Hoa Đào Bay Đầy Trời

Chương 33: Buông tay


Đọc truyện Hoa Đào Bay Đầy Trời – Chương 33: Buông tay

Tôi ngẩng đầu lên, ánh mặt trời từ phía sau chiếu đến, nhìn không thấy vẻ mặt cậu ấy. Bước lên trước, nhẹ nhàng che ánh mắt cậu, từ từ đến gần, hôn lên.

Cậu ấy hơi sửng sốt, dần dần ôm lấy tôi, bắt đầu đáp trả lại. Nụ hôn ngọt ngào, ấm áp. Mang theo chút run rẩy, một chút chờ đợi vô vọng. Nước mắt hơi mặn, lành lạnh. Mang theo tia khẩn cầu hèn mọn.

Cậu ấy nở nụ cười, “Cậu đặc biệt chạy đến đây là để đưa đậu hủ của cậu cho tôi ăn sao?”

Tôi chảy nước mắt, cổ họng đau nhói, nghẹn ngào.

Cậu ấy lấy tay tôi đang che mắt cậu ra, nhìn tôi, mày nhanh nhíu lại, “Cậu biết gì rồi hả?” Nói xong, lấy tay lau nước mắt cho tôi.

Tôi nhào đến, vùi đầu vào lòng cậu. “Cục giấy nhỏ, chúng ta về nhà thôi.”

Cậu vỗ lưng tôi, “Buổi chiều không có lớp sao? Về nhà để làm gì?”

Tôi ngẩng đầu, cười lên, “Tôi muốn về nhà ngủ một giấc. Biểu hiện hôm qua của tôi không tốt, kỳ thực tôi có thể làm tốt hơn.” Cố gắng nháy mắt với cậu ta.

Sau khi hết sững sờ, cậu cười lên. Nâng tay tôi lên, “Được, về nhà. Ngủ.”

Cúi đầu nhìn bàn tay to lớn của cậu ấy, ngón tay thon dài, lòng bàn tay ấm áp. Nắm lấy tay tôi. Rất chân thật, không phải sao?


Về đến nhà đóng cửa lại. Đẩy cậu ấy lên tường, hung hăng dán môi mình lên mặt cậu…

Vì vậy, đụng trúng rồi. Mũi bị va chạm mạnh. Đầu hơi choáng váng, mũi đau đến run lên, nhưng loại đau đớn này không hiểu sao lại làm người ta có cảm giác an tâm.

Cậu ấy ngẩn ngơ nhìn tôi, sờ sờ mũi tôi, “Sao vậy? Có đau không?”

Tôi cười lắc đầu, dùng hai tay, xốc áo sơ mi cậu ấy lên. Bàn tay gấp gáp vuốt ve điểm gồ lên, bên kia há miệng ngậm chặt.

Điểm gồ lên biến hóa cực kỳ nổi bật, tiếng hít thở của Vương Thuyết dần nặng nề. Nhìn bộ phận đã có biến hóa, tim đã bình ổn lại.

Chỉ là, còn chưa đủ. Bàn tay run rẩy đưa xuống bộ vị phía dưới, cảm giác được các đường vân trên đó rất rõ ràng.

Tôi ngẩng đầu, nhìn cậu, hơi thở gấp gáp, ánh mắt mê ly. Cậu ấy nâng tôi dậy, ôm lấy tôi hôn lên. Miệng lưỡi dây dưa, rõ ràng như vậy quen thuộc như vậy ấm áp như vậy, sao có thể là mơ được.

Bộ vị trong lòng bàn tay, trên dưới trước sau, phản ứng tự nhiên như vậy. Là mơ thì sao có thể tường tận rõ ràng như thế.

Tôi nhìn ánh mắt Vương Thuyết, mang theo tia khẩn cầu và bất đắc dĩ nói: “Thân ái, tôi muốn cậu. Xin cậu.” Nói xong, nước mắt nhịn không được rơi xuống.

Vừa mới dứt lời, thân thể bị đẩy mạnh lên tường. Môi bị hôn, quần áo trên người bị xé mở. Tiếp theo, cậu đột nhiên tiến vào.

Đau đớn bất ngờ cùng với khoái cảm cuốn sạch toàn thân. Nhịn không được ưỡn người, nghênh đón từng đợt sóng triều. Nụ hôn của Vương Thuyết, vội vàng, mang theo tuyệt vọng bất đắc dĩ, lan khắp toàn thân.

Cậu ấy ôm chặt tôi, nhìn qua, “Cậu sắp đi rồi phải không? Phải không?” Nói xong, sức lực càng thêm mãnh liệt. Phút chốc, cảm giác hoảng sợ như lúc bị tai nạn, trực tiếp đánh tới.

Một lúc lâu sau, hô hấp dần hồi phục.

“Cậu là ai? Đây là đâu?” Tiếng nói từ cổ họng phát ra trong trẻo mà lạnh lùng, bất giác cơ thể tôi run rẩy.

Cậu ấy nhìn tôi, chậm rãi buông hai chân tôi đang trên eo cậu xuống. Ánh mắt ưu thương, “Tôi là Vương Thuyết. Là Vương Thuyết của cậu.” Nói xong, cúi đầu, chỉnh lại quần áo cho tôi, động tác nhẹ nhàng, chậm rãi, mang theo chút ưu thương không nói được.

Trên mặt cậu ấy một giọt chất lỏng óng ánh, rơi xuống rất nhanh. Nhanh đến nỗi không thể thấy được.


Tay nhẹ nhàng ôm lấy cậu ấy, “Sao cậu lại ở đây? Đây là đâu, có thể nói cho tôi biết được không.” Thân thể run rẩy không ngừng.

“Ngày đó, sau khi bị tai nạn xe. Vẫn không có cách thoát khỏi đây, tôi cũng không biết tại sao. Mãi đến ngày đó, tôi thấy cậu lái xe bên kia đường. Cậu cười với tôi, tôi nghĩ cậu đã thấy được tôi. Nên đi đến bên cậu, sau đó chiếc xe kia lại chạy tới. Tôi muốn chạy qua ôm chặt cậu, sau đó…” Cậu ấy cười khổ, “Sau khi tỉnh lại thì đã như vậy rồi.”

“Về sau, tôi cũng nghi ngờ, có phải thời gian đảo ngược hay không. Quay lại khi còn nhỏ, người thân bên cạnh và mọi chuyện đều theo quỹ đạo cũ mà phát triển dần. Cậu hơi dừng lại, “Ngoại trừ ngày đó, tôi gặp được cậu.” Cậu ấy ôm lấy tôi, trong mắt là lấp lánh ý cười, vụn vỡ mà xinh đẹp.

“Khi cậu nói đúng tên tôi, anh ngữ của cậu, cá tính của cậu, hành động của cậu, hoàn toàn giống như trong ký ức của tôi. Cho nên tôi biết, cậu là Tô Xán, là Tô Xán của mười năm sau.” Cậu ấy nhìn tôi, cười lên.

“Vì vậy, tôi biết, là cậu dẫn tôi tới. Đây là thế giới của cậu, của chính cậu.” Cậu ấy ôm chặt tôi, “Tôi nhìn cậu lớn lên từng ngày, tôi không biết làm sao mà tính cách cậu lại tành như bây giờ. Tôi không biết rốt cuộc cậu đã trãi qua chuyện gì, cho nên bây giờ tôi muốn ở lại bên cạnh cậu để biết rõ mọi chuyện. Cho nên, tôi muốn biểu hiện thật tốt, tự nhiên một chút, bình thường một chút. Giống như tôi của trước đây. Như vậy, cậu mới không nghi ngờ. Thậm chí, sẽ ở lại.”

Sau cùng, cậu ấy nhìn về phía tôi, cười lên, “Thì ra, vẫn không thể được. Cậu sẽ đi, phải không?”

Nhiều năm như vậy, tôi đã thấy qua nhiều kiểu cười của cậu ấy. Có bất đắc dĩ, có trào phúng, có cười hấp dẫn. Chỉ là chưa từng một lần nhìn thấy cậu ấy cười như vậy.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười xán lạn, rực rỡ đến lóa mắt, trong mắt là lấp lánh nước như ánh sao lấp lánh cuối chân trời. Ánh sáng đó, là nước mắt cậu ấy chưa bao giờ có.

Tôi cúi đầu, ngập ngừng nói: “Tại sao lại nói cho tôi biết? Tại sao không tiếp tục gạt tôi? Cậu nói ra, là muốn tôi đi, phải không?” Nói xong, nước mắt tràn mi.

Bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi, tiến gần tôi, thì thầm bên tai tôi. “Chỉ cần là cậu muốn, tôi đều đã cho cậu. Nếu cậu đi, tôi sẽ không giữ cậu nữa.”

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, khóc lớn hơn. “Có phải cậu đã xem phim ngôn tình nhiều quá không? Như vậy cậu cũng nói được sao? Không phải cậu nên nói, dù có chết cũng phải giữ tôi lại sao?” Khóc lớn hơn, nước mũi cũng theo đó mà chảy ra.

Cậu ấy hơi nhíu mày, lấy khăn giấy qua, “Hỉ mũi.” Giọng điệu nghiêm khắc như mẹ tôi. Tôi ngoãn ngoãn lau mũi.


Cậu ấy thuận tay lau khô nước mắt tôi, cười mãn nguyện: “Tôi không giữ cậu, là vì tôi biết một ngày nào đó cậu cũng sẽ đi, dù sao thế giới này cũng không phải thật. Mà còn…” Cậu ấy hơi dừng lại, “Cậu đi rồi, tôi sẽ tìm được cậu thôi. Cậu làm gì, thành người thế nào, tôi cũng sẽ bên cạnh cậu. Cùng với cậu…”

Nhẹ nhàng hôn tôi, rất chân thật sâu đậm và kiên định, “Tôi sẽ đi tìm cậu. Vì thế, cậu phải sống thật tốt, chờ tôi. Chú ý an toàn, chăm sóc cho bản thân trắng trẻo mập mạp, chờ tôi đến cưới cậu, chờ Tô Tô của chúng ta.”

Tôi ngây người, “Tô Tô?”

Cậu ấy gật đâu, “Sau này chúng ta, sẽ có một con gái, tên Vương Tô. Vương trong Vương Thuyết, Tô trong Tô Xán. Được không?” Nói xong, ngón tay lướt trên da tôi, lướt đến một trận run rẩy.

Cậu cúi đầu, nụ hôn nhỏ vụn vặt dần trượt xuống…

Lần nữa ý thức lại mơ hồ, giữa mông lung, trông thấy một luồng ánh sáng, giữa luồng ánh sáng, mẹ tôi rơi nước mắt vươn tay về phía tôi, “Xán Xán, về thôi con.”

Tôi quay đầu, nhìn tay Vương Thuyết đang nắm tay tôi, cậu ấy nhìn tôi, cười khẽ. Buông tay tôi.

Nhẹ nhàng, đẩy tôi về phía trước.

“Buông tay cậu, không phải là để cậu ra đi. Là muốn cậu nhớ, chờ tôi…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.