Đọc truyện Hoa Đào Bay Đầy Trời – Chương 37: Ngoại truyện về Vương Thuyết
Cả ngày lang thang trên con đường đó, tôi cũng không hiểu chính mình đang chờ đợi điều gì. Có lẽ đang chờ cái gọi là quỷ sai đến bắt hồn, có lẽ chờ đợi cái gọi là cực quang.
Đứng giữa đường, chính mình cũng không biết đã đứng đây bao lâu. Bỗng có một ngày, tôi mới hiểu được là, dường như tôi đã bị lãng quên. Đi đông đi tây, vẫn luôn không thoát ra được, vẫn luôn dừng lại trên con đường này.
Đôi lúc ngẫu nhiên cũng sẽ thấy cô ấy, mỗi lần đều mang một túi to trên lưng lắc lư đi qua. Mái tóc ngắn chậm rãi nhàn nhã qua đường. Tôi đi theo cạnh cô ấy, lặng lẽ đưa bàn tay nắm lấy bàn tay đó, hồi hộp nhìn cô ấy. Cô quay sang nhìn qua, ngây ngốc nhìn qua con đường đối diện, tầm mắt xuyên qua cơ thể tôi.
Tôi cười lên, Tô Xán, có phải chỉ có như vậy, tôi mới có thể ở bên cạnh cậu? Cười cười, đột nhiên một trận mưa to, cô ôm túi xách, chạy rất nhanh.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, giọt mưa xuyên qua người tôi, không để lại chút dấu vết.
Một ngày, thấy cô mặc một bộ váy rất đẹp, trên mặt mang một nụ cười vô tư, ngồi trong quán cà phê đối diện. Bên trong cửa kính, cô cười với một người đàn ông. Tôi muốn qua đó, nhưng thân thể giống như có một sức mạnh kéo lại, không thể rời khỏi con đường này.
Trong nháy mắt đó, lòng đau đến nỗi hít thở không thông. Cười khổ, nhìn bàn tay trong suốt của mình, Vương Thuyết, bây giờ mày lấy tư cách gì đến ngăn cản cô gặp gỡ người đàn ông khác? Đáy lòng, dâng lên một tia khổ sở. Tôi ghen tị nhìn người đàn ông đối diện, vậy mà tôi lại thấy gương mặt của chính mình.
Anh ta ngồi ở đó, ngẩn ngơ nhìn Tô Xán, gương mặt kia, hình dáng kia, rõ ràng là rất giống tôi.
Tôi ngây ngốc nhìn anh ta, có phần không biết làm sao, là chuyện gì đang xảy ra.
Giống như là chú ý tới ánh mắt của tôi, anh ta quay đầu lại, đối diện với ánh mắt tôi. Tôi giật mình, đã lâu rồi mới có người có thể nhìn lại ánh mắt của tôi.
Tôi nhìn anh ta, anh ta nhìn tôi, chúng tôi như hình phản chiếu trên gương của chính mình.
Đột nhiên, anh ta cong khóe miệng, cười lên. Nụ cười kia, tươi đẹp ấm áp, mang cho tôi sự sợ hãi quen thuộc.
Anh ta cười, nói mấy câu với Tô Xán, đi về phía tôi.
“Rốt cuộc tôi cũng tìm thấy cậu rồi.” Anh ta mỉm cười.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh là ai? Sao có thể nhìn thấy tôi?”
Anh ta cười tít mắt, không trả lời, chỉ hỏi: “Cậu thích cô ấy, đúng không?”
Tôi đến gần anh ta, “Anh muốn làm gì?”
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt trong suốt, như một đứa bé, cười lên, “Giúp cậu, cũng là giúp tôi.”
Nói xong, nhìn về giữa con đường.
Nhìn theo ánh mắt anh ta, tôi thấy cô ấy, đứng ngơ ngác giữa đường, đối diện là một chiếc xe có rèm che đang chạy nhanh đến.
Không hề nghĩ ngợi gì, tôi lao thẳng đến, “Tô Xán!!!!” Tay xuyên qua cơ thể anh ta, không hề có trở ngại gì kéo lại.
Một giây sau, cơ thể anh ta xuyên qua tôi, chạm vào cơ thể tôi, mang theo tôi, cùng ôm lấy cô ấy.
Trong lúc mơ hồ, vang vọng một giọng nói, “Ta cho cậu một thành phố, chỉ vì thành toàn cho một người. Nhưng mà, cậu phải nhớ đưa cô ấy trở về.”
Chưa kịp hỏi điều gì, đột nhiên, rơi vào hôn mê.
Khi tỉnh lại, tôi thấy một luồng sáng lan vào, chiếu vào cơ thể tôi, bây giờ, trên thân thể đã loang lỗ ánh sáng.
Tôi nở nụ cười. Trong lòng không hiểu sao rất vui sướng.
Mang cặp sách trên lưng, đi về phía con đường như trong trí nhớ, nghe thấy trong phòng học đã đọc tên mình. Chưa kịp vào, thì nghe thấy giọng nói, “Thầy ơi, chữ này đọc là Thuyết (Yue), tử sinh xa cách, cùng người thề nguyện*.”
* Trích một câu thơ trong Kinh thi, ý là “Sống chết hay chia xa, cùng người thề nguyện. Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già.
Tôi nhìn sang hướng kia, cô bất mãn chu môi, ánh mắt hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác.
Trong đầu, vang lên câu nói kia, “Cho cậu một thành phố, chỉ vì thành toàn cho một người.”
Tôi cười lên, đáy lòng không tự giác đau đớn. Trong lòng lặp lại cái tên đã nhớ rõ từ lâu, Tô Xán, tôi đến rồi.
Bây giờ, tử sinh xa cách của tôi, chỉ vì cậu.
Bây giờ, tôi chỉ là Vương Thuyết của cậu.
Trừ điều này, cũng không còn gì khác.