Họa Đến Rồi, Mời Thanh Toán

Chương 22: Âm chuyển thứ năm- Tiếng vọng nửa đêm trong căn nhà trống (2)


Đọc truyện Họa Đến Rồi, Mời Thanh Toán – Chương 22: Âm chuyển thứ năm- Tiếng vọng nửa đêm trong căn nhà trống (2)

Type: Thanh Trúc

Một người bố thương yêu con trai, một người mẹ tính tình nghiêm khắc, bỗng nhiên có một cậu con mắc chứng OCD. Tất nhiên mọi hiện tượng dường như đều bị giấu một mốc thời gian.

Là gì đây?

Đúng vào lúc này, cánh cửa sau lưng anh bị ai đó đẩy ra, một cái bóng nhỏ bé lặng lẽ dựa sát lại gần.

***

“Sao em lại tới đây?”

Cuối cùng anh cũng phát hiện sau lưng có người bèn quay đầu lại nhìn, liền bắt gặp ánh mắt nịnh nọt của Nguyễn Lập Đông: “Mắt em làm sao vậy?”.

Nguyễn Lập Đông không chịu nổi, đánh mắt lườm anh, trong lòng bắt đầu có ý thoái lui. Có nên ở lại nữa không?

Đúng vào lúc cô chuẩn bị rút lui, Cận Hoài Lý bất ngờ đưa tay giữ chặt cô lại.

“Anh có một suy nghĩ.”

Gì vậy? Cô bất lực nhìn ánh mắt hừng hực của Cận Hoài lý, thầm nghĩ, ánh mắt của tên ngốc này chắc chắn không có ý như cô tưởng tượng.

Quả nhiên…

“Anh cảm thấy người có vấn đề là Khưu Thành.” Anh lên tiếng, ánh nhìn trở nên nặng nề.

“Sao lại nói vậy?” Đôi mắt Nguyễn Lập Đông lập tức bừng sáng.

“Em xem cái này đi.” Cận Hoài Lý đưa cho cô một thứ. Dưới ánh đèn, ngón tay của anh trở nên cực kỳ mảnh khảnh.

“Nhật ký của Khưu Húc?”

Cận Hoài Lý gật đầu, “Anh luôn cảm thấy nhà họ Khưu vì một chuyện gì đó mà tâm lý bắt đầu có sự thay đổi. Anh cứ nghĩ mãi không biết chuyện này là chuyện gì”.

“Anh đã nghĩ ra chưa?”

Anh lắc đầu, “Nhưng vừa nhìn thấy em, anh đã nghĩ ra mốc thời gian đó rồi”.

Em? Nguyễn Lập Đông kinh ngạc chớp chớp mắt, cảm giác kiêu ãnh bỗng đâu trào dâng từ tận đáy lòng. Cô đứng thẳng lưng lên, bày ra tư thế mà mình cho là đầy linh cảm rồi lật mở cuốn nhật ký, “Cuốn sổ này nói cho anh biết mốc thời gian đó ư?”.

Cô đọc nội dung bên trong, bỗng dưng lại thấy mây mù giăng kín.

Khưu Húc luôn oán trách mẹ mình.

“Nó rất ít nói về bố thì phải.” Nguyễn Lập Đông vô thức lên tiếng.

Chính câu nói vô thức của cô đã khiến Cận Hoài Lý bất giác mỉm cười. Lập Đông của anh luôn nhạy bén như vậy, luôn nhắm trúng chỗ hiểm, bắt được manh mối quan trọng.

“Là người đàn ông trụ cột trong gia đình, vậy mà trong nhật ký của Khưu Húc chưa từng nhắc tới Khưu Thành, hoặc không thể nói là chưa từng nhắc tới, chính xác nên nói trong vòng một năm nay không hề nhắc tới. Điểm này rất bất thường. Một năm trước, Khưu Húc bị đánh, Uông Tĩnh trong một năm qua luôn đưa đón con trai. Uông Tĩnh trầm mặc ít nói còn Khưu Húc thì luôn thể hiện thái độ tiêu cực với Uông Tĩnh trong nhật ký. Có lẽ, chúng ta trước giờ đã đi nhầm hướng. Có khi nào thái độ tiêu cực ấy của Khưu Húc xuất phát từ tâm lý oán trách khi cho rằng Uông Tĩnh không bảo vệ được thằng bé hay không? Người nó thật sự sợ hãi phải chăng là Khưu Thành? Có lẽ Khưu Húc vốn không phải là đứa bé ích kỷ né tránh. Đừng quên, khi chúng ta hỏi nó, nó đã nói: Bố giết người.”

Nhưng… Nhưng… Cả một câu nói dài dặng dặc của Cận Hoài Lý khiến Nguyễn Lập Đông thật lòng không thể chấp nhận. Cô nhớ lại lời nói của sư phụ Từ: “Sư phụ Từ nói Khưu Thành rất thương Khưu Húc mà, làm sao có thể?”.

“Đúng là có khả năng này. Nhưng là một năm trước, khi Khưu Thành vẫn còn công việc.”

“Vậy còn đợi gì nữa, mau nói cho Vạn Phong để anh ấy điều tra.” Nguyễn Lập Đông phấn khích nhảy dựng lên, nhưng lập tức bị giữ lại.

“Không gấp.” Cận Hoài Lý nheo mắt cười, “Lập Đông, ban nãy em vào đây là định làm gì?”.

“Có định làm gì đâu.” Cô chột dạ lùi bước, nhưng không ngờ lần này Cận Hoài Lý quyết không buông tha.

Cô nhìn thấy gương mặt thân quen ấy từ từ phóng to trước mắt mình, bèn tự an ủi bản thân: Không sao đâu, không sao đâu, lần trước cũng vậy, tới giây phút cuối cùng anh sẽ kiềm chế ấy mà.

Nghĩ vậy, cô an tâm hơn: “Mau thả em ra”.

“Không thả.” Anh khẽ nói: “Anh học được một câu qua cuốn sách ấy của em”.

“Câu gì?” Trái tim cô đập nhanh dữ dội, hơi thở nóng rực từng chút từng chút phả lên cô. Anh mỉm cười: “Đời sống tình cảm không được thỏa mãn”.

Cận Hoài Lý học thói xấu rồi! Cô nín thở, cảm giác nụ hôn của anh đang rơi từ từ xuống cơ thể.

Ngứa ngáy dần hóa thành sống trào, sục sôi cuốn trôi cô, nhấn chìm cô…

Khi tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai nữa, Cận Hoài Lý giật mình, vội vàng bò dậy.

Hàng loạt suy nghĩ đáng sợ lướt nhanh qua đầu. Anh thậm chí còn nghĩ tới việc Nguyễn Lập Đông bị người ngoài hành tinh bắt đi. Nhưng đúng lúc ấy, cửa bật mở.

Nguyễn Lập Đông vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào, bước chân có chút thiếu tự nhiên.

“Vậy nhé, lát nữa đừng quên gọi cả Tiêu Nghiên. Vì sao á? Anh ấy là bác sỹ tâm lý mà.”

Lẩm bẩm ngắt máy xong xuôi, cô đứng yên nhìn Cận Hoài Lý ngay gần đó,”Sao vậy, mặt em dính nhọ à?”.

Anh lẳng lặng bước lên, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, “Anh lại nhớ ra một câu khác.”

“Câu gì?”

“Hóa thành bướm bay đi mất.”


Xì! Nguyễn Lập Đông lườm nguýt nhưng không nỡ đẩy anh ra.

“Sau này anh phải đối xử tốt với em một chút, nhường nhịn em hơn, không được phép nhìn các cô gái khác. Nếu thay lòng thì anh cứ cẩn thận đó!” Cô giơ nắm đấm thị uy.

“Được.”

Cô vòng tay lại ôm anh, nghiêng đầu dựa vào cổ anh, “Em đã nói cho Vạn Phong nghe suy nghĩ của anh rồi”.

“Suỵt.” Anh chặn miệng cô lại, lúc này đâu anh không muốn nói tới vụ án nữa.

Nhưng đâu phải anh muốn mà được, Vạn Phong gặp vụ án là như gà chọi gặp địch, chẳng mấy chốc đã sắp xếp xong xuôi mọi việc như lời dặn dò của Nguyễn Lập Đông, nhân tiện gọi ngay một cuộc điện thoại phá tan khoảnh khắc đôi uyên ương đang tình nồng ý đậm.

Bên ngoài Cục cảnh sát vừa trải qua một trận tắc đường, tiếng còi in ỏi vang vọng khắp nơi. Cận Hoài Lý ai oán nhìn Tiêu Nghiên và Vạn Phong, uất ức vô cùng, cho dù Nguyễn Lập Đông có ra hiệu bằng ánh mắt thế nào đi chăng nữa, anh vẫn chưa thể tiết chế bớt tâm trạng của mình.

Cũng may tính anh trước nay kín đáo, người bên cạnh không hề phát hiện ra bí mật giữa anh và Nguyễn Lập Đông.

Tiêu Nghiên sau khi biết được suy luận của anh thì lắc đầu: “Chẳng trách…”.

Chẳng trách mỗi lần tới khám, Khưu Thành đều đợi ở bên ngoài, người cùng Khưu húc vào khám luôn là Uông Tĩnh. Nếu coi Khưu Thành là nguyên nhân phát bệnh của Khưu Húc thì tất cả đều được giải thích rõ ràng rồi.

Lên trên tầng hai, đứng trước cửa một phòng thẩm vấn, Tiêu Nghiên gật đầu với Vạn Phong và nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, yên tâm đi”.

“Đúng đây, xin cứ yên tâm.” Nguyễn Lập Đông hiểu, Vạn Phong cảm thấy để Tiêu Nghiên đi hỏi chuyện không đáng tin cậy, bèn vỗ vai anh ta, giống như vỗ con Husky ở nhà anh ta vậy.

“Không được vỗ.”

Tay cô lập tức bị kéo về. Cận Hoài Lý lạnh nhạt đánh mắt về phía Tiêu Nghiên vừa rời đi, “Hai người không định đi xem Tiêu Nghiên hỏi han thế nào sao?”

Ồ.

Ừ nhỉ!

Hai con “Husky” đồng thời gật đầu.

Lần đầu tiên “điều trị tâm lý” ngay trong Cục cảnh sát, Tiêu Nghiên gượng gạo kéo cà vạt, ép ra một nụ cười, “Hi, lâu rồi không gặp cháu”.

Chào hỏi hoàn toàn không đạt được hiệu quả gây chú ý, Khưu Húc không có bất kỳ phản ứng nào đáp lại anh ấy. Sau một hồi bực dọc, Tiêu Nghiên trở nên sốt ruột. Anh ấy lấy ra cuốn sổ luôn mang theo bên mình, lật mở: “Khưu Húc, hiệu quả điều trị của cháu không rõ ràng lắm. Chi bằng hôm nay chúng ta đổi phương thức điều trị sang trò chuyện đi?”.

“Chú được cảnh sát cử tới hỏi cung cháu chứ gì?”

Vạn Phong ngồi ở phòng bên xị mặt xuống, nhìn Nguyễn Lập Đông bằng ánh mắt “Cô thấy chưa, biết ngay mà”.

“Chờ đó mà xem.” Nguyễn Lập Đông giận dữ nghĩ.

Tiêu Nghiên thì lại không hề ủ dột như Vạn Phong, anh ấy mỉm cười: “Đâu có, chú tới điều trị cho cháu mà. Chẳng phải cảnh sát vừa hỏi xong ư? Mấy hôm tới chú phải đi công tác, biết cháy ở đây nên đã vội tới làm điều trị cho cháu. Cháu xem ở đây không hề có cảnh sát, ngay cả camera cũng không có nữa là”.

Khưu Húc quả thật đã ngẩng đầu lên nhìn ngó bốn phía xung quanh. Đúng là không có thật.

“Thật không ngờ bác sỹ Tiêu bốc phét cũng lanh ra phết.” Vạn Phong cười nói. Dù sao thì đó cũng chỉ là một thằng nhóc còn chưa bước chân vào xã hội, ngay cả camera đầu kim cũng không biết.

“Im lặng.” Nguyễn Lập Đông vừa đinh bịt miệng anh ta lại thì liền bị Cận Hoài Lý ngăn cản.

Hiếm khi thấy Cận Hoài Lý giật đùng đùng như thế, Vạn Phong tròn mắt: “Hai người này… có vấn đề”.

“Im lặng.” Lần này tới lượt Cận Hoài Lý nói.

Tiêu Nghiên không hề biết mấy người bên cạnh đang “nói” những gì, bèn tiếp tục  “lừa gạt”.

“Thật, tình trạng hiện tại của cháu, lúc nhỏ chú cũng từng bị. Trước kia chú sợ xuống nước. Có lần chú giấu mẹ đến bơi trong một cái hồ, suýt chút nữa thì bị chết duối. Mẹ chú biết được bèn đánh cho chú một trận thật đau. Sau lần đó, mỗi khi chú tới gần nước, mẹ chú lại quát chú. Chú rất sợ mẹ, bà ấy rất hung dữ.”

Tiêu Nghiên chớp mắt: “Khưu Húc, ở nhà cháu bố dữ hơn hay mẹ dữ hơn? Chú nghĩ chắc là mẹ cháu đúng không, lần nào đi cùng mẹ, cháu cũng rất ít nói”.

“Thật ạ?” Khưu Hhúc ngẩng đầu, có chút ngập ngừng.

Dường như nhìn thấy cơ hội, Tiêu Nghiên gật đầu chắc nịch: “Thật mà, mẹ chú dữ lắm, hay đáng chú, còn hay phạt chú đứng nữa”.

Ánh nhìn “đồng bệnh tương liên” chợt lóe lên trong đôi mắt Khưu Húc. Nó lập tức cúi gằm: “Nhưng cháu sợ bố”.

Tiêu Nghiên và cả Vạn Phong ở phía kia, trái tim đều bắt đầu đập kịch liệt. Nhưng theo từng lời kể lại của Khưu Húc, sự kích động ấy của họ dần hóa thành phẫn nộ.

Khưu Húc kể, khi Uông Tĩnh không có ở nhà, Khưu Thành chứ từng để nó ngồi, ăn cơm cũng phải đứng, làm bài cũng phải đứng. Ban đầu Khưu Húc không nghe, thường nhân lúc Khưu Thành ra khỏi nhà để ngồi trộm. Sau khi bị phát hiện, Khưu Thành bèn bắt thằng bé ra ngoài ban công quỳ cả một buổi tối. Hôm ấy, thời tiết về đêm của Thuật Phong vào khoảng 0 độ C, Khưu Húc cứ thế mặc quần áo mùa thu, quỳ suốt cả buổi.

Chuyện này về sau bị Uông Tĩnh biết được, ban đầu cô ta cố gắng hạn chế đi công tác. Khi con trai ở nhà, cô ta cũng ở nhà. Từ lần Khưu Húc xin gnhir vì bệnh, ngày ngày Uông Tĩnh đều đưa đón Khưu Húc.

Khưu Húc nói nó hận mẹ, nó không hiểu vì sao mẹ lại không bảo vệ nó, cho dù là phản kháng lại bố một chút thôi.

Khưu Húc nói trước đây bố không như vậy. Chẳng biết vì nguyên nhân gì bố đã thay đổi. Vì bố, Khưu Húc mới nảy sinh căn bệnh mà cho tới nay nó vẫn không biết rốt cuộc tên của thứ bệnh ấy là gì.

Nó sợ rất nhiều thứ. Nó không dám lãng phí thức ăn, vì ở nhà, dù nó chỉ để lại một hạt cơm, thì mấy ngày sau đó, nó sẽ không có cơm để ăn. Nó không dám ngồi, vì bố không cho phép nó ngồi.

Nó hận mẹ, hận cả bố.

Nghe xong tất cả, Tiêu Nghiên hít sâu một hơi: “Khưu Húc, ngày mẹ cháu gặp chuyện, cháu đang…”.

Anh ấy muốn hỏi Khưu Húc đang ở đâu, còn chưa kịp nói hết câu thì dưới tầng đã vọng tới một tiếng “bùm” rất lớn.

Là một vụ nổ.


***

Một đám choai choai gây gổ đánh nhau bị đưa cả vào trong Cục, khi cảnh sát đang chuẩn bị lấy lời khai, một trong số đó bỗng lấy ra một thứ giống như thuốc nổ dạng nhỏ và dẫn nổ.

May mắn là vì thuốc nổ tự chế nên sức công phá không quá lớn, chỉ làm bay một bàn làm việc, nổ trúng hai tên nhóc. Ngoài hai tên đó và ba cảnh sát bị thương nhẹ thì tên gây nổ đã bị mất một bàn tay.

Khi Vạn Phong xuống dưới, kẻ mất tay vẫn còn nằm dưới đất, miệng kêu la đau đớn.

“Đáng đời. Thà cứ lấy một quả có sức công phá mạnh hơn rồi chết chung cho xong.”

Nguyễn Lập Đông đứng ở góc cầu thang, nhìn từ trên xuống dưới. Vạn Phong quay đầu nhìn cô: “Thế thì chsung ta cũng phải xuống ‘dưới ấy’ nói chuyện rồi”.

Cũng phải. Cô quay đầu, bắt đầu lo lắng cho Tiêu Nghiên bị cắt ngang màn nói chuyện.

Vì vụ nổ, mọi người vốn đang ngồi yên trong phòng của mình đều đổ hết ra ngoài. Khưu Húc, Tiêu Nghiên cũng không ngoại lệ. Điều khiến người ta bất ngời là cuộc nói chuyện không hề kết thúc dang dở, có điều cô chưa nghe được mà thôi.

Bực bội thật! Cô kéo kéo Cận Hoài Lý.

Có sao đâu? Cận Hoài Lý vỗ vai cô: “Lát nữa là em sẽ biết thôi mà”.

Nguyễn Lập Đông nghe xong bèn gật đầu. Nói nhanh một chút, nói nhanh một chút đi! Cô sốt ruột lắm rồi.

“Khưu Húc nói hôm đó nó nghe thấy trên gác có tiếng động bèn lập tức đi lên. Tới khi nó mở cửa ra thì thấy mẹ nó đã nằm dưới sàn. Nó đi qua đẩy mẹ, phát hiện mẹ nó đã chết. Sau đó, Khưu Thành đi lên, trông thấy tình hình trong phòng bèn dặn Khưu Húc nói với người ngoài rằng người là do anh ta giết. Khưu Thành căn dặn nó rất nhiều lần, khiến Khưu Húc sợ quá, đành phải gật đầu đồng ý.”

“Anh xem, tôi đã nói Khưu Thành chưa chắc đã là kẻ giết người mà.” Nghe xong lời kể của Tiêu Nghiên, Vạn Phong ưỡn ngực. Anh ta luôn cho rằng hung thủ là Khưu Húc, “Còn về việc anh ta ‘ngược đãi’ khiến Khưu Húc sinh bệnh, tôi cảm thấy có liên quan tới chuyện anh ta nghỉ việc. Không còn công việc, tâm trạng hụt hẫng, khiến anh ta muốn chuyển dời sự chú ý tới một việc khác, tình trạng này có thể hiểu được”.

Vài tiếng đồng hồ sau khi vụ nổ xảy ra, các cảnh sát tập trung tại một phòng họp bàn luận vụ án. Chính giữa phòng họp được đặt một máy chiếu, hình ảnh được chiếu lên tường dừng lại tại cuộc nói chuyện giữa Tiêu Nghiên và Khưu Húc trước khi có vụ nổ.

Có người lập tức đưa ra một suy nghĩ khác biệt: “Nếu Khưu Thành không phải hung thủ thì tại sao trên người nạn nhân, ngoài dấu vân tay của hắn và Khưu Húc thì không còn manh mối nào khác?! Một tội phạm dù có tinh vi đến đâu cũng sẽ để lại manh mối, khi tôi vừa vào trường cảnh sát, giảng viên đã nói như vậy”.

Người nói câu ấy là một cảnh sát trẻ măng, còn người cậu ta phản bác chính là người thầy đã dẫn dắt cậu ta phá án. Nói xong, cậu cảnh sát hơi hối hận.

Thế nhưng, đúng lúc này, có người mào đầu vỗ tay. Mọi người có mặt trong phòng đều hướng ánh mắt về phía người ấy. Nếu đổi lại là người khác, bỗng chốc bị bao nhiêu cặp mắt nhìn vào ắt sẽ căng thẳng, chí ít cũng sẽ ngượng ngùng đến đỏ mặt.

Nhưng Nguyễn Lập Đông tự thừa nhận, mặt mình rất dày. Cô nhìn mọi người một lượt rồi nói: “Cậu ấy nói không hề sai”.

Cô đánh mắt sang Cận Hoài Lý, không mấy bất ngờ khi nhận được ánh mắt khẳng định của anh.

Vụ án dường như lại quay trở về điểm xuất phát, hung thủ là một trong hai người: Khưu Húc và Khưu Thành.

Có người cảm thấy khả năng Khưu Húc là hung thủ lớn hơn một chút. Mặc dù thằng bé là con, mặc dù chứng bệnh của nó bị Khưu Thành bức ép mà thành, nhưng khi cảnh sát truy tìm hung thủ, Khưu Thành xuất phát từ bản năng làm cha vẫn gánh chịu mọi tội lỗi, điểm này đủ khiến mọi người cảm thấy đây là trường hợp thiên tính của người làm cha gánh tội thay con trai. Huống hồ ngay cả Khưu Húc cũng thừa nhận, nó không nhìn thấy Khưu Thành giết người.

Cũng có người vẫn cảm thấy hung thủ là Khưu Thành, dẫu sao thì muốn bắt một đưa trẻ như Khưu Húc giữ quan điểm nó không giết người tương đối khó. Những người ủng hộ ý kiến này ít hơn một chút, Cận Hoài Lý lại là một trong số đó.

Nhưng phải làm sao để chứng minh quan điểm của mình là đúng? Anh rơi vào trầm tư.

Có lẽ anh nên trở về điểm xuất phát của vụ án để tìm lại phương hướng suy nghĩ.

Tiểu khu nơi nhà họ Khưu ở nằm trong một khu phố cổ tại Thuật Phong, tường bao xung quanh nhiều năm không được sửa chữa, đứng xộc xệch xiêu vẹo trên con đường nằm ngoài tiểu khu, dây leo đã bò ngang bò dọc. Khi Cận Hoài Lý và mọi người tới nơi, mấy đưa trẻ đang trèo qua tường bao, nhảy xuống con đường nhựa bên ngoài.

Phía xa, ông lão cầm cán chổi nhắm vào một cậu nhóc, miệng còn nói: “Thằng mất dạy!”.

Cận Hoài Lý liếc nhìn rồi cẩn thận vòng qua đứa trẻ đang cuống cuồng chạy để đi vào tiểu khu.

Bên trong tiểu khu cực kỳ yên ắng, vì thời tiết đã chuyển lạnh nên bên ngoài không còn nhiều ông bà già thong thả dạo bộ. Cận Hoài Lý kéo Nguyễn Lập Đông đi tới tòa nhà nơi Khưu Thành sống, đúng lúc bắt gặp ông lão vừa giơ chổi ban nãy giờ đã quay về.

Ông lão nhìn thấy họ, hừ một tiếng, có vẻ còn để bụng chuyện ban nãy họ không giúp ông bắt đứa nhóc kia lại.

“Ông ơi, ông có biết nhà họ Khưu trên tầng không ạ?” Cận Hoài Lý không để tâm tới hình tượng xấu của mình trong lòng ông lão, vẫn lên tiếng hỏi.

“Họ Kha họ Khâu gì, tôi chẳng quen ai sất!” Ông lão bực dọc khua cán chổi.

“Ông ơi, cháu là người thân của Uông Tĩnh, chính là chị Uông Tĩnh đợt trước gặp chuyện chẳng lành, nên cháu qua đây xem sao.” Thấy tình hình không ổn, Nguyễn Lập Đông bèn kéo anh chàng vụng miệng Cận Hoài Lý ra ngoài, nịnh nọt tiến sát tới trước mặt ông lão. Khi nói chuyện, đôi mắt cô còn ngân ngấn nước, dáng vẻ quả thật giống hệt như một người vừa mất người thân. Nghe cô nói vậy, ông lão lập tức buông cán chổi xuống.

“Nhà đó hả…”

Trải nghiệm nỗi đau mất người thân khiến ông lão quên luôn cơn bực ban nãy, chủ động đưa họ vào trong tòa nhà.

“Ông ơi, tình cảm giữa Khưu Thành và Uông Tĩnh có tốt không ạ?” Sợ bị nghi ngờ, Nguyễn Lập Đông thởi dài giải thích: “Chẳng qua là cháu muốn biết khi còn sống, chị cháu có được hạnh phúc không thôi”.

Cô diễn biểu cảm xót xa cứ như thật, Cận Hoài Lý nhíu mày lắc đầu, không dám hùa theo cô.

Nói thì nói vậy nhưng chiêu này của Nguyễn Lập Đông lại rất có tác dụng với ông lão còn đang mơ mơ hồ hồ. Ông lão buông một tiếng thở dài: “Nói thế nào bây giờ. Hai đứa trông thì xứng đôi, chỉ có điều cả hai đều ít nói. Chị gái cô đã ít nói, anh rể cô lại cũng hay im lặng. Tôi thấy tính khí của anh ta cũng không thân thiện lắm đâu”.

“Không đâu, anh rể cháu rất tốt bụng, chưa bao giờ nổi nóng với đồng nghiệp, nghe nói anh ấy cũng đối xử với chị cháu không tồi.”

Nguyễn Lập Đông, mấy câu với vẩn có đầu có đũa này em học từ đâu ra vậy? Cận Hoài Lý càng lúc càng không nghe tiếp được nữa, che mặt lại, không dám nhìn thẳng.

Dường như hiểu được ngôn ngữ hình thể của Cận Hoài Lý, ông lão xua tay, càng tỏ ra chán ghét hơn: “Cô gái, cô chưa kết hôn phải không? Cô không biết đàn ông giỏi nhất là ra ngoài ra vẻ à? Cô chưa đọc mấy bản tin trên ti vi à? Mấy nhà giàu có đó, kẻ nào cũng sống chó má, ra ngoài thì rực rỡ sáng sủa, về nhà thì đánh vợ đánh con”.

“Khưu Thành đánh chị cháu?” Làm như hoàn toàn không hiểu lời của ông lão, Nguyễn Lập Đông trợn tròn mắt, cảm thấy mình sắp phát hiện ra một chuyện cực kỳ hệ trọng.

“Chuyện đó thì không có. Nhưng mà…” Ông lão hạ thấp giọng, “Cậu ta nghi ngờ chị cô gian díu với thằng nhóc tầng trên”.


Việc này…

Tầng trên? Căn phòng trống đó ư? Trùng hợp vậy?

Lời nói của ông lão bỗng chốc mở ra một hướng suy nghĩ cho Cận Hoài Lý. Anh lẩm bẩm: “Tôi muốn biết chủ hộ ở trên tầng đã đi đâu, tôi phải biết”.

“Em gọi cho Vạn Phong!” Chẳng biết họ đã ăn ý với nhau như vậy từ lúc nào, Nguyễn Lập Đông đã cầm điện thoại di động lên.

Cận Hoài Lý cố nhịn cười, động viên ông lão đang đứng ngây ra nhìn. Anh chưa kịp lên tiếng thì di động của mình cũng đã reo.

“Tiêu Nghiên, có chuyện gì? Sao?” Anh cầm chắc điện thoại, càng lúc càng hiểu rõ động cơ gây án của Khưu Thành.

Khưu Thành cũng từng khám bác sỹ tâm lý. Hắn cũng mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, từng có một thời gian nghi ngờ Khưu Húc không phải con trai ruột của mình.

Một người bố như vậy sao có thể vô tư nhận tội thay con chứ? Anh không tin.

Một ngày sau.

Khưu Thành ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời xanh to bằng bàn tay trên đỉnh đầu mình. Đã là ngày thứ mười ba hắn ở nơi này. Từ khi vào trại tạm giam, hắn không còn tự do. Hắn nghĩ chắc không lâu nữa mình sẽ rời khỏi đây, tới một nơi thật sự đánh mất tự do.

Cánh cửa sắt sau lưng cọt kẹt kêu lên. Một cảnh sát gọi hắn, có người muốn gặp hắn.

Chắc là tới rồi đây. Hắn nghĩ, rồi đứng dậy.

Bước qua từng tầng cửa sắt, Khưu Thành đi vào một gian phòng. Trong phòng có một chiếc bàn dài, trên ghế có người đang ngồi ngay ngắn.

Khưu Thành ngồi xuống, cúi đầu, nét mặt ôn hòa: “Tôi đã nói rồi, người do tôi giết, không liên quan tới con trai tôi”.

“Tôi biết.” Đây là lần đầu tiên Cận Hoài Lý đích thân tới thẩm vấn nghi phạm. Anh hơi căng thẳng, đầu khẽ cúi, từng ngón tay gầy cử động qua lại để xoa dịu cảm giác bồn chồn tận đáy lòng, “Anh biết Khưu Húc có thói quen đi lên tầng lúc nửa đêm. Hôm đó anh giết Uông Tĩnh trước, đợi cho Khưu Húc lên tầng rồi mới đi lên. Anh tự thú không phải vì muốn bản vệ Khưu Húc mà muốn cảnh sát nghi ngờ thằng bé.

Nhưng Khưu Húc không giết người, anh dời sự chú ý của cảnh sát chẳng qua là muốn chúng tôi tìm được động cơ anh làm tất cả những việc này. Trước khi hai người đưa Khưu Húc đi khám chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế, thật ra anh cũng từng tới gặp bác sỹ tâm lý. Căn bệnh của anh khiến anh nghi ngờ Khưu Húc không phải con trai mình, thế nên anh ngược đãi nó, lạnh nhạt với Uông Tĩnh. Thậm chí anh còn đi tới bước giết chết Uông Tĩnh, biến Khưu Húc thành nghi phạm. Vòng vèo cả một vòng lớn chỉ để chúng tôi thay anh công bố đáp án. Tôi chưa bao giờ biết thì ra người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế cũng hèn nhát đến vậy. Chẳng qua chỉ là một kết quả cần phải kiểm chứng, đưa Khưu Húc tới bệnh viện kiểm tra là được rồi, vì sao phải giết người?”.

Cận Hoài Lý đập tay lên bàn. Dưới lòng bàn tay anh là báo cáo xét nghiệm AND được lấy từ trong bệnh viện, bên trên là kết quả giám định quan hệ cha con giữa Khưu Thành và Khưu Húc.

Mắt Khưu Thành sáng lên, hắn run rẩy hỏi: “Nó… có phải không?”.

Cận Hoài Lý không trả lời Khưu Thành. Anh cúi đầu, bàn tay vì kích động mà run lên: “Muốn biết kết quả ư? Vậy thì trước hết, anh hãy khai báo một vụ án giết người khác cũng do anh thực hiện đi”.

Chính vào sáng này, đã có kết quả điều tra tung tích chủ căn hộ căn nhà trên gác. Cậu thanh niên có quan hệ bí mật với Uông Tĩnh đã mất tích…

***

Trên đầu nhà họ Khưu vốn dĩ là gia đình nhà họ tần. Hai ông bà khi còn chưa nghỉ hưu từng là giáo viên, sau khi về hưu rảnh rỗi thì ở nhà chăm hoa chăm cỏ. Quan hệ giữa nhà họ Tần và láng giềng xugn quanh rất tốt, dĩ nhiên, bao gồm cả nhà họ Khưu sống bên dưới.

Khoảng thời gian Khưu Thành chưa nghỉ việc, Uông Tĩnh từng tìm hai ông bà ấy nhờ dạy kèm cho Khưu Húc một thời gian. Về sau hai ông bà di cư qua nước ngoài, việc dạy kèm cũng tạm dừng tại đó. Khi hai ông bả chuyển đi, Khưu Thành vẫn đang đi làm, căn nhà để không của nhà họ Tần có người mới chuyển tới ở, chính là cậu con trai của họ.

Cậu thanh niên họ tần này vốn dĩ cũng muốn cùng bố mẹ ra nước ngoài, nhưng vì công ty của cậu ta còn một số việc chưa xử lý xong nên cậu ta đi muộn hơn bố mẹ một năm.

Chính trong một năm ấy đã xảy ra một số chuyện. Khưu Thành mất việc, phát hiện quan hệ giữa cậu thanh niên họ Tần và Uông Tĩnh có chút bất thường. Cho tới một ngày, sau khi ra ngoài tìm việc rồi trở về nhà, hắn bắt gặp cậu ta và vợ mình tay nắm tay trên con đường kế bên tiểu khu.

Khi ấy hắn không nói gì, nhưng cũng từ chính giây phút đó, hắn bắt đầu để ý từng việc làm nhỏ nhặt của vợ, ví dụ như mỗi ngày sau bữa cơm, Uông Tĩnh lại lên tầng trên lượn lờ, mỗi lần phải đi tới cả tiếng. Rồi lại ví dụ như sau khi vợ đi, trên tầng cũng vọng tới một số tiếng động, cậu thanh niên kia cũng đi xuống.

Uông Tĩnh đã cặp bồ, kẻ ấy sống ngay tầng trên.

Biết được sự thật này, nội tâm Khưu Thành chuyển biến rất dữ dội. Nói thật, chuyện hôn nhân giữa hắn và Uông Tĩnh không có quá nhiều yếu tố tình cảm, quen nhau một năm rồi cưới, chẳng bao lâu sau đã có Khưu Húc. Là một người đàn ông, hắn không hy vọng vợ làm chuyện gì có lỗi với mình, nhưng Khưu Thành và Uông Tĩnh đều không ai nói gì.

Một ngày sau đó, Khưu Thành gõ cửa căn phòng trên tầng. Hắn vào đó tròn hai tiếng, lúc đi ra, nét mặt cực kỳ bình thường, còn mỉm cười chào hỏi người hàng xóm đang đi xuống, không khác gì mọi khi. Có điều, không ai chú ý rằng trong lòng bàn tay hắn có một vết đỏ rực, ấy chính là máu.

Hắn đã giết chết người hàng xóm tầng trên, chàng trai họ Tần kia.

“Anh đã xử lý thi thể bằng cách nào, anh làm vậy không sợ Uông Tĩnh phát hiện ra và báo cảnh sát ư?” Nghe xong quá trình gây án của Khưu Thành, Cận Hoài lý không vui chút nào, nhưng không còn cách nào khác, có những thứ chỉ dựa vào suy luận là không thể hoàn thành.

“Mấy ngày đó trùng hợp là Uông Tĩnh lại đi công tác. Trong khi đi, tôi phát hiện được hộ chiếu và vé máy bay của cô ta trong túi xách. Vé máy bay ghi thời gian sau khi cô ta công tác trở về, cô ta định đi cùng thằng đó. Ha ha, nhưn tôi đã giết nó rồi.” Gương mặt Khưu Thành méo mó bệnh hoạn, “Còn về thằng họ Tần đó, thi thể của nó bị tôi giấu ở một nơi mà không ai tìm thấy được”.

Những phần khác của câu chuyện, Khưu Thành cũng đã khai báo đầy đủ. Có lẽ vì muốn chuẩn bị đầy đủ cho việc ra đi, thời gian Uông Tĩnh bay cách ngày KhưuThành giết người tới mấy hôm. Trong khoảng thời gian đó, Khưu Thành đưa Khưu Húc về nhà nội, bản thân thì lấy danh nghĩa hàng xóm để sắp xếp công ty chuyển đồ dọn đồ dùng gia đình trong nhà họ Tần đi, hay như lấy di động của thanh niên họ Tần đổi giờ bay. Như vậy thì tới khi Uông Tĩnh trở lại, tình nhân của cô ta đã bay khỏi Thuật Phong từ “mấy hôm trước” rồi. Hoặc ví dụ như, xử lý cái xác.

“Cuối cùng hắn vẫn không nói đã giấu cái xác ở đâu?” Vạn Phong hỏi.

Cận Hoài Lý gật đầu.

Vạn Phong thấy kỳ lạ: “Giáo sư Cận, chuyện Khưu Thành giết Uông Tĩnh có thể suy luận được ra, nhưng làm sao anh biết chuyện thanh niên họ tần bị giết? Đây đã là chuyện của hơn một nghìn năm trước rồi!”.

“Chìa khóa.” Cận Hoài Lý hắt xì một cái, mùa đông đã tới ngay trước mắt, thời tiết cũng chuyển lạnh rất nhanh. Anh day day mũi.

“Chìa khóa ư? Chìa khóa làm sao?”

“Khưu Húc nói nó nhặt được một chiếc chìa khóa. Trước khi đi, quản lý khu nhà từng tới mở cửa nhà họ Tần. Nhưng tôi đã hỏi quản lý, chìa khóa của nhà họ Tần vẫn còn đó, không hề mất. Vậy chiếc chìa khóa mà Khưu Húc nhặt được ở đâu ra? Tôi đã lấy chiếc chìa khóa ấy xem xét, chìa khóa có đầu xước rõ rệt, chỗ tay cầm thì sáng bóng, là kết quả của việc cọ sát, sử dụng nhiều năm. Chứng tỏ đây là một chiếc chìa khóa cũ, không phải mới đánh. Nhất định là Khưu Thành muốn Khưu Húc nhặt được chìa khóa, mục đích chẳng qua là muốn tạo ra giả tưởng Khưu Húc giết người để chúng ta giúp hắn chứng minh Khưu Húc có phải con trai hắn hay không. Nhưng, chiếc chìa khóa ấy, hắn lấy từ đâu ra?”

“Chỉ cần một cú điện thoại là có thể xác minh cậu họ Tần kia rốt cuộc có đi nước ngoài hay không.” Vạn Phong đã hiểu, nhưng anh ta lại lập tức phủ nhận những điều này, “Nhưng cũng không đúng, con trai chưa ra nước ngoài đoàn viên với bố mẹ, bố mẹ không gọi điện về nhà sao? Hỏi như vậy chẳng phải sẽ lộ sao?”.

“Vợ chồng họ Tần nửa năm trước đã chết trong một vụ hỏa hoạn.” Người đã chết thì sẽ chẳng thể nào quan tâm tới chuyện sống chết của con trai mình nữa. Cận Hoài Lý hồi tưởng lại thông tin anh xác minh được qua cuộc điện thoại quốc tế ấy.

Cận Hoài Lý còn nhớ anh hỏi Khưu Thành: Uông Tĩnh đi công tác về phát hiện tình nhân đã đi mất thì cũng muốn sống yên ổn với hắn, vì sao hắn còn giết người?

Câu trả lời của Khưu Thành là: Ác ma trong lòng khó xóa, cộng thêm việc dường như Uông Tĩnh đã phát hiện ra chuyện hắn giết người.

Có lẽ mỗi một kẻ phạm tồi đều như vậy, trước ki xảy ra thì luôn nghĩ rằng hãy liều mình đi, cùng lắm thì bị phát hiện, nhưng sau khi chuyện đã rồi, bọn chúng lại luôn muốn nghĩ cách làm sao để che giấu tội ác của mình.

Bản tính của con người luôn là ích kỷ.

Vạn Phong thở dài, vụ án này khiến anh ta cảm thán. Nếu Khưu Thành không mất việc, có lẽ khi phát hiện ra vợ ngoại tình, hắn sẽ không đến mức chọn cách giết người. Lòng tự trọng của người đàn ông có lúc thật sự rất buồn cười, vì thu nhập có sự cách biệt với vợ đã khiến bệnh lý của Khưu Thành càng ngày càng nghiêm trọng. Chuyện này nghe có vẻ nực cười, nhưng lại đang hiện hữu một cách chân thực.

Vạn Phong một mình cảm khái hoàn toàn không chú ý tới việc Cận Hoài Lý đã ngồi lên xe của mình. Khi anh ta phát hiện ra, Cận Hoài Lý đã nhíu mày nhìn anh ta rất lâu.

“Giáo sư Cận, anh muốn tôi đưa anh đi đâu à?”

“Nhà Khưu Thành.”

“Đúng rồi, sao cô Nguyễn chưa tới?” Vạn Phong nhìn ghế sau trống trải, chợt cảm thấy khó hiểu. Giáo sư Cận và cô ấy chẳng phải sớm đã thành một thể rồi sao?

“Cô ấy có việc.” Bị đài truyền hình gọi đi rồi.


Tiểu khu nhà họ Khưu giờ đây còn yên ắng hơn cả lần trước họ tới. Chắc vì đã vào năm học, nơi đây không còn cảnh đám trẻ con nhảy ra nhảy vào phía tường bao xung quanh khu nhà nữa.

Cận Hoài Lý và Vạn Phong, còn cả mấy pháp y đi theo lần lượt đi vào hành lang chật hẹp. Hành lang này có vẻ chẳng mấy khi tiếp đón nhiều người như vậy, từng đôi giày nện xuống sàn bật lên những tiếng “cộp cộp”, thi thoảng có những âm nặng hẳn vọng lại đôi chút thì cũng lập tức bị những bước chân nối theo sau vùi lấp mất.

Vạn Phong đi đầu tiên, anh ta đeo găng tay trắng, trong tay cầm chìa khóa cửa nhà họ Khưu, chủ động mở cửa.

Cũng giống như mấy lần trước họ tới, cách bài trí trong nhà họ Khưu không có gì thay đổi. Bước vào cửa, phía bên tay phải là một cánh cửa kính, trên cửa có dán giấy bóng, người đứng bên ngoài sẽ không nhìn rõ được những thứ bên trong. Đó là phòng tắm và phòng vệ sinh của nhà họ Khưu. Cận Hoài Lý kéo cửa ra nhìn, phòng vệ sinh không hể nhỏ, còn có một bồn tắm cỡ lớn.

Anh đóng cửa lại, bước vào phòng khách, mé phải phòng khách là nhà bếp và bàn ăn, bên tay trái là hai phòng ngủ một lớn một nhỏ, phòng ngủ nhỏ của Khưu Húc, gần cửa ra vào hơn một chút.

Trong phòng khách có ghế sô pha và bàn uống nước, hướng thẳng tới chiếc ti vi trên tường.

Cách bài trí ti vi của nhà họ Khưu khác đặc biệt, được khảm sâu vào trong tường, trên tường đục bốn cái lỗ vuông to hơn ti vi một chút, màn hình tinh thể lỏng được đặt trong bốn lỗ vuông, hoàn toàn nằm sâu bên trong. Bên cạnh ti vi còn đặt một con lợn đút tiền tiết kiệm đã bị đập vỡ.

Cận Hoài Lý cảm thấy nơi giấu thi thể của Khưu Thành không phải là bên ngoài, vì bất luận là chôn xuống đất hay thả xuống sông thì đều sẽ bị phát hiện. Huống hồ Khưu Thành từng nói, Uông Tĩnh đã phát hiện ra vụ mưu sát này. Chứng tỏ địa điểm mà Khưu Thành giấu xác phải là nơi Uông Tĩnh nhìn thấy, nơi ấy chỉ có thể là nhà họ.

Sau khi anh nói rõ những suy đoán của mình cho Vạn Phong, Vạn Phong và các đồng nghiệp pháp y bắt đầu tìm kiếm thi thể trong ngôi nhà không lớn này.

Nhưng thật sự rất khó khăn, khoảng thời gian con người vừa chết, thi thể sẽ xuất hiện mùi hôi thối, giấu ở đâu mới không bị phát hiện đây?

Cận Hoài Lý nhìn chằm chằm con lợn đút tiền bên cạnh ti vi rất lâu, rồi bỗng nhiên như hiểu ra điều gì, anh dang rộng hai tay, ôm chặt lấy chiếc ti vi.

Vạn Phong mơ mơ hồ hồ, “Giáo sư Cận, anh định làm gì… Giáo…”.

“Rầm” một tiếng, chiếc ti vi đã rơi xuống đất.

“Giáo sư Cận…” Thế này được gọi là phá hoại tài sản công dân rồi đấy, Vạn Phong không dám nói câu ấy ra. Cận Hoài Lý thì mặc kệ, anh giơ tay: “Tìm thấy rồi”.

Nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, Vạn Phong sửng sốt phát hiện ra vị trí đằng sau chiếc ti vi có một phần sơn tường đã bị tróc xuống, một hàng thứ gì mau trắng hếu tỏa ra thứ ánh sáng ghê rợn, chính là hàm răng người.

Một ngày sau, cảnh sát lần lượt tìm được từ sau ti vi, dươi bồn tắm… trong nhà Khưu Thành một loạt các phần xương cốt của con người. Thông qua giám định pháp y, chúng thuộc về cùng một người.

Vạn Phong thông báo kết quả này cho Khưu Thành đang đợi thẩm vấn. Anh ta thật sự hỏi Khưu Thành xem hắn không sợ hay sao?

Vậy mà Khưu Thành lại hỏi ngược lại anh ta một câu khiến anh ta không còn muốn tiếp tục chủ đề nữa: “Tôi và Uông Tĩnh kết hôn, tám tháng sau Khưu Húc đã ra đời. Bác sỹ nói là sinh non, anh có thể nói cho tôi bết, Khưu Húc có phải con trai tôi không?”.

Vạn Phong thật sự cảm thấy người này bệnh tình không hề nhẹ, tới bây giờ vẫn còn băn khoăn vấn đề này.

Anh ta vừa quay người định đi thì Khưu Thành bỗng gọi giật lại.

“Chẳng phải các anh vẫn luôn muốn hỏi tôi làm cách nào để tạo ra tiếng ‘cộp cộp’ đó ư? Thật ra tôi chẳng làm gì cả, tôi cũng không biết âm thanh đó do ai gây ra.”

“…”

Đêm xuống, tiểu khu im phăng phắc. Một chủ nhà nọ nửa đêm dậy đi vệ sinh, bỗng nhiên nghe thấy từ trên tầng vọng xuống một âm thanh:  Tách tách, tách tách, tách tách…

Cùng với đó một tiếng nói mơ hồ, nghê giống như: Hello, I’m GUIDE.

***

“Ví dụ như hàng xóm trên tầng có tiếng nước chảy, hoặc có tiếng thủy tinh rơi vỡ, tất cả những điều này đều đã được ghi chép từ lâu, nhưng vẫn chưa được lý giải, tuy nhiên nhất định không phải vì có ma.” Trước khi xuống xe, Cận Hoài Lý dốc hết trách nhiệm giải thích tận tình cho Vạn Phong.

“Biết rồi, biết rồi…” Đối với vị giáo sư thi thoảng lại nổi tính cố chấp này, Vạn Phong cũng không biết nói sao. Chẳng qua anh ta chỉ tiện miệng hỏi cái âm thanh “tách tách” ấy rốt cuộc là gì mà thôi, chỉ hỏi han mang tính thăm dò thôi, giáo sự Cận có cần giải thích đi giải thích lại tới mười mấy lần không?

“Chẳng phải anh đã nhớ cô Nguyễn suốt cả ngày sao? Mau đi đi. Cẩn thận xe đó.”

Anh ta mở cửa xe, vội vàng đuổi Cận Hoài Lý xuống xe. Ngay sau đó, đèn ở đuôi xe SUV sáng rực lên, Vạn Phong lập tức lái xe lao vút đi chạy trốn.

Đúng là nói quá nhiều, quá nghiêm túc rồi!

“Anh ta làm sao vậy nhỉ?” Cận Hoài Lý vò đầu, quay người bước lên thềm.

Bậc thềm sau khi tuyết tan trở nên vô cùng ướt át, trong nhà có ánh đèn le lói hắt ra. Anh chợt giật mình, cô ấy về cũng sớm thật!

Cận Hoài Lý rảo nhanh bước chân đi tới trước cửa, đẩy nó ra.

Căn phòng có sự thay đổi rõ rệt so với lúc anh đi ban sáng, lộn xộn hơn rất nhiều. Hai chiếc va li to đùng đựng quần áo mở tung, nằm lăn lóc dưới đất, quần áo bên trong vắt bừa bãi trên sô pha, bàn uống nước, thậm chí là ti vi.

Bên dưới chiếc áo len màu đỏ còn có thứ gì đó đang rung lên từng hồi. Cận Hoài Lý chau mày bước lại vài bước, nhặt quần áo lên, hỏi Piggy đang kêu từng tiếng “tít, tít” tội nghiệp: “Đây đều là quần áo cô ấy mua ư? Không giống với phong cách của cô ấy thì phải!”.

“À… thật ngại quá.” Đúng lúc này, một giọng nữ vọng từ phía nhà beeso ra. Cận Hoài lý ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái xa lạ đang cầm nồi, nhìn anh với nét mặt có phần thấp thỏm: “Đó là quần áo của tôi, tôi là bạn thân của Nguyễn Lập Đông, tôi tên…”.

Lời tự giới thiệu của Trần Thiến Thiến còn chưa kết thúc, cô ta đã nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Cận Hoài Lý. Anh “á” lên một tiếng rồi chạy tuột lên gác.

Trần Thiến Thiến tròn mắt vài giây rồi bỗng phì cười thành tiếng.

Bạn trai của Nguyễn Lập Đông cũng chẳng ra làm sao! Còn ngượng nữa. Cô ta cúi đầu nhìn chiếc áo lưới đang mặc trên người, có phần đắc ý. Shark không biết từ đâu chạy ra, chạy vòng vòng quay Trần Thiến Thiến, kêu vài tiếng, sau đó phun một ngụm nước lên chân cô ta.

“Gặp Trần Thiến Thiến rồi à?” Trong phòng ngủ tầng hai, Nguyễn Lập Đông nằm úp mặt trên giường.

“Chẳng biết tên là gì.” Cận Hoài Lý xị mặt, đi tới trước giường, quỳ gối xuống bên mép giường, “Nhưng vì sao lại ở trong nhà chúng ta?”.

“Không phải em đưa tới. Cô ta được tỉnh khác cử tới đàm phán hợp tác với phía Thuật Phong bọn em, là bạn hồi đại học của em, ở cùng một ký túc xá. Cô ta nói muốn tới ở nhà em vài hôm, hỏi em có tiện hay không. Lúc ấy có mặt Giám đốc đài truyền hình, anh bảo em có tiện từ chối không?”

“Ồ. Nếu cô ta ở lại đây, chúng ta còn có thể ‘tình cảm’ không?”.

Nguyễn Lập Đông thẹn quá hóa giận, vung nắm đấm lên: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có suốt ngày treo chuyện nhạy cảm đó lên miệng”.

“Lập Đông, hai người…” Chẳng biết Trần Thiến Thiến đã xuất hiện từ ngoài cửa lúc nào, cô ta ho khẽ một tiếng, nét mặt còn vương chút ngượng ngùng: “Tôi tới để nói với cậu, tôi đã thu dọn quần áo xong xuôi cả rồi!”.

“À… Ờ!” Nguyễn Lập Đông vò đầu, không biết nên tiếp lời thế nào.

Không ngờ Cận Hoài Lý đi thẳng tới, đóng sầm cửa lại.

Nguyễn Lập Đông trợn tròn mắt.

“Có giấy không?” Anh hỏi một câu không đầu không đuôi như thế.

“Anh nhớ ra rồi, đầu giường có.” Anh tự hỏi tự trả lời, lấy giấy, tốc ký vài chữ lên trên rồi đi tới, mở cửa, dán lên, sau đó lại đóng sầm cửa vào.

“Như vậy sẽ không có ai quấy rầy chúng ta nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.