽo vang vọng trong kho hàng trống trải khiến lòng người nghe sợ hãi.

“Ứng Huyền—” Não bộ của Nhậm Diệc nóng lên, đôi mắt như chực chảy máu.

Khưu Ngôn quát về phía anh: “Đuổi theo Bạch Xích Thành!” Nói xong ra sức chạy về hướng “con tin” đã ngã xuống đất kia.

Nhậm Diệc quay đầu lại thì thấy Bạch Xích Thành đã sắp chạy tới lối ra rồi. Còn Hoàng Diễm lại đang chật vật bò dậy từ dưới đất, trên người hắn ta không vương một giọt máu nào, hiển nhiên có mặc áo chống đạn.

Nhậm Diệc lo âu nhìn Cung Ứng Huyền, rồi xoay người đuổi theo Bạch Xích thành.


Sau khi Hoàng Diễm bò lên thì chạy về khu chức năng, Khưu Ngôn nhặt súng của “con tin” kia lên, đuổi theo.

Nhậm Diệc chạy một mạch ra khỏi nhà kho, Bạch Xích Thành đang đi lại giữa bụi cỏ dại cao bằng nửa người kia, vừa chạy vừa hoảng sợ quay đầu lại nhìn.

Nhậm Diệc guồng đôi chân dài, ra sức đuổi theo. Bạch Xích Thành đương nhiên không thể chạy thoát khỏi Nhậm Diệc, mới ra tới cửa lớn của công xưởng đã bị bắt kịp. Nhậm Diệc tung một cước lên, đá vào sau lưng hắn ta. Hắn ta kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào xuống đất.

Nhậm Diệc túm cổ áo Bạch Xích Thành lên, đấm một quyền mạnh mẽ vào gương mặt khiến người ta căm hận kia. Anh trút hết thảy những nỗi căm thù, phẫn nộ, lo âu, sợ hãi vào trong cú đấm này, sức mạnh lớn đến mức ắt hẳn là cú đấm mạnh nhất trong đời anh.

Hai cái răng lẫn vào máu tươi bay ra khỏi khoang miệng Bạch Xích Thành. Nhậm Diệc vẫn không hết hận, lại nện cho hắn ta hai quyền nữa, đánh cho người ta ngất luôn mới thu tay lại.

Nhậm Diệc trừng Bạch Xích Thành đang co quắp trên mặt đất với đôi mắt đỏ như máu, há miệng thở hổn hển, trái tim chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực ngay trong giây tiếp theo.

Trong kho hàng có tiếng súng thi thoảng truyền tới.

Nhậm Diệc nhấc Bạch Xích Thành lên, móc bên còng còn treo lủng lẳng trên cổ tay hắn ta trên cột cửa của công xưởng, sau đó xoay người chạy về hướng nhà kho.

Hoàng Diễm quá thâm độc, lại còn đổi luôn con tin thành người của mình. Ngộ nhỡ Cung Ứng Huyền mà không phản ứng kịp thì bây giờ người đang ngã vào vũng máu chính là ba người họ!

Không biết Cung Ứng Huyền với Khưu Ngôn sao rồi, những kẻ vô lại bọn họ đang phải đối mặt đều có súng, sao anh có thể chạy tới nơi an toàn để trốn được đây.

Chạy về phía nhà kho thì kho chứa đồ đã không còn một bóng người – “con tin” đang ngã dưới đất kia.

Nhậm Diệc ngó nghiêng tứ phía, chạy đến bên cạnh gã. Bản năng của một lính cứu hỏa khiến anh không tài nào ngoảnh mặt làm ngơ được người bị thương, huống hồ gã này cũng là một nhân chứng quan trọng.

Gã này đội tóc giả, diện quần áo thể thao tương đối nữ tính hóa, vừa nãy vẫn cúi đầu nên nhìn thoáng thì căn bản không phát hiện được đây là một người đàn ông cải trang. Không biết đôi vợ chồng thật bây giờ đang ở đâu, chỉ sợ cũng như Cung Ứng Huyền nói thôi – lành ít dữ nhiều.

Nhậm Diệc sờ sờ mạch đập của gã.

Đã chết rồi.

Lại có tiếng súng truyền tới từ phía xa xa, Nhậm Diệc chạy về hướng đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.