Đọc truyện Hoa Đào Bất Thành Kiếp – Chương 58: Chân tướng năm đó
Edit: Rika
Lúc ta trở lại khách điếm, Cừ Cử vừa trị liệu vết thương xong, từ trên lầu đi xuống ăn cơm chiều, đợi ta trở về, cợt nhả nắm tay ta cùng nhau ngồi xuống bên cạnh bàn.
Phía đối diễn là lão đầu râu bạc, ta nhìn thấy thật quen mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm lão giả một chung trà, rốt cục nhận ra đó chính là người ta nhìn thấy trong Côn Lôn kính, là người cùng Cừ Cử nói cái gì mà thiện ác tất báo, nghĩ đến đời trước ta bị giam trong Côn Lôn kính, ở Hoàng Tuyền ba trăm năm bị gió cát thổi vào, cũng có một tay lão giả góp phần. Nghĩ nghĩ, ánh mắt phát ra tia căm tức.
Lão đầu tựa hồ cảm giác được ta bất thiện, giương mắt nhéo nhéo chòm râu, phất trần giương lên cười nói: “Lão đạo thế nhưng có chỗ nào đắc tội cô nương?”
Ta thu liễm sắc mặt, ngoan ngoãn cười.”Thượng thần nói gì vậy… Thượng thần… Chỉ là có chút…” Càng nói càng cảm giác mình uất ức, đơn giản đứng lên đem túi trên bả vai ném xuống, một chân đạp lên cai ghế, hai tay mạnh vỗ mặt bàn: “Lão đắc tội với ta!”
Lão đầu sửng sốt, liếc nhìn Cừ Cử, im lặng không lên tiếng.
Ta rống to: “Ta hỏi lão! Cái gì gọi là thiện ác tất báo? Hừ? Lão dựa vào cái gì nhất định cho rằng ta làm chuyện sai lầm?”
Lão đầu vừa sửng sốt. Dùng cùi chỏ đụng Cừ Cử. Nhỏ giọng hỏi kỹ: “Ngươi từ đâu nhặt được nha đầu này?”
Sắc mặt Cừ Cử hơi lộ ra xấu hổ, cúi đầu lùa hai miếng cơm, nghiêng đầu nhỏ giọng giải thích: “Thượng thần, nàng là chuyển thế của A Lê, trước đó nàng còn bị giam trong Côn Lôn kính…”
Trên mặt lão đầu nhanh chóng hiện ra một biểu tình hiểu rõ. Sau đó tay vuốt chòm râu lắc đầu liên tục ảo não: “Thảo nào thảo nào, ta đã cảm thấy nhìn thật quen mắt, quả nhiên, vòng vo một hồi thế nhưng tính tình vẫn như trước không thay đổi.”
Ta sửng sốt, có chút không biết làm sao. Lão nhận thức ta? Hơn nữa, nghe ngữ khí tựa hồ trước kia không giống như là muốn đem ta đưa vào chỗ chết. Thu liễm một chút, hơi lộ ra lúng túng, quét một vòng khách nhân chung quanh, ta đem chân trên ghế lấy xuống, quy quy củ củ ngồi vững vàng.
“Ta hỏi lão, lúc trước vì sao lão lại nói thiện giả tất báo? Lão nếu có không nói như vậy, ta có thể bị chàng đem giam vào trong cái gương rách kia ư?”
Ta đoán chừng, lão làm thần tiên mấy vạn năm, chưa nghe ai đem thượng cổ thần khí gọi là cái gương rách nát, thình lình nghe ta gọi như vậy, chén trà trong tay loạng choạng đổ ra không ít nước trà. Hồi lâu, Cừ Cử mở miệng nói.
“Nha đầu, việc này, trách không được thượng thần. Đương niên làm như vậy, là vì cứu tính mệnh của nàng.” Cừ Cử thấy khuôn mặt hoang mang không giải thích được của ta, buông chén xuống giải thích rõ ràng.
“Nhân gian còn có vương pháp, trên Cửu Trọng Thiên càng nghiêm khắc. Một thần tiên tốt, sẽ không làm mất mặt Thiên giới. Thiên giới vốn cũng không cho con người đặt chân lên, ta mang nàng Thiên trở thành điều chỉ trích của mọi người, Cầm Khương vừa chết, càng dấy lên lửa giận của chúng thần, sau đó cáo trạng đến Thiên Đế, chỉ sợ nàng sẽ rơi vào kết cục hồn phi phách tán. Thiên Lai thượng thần cùng Cô Xạ cùng đưa ra quyết định, đem nàng nhốt trong Côn Lôn kính, một là trừng phạt nghiêm khắc, hai là cũng có thể dẹp loạn cơn giận của chúng thần, bảo toàn cho nàng một cái mạng. Thế nhưng, chúng ta lại không nghĩ tới, Côn Lôn kính cư nhiên đem nàng đưa đến Hoàng Tuyền.”
Ta trừng hai mắt, nhìn Cừ Cử và Thiên Lai, lại từ Thiên Lai nhìn về Cừ Cử. Đây chính là chuyện đời trước, ta nhớ kỹ nhưngkhông nhiều lắm. Hơn nữa ta cũng không phải là người quá để bụng, huống chi, lão vì muốn tốt cho ta, nghĩ lại ánh mắt oán giận cùng động tác thô bạo của ta khi nãy, nhất thời hoảng hốt giật mình.
Giơ tay lên cấp lão nhân kia rót một chén rượu, mong lão người lớn không để bụng.
“Tự dưng lại nhắc tới chuyện xưa, ôi chao, bỏ qua đi. . .”
Cừ Cử đảo mắt nhìn ta, nhịn không được “Xì xì” nở nụ cười. Mặt ta đỏ lên, vội vàng dùng cái chén cầm lên che mặt.
Mấy ngày gần đây, thương thế của Cừ Cử dần ổn định, lão Thiên Lai nói, chỉ cần không dùng pháp thuật thì từ từ điều dưỡng cũng không có gì đáng ngại. Mà Lô Dĩ Ngôn cũng khá ổn. Đa số thời gian hắn đều nắm dưới mái hiên sưởi nắng.
Hôm nay, khí trời khá tốt, thế nhưng trong không trung lại phiêu phiêu sái sái rơi xuống không ít tuyết. Ta ngồi chồm hổm ở trong sân rang thuốc, Lô Dĩ Ngôn ngồi bên bàn đá nói chuyện đi làm nhiện vụ trước kia, có rất nhiều tin thú vị. Ta bị hắn chọc cho vui vẻ, cúi gập người ôm thắt lưng cười khan, hai người đang vui đùa nói chuyện, chợt nghe bên ngoài sân truyền đến tiếng đao kiếm đánh nhau.
A Âm cười từ trong nhà lấy ra trà cụ, ở bên cạnh ta nổi lên một lò lửa, đặt ấm nước lên,lúc này mới vỗ vỗ tay cười nói: “Cô nương không cần kinh ngạc. Chỉ là một người tìm đến trả thù mà thôi”
Ta ngẩn ra, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Lô Dĩ Ngôn, nhíu mày hỏi: “Tại sao lại có kẻ thù tới?”
Lô Dĩ Ngô đưa tay vuốt sáo nhỏ bên hông, nhàn nhạt cười nói: “Trong ngày thường trên giang hồ đả thương giết người cũng khá nhiều, ngày xưa ỷ vào võ công cao cường, lại có Lôi Khả đứng phía sau, uy phong bát diện, hôm nay võ công mất hết, lại bị trục xuất lôi khả, tự nhiên là có thù báo thù có oán báo oán liễu. Thế nhưng, có đại ca lại phái người bảo hộ, cho nên tới giờ vẫn chưa có ai tiến vào được trong này.”
Ta nhàn nhạt “A” một tiếng, cầm một đóa hoa mai đùa giỡn trên đầu ngón tay, một bên nói cười vói Lô Dĩ Ngôn.
“Cô nương quả nhiên là không giống. Tuy rằng giọng nói tương tự nàng, thế nhưng tính tình thì khác biệt một trời một vực. Nếu là nàng, rất khó mà cùng ta ngồi ngắt hoa ngắm cảnh.”
Nghe hắn nói đến ta trong trí nhớ, ta nhất thời hứng thú, vịn cánh tay hắn reo lên: “Luôn nghe Nhị gia nói về nàng, ta lại thật tò mò, nếu như nàng ở đây, Nhị gia sẽ có phản ứng gì?”
Lô Dĩ Ngôn cười, không dấu vết nắm tay ta bỏ ra, sau đó quơ quào đi tới dưới tàng cây mai, ngửi thật sâu một cái.
“Nếu là nàng, nhất định sẽ cao giọng bảo ta đi giảng hòa. Bên ngoài, người ta nói nàng là một thần y tính tình cổ quái. Thế nhưng, lòng của nàng so với ai cũng mềm mại hơn cả. Nàng không muốn người ta khổ, không muốn người khác bị thương, cũng không thể nhìn người gặp ủy khuất. Ta vì từng cứu nàng đi để nàng không bị thương, kết quả lại làm cho bằng hữu của nàng chết thảm. Lần đó, ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng tức giận như thế, một bạt tai ta, khiến nó ong lên.”
Ta biết, hắn nói là lần Đại Ngưu bị chết đại ngưu chết lần kia. Một cái tát kia, nghe hắn nói đến, chỉ cảm thấy bàn tay hiện tại vẫn còn đau.
“Vậy, Nhị gia không hận nàng sao?”
Tựa hồ là nghe được chuyện gì thú vị, trên mặt Lô Dĩ Ngôn nở nụ cười thoải mái : “Cô nương, ngươi nói gì vậy? Yêu một người, vô luận đối phương làm cái gì, sẽ bị thương tâm, khổ sở, nhưng tuyệt đối sẽ không hận…”
Ánh mắt của ta lặng lẽ tối sầm xuống, nhìn Lô Dĩ Ngôn đứng dưới cây mai, cảm giác từ trước tới giờ ta chưa từng hiểu hắn.
“Hồng Lăng cô nương, ta có thể vì cô nương thổi một khúc được không? Vẫn muốn thổi cho nàng nghe, nhưng vẫn chưa từng có cơ hội, say này, chỉ sợ là cũng không còn cơ hội nữa.”
Ta gật đầu, ngồi xuống bên bàn. Cố gắng đè nén sự kích động trong lòng: “Công tử, mắt người bây giờ nhìn không được, ta và nàng có giọng nói tựa như nhau. Công tử cứ tạm thời coi ta như nàng cũng được, thổi một khúc, ta nghĩ nàng sẽ nghe được”
Lô Dĩ Ngôn mỉm cười, đem cây sáo đặt ở bên môi, nhẹ nhàng bật hơi thổi ra những âm thanh.
Bên ngoài viện, những âm thanh đao kiếm tựa như phai nhạt theo tiếng sáo Lô Dĩ Ngôn thổi. A Âm ngồi xổm nhìn lò lửa, trên mặt nở nụ cười không màng danh lợi, còn Lô Dĩ Ngôn thì bàn tay hơi run.
Một phá âm, tiếng sáo du dương chợt đình chỉ. Lô Dĩ Ngôn lấy tay chống đầu, tựa người vào cây mai cả buổi không nói lời nào, lòng ta run sợ, cuống quít chạy tới.
“Người có khỏe không! Lô… Nhị gia?”
Lô Dĩ Ngô từ từ ngẩng đầu, đôi mắt bị vải băng lại, nhưng ta cảm giác được hắn đang cau mày. Hắn tìm kiếm tay ta, sau đó nhẹ nhàng ôm ta vào trong lòng. Ở bên tai ta nhẹ giọng nói
“Mật nhi…”
Mười ngón cứng đờ, cảm thấy viền mắt nóng lên. Giơ cánh tay lên nhẹ nhàng đặt bên hông của hắn.
Lô Dĩ Ngôn, Lô Dĩ Ngôn. . .Đáp ứng ta, huynh nhất định phải hạnh phúc …