Đọc truyện Hoa Đào Bay Đầy Trời – Chương 2: Loại thời điểm tôi xuyên qua? (2)
Hoàn hồn lại, tôi phát hiện ra mình tay thô chân thô, rất tốt, tôi nhớ được, lúc 18 tuổi tôi gặp vấn đề về cân nặng, cho nên tôi có thể khẳng định hiện tại tôi nhất định là rất béo, nhìn lại diện tích phòng một chút, uhm, nếu như mà tôi nhớ không nhầm sau khi tôi thi cấp ba xong thì dọn nhà, cũng chính là, hiện tại thời điểm tôi trùng sinh ít nhất là 5 năm về trước. Xem cái bụng phệ đầy mỡ của tôi, nhìn dáng dấp, tôi lại muốn giảm cân lần nữa. Aizzzz ~
Cửa “Rầm” một tiếng bị mở ra, ngẩng đầu, mẹ tôi xông tới “Mau! Rời giường, ngủ tiếp con sẽ thành heo đó, theo mẹ ra ngoài chạy bộ!” Tôi bỗng nhiên dừng động tác mặc quần áo lại, quay đầu lại nhìn mẹ, mẹ ~ thì ra là lúc tôi còn nhỏ mẹ chăm chỉ như vậy, còn đi chạy bộ, làm sao tôi lại quên được chứ? Nhìn mẹ tôi lúc này, trên mặt không có nếp nhăn gì, eo ra eo, chân ra chân, vì vậy trong đầu tôi hiện lên cảnh mẹ thân yêu của tôi vừa đi vừa gặm chân gà vừa thúc giục tôi, quả nhiên, trẻ tuổi thật là tốt ~ mẹ tôi cũng từng thon thả như vậy nha.
Mặc quần áo tử tế, yên lặng đi ra cửa theo mẹ tôi cùng chạy bộ, mẹ tôi đi ở phía trước dáng vẻ hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng giẫm chận tại chỗ giống như nữ vương, tôi cúi đầu thở, hết cách rồi, béo ~ chạy bộ có thể không thở gấp sao?
Mẹ tôi đột nhiên nói một câu: “Hôm nay con không ngủ nướng hả? Kỳ quái, cũng biết tự ra khỏi giường, thật không dễ dàng ~”
Tôi bất đắc dĩ nhìn bà: “Con ngủ nữa là thành heo mất, làm xấu mặt mẹ, vì mẹ cũng là vì chính con, con phải dậy chứ sao.”
Lúc này mẹ tôi thấy kỳ quái, “Tâm trạng con hôm nay thật không tệ, nói nhiều như vậy.” Tôi giật mình, quên mất, trước kia khi 18 tuổi tôi vẫn vô cùng hướng nội, không có nói chuyện nhiều như vậy.
Đột nhiên mẹ ôm chầm lấy tôi, “Không tệ, đây mới là con gái của tôi ~ tôi thật may mắn, lúc trước không ôm nhầm con, làm người sao có thể sống khép kín như vậy được! Hic hic ~ cuối cùng con cũng thông suốt.”
Tôi thở ra, cũng may, mẹ tôi là một đại mỹ nhân.
“Mau qua đây, cùng mẹ làm, đúng rồi, kéo duỗi tay ra, nếu không sao mà phát triển dễ dàng được. . . . . .” Mẹ tôi vừa mở rộng thân thể vừa hô khẩu hiệu cho tôi, tôi nhẫn nhịn trái tim đang rút gân, tiếp tục vận động.
“Đúng rồi, sáng sớm hôm nay ba con mới trở về, hôm qua khẳng định vừa bị lãnh đạo kéo đi làm thêm giờ, đi, chúng ta đi ra chợ một chút, mua chút sườn trở về cho ba con bồi bổ, suốt ngay phải làm thêm giờ như vậy, ba con không suy sụp mới là?” Mẹ tôi vừa nói vừa kéo tôi đi về phía chợ.
Tôi sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, ngây ngốc đứng bất động tại chỗ.
Mẹ nhìn tôi, “Sao thế? Lại giả vờ ngớ ngẩn? Con không muốn đi thì mẹ đi một mình, con đi thẳng về nhà dọn dẹp đồ đạc đi, hôm nay phải đi báo danh chứ? Sắp xếp đồ đạc rồi bảo cha con đưa con đi trước đi.”
Tôi lắc đầu một cái, ôm lấy mẹ tôi “Mẹ, mẹ đưa con đi đi, con nhớ là mẹ đưa con đi.”
Mẹ tôi cười lên: “Ơ ~ con không phải là vẫn luôn dính lấy ba con sao ~ khi nào đổi thành dính mẹ rồi hả? Được rồi, chút quay trở lại mua sườn, chúng ta đi ghi danh trước!”
Tôi cúi đầu, trong mắt ươn ướt. Sau đó cười cười, mặc kệ nó, chuyện sau này, sau này hãy nói ~ bây giờ là cuộc sống tuổi thơ vui sướng!
Chờ một chút, mới vừa rồi mẹ tôi nói đến cái gì? Ghi danh?
Tôi kéo mẹ, “Mẹ, đi ghi danh ở đâu?”
Mẹ tôi nhíu mày hỏi tôi: “Không phải là chứ? Ngày đầu tiên tựu trường đã muốn trốn học? Hôm nay là ngày đầu tiên con ghi danh vào trung học đệ nhất, mau trở về báo danh, ngày đầu tiên tựu trường nhất định phải gây được ấn tượng tốt với giáo viên.”
Gì? Ngày thứ nhất tựu trường cấp hai? Thì ra hiện tại tôi mới 12 tuổi? Ai da má ơi, tôi cá người 21 tuổi xuyên qua đến năm 12 tuổi, biên độ này không phải quá lớn sao? Nghĩ đến còn có thi cấp ba, thi tốt nghiệp trung học, thi đại học…thần linh ơi!!! . . . . . Tôi bắt đầu khủng hoảng.
Mẹ tôi đi ở phía trước kêu, “Ngây ngốc làm gì à? Đi mau lên.” Ánh mặt trời vẩy lên mái tóc dài của mẹ tôi phía trước, ánh vàng rực rỡ, tôi nhớ được, từ sau khi tôi học xong cấp hai, mẹ tôi luôn để tóc ngắn, dài như vậy, cười như vậy, lâu rồi tôi chưa được nhìn.
Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, 12 tuổi, người phụ nữ kia lúc này vẫn chưa xuất hiện, cha tôi không biết người phụ nữ đo, còn kịp, đúng rồi ~ còn kịp. Nếu như không phải là sự xuất hiện của bà ta, hai người họ vẫn tốt đẹp, sẽ không ly hôn.
Đúng, đối với tôi là một khởi đầu tốt đẹp ~ chạy về phía trước quá khứ nào.
Ông trời, có phải là Người đặc biệt cho tôi cơ hội để tôi đưa gia đình mình trở về quỹ đạo? Ha ha~ vì mẹ tôi, cuộc thi nối tiếp cuộc thi cũng được, thi tốt nghiệp trung học rồi liền thi đại học cũng được, hừ ~ một lần nữa thì thế nào?