Đọc truyện Hoa Đào Nở Rộ – Chương 40
Editor: Voicoi08
Khương Mộc Ninh vừa thở hổn hển, vừa ủ rũ cụp vai đi lên cầu thang, trong lòng cô đang rất buồn bực. Trận đấu với nữ phụ vừa rồi thật khiến người ta mất hết sức lực. Cô vừa vào phòng ngủ thì Dư An Dao ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng còn mang theo lo lắng, Khương Mộc Ninh cười cười với cô ấy, sau đó mới đi về chỗ mình trong trạng thái không còn sức lực.
Đợi đến nửa tiếng sau, Triệu Tiệm An gọi điện thoại đền thì giọng nói của Khương Mộc Ninh rõ ràng có chút nóng nảy: “Alo?”
“Mộc Ninh, xuống lầu đi ăn cơm với anh đi.” Triệu Tiệm An hồn nhiên không hề cảm giác được sự bất thường, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo ý cười.
“Ăn cái gì mà ăn chứ? Tức giận cũng đủ no rồi.” Khương Mộc Ninh cầm điện thoại di động, ngẩng đầu, ‘giận cá chém thớt’ lườm trần nhà.
“Sao thế? Bởi vì lúc nãy anh không nhận điện thoại sao? Vừa rồi anh đang…” Triệu Tiệm An cẩn thận giải thích, trong lòng nghi ngờ không biết có phải anh mắc lỗi trong lúc không để ý hay không.
“Bây giờ em xuống. Anh chờ đó.” Khương Mộc Ninh nhịn không được tắt điện thoại, suy nghĩ một chút, vẫn nên nói trực tiếp thì hơn, trong điện thoại sao có thể biểu hiện sự khó chịu của cô một cách sinh động được.
Khương Mộc Ninh cầm điện thoại di động và phiếu ăn, nhanh chóng chạy xuống lầu, thở mạnh một cái, cô nhìn Triệu Tiệm An đứng dưới lầu kí túc xá nữ ồn ào mà cũng đứng thẳng giống như đang đứng trong một tiệc rượu nào đó, cơn tức của cô bùng lên, nhanh chóng đi đến, hung ác trợn mắt lườm Triệu Tiệm An đang mơ hồ một cái, sau đó cô lại đưa tay kéo tay phải của anh qua, mạnh mẽ cắn một cái, lúc này mới cảm thấy hơi hả giận.
“Mộc Ninh, anh vừa đi họp ở trường học, vừa kết thúc lập tức tới tìm em.” Triệu Tiệm An khẽ hô một tiếng, cố gắng nhịn xuống câu sắp nói, bày ra dáng vẻ tội nghiệp nhìn Khương Mộc Ninh.
“Hừ.” Khương Mộc Ninh hơi nâng mắt lên, quan sát Triệu Tiệm An từ đầu xuống đến đôi giày tây của anh, sau đó mới lắc cánh tay đi trước. “Không phải anh nói muốn đi ăn cơm sao, còn không đi nhanh lên.”
Đây là trước cửa kí túc, lại đang là giờ cơm tối, người đến người đi rất nhiều, không phải nơi thích hợp để phân tích.
“Muốn ra ngoài ăn không? Em thích ăn ở cửa hàng nào?” Triệu Tiệm An cười cười đuổi theo, tầm mắt anh không rời khỏi mặt Khương Mộc Ninh.
“Hừ. Phòng ăn có gì không tốt?” Khương Mộc Ninh hơi bĩu môi, vẻ mặt cũng dịu lại rất nhiều.
“Phòng ăn tốt mà, phòng ăn cũng hay. Thật ra thì anh rất thích ăn cơm ở phòng ăn.” Triệu Tiệm An gật đầu liên tục, toát mồ hôi trong lòng, nhưng đầu óc anh chuyển động nhanh đến đâu cũng không phát hiện ra là anh đã làm gì có lỗi với cô.
Cho đến khi ăn cơm xong, lqd, Khương Mộc Ninh lấp đầy bụng mới có sức lực tranh cãi với Triệu Tiệm An.
“Người bạn học cũ kia của anh, Chân Mẫn Du đến tìm em.”Hai tay Khương Mộc Ninh đút trong túi áo, bước đi trong ánh trăng màu bạc sáng rõ ràng, trong miệng lại phun ra một câu cùng tình thơ ý họa, nhưng mà cũng không xứng với tình cảnh trước hoa dưới trăng này.
Triệu Tiệm An giật nảy mình, chớp mắt mấy cái cẩn thận quan sát Khương Mộc Ninh, anh cũng hiểu được hôm nay có chuyện gì xảy ra rồi, anh cau mày, than thở trong lòng, anh cũng hiểu được anh có chết cũng không oan, cảm xúc cũng trầm xuống, anh đưa tay kiên định kéo bàn tay thon dài của Khương Mộc Ninh ra khỏi túi áo của cô, nhẹ nhàng nắm trong tay anh, sau đó kéo tay cô đút vào túi anh, rồi mới giải thích: “Mấy hôm nay Chân Mẫn Du có liên lạc với anh mấy lần, anh đã nói rõ với cô ta, chẳng qua anh cảm thấy anh và cô ta không có gì để nói, cho nên không đồng ý gặp mặt nói chuyện một chút, có mấy lần cô ta gọi điện thoại đến anh cũng không nhận, sau đó cũng không gọi lại, anh nghĩ rằng mối quan hệ của anh và cô ta chỉ còn là bạn học cũ, anh không ngờ cô ta sẽ nghĩ nhiều như vậy…….. Đây là sai lầm của anh, anh nghĩ là đã nói rõ ràng, không nghĩ rằng cô ta không đến tìm anh nữa là đến làm phiền em.”
Triệu Tiệm An nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại của Khương Mộc Ninh, vừa buồn bực vừa thấp thỏm: “Cô ta nói gì với em?”
“Ha ha, có thể nói gì chứ, không phải nói mối quan hệ của anh và cô ta tốt đến bao nhiêu, thân thiết thế nào, mối tình đầu khó quên chứ sao.” Khương Mộc Ninh quay đầu, cười cười nhìn Triệu Tiệm An, thấy gương mặt Triệu Tiệm An dần dần chuyển thành khó nhìn, lúc này mới chậm rãi nói: “Chắc là cô ta muốn nói những cái này, mặc dù cô ta rảnh rỗi thì em cũng không có thời gian nghe cô ta nói chuyện cũ, cho nên cũng chỉ để cô ta nói mấy câu, sau đó em bảo cô ta đi tìm anh. Em không muốn ngốc nghếch nghe cô ta nhớ lại đủ loại chuyện cũ của anh và cô ta.”
“Anh và cô ta có thể có chuyện cũ gì chứ, những chuyện nên nói anh cũng đã nói rõ ràng với em, nếu như em không tin, vậy anh có thể tìm bạn học năm đó đến chứng minh với em.” Triệu Tiệm An dừng bước chân, nhìn Khương Mộc Ninh bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Mộc Ninh, nếu sớm biết có ngày gặp được em, thì năm đó cho dù chỉ là đùa giỡn anh cũng không đồng ý.”
“Lúc đó anh cũng uống say mà, làm sao biết cái gì chứ?” Khương Mộc Ninh cười như không cười liếc Triệu Tiệm An một cái.
“Rượu đúng là hỏng việc, em xem, bây giờ anh có uống rượu đâu, cho nên lần sau không bao giờ anh làm mấy chuyện như uống rượu đến mơ hồ đồng ý gì đó với người khác nữa.” Triệu Tiệm An chưa từng để đoạn chuyện cũ không quan trọng kia trong lòng, không ngờ tuổi trẻ tùy ý lại có thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống hôm nay, mặc dù, theo ý anh cũng không phải là vấn đề lớn lao gì, trong lòng anh Chân Mẫn Du chưa bao giờ là một vấn đề, nhưng nếu như ảnh hưởng đến Khương Mộc Ninh, coi như chỉ một chút anh cũng cảm thấy hối hận.
“Hừ. Chỉ bằng người bạn học cũ kia của anh, quá coi thường em rồi, những tiểu thuyết hay phim truyền hình trên tivi, đuổi nữ chính đi ít nhất cũng phải lấy ra một đống nhân dân tệ, cô ta hay rồi, cho rằng chỉ cần nói lại chuyện cũ về một mối tình thắm thiết thì có thể khiến em đau lòng rồi tuyệt vọng mà bỏ anh sao? Thật không có đầu óc, cô ta nghĩ rằng giống mấy bộ phim tình cảm thời cô ta sao? Thật là OUT.” Khương Mộc Ninh nhăn mũi, bày tỏ cô đang khinh bỉ vạn phần.
“Tất nhiên, sao cô ta có thể so sánh với sự nhanh nhẹn thức thời của em chứ.” Triệu Tiệm An cười cười đưa bàn tay khác ra véo mũi Khương Mộc Ninh, nhận được ánh mắt lườm nguýt xinh đẹp: “Về sau nếu cô ta còn đến tìm em, em không cần để ý đến cô ta, hoặc là em có thể gọi điện thoại cho anh.”
“Tất nhiên, em để ý đến cô ta làm gì, vốn cũng chẳng liên quan gì đến em. Em nói với cô ta rồi, coi như không có em thì anh cũng không thích cô ta.”
“Ừ, em nói rất đúng, nếu như thật sự anh thích cô ta thì cũng không cần chờ tới bây giờ. Nếu em ra nước ngoài, hoặc là anh sẽ ngăn cản em, hoặc là anh đi với em.” Triệu Tiệm An nhìn gương mặt tươi cười của Khương Mộc Ninh, rốt cuộc anh cũng thở phào một cái, kéo Khương Mộc Ninh vào lòng, thở dài, mổ nhẹ lên môi Khương Mộc Ninh. “Mặc kệ như thế nào, đều là anh sai, để em gặp phải chuyện phiền toái như vậy.”
“Anh biết anh sai là được rồi. Nhưng mà nếu em muốn tiếp tục ra nước ngoài học anh cũng đi cùng em sao?” Khương Mộc Ninh mở to mắt, quan sát Triệu Tiệm An.
“Dạ, yêu xa rất khó đảm bảo được tương lai, thật không dễ dàng mới có thể gặp được một người khiến mình động lòng, anh cũng sắp ba mươi năm rồi, khó khăn lắm mới chờ được em, tiếp tục học cũng được, gây dựng sự nghiệp cũng được, dù sao có công ty trong nước làm chỗ dựa, anh cũng không có gì phải lo lắng.” Triệu Tiệm An ôm Khương Mộc Ninh, nhìn tròng mắt đen nhánh của cô từ khoảng cách gần, quanh mũi là hương thơm ngát quen thuộc, trong lòng anh run lên một cái, không nhịn được đặt một nụ hôn lên bờ môi mềm mại.
Khương Mộc Ninh nghe anh nói xong, lòng cũng mềm nhũn, mặc dù vẫn còn do dự vì hai người đang ở bên ngoài, nhưng cuối cùng vẫn rúc trong ngực Triệu Tiệm An, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
……
“Chậc chậc chậc, trường học phải công bằng nha, chính là nên nghiêm trị, tránh cho việc không quan tâm đến sinh viên chúng ta.” Mai Lộ nhìn Khương Mộc Ninh, cố gắng chen vào nhìn bảng thông báo của nhà trường, dáng vẻ vui rạo rực giống như cô ấy mới là người trong cuộc.
“Ai biết trường học có phải tự nguyện hay không.” Dư An Dao bình tĩnh đẩy mắt kính một cái, lqd, đôi môi phấn hồng phun ra âm thanh nhưng vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng như thường.
“Dù sao thì Mộc Ninh cũng rửa sạch được oan ức, đó là tin tức tốt rồi.” Vạn Manh Manh vỗ tay, cười nhẹ nhàng, con ngươi đảo một vòng, cười ha hả nhìn về phía Khương Mộc Ninh, “Muốn mời khách không đây?”
Khương Mộc Ninh thu hồi tầm mắt, lườm Vạn Manh Manh một cái: “Nói gì vậy? Vô duyên vô cớ chị đây bị oan, vừa nghĩ đến đã thấy khó chịu rồi, phải là cậu mời khách an ủi chị đây đang bị thương tâm hồn chứ?”
Vạn Manh Manh ngượng ngùng quay đầu đi, cười hắc hắc hai tiếng, di chuyển bước chân về phía Mai Lộ, “Sao lại nói đến mời khách chứ, dễ tổn thương tình cảm.”
Mai Lộ cười đùa khoác lên cánh tay của Vạn Manh Manh, ôm chặt lấy: “Đúng là nên mời khách, lần trước nói là không được viết bài về đàn anh Triệu, vậy mà cậu còn lén chụp hình lên, người ta nhìn mặt mũi của Khương Mộc Ninh nên mới không tính toán với cậu đó.”
“Ai nha, tớ cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, cậu không biết gần đây lượng tiêu thụ của bọn tớ giảm rất nhiều, thầy Lý cũng niệm qua rất nhiều lần, tớ cũng chỉ để một cái hình nhỏ ở mặt bên thôi, thân hình cao lớn, gương mặt cũng không rõ ràng, huống chi tớ cũng không viết về những thứ khác, chỉ để đông đảo các bạn nữ nhìn thôi. Cậu cũng không thể keo kiệt như vậy chứ, chỉ là để ngắm cho đỡ thèm mà thôi.”
Khương Mộc Ninh đi tới, véo gương mặt mũm mĩm của Vạn Manh Manh, giận dữ lườm cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu còn có mặt mũi để nói chuyện hả? Còn hùng hồn như vậy hả? Nếu như không phải tớ ngăn lại, vậy thì không chừng trên thông báo hôm nay có cả tên tớ rồi đó. Cậu có biết cái gì gọi là quyền chân dung không hả? Cái đồ cẩu tử thối tha nhà cậu.”
“Ai u ai u, tớ sai rồi.” Vạn Manh Manh chắp tay trước ngực mím môi cầu xin tha thứ. “Tớ biết là chị Mộc Ninh là tốt nhất mà. Anh rể cũng là người tốt. Hai người sẽ không so đo với tớ mà.”
Khương Mộc Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, chán nản buông tay: “Sau khi tốt nghiệp cậu cũng không muốn đi làm tin tức mà, sao bây giờ phải liều mạng như vậy chứ?”
“Ai nha, đây là hứng thú của người ta mà. Có chỗ tốn tiền mới tớ viết tớ còn không làm đó.” Khương Mộc Ninh vừa buông tay ra, Vạn Manh Manh lại chuyển thành gương mặt hả hê.
Khương Mộc Ninh nhìn mặt Vạn Manh Manh, lại lắc đầu thêm lần nữa.
Hết thuốc chữa.
“Đi thôi, đừng xem nữa.” Khương Mộc Ninh quay đầu đi, nhìn những bạn học đang dần xúm lại, khẽ nhíu mày, cô kéo đám người Mai Lộ đi ra ngoài, cô đi phía trước, “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Chuyện này cứ để nó buông xuống từ từ như vậy đi, mặc dù càng về sau thì càng không còn việc của cô.
Lần trước suýt chút nữa cô bị đổ oan là chép bài của người khác, Triệu Tiệm An trầm mặt, bảo cô yên tâm, tất cả mọi chuyện đều giao cho anh xử lí, Khương Mộc Ninh cũng cho là chuyện dĩ nhiên, yên tâm thoải mái buông tay mặc kệ. Đột nhiên hôm nay lại thấy thông báo này, lúc mới nhìn thấy cô còn chưa kịp phản ứng là chuyện này có liên quan đến cô, thật sự có chút ngoài ý muốn.
Trong sinh viên năm tư, người vốn được đề cử là tốt nghiệp với thành tích ưu tú là Đỗ Văn Nhuế, nhưng bây giờ lại bị xử phạt, vì vậy thành tích cũng bị hủy bỏ. Người giúp cô ta sao chép là một giáo viên hướng dẫn của lớp Khương Mộc Ninh, là một đàn anh khoa chính quy lần trước có bảo vệ luận văn nghiên cứu thạc sĩ, đã từng làm trợ giảng ở lớp Khương Mộc Ninh, cũng thường xuyên giúp giáo viên chủ nhiệm của lớp cô xử lí những công việc trong lớp, bây giờ cũng bị xử phạt, hủy bỏ tư cách của người hướng dẫn.