Đọc truyện Hoa Đào Nở Rộ – Chương 27: Cơ hội giải thích
Khi điện thoại phòng ngủ vang lên, Mai Lộ đang mở cửa đi vào, nghe thấy tiếng điện thoại nên tiện tay nghe máy luôn.
“Alo, xin hỏi tìm ai ạ? A….. bạn chờ một lát.”
Nói xong, Mai Lộ cầm điện thoại trên tay quay đầu hô lên: “Khương Mộc Ninh, cậu có điện thoại này. Là đàn ông. Nhưng không phải cha cậu.”
Khương Mộc Ninh đang trong phòng tắm, cô chuẩn bị rửa mặt sớm một chút rồi lên giường nghỉ ngơi, nghe thấy Mai Lộ hô thì dừng động tác trên tay, hơi nhíu mi, để bàn chải đánh răng xuống, chậm rãi đi về phía điện thoại.
“Alo.”
Triệu Tiệm An nghe thấy giọng nói của Khương Mộc Ninh thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh cũng lập tức phản ứng kịp với giọng nói lạnh lùng kia, sốt ruột muốn nói chuyện nhưng lại không nói được gì.
“Mộc Ninh, buổi chiều anh có gọi điện thoại cho em…..” Triệu Tiệm An thấp thỏm lo lắng nói một câu, trong lòng nhanh chóng chuyển động: Chẳng lẽ thật sự do anh quên ngày nên bị ghét bỏ rồi hả?
“A, điện thoại hết pin rồi.” Khương Mộc Ninh cúi đầu nhìn bàn phím trên điện thoại, gương mặt nghiêm lại, vẻ mặt không có chút biểu cảm nào.
“Anh muốn tìm em cùng ăn tối mà vẫn không thể liên lạc được………”
“A, không cần đâu.”
Triệu Tiệm An cầm điện thoại di động trong tay, ngẩng đầu nhìn từng ô cửa sổ lộ ra ánh đèn trong màn đêm, trong lòng hiện lên chút bối rối, âm thanh cũng vô ý mà giảm xuống mấy phần: “Mộc Ninh, hôm nay em không thoải mái sao?”
“Không có, tôi rất khỏe.” Khương Mộc Ninh lạnh nhạt nói, ngay cả một câu nói bình thường cũng mang theo sự xa cách rõ ràng.
Triệu Tiệm An mặc dù không hiểu chuyện yêu đương, nhưng anh cũng không phải người ngu, sau mấy câu nói như vậy quả thực là có vấn đề, hơn nữa hình như vấn đề không nhỏ chút nào. Như vậy mà cứ tiếp tục nói chuyện điện thoại cũng không thể giải quyết được.
“Mộc Ninh, anh đang ở dưới tầng kí túc xá của em, trước hết em cứ xuống một chút đã, chúng ta cùng nói chuyện, được không?” Trong lòng Triệu Tiệm An hiện lên lo lắng, anh bình tĩnh nói.
“Không cần, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Được, vậy anh đi lên, phòng 412 đúng không?” Vừa rồi anh nhờ người tìm số điện thoại phòng Khương Mộc Ninh cũng tìm luôn số phòng, thật khó khăn mới có thể liên lạc với cô nhưng sự vui mừng chưa được bao lâu đã bị đánh tan, lần đầu tiên anh được nếm thử đau khổ trong tình yêu.
“…….. Được, tôi xuống.” Khương Mộc Ninh cau mày thở dài. Che ống nghe nhẹ nhàng nói, lqd, anh ta muốn nói chuyện thì nói chuyện một lần cho rõ ràng đi, cô cúp điện thoại, xoay người về bàn cầm điện thoại di động. “Tớ đi xuống tầng một chút, mua chút đồ.”
“Này, Khương Mộc Ninh, người đàn ông kia là ai vậy? Nghe giọng nói có vẻ còn trẻ tuổi đúng không? Là người quen của chúng ta sao?” Mai Lộ lại gần, vẻ mặt hưng phấn giống như đang sáng bừng lên, mang theo sự hứng thú tự nhiên đi buôn chuyện.
Nhưng trong lúc này, Khương Mộc Ninh nào còn tâm trạng cùng cô ấy vui đùa: “Anh tớ.” Nói xong trực tiếp mở cửa ra ngoài.
“Thôi đi, không có chút sức lực nào. Không đúng. Khương Mộc Ninh, cậu là con gái một mà. Sao lại có một người anh vậy? Anh họ à? Hay anh tình?” âm thanh của Mai Lộ còn vang vọng trong phòng ngủ, nhưng đã bị cánh cửa ngăn cách rất nhiều. “Chờ cậu ấy về nhất định tớ sẽ hỏi cho rõ ràng, cuối cùng là anh nào chứ?”
Mặc dù nhiệt độ ban ngày coi như ấm áp, nhưng mà dù sao cũng chưa vào mùa xuân, ban đêm còn có sương và gió lạnh, Khương Mộc Ninh vừa bước ra khỏi cửa chính của kí túc xá thì đúng lúc có một cơn gió đêm thổi qua, lạnh đến mức cô phải rụt cổ một cái. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, thì thấy cách đó không xa có một người, thân hình thon dài mơ hồ và chút loáng thoáng ánh lửa.
“Đàn anh Triệu.” Khương Mộc Ninh ngửi thấy trong không khí có mùi thuốc lá, nhịn không được khẽ nhíu mày một cái, lúc này mới nhấc chân đi tới.
Đã từ lâu rồi cô chưa từng gọi anh là ‘đàn anh Triệu’.
Tay cầm thuốc lá của Triệu Tiệm An hơi dừng một chút, sau đó nặng nề hít một hơi, lúc này mới đi đến thùng rác bên cạnh vứt vào, trong lòng cũng hiện lên chút dự cảm xấu.
Anh không phải là một người tự tin đến mù quáng, cũng chưa từng tin tưởng cái gì mà giác quan thứ sáu, nhưng hôm nay, anh còn chưa mở miệng đã được thưởng thức mùi vị của sự mất mác.
Triệu Tiệm An quay đầu, nhìn Khương Mộc Ninh đi từ phía ánh đèn chỗ cửa kí túc xá lặng lẽ đi đến, cô rũ tròng mắt xuống khiến người khác không thấy rõ vẻ mặt. Nhưng từng cử động của cô lại thấy rõ sự lạnh lùng xa cách.
Còn lạnh lùng hơn so với lần đầu tiên họ gặp mặt.
Cảm giác như vậy khiến cho lòng anh co rút đau đớn.
“Mộc Ninh, anh còn chưa ăn cơm, nên có chút đau dạ dày, em đi ăn cùng anh một chút được không?” Triệu Tiệm An nắm chặt tay thành quyền, nặn ra một nụ cười, bày ra dáng vẻ yếu đuối.
Hôm nay anh mới hậu tri hậu giác phát hiện, phá được lòng của Khương Mộc Ninh tuyệt đối là một công cuộc gian khổ và khó khăn trước nay chưa từng có. Hơn nữa trong cuộc đời anh đến lúc này chưa từng có chút tài liệu tham khảo nào.
“Nếu không có việc gì thì tôi lên tầng trước.” Khương Mộc Ninh cúi đầu nhìn con đường đi bộ sạch sẽ, mím môi mang theo mùi vị của sự quật cường.
Triệu Tiệm An đưa tay lên vuốt vuốt chỗ dạ dày để giảm cảm giác đau đớn, cúi đầu nhìn Khương Mộc Ninh đang không chịu nhìn thẳng vào anh, lông mày nhíu chặt lại.
Cứ nuông chiều cô như vậy thì không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề.
Triệu Tiệm An khẽ thở dài: “Chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện được không? Đừng bướng bỉnh với anh, ít nhất em cũng phải cho anh biết vấn đề ở đâu chứ? Trước khi người ta bị xử tử hình thì cũng được nghe phán quyết lí do mà, em không thể cứ thế định kết cục cho anh được, ngay cả một chút lí do cũng không có.”
Khương Mộc Ninh tái mặt, cô cố nhịn sự tức giận đang có xu hướng phun ra ngoài, cô cắn chặt môi không nói lời nào.
Bây giờ anh ta còn muốn gì nữa?
“Được rồi, em không nói chuyện thì anh sẽ coi như em đã chấp nhận.” Triệu Tiệm An thở dài đưa tay kéo tay Khương Mộc Ninh, vững vàng nắm chặt trong tay. Động tác này anh muốn làm lâu rồi, nhưng không muốn dọa Khương Mộc Ninh sợ, anh luôn một mực không dám vượt qua giới hạn, nhưng không nghĩ rằng hôm nay lại được cầm tay cô nhưng lại trong lúc bất đắc dĩ như này.
“Đừng, buông tay.” Khương Mộc Ninh sợ hết hồn, vội vàng nhỏ giọng giãy giụa.
“Em đừng cử động, nếu em không muốn anh cầm tay em đi vậy thì anh có thể ôm em đi, hai chọn một, em muốn sao?” Triệu Tiệm An nhịn xuống sự nóng nảy nơi đáy lòng, nhẹ giọng nói ra, trên mặt nở nụ cười miễn cưỡng.
Khương Mộc Ninh cắn môi, yên tĩnh lại, mặc Triệu Tiệm An dắt cô đến bên cạnh xe anh ngồi vào ghế lái phụ, sau khi mở cửa xe, anh cũng nhanh chóng ngồi vào.
“Tôi tự làm được.” Triệu Tiệm An ngồi trên ghế lái, đưa tay qua muốn giúp cô thặt dây an toàn, cô vội vàng nói, sau đó nhanh chóng cột chắc dây an toàn.
Vẻ mặt Triệu Tiệm An vẫn như thường, chậm rãi bắt đầu phối hợp với Khương Mộc Ninh, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất thì anh cũng có cơ hội để giải thích.
Xe vững vàng chạy ra khỏi trường, đi trên đường khiến Khương Mộc Ninh không nhịn được hỏi: “Anh đưa tôi đi đâu?”
“Đi tìm một nơi yên tĩnh chúng ta có thể nói chuyện.” Vẻ mặt Triệu Tiệm An thoải mái hơn nhiều, tập trung nhìn đường phía trước: “Ngày mai lúc nào thì em có tiết?”
Khương Mộc Ninh trầm mặc một lúc mới buồn buồn nói: “Tiết một tiết hai không có giờ?”
“Vậy hay quá, đúng lúc mai anh cũng học chiều.”
Khương Mộc Ninh vốn nghĩ là Triệu Tiệm An sẽ tìm một quán café buôn bán về đêm……….. nhưng dọc đường đi, cô đều nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, suy nghĩ hỗn loạn, cho đến khi xe Triệu Tiệm An đỗ vào gara dưới lòng đất, cô mới hậu tri hậu giác phát hiện, nhà của Triệu Tiệm An ở chung cư này. Cô chưa từng đến, nhưng khi cô thuê phòng với Cổ Viên Viên ở cách vách thì cô có nghe thấy Triệu Tiệm An nói rất nhiều lần rằng nhà anh ở bên cạnh.
“Sao lại tới chỗ này?” Khương Mộc Ninh nắm chặt ghế xe, bỗng nhiên có chút chống cự.
“Trong nhà yên tĩnh, hơn nữa cũng không có thời gian buôn bán, không cần lo lắng thời gian đóng cửa, chúng ta có thể nói chuyện thoải mái cả buổi tối, nói cho đến khi rõ ràng mọi chuyện mới thôi, còn nữa, café, nước đều là cung cấp miễn phí, không thu phí.” Triệu Tiệm An vừa đùa giỡn vừa tắt máy, anh nhanh chóng xuống xe mở cửa bên phía Khương Mộc Ninh đang ngồi, nhưng cô vẫn nắm chặt ghế ngồi, anh đến gần bên tai cô cười khẽ: “Nếu như em muốn anh ôm em lên tầng thì có thể nói ra, mặc dù anh ở tầng mười, nhưng mà có thang máy mà.”
Khương Mộc Ninh cố gắng ổn định vẻ mặt cứng đờ của mình, cắn môi, yên lặng đi ra khỏi xe, rũ vai xuống mặc Triệu Tiệm An nắm tay cô đi vào thang máy.
Nhà Triệu Tiệm An ở tầng mười, Khương Mộc Ninh nhớ lần trước anh có nói qua về nhà anh, trong nội thành lại trên đoạn đường này thì giá trị của nó tuyệt đối là xa xỉ. Vừa đi vào ngay lối vào là phòng khách, nối liền với một ban công, nhưng Khương Mộc Ninh cũng không có tâm tình để thưởng thức, sau khi vào cửa cô yên tĩnh thay dép lê, sau đó đi theo Triệu Tiệm An vào ngồi trên ghế sofa.
“Em muốn uống gì? Hình như chỉ có café, những cái khác thì chắc không còn.” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh ngồi trong phòng khách nhà anh, trong lòng anh cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, dù sao thì cũng là tác chiến trên sân nhà, vẫn có tâm lí chiếm ưu thế.
“Tôi uống nước thôi, nước lọc là được.” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu, tùy ý liếc mắt đánh giá phòng khách một cái, nhìn Triệu Tiệm An đi vào bếp, lúc này mới từ từ thở dài.
Đợi đến khi Triệu Tiệm An cầm hai chai nước suối ra ngoài, Khương Mộc Ninh vẫn không thể tìm được chút đầu mối nào trong đống suy nghĩ đau đầu của cô.
Cô muốn kết quả như thế nào đây?
Triệu Tiệm An mở nắp chai nước suối, đặt trước mặt Khương Mộc Ninh, lúc này mới ngồi xuống ghế sofa. Anh không muốn cho Khương Mộc Ninh cảm thấy áp lực, nên anh lựa chọn vị trí bên đối diện bên trái của cô, kéo ra chút khoảng cách giữa hai người, có lẽ sẽ khiến cô bớt chút mất tự nhiên.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện một chút.” Triệu Tiệm An ngồi xuống, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, tập chung nhìn chằm chằm vào Khương Mộc Ninh với ánh mắt nghi ngờ: “Anh nhớ mấy hôm trước, không đúng, sáng sớm hôm nay còn tốt mà, tại sao đến chiều thì ngay cả tin nhắn của anh em cũng không thèm nhắn lại thế, điện thoại của anh em cũng không chịu nhận là sao?”
“Không có gì…..” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu, ánh mắt khẽ quét qua gương mặt Triệu Tiệm An rơi vào quyển tạp chí nhỏ trên bàn trà.
“Là do anh không nhớ rõ hôm nay là ngày gì sao? Trừ những ngày lễ quan trọng, anh chưa bao giờ nhớ đến những ngày như ngày lễ tình nhân thế này, cho nên, nếu là anh sơ sót, vậy anh nói xin lỗi em được không? Hơn nữa anh đảm bảo, về sau tuyệt đối không bao giờ tái phạm.” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh lại bắt đầu bày ra dáng vẻ không chịu hợp tác, anh chỉ biết thở dài một tiếng trong lòng, nhịn xuống sự lo lắng, nhẹ giọng nói, tự động nhận sai lầm trước.