Đọc truyện Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục) – Chương 153
Nhậm Diệc không nhịn được, nói: “Lại muốn tuyên truyền mấy cái bộ tẩy não của tà giáo chúng mày chứ gì? Mày nghe cho kỹ đây, tao đếch muốn biết lý tưởng lẫn tín ngưỡng mà đời mày theo đuổi. Tao chỉ biết mày là một thằng tội phạm giết người chết không hết tội, là một thằng súc sinh mà ngay cả vợ con mình cũng giết, tao phải ngăn cho mày hại thêm nhiều người vô tội.”
Nhắc tới “vợ con”, vẻ mặt Bạch Xích Thành thậm chí không mảy may xúc động, lại còn nói như thể đã biết trước, “Tao chỉ thanh lọc bọn họ thôi, mày không hiểu đâu.”
Nhậm Diệc bực mình nói: “Tao chẳng cần hiểu, tao cần mày đền tội.”
Điện thoại di động của Nhậm Diệc lại vang lên lần nữa, không cần nhìn cũng biết là Cung Ứng Huyền.
Bạch Xích Thành nhìn lướt qua điện thoại, quẹt nút gọi.
Một hồi lâu sau, giọng của Cung Ứng Huyền mới truyền tới: “Nhậm Diệc, nói gì đi.” Hắn đã bình tĩnh lại.
Nhậm Diệc nhìn Bạch Xích Thành. Anh vừa muốn mở miệng, Bạch Xích Thành đã nói trước: “Tiến sĩ Cung, tao là Bạch Diễm.”
Nhịp thở của Cung Ứng Huyền trở nên nặng nề: “Nhậm Diệc đâu, Nhạc Tân Cốc đâu?”
Nhậm Diệc cất cao giọng: “Bọn anh tạm thời không sao, trên người Bạch Diễm có bom hóa học không xác định.”
Bạch Xích Thành nói: “Chúng mày sơ tán quần chúng chưa? Nếu chưa thì sơ tán đi, khách sạn này cũng phải đến mấy trăm người đấy.”
“Cảnh sát đã bao vây khách sạn rồi, mày không chạy thoát được đâu. Nói đi, mục đích của mày là gì?”
“Xưa giờ tao nào có nói là tao định trốn.” Bạch Xích Thành bảo, “Trên người tao có đủ thứ để giết chết cả ba người chúng ta chỉ trong chớp mắt, nên đừng có manh động, trừ khi tốc độ của mày còn nhanh hơn cả thuốc nổ.”
“Mày muốn cái gì?”
“Tao muốn tất cả mọi người đều lui hết về đại sảnh tầng 1, không ai được phép tới gần phòng họp. Trên điện thoại tao có thể nhìn được màn ảnh camera, nên đừng có giở trò.” Bạch Xích Thành nhìn màn hình điện thoại, “Mày đang ở cửa thang gác tầng 3, tay trái đang giữ tay vịn, đúng không?”
“… Được, lui về hết tầng 1.” Cung Ứng Huyền đi xuống lầu, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó chờ chỉ thị tiếp theo của tao.”
“Rốt cuộc mày muốn…”
Không chờ hắn nói xong, Bạch Xích Thành đã cúp máy.
Nhậm Diệc hung dữ trừng Bạch Xích Thành: “Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
Bạch Xích Thành lắc đầu: “Mày sẽ không hiểu, chúng mày cũng không hiểu, rằng trên thế giới này có bao nhiêu linh hồn bị tà ác chiếm đóng, phải dùng lửa để thanh lọc. Mày cũng sẽ không hiểu, dưới sự uy nghi của thần Quang Minh, cái gọi là pháp luật với đạo đức của nhân loại có biết bao nực cười và lừa mình dối người.”
“Sao nào, mày còn muốn truyền giáo cho tao à?” Nhậm Diệc cười gằn, “Ngay cả thằng cầm đầu tà giáo của mày cũng thất bại cơ mà.”
“Mày chính là linh hồn tà ác, không cần bị giáo hóa, mà cần bị thanh lọc.” Ánh mắt Bạch Xích Thành khiến người ta sợ hãi, “Lửa là ý niệm của thần, là ý chí của tự nhiên, cứ như sông lớn phải chảy ra biển, xuân đến thì phải nở hoa. Mày chống lại thần, chống lại cả tự nhiên, chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt.”
“Chống lại thần? Chống lại tự nhiên? Vì tao cứu hỏa?” Nhậm Diệc không nhịn được chửi, “Cút mẹ mày đi, mày cứ yên tâm, nếu mày bị dính, tao cũng đếch thèm cứu mày đâu.”
“Không sai, con người là sinh vật không biết tự lượng sức mình nhất trên thế giới này. Cho mày một ví dụ nhé. Trong thế giới động vật, nhiếp ảnh gia phải nhìn động vật đi săn và bị săn, không can thiệp bất cứ gì, bởi vì con người luôn rao giảng là không muốn làm trái quy luật tự nhiên, đúng là giả tạo đến mức làm tao muốn ói.” Bạch Xích Thành lộ vẻ căm ghét, “Con người vốn là tiêu chuẩn kép như thế đấy. Chỉ có con người là đang liên tục, không ngừng làm trái quy luật tự nhiên, muốn trường sinh bất lão, cải tạo địa cầu, rồi không chế vận mệnh của những sinh vật khác. Nếu đã không muốn đi ngược quy luật tự nhiên thì hãy để lửa thỏa sức thiêu, nước mặc sức chảy, để cho ý niệm của thần được lan truyền tới muôn nơi, muôn loài. Lẽ nào mày không hiểu ư, sở dĩ con người gặp tai ương hỏa hoạn là do vọng tưởng lợi dụng lửa, nên mới bị cắn ngược lại đó?”
Nhậm Diệc nheo mắt lại: “Có một điều khiến tao không thể không thể không phục Tử Diễm, thật sự. Ngoại trừ công lực tẩy não bậc nhất, năng lực nhìn người của hắn ta cũng rất mạnh, sao lại lọc ra được đám biến thái chúng mày từ bao nhiêu người bình thường vậy nhỉ.” Anh chuyển sang vẻ chợt ngộ ra, “À, Seraph, đúng rồi, là đất tụ tập của mấy thằng biến thái.”
“Tao chưa từng lên Seraph.” Bạch Xích Thành nhìn Nhậm Diệc, ánh mắt thậm chí còn mang chút thương hại: “Mày còn đang ở trong trạng thái mê muội, không chữa nổi.”
Nhậm Diệc không nói lý với Bạch Xích thành nữa, mà chuyển sang Nhạc Tân Cốc: “Ông cũng bị tẩy não à? Ông cũng là tín đồ của thần Quang Minh sao?”
Nhạc Tân Cốc xanh cả mặt, nhìn Nhậm Diệc mà chẳng nói chẳng rằng.
“Sao ông lại ở đây, sao lại có quan hệ với bọn chúng?”
Nhạc Tân Cốc trầm giọng nói: “Cậu theo dõi tôi, chứng tỏ các cậu đã nghi ngờ tôi.”
“Không sai. Sau khi truy ra được Vương Mẫn Đức, thông qua việc tìm hiểu các quan hệ xã hội và giao dịch tài chính của hắn ta, chúng tôi đã nghi tới ông rồi. Nhạc Tân Cốc, 19 năm trước có phải ông mua chuộc bác sĩ can thiệp tâm lý cho Cung Ứng Huyền, gieo rắc ám thị tâm lý vào đầu một đứa bé mới sáu tuổi, còn vừa mất đi người nhà không? Sau khi biết sự tình có khả năng bị lộ thì lại giết Vương Mẫn Đức để diệt khẩu?”
Nhậm Diệc quát tháo xong, trong đầu tự dưng nảy ra một ý tưởng, anh nghĩ tới một vấn đề quan trọng. 19 năm qua, Vương Mẫn Đức vẫn bình an vô sự, thế tại sao Nhạc Tân Cốc lại biết bọn họ nghi ngờ Vương Mẫn Đức? Xét về mặt thời gian, có khả năng Cung Ứng Huyền vừa mới truy ra được Vương Mẫn Đức, Nhạc Tân Cốc đã động thủ rồi. Là do thông tin bị tiết lộ trong quá trình điều tra à? Còn có người mật báo cho ông ta? Tiết lộ bằng cách nào, do ai?
Nhạc Tân Cốc mím môi: “Tôi… Tôi không ngờ chuyện lại đi tới nước này.”
“… Ông thừa nhận? Ông thừa nhận là mình mua chuộc Vương Mẫn Đức, đồng thời diệt khẩu hắn ta?”
Nhạc Tân Cốc cứng nhắc gật đầu, song lại không dám nhìn Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc nhất thời nghẹn lời. Anh không ngờ Nhạc Tân Cốc lại thừa nhận như thế, hay là ông ta biết mình có khả năng sẽ không sống được bao lâu nữa? Anh thực sự hy vọng tất cả những nghi ngờ đều là hiểu lầm, chỉ vì người này là ba của Phi Lan. Ấy vậy mà sự thật vẫn tàn nhẫn hơn hết thảy.
Nhậm Diệc hít sâu một hơi: “Vậy… Ông cũng biết kẻ phóng hỏa, sát hại gia đình Cung Ứng Huyền là ai?”
Nhạc Tân Cốc nhắm mắt lại.
“Là ai, hung thủ là ai?” Hai mắt Nhậm Diệc đỏ ngầu, lớn tiếng quát, “Lẽ nào cũng là ông sao?!” Cướp đi người nhà của Cung Ứng Huyền, tống một đứa trẻ vô tội vào chốn địa ngục đau đớn, phải chăng chính là tên mặt người dạ thú ngay trước mắt này?!
Gương mặt Nhạc Tân Cốc xám xịt như tro: “Là… Tôi thuê sát thủ.”
Nhậm Diệc lạnh cả người, tay chân đều đang phát run. Anh không ngờ kẻ thù Cung Ứng Huyền đã truy tìm suốt 19 năm ấy vậy mà lại ngay trước mắt. Anh run rẩy nói: “Tại sao, vụ nổ nhà máy hóa chất Bảo Thăng có liên quan gì tới ông, khiến ông phải dày công che lấp chân tướng, tàn nhẫn đến mức này?” Anh chỉ hận không thể xé xác người trước mắt này.
Đôi mắt Nhạc Tân Cốc đầy hoảng sợ, ông ta nức nở nói: “Tôi, tôi thu tiền hoa hồng, chọn mua một lô nguyên vật liệu trái thường quy. Nhỡ bị phát hiện, tôi sẽ phải ngồi tù suốt đời.”
Nhậm Diệc kinh ngạc nhìn Nhạc Tân Cốc, chỉ cảm thấy như bị rơi vào hầm băng, lạnh lẽo thấu xương. Bản chất xấu xa của con người lại một lần nữa khiến anh hoảng sợ đến run rẩy, anh ngắc ngứ: “Ông… Vì chối bỏ trách nhiệm, ông thiêu chết anh rể và vợ, rồi cả cháu gái của mình, tiếp tay cho Tử Diễm hại nhiều người như vậy cũng để che đậy chân tướng… Súc sinh! Súc sinh! Ông có nghĩ nếu Phi Lan biết ông đã làm cái gì, em ấy sẽ thất vọng và đau đớn biết bao nhiêu không! Ông nói xem sau này mẹ của con bé đối mặt với Cung Ứng Huyền thế nào!”
Nước mắt hối hận của Nhạc Tân Cốc chảy ra.
Nhậm Diệc trợn mắt chỉ vào Nhạc Tân Cốc: “Phi Lan thì sao, bắt cóc Phi Lan, lẽ nào cũng là chủ ý của ông? Chỉ vì giết tôi với Cung Ứng Huyền, ngay cả con gái mình cũng không buông tha!”
“Không phải!” Nhạc Tân Cốc gào lên, “Là vì bảo vệ con gái của tôi!”
Nhậm Diệc tự ép mình phải bình tĩnh lại: “Vậy tại sao Tử Diễm lại sai Phương Chi Nhứ bắt cóc Phi Lan? Ông có quan hệ gì với Tử Diễm, hay ông chính là Tử Diễm?”
Bạch Xích Thành bật ra tiếng cười khẩy, hiển nhiên khịt mũi coi thường đối với câu hỏi cuối cùng này của Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc đột nhiên hiểu ra: “Ở sau lưng tổ chức, là ông vẫn cung cấp tài chính.”
Nhạc Tân Cốc cúi thấp đầu.
“Ông cung cấp tài chính cho bọn chúng giết người phóng hỏa, còn bọn chúng giúp ông lấp liếm tội.” Nhậm Diệc siết chặt nắm đấm, đây là lần đầu trong đời, khi đối diện với một người, anh lại nảy sinh sự thù hận đến mức muốn tự tay giết chết đối phương.
Nhạc Tân Cốc nhỏ giọng giãi bày: “Là tôi bị ép, bọn họ biết bí mật của tôi rồi, tôi không thể không… Tôi muốn kết thúc tất cả những thứ này, không muốn liên lụy thêm nhiều người nữa, nên bọn họ muốn giết tôi. Nhưng tôi không ngờ bọn họ lại động thủ với Phi Lan, cũng không bỏ qua cho tôi. Tôi chỉ hy vọng, chỉ hy vọng Phi Lan có thể bình an lớn lên.”
“Có một người cha như ông, sao em ấy có thể lớn lên một cách bình an được?”
Nhạc Tân Cốc không ngừng rơi lệ.
“Mày phải bị trừng phạt, vì mày không trung thành với thần Quang Minh.” Bạch Xích Thành lạnh giọng nói.
“Tử Diễm là ai?”
Nhạc Tân Cốc lắc đầu.
“Nói cho tôi!” Nhậm Diệc quát, “Tử Diễm là ai, sao mấy người lại biết chúng tôi muốn điều tra Vương Mẫn Đức, nói đi!”
“Đừng có mơ, nó không dám nói cho mày đâu.” Bạch Xích Thành vô cảm nhìn Nhậm Diệc.
Nhậm Diệc trừng Bạch Xích Thành với đôi mắt đỏ như máu: “Rốt cuộc mày muốn làm gì, hao tổn tâm sức để bố trí cạm bẫy cho người ta thế này, chỉ là để tán dóc với tao à? Đồng bọn của mày đâu, Tử Diễm đâu, chúng mày đang mưu tính cái gì? Hay là thực tế mày vẫn đang trì hoãn thời gian?”
Nghe vậy, Bạch Xích Thành cười lạnh, hắn ta cúi đầu nhìn điện thoại của mình một chút, sau đó cầm của Nhậm Diệc lên, hỏi: “Mật khẩu.”
Nhậm Diệc khai mật khẩu ra.
Bạch Xích Thành mở khóa điện thoại, rồi gọi điện cho Cung Ứng Huyền, mở loa ngoài.
“Tiến sĩ Cung, bây giờ mày cởi áo khoác của mày ra, quăng súng đi, chỉ được một người tới tìm bọn tao. Làm ngay đi, tao đang theo dõi mày đấy, đừng hòng giở trò gì.”
“Ứng Huyền, em đừng tới!” Nhậm Diệc hét, “Em mà tới thì ai cứu anh!”
Bạch Xích Thành cúp điện thoại, nhìn chăm chú khuôn mặt xanh xao tiều tụy của Nhậm Diệc, bình tĩnh nói: “Mày có biết tại sao tao với Tử Diễm lại quen nhau không?”
“Trong thời khắc tuyệt vọng nhất đời tao, khi tao không tìm được ý nghĩa tồn tại, chỉ muốn đi tìm cái chết, hắn ta đã cứu rỗi tao, để tao được thấy một thế giới hoàn toàn mới.” Bạch Xích Thành ngắm nghía điện thoại, “Tao đã bảo rồi, tao không định trốn, mà hôm nay sẽ kết thúc tất cả tại đây.”
“Mày muốn giết bọn tao.” Nhậm Diệc lạnh nhạt nói, “Cần phí công vậy sao?”
Bạch Xích Thành lắc đầu: “Giết chúng mày ấy mà, quá đơn giản.”
Cửa lớn phía sau bị đẩy ra, Nhậm Diệc quay đầu qua nhìn, thấy Cung Ứng Huyền tiến vào tầm mắt của mình, tiến vào gian phòng này.
Khoảnh khắc bốn mắt hai người giao nhau, một luồng sức mạnh hùng hậu mà ấm áp chợt bung tỏa, truyền khắp cơ thể, sau đó hóa thành áo giáp vô hình, vũ trang toàn thân.
Dường như chỉ cần có nhau, bọn họ sẽ có thể đối đầu với hết thảy những điều ác của thế gian.
Bởi vì tình yêu là vũ khí uy lực nhất trên đời.