Đọc truyện Họa Đến Rồi, Mời Thanh Toán – Chương 9: Nốt nhạc bi thương trên bậc thềm (3)
Type: Thanh Trúc
Trần Vị Nam nói giọng lơ lớ, có vẻ như đã từng qua Mỹ du học, học lực không hề thấp, ngón tay không có vết chai dày hoặc vết cháy, loại trừ khả năng là sinh viên ngành Khoa học Kỹ thuật, rất có thể là học Luật hoặc Kinh tế.
Làn da có dấu vết bị gió thổi, không khô bong, không rám nắng, thành phố mà anh ta ở có lẽ nằm ở khu vực vị độ trung bình sát biển, có nhiều gió biển, bình thường nắng không gắt.
Vạt áo có dính vết nước, hình dáng tập trung, là vệt nước mưa, thành phố mà anh ta ở trước khi về nước có thể đã có một cơn mưa bất ngờ, hơn nữa tình huống bất ngời kiểu này còn thường xuyên xuất hiện.
Bước chân của anh trên tấm bản đồ thế giới vẽ ra trong đầu tới đây dừng lại, cuối cùng định vị tại hai chữ Harvard.
Sau khi nhấn phím Enter, thông tin được phải hồi rất nhanh chóng.
Bob Chen, tốt nghiệp trường Kinh doanh tại Viện Đại học Harvard, sinh viên top đầu của khoa Kinh tế, chuyên ngành phụ là Nha khoa, cậu hai của một doanh nghiệp sản xuất thuốc nổi tiếng tại Trung Quốc, yêu thích đánh golf, từng tham gia một cuộc thi đánh golf nghiệp dư tại Mỹ, thành tích xếp thứ 37. Hiện định cư tại Boston, Hoa Kysfm trước mắt đã có phòng khám nha khoa của riêng mình.
Nếu những thông tin trên Baidu vẫn có thể khiến anh ôm một chút tâm lý may mắn thì những gì đọc được trong Blog của Trần Vị Nam lại hoàn toàn khiến anh lo lắng.
Một bài đăng trong đó có viết thế này: Cảm ơn em đã cùng anh đón sinh nhật lần thứ 20.
Bức ảnh được đăng tải trên mạng đó là hình một chiếc bánh ga tô, bên trên cắm một vòng nến, ánh đèn tối càng khiến bức ảnh thêm phần ám muội.
Bàn tay ở phía dưới góc phải bức ảnh, anh nhận ra, là của Nguyễn Lập Đông.
Tiêu Nghiên đang nấu cớm, bỗng nghe thấy một tiếng “rầm” từ trên đỉnh đầu vọng xuống. Anh ấy tắt vếp: “Cận à, có muốn làm thí nghiệm cũng phải đợi ăn uống xong rồi hẵng làm chứ”.
“Tiêu Nghiên, tôi khó chịu…”
“Hả?” Tiêu Nghiên giật mình, vội vàng chạy lên gác.
Trong phòng sách, anh ấy nhìn thấy Cận Hoài Lý đang nằm thẳng cẳng dưới sàn nhà.
“Cận, cậu sao vậy? Khó chịu chỗ nào? Có cần tôi gọi xe cấp cứu không?”
“Tiêu Nghiên, trái tim rất khó chịu, giống như có người bóp mạnh vật.” Cận Hoài Lý nhăn mặt nói.
“Có người bóp?” Sao nghe kiểu gì cũng cảm thấy lời miêu tả của Cận Hoài Lý có vấn đề vậy. Tiêu Nghiên định đi xuống nhà lấy điện thoại lên. Vừa chuẩn bị đứng dậy thì anh ấy liếc mắt lên màn hình máy tính, nhìn thấy ngay chính giữa màn hình là bức ảnh chụp Nguyện Lập Đông thân mật cùng một anh chàng khác.
Liên kết với hàng loạt những biểu hiện gần đây của Cận Hoài Lý, rồi kết hợp với dáng vẻ sống dở chết hiện tại của anh, Tiêu nghiên kinh ngạc rồi lên tiếng an ủi: “Cận à, có phải cậu thích Nguyễn Lập Đông rồi không?”.
“…”
Tối hôm đó, Nguyễn Lập Đông đang ngồi ở nhà nói chuyện phiếm với Trần Vị Nam thì nhận được một tin nhắc tới từ Cận Hoài Lý.
“Ngày mai cùng đi điều tra đi.”
Ô, hiếm khi thấy anh tích cực như vậy đấy, Nguyễn Lập Đông vừa nghĩ vừa lạch tạch bấm điện thoại trả lời lại.
“Thần tiên phương nào mà quan trọng vậy, đến nỗi cả em cũng bỏ mặc anh?”
“Đừng có nhìn trộm, bọn em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.” Gạt Trần Vị Nam ra, Nguyễn Lập Đông mỉm cười nói về Cận Hoài Lý, “Anh ấy là một người lập dị em mới quen gần đây…”.
Ngày hôm sau, Trần Vị Nam đưa Nguyễn Lập Đông xuống nhà, ở dưới tầng bèn bắt gặp Cận Hoài Lý đã đứng đó đợi từ lâu.
“Chân cô bị thương, tôi tới đón cô.”
Nhìn chiếc xe đạp đỗ ở phía xa, Trần Vị Nam khẽ phì cười, giữ chặt Nguyễn Lập Đông đang định đi cùng Cận Hoài Lý lại.
“Lập Đông, hay là ngồi xe của anh đi. Anh lái xe đưa em đi, cái xe kia tàn tạ quá.”
Câu nói không thiện chí khiến Nguyễn Lập Đông không vui, cô nhíu mày, “Thôi đi, ngồi ô tô chán rồi, em muốn ngồi xe đạp thử xem sao”.
“Trần Vị Nam chỉ độc miệng thôi, anh ấy không có ác ý gì đây.” Ngồi lên ghế sau rồi, Nguyễn Lập Đông ngượng ngập gãi chóp mũi.
“Không sao, cô ngồi cho vững, tôi lái đây.”
Đạp xe thì cứ nói là đạp xe, còn “lái” gì chứ. Xem ra lòng tự trọng của Cận Hoài Lý cũng mạnh mẽ lắm. Nghĩ như vậy, cô chỉ bám hờ lên hông anh, “Có thể đi được rồi… Ôi mẹ ơi, xe đạp của anh gắn thêm bộ phận nâng đẩy của tên lửa hay sao vậy?”.
Nhìn phong cảnh lao vùn vụt hai bên đường, Nguyễn Lập Đông không chịu nổi, phải hét lên.
“Thể tích dụng cụ nâng đẩy của tên lửa quá lớn, nguyên lý của cái này và cái đó cũng tương tự nhau, có điều đã giảm nhẹ đi không ít.”
“Biết rồi, biết rồi, anh tập trung lái xe đi!” Lần này, Nguyễn Lập Đông cuối cùng cũng phải thừa nhận đích thị là anh đang “lái xe” rồi.
Sau cả quãng đường loạng chà loạng choạng, cuối cùng họ cũng tới được Cục cảnh sát.
Nguyễn Lập Đông nhảy xuống xe, vừa vuốt lại mái tóc vừa quan sát chiếc xe đạp kỳ lạ ấy.
“Sao trước đây tôi chưa từng thấy anh đi?” Cô sờ lên yên xe, thấy Cận Hoài Lý lắc đầu.
“Dễ mất lắm, đi lần nào là mất lần ấy. Trần Vị Nam là gì của cô?”
“Ồ.” Nguyễn Lập Đông hiểu ra, đưa mắt nhìn quanh. Cũng may đây là cổng của Cục cảnh sát, chắc không kẻ nào dám trộm cắp đâu. Cô hoàn toàn không chú ý tới câu hỏi thứ ba với nhiều hàm ý của Cận Hoài Lý.
Chắc là cô không muốn trả lời… Trái tim vừa ấm lên một chút của Cận Hoài Lý lại một lần nữa nguội lạnh.
Vào Cục cảnh sát rồi mới biết Vạn Phong đã đưa người đi điều tra Thiện Tuấn, còn chưa trở về. Nguyễn Lập Đông đành cùng Cận Hoài Lý đợi ngoài sảnh tiếp khách. Một người vô tâm vô tính như cô hoàn toàn không phát hiện ra Cận Hoài Lý đang bực bội có chỗ nào bất thường.
Giữa đại sảnh, người qua người lại nhộn nhịp, một nữ cảnh sát đang đập bàn lấy lời khai.
“Thành thật khai báo đi, đám các anh tổng cộng có mấy người? Cụ thể đã tới những địa điểm nào, ăn cắp bao nhiêu thứ!” Giọng nói vang vọng khiến người đàn ông thô tục ngồi đối diện với góc tường phải nuốt hết mọi lời vô lại xuống.
Hắn xoa tay, ánh mắt láo liên, “Đồng chí cảnh sát, làm gì có nhóm người nào, chỉ có một mình tôi thôi. Chẳng phải mấy hôm trước mất điện sao? Tôi ngứa tay nên làm một vụ, tôi xin thề với Tổ quốc, không có đồng bọn, chỉ có một mình tôi thôi!”.
Nguyễn Lập Đông phì cười, thời buổi này ăn trộm cũng có “tín ngưỡng” như vậy.
Đúng lúc này, Vạn Phong chạy vào cửa. Nhìn thấy Cận Hoài Lý, anh ta lè lưỡi, thở dốc nói: “Điều tra ra rồi, Thiện Tuấn có vấn đề. Hôm nay khi chúng tôi tới công ty của hắn, hắn đang chuẩn bị chạy trốn…”.
“Hắn chột dạ phải không, Trịnh Hoa là do hắn giết!” Nguyễn Lập Đông thiếu kiềm chế nhảy dựng lên khỏi ghế.
Nhưng Vạn Phong lại lắc đầu, “Không phải, hắn định trốn vì bòn rút tiền của công ty. Bây giờ người đã bắt được rồi, cũng coi như phá được một vụ án khác, không liên quan tới vụ của chúng ta”.
“Thế à…” Cô như quả bóng da xì hơi, lập tức ủ dột như ban đầu.
“Phải làm sao đây?” Cô chợt phát hiện Cận Hoài Lý đang chống cằm, chăm chú nhìn tên trộm “thề thốt với Tổ quốc” kia.
“Tôi có một suy nghĩ.” Nói rồi, anh vẫy tay gọi Vạn Phong lại.
Kỳ lạ vì lời dặn dò của Cận Hoài Lý, ngần ngừ giây lát, Vạn Phong mới gật đầu. Anh lập tức nói vào bộ đàm, dặn dò các tổ viên: “Toàn đại đội tập hợp trước cửa, có hành động”.
Hành động gì mà thần bí vậy?
Nguyễn Lập Đông muốn moi tin gì đó từ miệng Cận Hoài Lý nhưng vô ích, đành ngồi bên bực dọc.
“Đồ tiểu nhân hẹp hòi, chẳng trượng nghĩa gì cả…” tất cả những lời đắng chát nhất đều đã bị cô nói một lượt, nhưng Cận Hoài Lý vẫn cố chấp lặng im.
Cho tới hai tiếng sau, Vạn Phong bắt được cả ổ trộm cắp mà Cận Hoài Lý muốn “tìm”.
Không có chỉ thị của Cận Hoài Lý, Vạn Phong sao có thể tìm được địa điểm trốn tránh của đám trộm thuận lợi như thế.
“Lần sau khi bảo người ra ngoài hóng tin, nhớ phải lau cái miệng dầu mỡ sạch một chút, nếu không lau giày thì chí ít cũng phải phủi sạch chỗ vôi trên đế giày đi.” Trong một căn phòng rộng, Vạn Phong ngồi xuống, nói chuyện với mấy người trước mặt với vẻ thương lượng, “Hỏi mấy người một chuyện, đêm mất điện có ai tới tiểu khu Tân Uyển không?”
Mấy kẻ đang cúi gằm bỗng đưa mắt nhìn nhau, không ai nói câu nào.
Một lát sau, thấy không ai chịu nói gì, Vạn Phong bèn đứng dậy, thất vọng lắc đầu: “Nhóm tội phạm trộm cắp tuyên án không nặng, nhưng mấy người cũng thấy đây, người ban nãy rõ ràng chưa nói gì, hang ổ của mấy người đã bị tìm ra. Nếu có thể, tôi cũng không muốn cứ phải lãng phí thời gian theo dõi mấy người”.
Anh ta đứng dậy định đi, tay đã đặt lên nắm cửa rồi, một giọng nói yếu ớt bỗng vang lên từ sau lưng.
Anh ta cong môi cười, đột ngột quay đầu: “Là anh à…”.
Vì vụ án trộm cắp này, Vạn Phong đã có được một thông tin không biết có được coi là hữu dụng hay không.
Tên trộm nói: Bảo vệ của tiểu khu Tân uyển rất trách nhiệm, nơi đó lại nhiều camera giám sát. Tối đó mất điện, hắn nhân cơ hội ấy lẻn vào tiểu khu. Sau khi ăn trộm liên tục của hai nhà, khaorng hai giờ đêm, khi hắn chuẩn bị rời đi thì nghe thấy một âm thanh kỳ lạ vọng ra từ trước một tòa nhà…
“Âm thanh kỳ lạ gì?”
“Giống như tiếng cát đá ma sát nhưng lại không giống, rất chậm, cuối cùng còn có một tiếng cốc.”
“Tòa nhà nào, hắn đã nói chưa?”
Nhìn Cận Hoài Lý, đôi mắt Vạn Phong như thể đang tỏa sáng: “Chính là tòa nhà của Cảnh Đan Thần”.
“Nhưng việc này có liên quan gì tới vụ án? Chẳng bằng nói xem tại sao các anh bắt được tên trộm đi, vì sao vết dầu trên khóe miệng và vết vôi dưới đế giày lại giúp được các anh tìm ra chúng?”
“Dầu là dầu của món bánh cuốn, những con đường có vôi đa phần đều là khu nhà mái bằng, từ quần áo của tên trộm có thể tổng hợp ra, địa điểm hắn trốn là một khu nhà mái bằng. Tìm nha bán bánh cuốn gần đó, hơn nữa còn có đội thi công. Âm thanh kỳ lạ đó là gì vậy?”
Lời giải thích của Cận Hoài Lý không khỏi khiến Nguyễn Lập Đông một lần nữa thắp cho IQ của mình một ngọn nến. Cô không hiểu vì sao Cận Hoài Lý lại quan tâm tới “âm thanh kỳ lạ” đó như vậy. Ở trong hoàn cảnh ấy, cho dù là một tiếng động bình thường cũng sẽ bị coi là “âm thanh kỳ lạ” mà.
Chống tay lên má, cô chán chường nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cận Hoài Lý, không hay rồi!”
“Làm sao vậy?”
“Tên lửa mất rồi!”
Tên lửa? Phải rất lâu sau, Cận Hoài Lý mới hiểu ra Nguyễn Lập Đông đang nói tới chiếc xe đạp của anh.
***
“Màu trắng, trên tay lái có chiếc chuông. Quan trọng nhất là nó chạy cực nhanh, như tên lửa vậy.” Giữa đại sảnh ồn ào, Nguyễn Lập Đông dùng những tính từ mà cô có thể nhớ được để hình dung về chiếc “tên lửa” mà cô mới ngồi được một lần đó.
“Đối tượng chú ý của cô gái này hình như chuyển đổi có hơi nhanh thì phải.” Vạn Phong nhìn cô, nhún vai vẻ không biết nói sao, “Giáo sư Cận, anh có dự định gì với vụ án này?”
“Tôi muốn tới tiểu khu Tân Uyển lần nữa xem sao.”
“Khi nào đi, có cần tôi đi cùng không?”
“Phải đợi một lát, cô ấy còn chưa báo án xong.” Anh chỉ về phía Nguyễn Lập Đông ở đằng xa, nhìn rất chăm chú.
Vạn Phong bất chợt cảm thấy bối rối. Giáo sư Cận lúc anh ta mới quen không như vậy, anh của khi đó chỉ muốn đẩy Nguyễn Lập Đông ra xa thật xa.
“Giáo sư Cận, lẽ nào anh đã thích Nguyễn Lập Đông rồi phải không?”
Vạn Phong đỡ lấy cằm, cảm thấy nó sắp rơi xuống tới nơi.
Biểu cảm của giáo sư Cận rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, chưa đánh đã khai!
Nguyễn Lập Đông “báo án xong” lập tức quay lại, phát hiện ra nét mặt của Vạn Phong lúc này đang từ đen chuyển sang đỏ, lại còn chắp tay với Cận Hoài Lý.
“Mặt trời mọc từ đằng Tây rồi sao, đường đường là cảnh sát Vạn sao lại không sợ Cận lầm lì nữa?”
“Không phải.” Cận Hoài Lý cúi đầu, lơ đễnh liếc qua chân của Vạn Phong.
Như bị ai thiêu cháy, Vạn Phong lập tức quay đi, “Tôi còn có việc, tôi đi làm đây. Giáo sư Cận, phía anh có tình hình gì nhớ thông báo cho tôi nhé.”
“Gã này bị cái gì dọa rồi?” Nguyễn Lập Đông cảm thấy kỳ lạ nhưng lại chẳng tìm được chút manh mối nào từ khuôn mặt bình thản của Cận Hoài Lý.
Dĩ nhiên cô không biết, Cận Hoài Lý đã lấy lý do không tham gia phá án để uy hiếp Vạn Phong giữ bí mật cho mình.
“Đi thôi.”
“Đi đâu vậy?”
“Tôi muốn tới nhà Cảnh Đan Thần lần nữa.”
Trước cửa nhà Cảnh Đan Thần.
Một bà lão tóc bạc thắt chiếc tạp dề in hoa trên eo quan sát người tới trước cửa với vẻ kỳ lạ: “Cô cậu là…”
Sau khi làm rõ thân phận của họ, bà lão “ồ” lên một tiếng, “Nó tới cơ quan rồi, tôi là mẹ nó. Nếu cô cậu muốn tìm nó thì cứ vào nhà trước đã”.
Bà né người cho khách vào nhà, miệng còn không ngừng thở vắn than dài, “Cái thằng Trịnh Hoa đó khi mới quen biết Thần Thần là một thanh niên rất thực thà, ai mà ngờ được sau cùng lại thành ra thế này”.
“Ngườii đang bệnh nhất định là rất yếu ớt, gặp được một bác sỹ nữ trẻ trung dịu dàng, có mấy ai là không tỏ ra ngoan ngoãn thật thà chứ?” Nhớ lại câu chuyện tình yêu giữa bác sỹ và bệnh nhân ấy, Nguyễn Lập Đông có phần khinh thường nam chính trong truyện, “Chẳng trách sau này lại đi cặp bồ. Gã tim đen, hóa ra tim hắn đã hỏng từ lâu rồi, từ đầu Cảnh Đan Thần không nên chữa trị cho hắn”.
“Tim của Trịnh Hoa có vấn đề ư?” Bà lão nghi hoặc, “Sao tôi không biết nhỉ?”.
“Đến cháu còn không biết nữa là.” Nguyễn Lập Đông bày ra biểu cảm khoa trương, “Cảnh Đan Thần là bác sy khoa Tim, lại quen biết khi Trịnh Hoa ở trong bệnh viện. Trịnh Hoa không tới khám tim làm sao quen với Cảnh Đan Thần được?”.
“Không phải đâu, nó chỉ gặp Thần Thần ở bệnh viện, trúng tình yêu sét đánh, sau đó nhờ người giới thiệu làm quen với con bé thôi.”
Ồ… Suy luận bị phản bác khiến Nguyễn Lập Đông bỗng lúng túng, cô dịch chuyển vài bước ra bên cạnh Cận Hoài Lý.
Trước đây anh luôn cảm thấy những suy luận linh tinh của cô chỉ gây thêm phiền phức, nhưng bây giờ anh chợt thích nghe mấy suy luận không đâu vào đâu này rồi. Anh mím môi, nhưng nụ cười ấy ngay lập tức bị giấu đi.
Cũng vì sự lanh chanh của Nguyễn Lập Đông, một suy nghĩ đã lóe lên trong đầu anh.
“Trịnh Hoa có thói quen hay tật xấu nào không ạ?” Anh hỏi.
“Tán gái có được tính không?” Bà Cảnh cười đắng chát, “Nó nghiện thuốc, hút rất dữ, Thần Thần rất hay ý kiến với nó về chuyện này. Ngoài chuyện này ra thì không còn tật xấu nào khác. À, kể tới tật xấu, lãng phí có được tính không? Thanh niên mà tiêu tiền không suy nghĩ gì cả, dùng điện dùng nước cứ như đốt tiền đi vậy”.
“Ồ.” Dường nhhu, đây lại là một câu trả lời không giúp ích gì mấy.
Nói bâng quơ thêm đôi ba câu, họ bèn đi xuống.
Họ tới gặp gia đình cung cấp bằng chứng ngoại phạm cho Cảnh Đan Thần nhưng đáp án nhận được cũng không vừa lòng người cho lắm.
“Tôi rất nhạy cảm với mùi thuốc lá nhưng lúc tới nhà bác sỹ Cảnh, tôi chắc chắn không ngửi thấy múi này, tôi dám khẳng định.”
Dáng vẻ chắc như đinh dống cột của người hàng xóm khiến Cận Hoài Lý muộn phiền. Chỉ có vài cách giải thích cho việc không có mùi thuốc lá: Trịnh Hoa vừa mới về nhà, chưa kịp hút thuốc thì đã bị khống chế hoặc chết rồi; Hoặc là anh ta vốn chưa về nhà.
Chân tướng rốt cuộc là cái nào đây?
Cận Hoài Lý nhíu mày, đang suy nghĩ thì dưới lầu bỗng vọng tới tiếng thủy tinh vỡ vụn. Người chủ nhà đang định đóng cửa lại bèn khó chịu nói một câu: “Thanh niên trẻ tuổi mà không sống cho đàng hoàng, suốt ngày gây chuyện”.
“Gia đình tầng dưới có chuyện gì vậy?”
Trong lúc Nguyễn Lập Đông mãi hóng hớt, Cận Hoài Lý đã lao như bay xuống tầng. Khi tới tầng một, vừa hay anh nghe thấy tiếng người phụ nữ gào lên qua cánh cửa: “Tôi mới ra ngoài bay nhảy có một tuần, anh đã để loại phụ nữ lố lăng đó vào nhà rồi!”.
Lại là ngoại tình?
Cận Hoài Lý cảm thấy ghê người, đi vòng ra khoảnh sân của tầng một.
Ra tới ngoài sân vẫn có thể nghe tõ mồn một tiếng cãi vã, Cận Hoài Lý ngẩng đầu nhìn một món đồ bằng thủy tinh bị vỡ vụn ngoài sân, cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng lúc này đây anh lại không thể nói rõ được. Vò đầu bữa tai một hồi, anh nhìn thấy Nguyễn Lập Đông từ trong tòa nhà đi ra, dáng vẻ kiệt sức.
“Sao vậy?”
Nguyễn Lập Đông cúi đầu, giống như đang chuẩn bị cảm xúc. Cận Hoài Lý vốn nghĩ anh lại sắp phải nghe một màn mắng mỏ, ai ngờ khi cất lời, nét mặt Nguyễn Lập Đông rất bình tĩnh.
“Việc đàn ông ngoại tình là không thể chấp nhận được. Chị gái và anh rể tôi ly hôn cũng là vì anh ta ngoại tình. Bây giờ tôi cực kỳ thiếu cảm giác an toàn cần có với đàn ông. Nếu tương lai người đàn ông của tôi cũng ngoại tình, tôi không biết trong lúc kích động tôi sẽ làm ra chuyện gì.”
“Tôi sẽ không thể cô có cơ hội kích động đâu.” Cận Hoài Lý chân thành nói.
“Cảm ơn anh nhé, Cận Hoài Lý! Nhưng một người chắc chưa yêu bao giờ như anh lại muốn giúp tôi…” Cô xoa xoa mũi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy điều này không đáng tin, “Tôi vẫn nên mở to mắt, từ từ quan sát thì hơn!”.
Nguyễn Lập Đông vỗ vai Cận Hoài Lý giống như cảm kích, nhưng lại không biết tâm trạng của người nào đó đang cực kỳ chán chường.
Mình nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Sao cô ấy vẫn chưa nghe ra nhỉ? Là không hiểu hay không muốn hiểu đây?
Ôm theo những trăn trở này, Cận Hoài Lý nghe thấy Nguyễn Lập Đông hỏi mình: “Vậy tiếp theo phải làm sao?”.
Hỏi vụ án này ư?
Anh muốn đột nhập vào ban đêm một lần.