Hoa Đào Nở Rộ

Chương 36


Đọc truyện Hoa Đào Nở Rộ – Chương 36

edirtor: Voicoi08

Mấy hôm trước cô cũng mới biết hôm nay là sinh nhật của Triệu Tiệm An. Hôm đó, Triệu Tiệm An lấy thân phận người nhà mời khách ăn cơm. Lúc mọi người trở về phòng ngủ, tâm trạng buôn chuyện của bạn học Vạn Manh Manh còn chưa thỏa mãn, vì vậy cô ấy lên mạng tra thông tin về Triệu Tiệm An, nói chuyện an ủi. Lúc đó Khương Mộc Ninh cũng rất tò mò, cho nên cô cũng đến gần nhìn xem, đúng lúc thấy được bài giới thiệu về những thông tin cá nhân của anh, vậy nên cô mới biết sinh nhật của anh sắp đến. Cô sợ thông tin trên mạng không chính xác nên cô còn hỏi lại Triệu Tiệm An. Thời gian có chút vội vàng nên muốn chọn được món  quà sinh nhật thích hợp có chút khó khăn, vậy nên cô quyết định đích thân vào bếp làm một bàn đồ ăn để hai người cùng nhau mừng sinh nhật anh.

Mật mã ở cửa nhà của Triệu Tiệm An dùng vân tay, Khương Mộc Ninh chưa từng  quét vân tay nhưng mấy hôm trước Triệu Tiệm An có nói qua với cô về cách dùng rồi. Cho nên, để kế hoạch được thành công, Khương Mộc Ninh quyết định đến nhà Triệu Tiệm An chuẩn bị. Cô mua đồ trong siêu thị gần đó, Khương Mộc Ninh xách theo hai túi lớn đến cửa nhà Triệu Tiệm An,

Lần trước cô thấy trong phòng bếp có lò nướng, cho nên bánh ngọt của buổi tối cô cũng muốn tự làm, tôm hấp phô mai, thịt gà kho tàu là hai món chính cho bữa tối, thêm một món canh và hai món chay thì cũng đủ rồi. Mặc dù cô thưởng thức rất nhiều món ăn, nhưng tay nghề cũng không thể sánh với đầu bếp trong khách sạn được.

Đến khi Khương Mộc Ninh đưa bánh ngọt vào lò nướng, thịt gà kho tàu cũng bắt đầu nấu thì đã là bốn giờ chiều, di động luôn yên tĩnh của cô cũng bắt đầu vang lên.

“Alo, em đang ở đâu?”

“Ừm,……. Tiểu khu Lục Hồ….” Khương Mộc Ninh định nói ‘Anh đoán xem’, nhưng câu nói đến miệng lại có chút xấu hổ, cô vẫn không quen làm nũng với người khác…….

“…. Anh đang ở đại học Z….” Gương mặt Triệu Tiệm An có chút buồn bực, sự mong đợi trên suốt quãng đường đi cũng giảm bớt mấy phần, nhưng đồng thời trong lòng anh cũng cảm thấy có chút ấm áp nhàn nhạt.

“………..” Khương Mộc Ninh không nói gì nhìn chằm chằm điện thoại di động, không ngờ lần đầu tiên tạo bất ngờ lại thu được một Tiểu Ô Long (Chỗ này mình cũng không hiểu lắm.), quả nhiên, cặp đôi mới yêu nên độ ăn ý chưa được nhịp nhàng.

“Ừ, anh quên dùng tâm linh cảm ứng.” Triệu Tiệm An một tay cầm lái, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Nhưng mà, hiện tại anh đang rất vui mừng.”


“…………” Khương Mộc Ninh tiếp tục im lặng, gương mặt cũng hơi đỏ lên, khóe môi khẽ vểnh lên, mím môi cười trộm.

Ai nha, thì ra đàn anh Triệu cũng có lúc nói lời ngon tiếng ngọt, mặc dù trình độ vẫn còn thấp, nhưng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào…….

“Anh lập tức về ngay đây.” Triệu Tiệm An nói xong cũng không chờ Khương Mộc Ninh trả lời, lập tức tắt điện thoại, cho xe chạy lần nữa, vội vàng ra khỏi cổng trường học.

Biết Triệu Tiệm An sẽ nhanh chóng về đến nhà, tay chân Khương Mộc Ninh cũng nhanh hơn, cơm đã bắt đầu nấu, vài món ăn còn lại cũng đã chuẩn bị xong, sẽ nhanh chóng được nấu chín.

Triệu Tiệm An nhìn con đường tấp nập, trong lòng có chút lo lắng và mong đợi, loại tâm trạng này có chút giống với mỗi lần anh về với ông bà, nhưng lại có chút không giống. Cũng là mong chờ, nhưng trong sự mong chờ này lại có thêm chút mật, khiến khóe miệng anh cũng không tự chủ được mà nhếch lên, ngọt ngào đến mức khiến anh cảm thấy thế giới thật đẹp đẽ. Vừa nghĩ tới giờ phút này Khương Mộc Ninh đang ở trong nhà anh, anh hận không thể mọc thêm đôi cánh để lập tức bay về nhà.

Triệu Tiệm An dừng xe trong tầng hầm xong, anh chạy chậm về phía thang máy, nhìn thấy thang máy đang đi xuống, trong lòng anh gấp gáp đến mức khó chịu, nếu không phải hiện tại thang máy đang đi đến tầng 5, thật sự anh hận không thể lập tức chạy lên.

Đợi đến khi đứng trước cửa nhà mình, Triệu Tiệm An hít một hơi thật sâu, lúc này mới cẩn thận đưa ngón trỏ ra quét mật mã, nghe thấy tiếng ‘tít tít’ quen thuộc, anh nhịn không được nở nụ cười.

Đứng trước cửa nhà nở nụ cười ngốc nghếch, quả thật rất đặc biệt.

Triệu Tiệm An rón rén đi vào cửa chính, đánh giá nhanh một cái, trong phòng khách cũng không có người, lại có chút âm thanh truyền ra từ trong phòng bếp, còn cả mùi thơm mê người, khiến con sâu thèm ăn trong bụng anh cũng bắt đầu xôn xao. Anh từ từ đi đến cửa phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đang mặc chiếc tạp dề anh chưa từng sử dụng, d/i/ễ/n/ /đ/à/n/ /l/ê/ /q/u/ý/ /đ/ô/n, cầm trên tay là chiếc xẻng anh mua mà chưa hề dùng qua, dáng vẻ cẩn thận nghiêm túc, giống như đang tiến hành sáng tác nghệ thuật vậy.

Triệu Tiệm An không nhịn được cũng bắt đầu nín thở, cũng không dám nháy mắt đi về phía người đang bận rộn vẫn chưa biết gì kia, trong lòng tràn đầy ấm áp, gần như muốn tràn cả ra ngoài. Lần đầu tiên anh thực sự cảm thấy, có lẽ kết hôn là một ý hay. Mặc dù, đáng tiếc, có chút muộn, nhưng anh cảm thấy, chính là cô gái ở trước mắt này, tuyệt đối không có người khác.


Thì ra là, hiện tại mới là đúng thời gian, mà Khương Mộc Ninh, không thể nghi ngờ, là đúng người. Ngày giỗ cha năm nay, cuối cùng anh cũng có thể nói với cha, anh đã tìm được người mà cả đời này anh cũng không muốn buông tay.

Cha, đáng tiếc, không thể để cha gặp qua một chút……………..

Khương Mộc Ninh tìm quanh bếp một lần vẫn không tìm thấy tỏi, rõ ràng cô nhớ là mình có mua, có lẽ đặt trong túi quên không lấy ra. Cô đang chuẩn bị ra phòng khách tìm trong những túi mua hàng, vừa quay người lại, cô đã thấy một người đang tựa vào cạnh cửa phòng bếp, Triệu Tiệm An đang nở nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười trên mặt anh rất dịu dàng, cũng không biết anh im lặng nhìn như vậy bao lâu rồi.

Khương Mộc Ninh nhìn lại chiếc tạp dề màu xanh dương có in ‘XX gà tinh’ cô đang mặc trên người, tay phải còn đang cầm chiếc xẻng quên không bỏ xuống, nhịn không được bắt đầu đỏ mặt, lắp bắp nhẹ giọng nói: “Anh…. Anh về lúc nào vậy? Sao anh không lên tiếng?”

“Anh vừa về, thấy em đang nghiêm túc như vậy nên anh ngại làm phiền em.” Triệu Tiệm An trừng mắt nhìn, hốc mắt cũng xông chút hơi nước, nở nụ cười thản nhiên đi tới, đưa tay ôm người nào đó vào ngực, cúi đầu hôn một cái lên đôi môi đỏ thắm.

“Tối nay ăn gì vậy? Anh vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm.” Nói xong anh lại vùi mặt vào mái tóc đen nhánh của Khương Mộc Ninh hít hà. “Ngay cả mái tóc cũng thơm.”

Khương Mộc Ninh nũng nịu kêu lên: “Cẩn thận cái xẻng này.” Sau đó lại đỏ mặt gắt giọng: “Toàn là mùi khói dầu, có gì mà thơm chứ.” Nhưng cơ thể vẫn không nhúc nhích, mềm mại dựa vào ngực Triệu Tiệm An, tùy anh ôm một lát mới do dự giãy ra: “Này, anh buông tay trước đi, em còn đang nấu cơm mà.”

Triệu Tiệm An lại ôm cô một cái thật chặt, gần như muốn khảm cả người nào đó vào ngực mình, sau đó mới lưu luyến không rời buông tay ra.

“Anh đi rửa tay đi, xong ngay rồi đây.”  Khương Mộc Ninh vươn khuỷu tay đẩy đẩy Triệu Tiệm An ra khỏi phòng bếp, cô lại nhanh chóng lấy tỏi từ trong túi mua hàng trên bàn trong phòng khách ra, sau đó lại quay vào bếp.

Triệu Tiệm An cười cười nhìn Khương Mộc Ninh vào bếp, lúc này mới nhẹ giọng  thở dài, chậm rãi đi vào phòng tắm rửa tay.


Lúc Khương Mộc Ninh bưng một bát to thịt gà kho tàu ra khỏi phòng bếp, trên bàn ăn đã có thêm một chai rượu đỏ, Triệu Tiệm An đang lấy ra hai chiếc ly ở tủ rượu trong phòng ăn đi đến, giơ giơ về phía Khương Mộc Ninh.

“Hiếm khi được ăn ngon, chúng ta uống một chút rượu đỏ nhé?”

Khương Mộc Ninh do dự một chút, gật đầu một cái.

Tửu lượng của cô rất bình thường, rượu đỏ có nồng độ thấp cô cũng có thể uống một chút, hôm nay cô cũng làm nhiều món ăn, vừa là sinh nhật của Triệu Tiệm An, uống một chút rượu đỏ để thêm không khí cũng không tồi, dù sao, cùng lắm thì tối nay cô ngủ lại đây, cô cũng đã ngủ qua đêm ở đây rồi, hiện tại còn tỏ vẻ ngại ngùng hình như là đang làm kiêu.

Triệu Tiệm An cũng hăng hái hơn nhiều, để ly rượu xuống, đi tới nhận lấy món ăn trên tay Khương Mộc Ninh: “Còn phải lấy gì không? Để anh giúp em một tay.”

“Vậy anh đi lấy thìa đũa đi.” Khương Mộc Ninh cũng không khách sáo với anh, vừa rồi đẩy anh ra khỏi phòng bếp là vì không muốn anh gây thêm phiền phức trong bếp, chỉ cần nhìn phòng bếp không có chút bụi nào, cô cũng hiểu được là Triệu Tiệm An tuyệt đối không phải người có thể đi vào phòng bếp. Nhưng mà chỉ giúp đỡ lấy bát đũa chắc là không có vấn gì.

Cô cũng không nghĩ đến những suy nghĩ cổ hủ như ‘đàn ông tránh xa nhà bếp’, Triệu Tiệm An không nghĩ vậy thì tốt hơn, ở nhà cô cả cha và mẹ đều xuống bếp, việc nhà luôn phân công một cách công bằng….. Dòng suy nghĩ của Khương Mộc Ninh đột nhiên dừng lại, gương mặt cũng bắt đầu nóng lên. Về chuyện phân công công việc trong nhà, hình như cô suy nghĩ nhiều quá rồi……

Đợi đến khi Khương Mộc Ninh quay lại phòng bếp một lần nữa, bưng cái bánh ngọt thơm phức có cắm nến đi ra, Triệu Tiệm An ngớ cả người, trên mặt anh cũng dần hiện lên nụ cười ngốc nghếch.

“Thì ra em còn chuẩn bị cả bánh ngọt.” Triệu Tiệm An nhìn chiếc bánh ngọt được Khương Mộc Ninh đặt lên bàn, nở nụ cười thổn thức: “Rất lâu rồi anh không tổ chức sinh nhật, cũng rất lâu rồi chưa từng ăn bánh ngọt.”

Những năm trước đến sinh nhật anh đều không ở nhà, trừ cha mẹ anh gọi điện thoại tới thì nhiều nhất cũng chỉ là cùng bạn ăn một bữa cơm, như hôm nay, chính thức là một bữa tiệc sinh nhật long trọng, mặc dù kích thước nhỏ, nhưng khiến anh thấy rất ấm áp, anh không thể nghĩ ra anh còn cái sinh nhật nào tốt hơn nữa.

“Anh nhìn xem, em cố ý chỉ cắm hai mươi cây nến, hi vọng anh vẫn mãi còn thanh xuân.” Khương Mộc Ninh đưa tay chỉ vào những cây nến nhỏ trên chiếc bánh ngọt, cười nói với Triệu Tiệm An.


Triệu Tiệm An nhịn không được đưa tay lên vuốt ve gò má của mình, cười nhạo báng: “Chắc là không có nếp nhăn đúng không? Ai, một năm lại một năm, anh sớm bắt đầu không để ý đến phép cộng trên tuổi tác rồi.”

Khương Mộc Ninh cười phá lên: “Thì ra một người đàn ông như đàn anh mà cũng để ý đến tuổi tác à?”

“Vốn còn may, nhưng bây giờ ra ngoài sợ có người nói anh là chú của em.” Khóe môi Triệu Tiệm An mang theo nụ cười, vui vẻ tập chung nhìn thẳng vào Khương Mộc Ninh, “Cám ơn em, Mộc Ninh.”

Khương Mộc Ninh mím môi cười nhẹ, hờn dỗi liếc anh một cái: “Cám ơn cái gì chứ?”

“Đúng, không cần cám ơn, anh sẽ mãi nhớ trong lòng.” Triệu Tiệm An cũng cười nhẹ. “Sinh nhật của em vào ngày hai tháng sáu dương lịch, ngày sáu tháng năm âm lịch, năm nay nhuận tháng năm, em có đến ba cái sinh nhật. Em muốn quà sinh nhật gì?”

Khương Mộc Ninh đón nhận ánh mắt dịu dàng của Triệu Tiệm An, ánh mắt có chút dao động: “Chỉ kém một ngày là ngày lễ thiếu nhi, lúc em còn nhỏ luôn trách cha mẹ sao không để em ra sớm một ngày, những bạn nhỏ có ngày sinh nhật vào ngày lễ thiếu nhi đều sẽ được giáo viên tặng thêm một phần quà đó.”

“Được,ngày một tháng sáu năm nay anh lại tặng em thêm một phần quà, vậy em có đến bốn phần quà, em có thể bắt đầu suy nghĩ từ bây giờ.”

“Sao quà tặng của em mà em lại phải tự suy nghĩ chứ?” Khương Mộc Ninh bĩu môi, làm nũng nói. (sao chị bảo chị không biết làm nũng)

“Ừ, thật ra thì anh sợ anh tặng không tốt, cho nên, bất ngờ hay vui mừng gì đó thì khó thực hiện rồi. Mặc dù luôn nói là có lòng là tốt rồi, nhưng anh tặng em, nếu em không thích, cũng không hay lắm, cho nên, không bằng em tự nghĩ đi, sau đó trực tiếp nói với anh, tránh việc anh chọn xong lại khiến em thấy thất vọng.” Triệu Tiệm An lắc đầu bất đắc dĩ, từ trước đến giờ anh không có kinh nghiệm tặng quà cho phụ nữ, đây nhất định là một chuyện tốn không ít tế bào não, so với việc để anh hoàn thành xong một công trình còn lâu hơn nhiều.

Khương Mộc Ninh nhìn ánh mắt thẳng thắn của Triệu Tiệm An, trong lòng cũng mềm mại hơn, trong mắt tràn đầy ý cười, nói: “Hừ, anh thật nhanh gọn.”

Có những người đàn ông, sinh ra đã không hiểu thế nào là lãng mạn, mặc dù có thể dạy dỗ, nhưng Khương Mộc Ninh cảm thấy như vậy cũng rất tốt, tránh việc anh làm việc lãng mạn cho cô gái khác.

Tất cả món ăn đều được bưng lên, Triệu Tiệm An lấy bát đũa, kéo Khương Mộc Ninh ngồi xuống ghế, anh cũng vừa ngồi xuống thì chuông cửa vang lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.