Đọc truyện Hoa Đào Bất Thành Kiếp – Chương 16: Một năm cùng ba trăm năm vẫn có sự khác biệt
Edit: Rika
Sau giờ ngọ, dòng sông, nắng gắt như lửa.
Ta ngồi trên một hòn đá ỏ cạnh con suối nhỏ lau người, Cử Cử đứng phía sau ta, không nói lời nào.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt nước, ánh sáng phản xạ làm cho người ta thật đau mắt. Trong không khí tràn ngập mùi hoa cỏ, gió thổi qua càng thêm nồng đậm.
Ta quay đầu nhìn Cừ Cử, phát hiện hắn đang nhìn ta chăm chú.
“Vừa nãy có bao nhiêu nguy hiểm nàng có biết không?”
Ta nhẹ nhàng cười, đem chân đạp đạp mặt nước. Ánh mắt Cừ Cử sợ hãi, tóm lại là hắn sợ mất ta có đúng không?
“Ân, nhưng ta không sợ hãi. Bỏi vì chàng đã từng nói qua. . .”
“Nói gì?”
Nhìn thấy ta nói nửa chừng rồi dừng lại, Cừ Cử vén vạt áo ngồi xuống bên cạnh, nhướng mày nhìn ta.
“Không có gì”. Suy nghĩ, ta khẽ thở dài một cái sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Cừ Cử nhíu nhíu mày, nhìn về phía triền núi đối diện.
“Nha đâu, ta đã không còn đáng tin cậy nữa có phải hay không?”
Ta giật mình, cuốn quít xoay người phẩy tay, lắc đầu nguầy nguậy.
“Không phải. . . .”
Nhìn thấy sự bi thương trong đáy mắt Cừ Cử, rốt cục ta đầu hàng, ta cúi đầu, cắn môi “Chàng đã nói, nếu ta chết, chàng sẽ chờ ta đầu thai chuyển kiếp, chờ ta lớn lên . . .”
Nghe ta nói, ánh mắt Cừ Cử trầm xuống, hồi lâu không nói gì. Ta nhìn chằm chằm mặt nước trong suốt.
“Thời điểm lúc đó, ta nghĩ, chết có đau không, chính là như thế mà thôi, nhưng ta lại không một chút nào lo lắng về cái chết cả, nếu ta chết, ta sẽ còn gặp lại chàng nữa. Bởi vì chàng đã nói qua, nếu ta chết thì chàng sẽ chờ ta chuyển thế, chờ ta lớn lên, sau đó lại cưới ta, lại tiếp tục làm tướng công của ta, mỗi một câu chàng nói ta đều rất tin tưởng, không nghi ngờ, mặc dù. . . Mặc dù A Lê trở lại, chàng cũng không mặc kệ bỏ lại ta . . . . .”
Ta đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay, vì thế cúi đầu thấp xuống.
“Chàng sẽ không mặc kệ bỏ ta lại có đúng hay không. .. . “. Ta hỏi thật cẩn thận, ta sợ hãi đáp án sẽ không như ta nghĩ. Thậm chí ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Cừ Cử, ta sợ nhìn thấy tia do dự trên mặt hắn.
Ánh mặt trời trên đỉnh đầu dần dần di chuyển, chim chóc kết thành đàn bay về tổ, ngay ca những cánh bồ công anh bay phiêu diêu trong không khí cũng muốn về với đất, nhưng, ta lại không nhận được câu trả lời của Cừ Cử. Hắn tựa như một pho tượng, không nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chăm về phía trước, mà trong lòng ta cũng dần lạnh đi.
“Sắc trời không còn sớm nữa, ta phải quay về Phấn Đại, chàng cũng quay về Dạ Viên đi. Miễn cho. . . .nàng lo lắng”
Ta buông ống quần xuống, chống tay đứng lên, vừa định xoay người thì Cừ Cử nắm lấy cổ tay ta. Thần tiên có pháp thuật cho nên không cần phải chính tay làm gì cả, đôi tay của Cừ Cử trắng mịn nõn nà, hoàn toàn không thấy vết chai, dấu vết của năm tháng. Ta nhìn chằm chằm bàn tay hắn đến lúc hai chân đứng tê rần.
Ta hơi vặn vẹo cổ tay, muốn thoát khỏi cái nắm tay của Cừ Cử.
“Ta. .. .”
Một câu cũng chưa nói xong, Cừ Cử đứng lên mạnh mẽ ôm ta vào trong ngực. Ta nghe được tiếng thở dài của hắn. Hắn không nói gì, chính là chỉ ôm ta như thế. Ta đem cằm đặt ở bờ vai của hắn, nhìn thấy phong cảnh sau lưng hắn, trong lòng tản ra sự bị thương.
“Cừ Cử, chàng đã nói, ta chết thì chàng sẽ chờ ta chuyển thế, thế nhưng, ta vẫn muốn hỏi chàng, nếu thật sự có thể chờ đợi, vì sao chàng không chờ đợi A Lê, lúc này ta nhìn thấy nàng, ta rốt cục cũng đã hiểu”
Ta đẩy Cừ Cử ra, hai tay cầm lấy tay áo của hắn, gắt gao nhìn vào mắt hắn.
“Bởi vì trên người ta, có hình bóng của A Lê có đúng hay không? Bởi vì chàng cho rằng ta là chuyển thế của A Lê có phải hay không? Thế nhưng, đến khi chàng nhìn thấy A Lê thì chàng mới phát hiện, chàng chờ một năm, yêu một nữ nhân một năm nhưng không phải là giai nhân mà chàng thề sống chết với nàng. Nhưng, con người chứ không phải là cây cỏ có thể vô tình được, một năm này chàng đối với ta làm nhiều việc như thế, mặc dù biết ta không phải là A Lê nhưng cũng không dám hoàn toàn đem ta vứt bỏ có đúng hay không? Cho nên, hiện tại chàng là áy náy? Là bố thí?”
Những bi thương nhẫn nại của ta giờ phút này tuôn ra hết, ta cũng không muốn hắn nhìn thấy ta khóc, thế nhưng giờ phút này từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống đất, chảy vào trong miệng ta nóng rực mà đắng chát, ta bất lực. . .
Cừ Cử chính là yên lặng nhìn ta chăm chú, trong ánh mắt hàm chứa sự đau thương. Hắn nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc ta, trước sau như một, vẫn rất mực ôn nhu.
“Nha đầu, nàng từ khi nào trở nên nhiều chuyện như thế? Nàng không biết từng câu từng chữ nàng nói ra giống như dao, hung hăng đâm vào lòng ta hay sao?”. Hắn lúc này thế nhưng rất điềm tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại làm cho ta cảm thấy có chút xa lạ.
Cừ Cử đưa tay lau nước mắt trên mặt ta, nhẹ nhàng mở miệng “Nha đầu, ngay từ đầu xác thực ta đem nàng thành A Lê, ngay ngày hôm qua, ta cũng cho rằng cả cuộc đời ta chỉ có yêu một mình A Lê, Thế nhưng, khi ta đến Ngưu gia nhìn thấy cảnh tượng như thế, ta mới hiểu được, vô luận nàng là Chung Ngô Lê hay là Chung Ngô Mật, ta vẫn yêu nàng như trước. Cho nên, nàng không thể biết được trong lòng ta lúc này đau đớn như thế nào, khổ sở như thế nào, một mặt ta rất áy náy với nàng, một mặt ta cảm thấy mình không thể yêu duy nhất một người. . .. Loại tự trách này rất thống khổ, nàng có hiểu không. . . . Cho nên, nha đầu, nàng không cần ở đây nói những lời làm tổn thương ta có được không?”
Ta gạt tay Cừ Cử ra, lui về sau hai bước. Sau đó cười trong làn nước mắt.
“Cừ Cử, người đau lòng chính là ta, là ta.. . . Tuy rằng ta nói cùng A Lê cạnh tranh công bằng, tuy rằng ta nói không ngại cho chàng cưới những người khác, thế nhưng, đó không phải lời nói thật tình của ta, căn bản không phải!” Ta vừa khóc vừa gào to nói.
“Ta không phải A Lê, ta không thể cùng chia sẻ chàng với người khác”
Tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, Cừ Cử và trời chiều như hòa vào làm một, ta đưa tay lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh mà nói.
“Chàng có còn nhớ rõ, ngày hôm qua ta nói quan hệ của chúng ta không?” Ta nhìn quần áo trắng của Cừ Cử, đột nhiên quay đầu nhìn khói bếp lượn lờ ở nơi xa “ Chàng và A Lê có kỷ niệm, ta và chàng cũng có, nhưng, ta đã quên một điều, một năm cùng ba trăm năm, vẫn có sự khác nhau . .. .”
“Nha đầu, nàng đừng nói nữa” Cừ Cử gục đầu xuống, trong giọng nói lộ ra sự bất đắc dĩ, ta nghĩ, hắn là thần tiên, chỉ sợ đây là lần đầu tiên hắn không thể tự không chế được chính mình.
“Cừ Cử, kỳ thật, được nghe một câu chàng nói yêu ta, ta thực rất vui vẻ. . . .”
Sau lưng truyền tới tiếng động, ta quay đầu liền nhìn thấy Tam Ngưu đang điên cuồng chạy tới.
“Cừ. . . Cừ tiên sinh, vừa nãy ta gặp Vương quả phụ ở Phấn đại, nàng nói, Dạ Viên. . .Dạ Viên bốc cháy. . .”
Ta sửng sốt, chỉ cảm thấy có một cơn gió lướt qua bên người ta, đảo mắt, Cừ Cử đã không thấy bóng dáng. Tam Ngưu thở hổn hển, vỗ vỗ ngực, đứt quãng nói: “Mật nhi, Phấn. . .Phấn Đại cũng xảy ra chuyện. . . .Tiểu Toàn cầm dao muốn giết người!”
Ta cả kinh, ngay cả mặt cũng không lau sạch liền theo phương hướng của Phấn Đại mà chạy vội đi. Ta tuy rằng là thầy trò với Tiểu Toàn, nhưng lại ở chung giống như huynh muội, hắn chiếu cố ta rất nhiều, ta thật sự không muốn hắn xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài Phấn Đại đã tụ tập rất nhiều người, mọi người ghé vào hàng rào bên ngoài ngóng cổ vào nhìn tình huống trong sân. Bên trong sân, Tiểu Toàn mang theo một con dao đứng lặng giữa trời chiều, hơi cúi cúi đầu, ta nhìn không thấy vẻ mặt của hắn. Tái Tây Thi lúc này ngã vào trong lòng ngực vợ Nhị Trụ, khóc thảm thiết. “Sơn dương râ” run rẩy nắm hàng rào, trong ánh mắt toát ra sự sợ hãi.
“Sao lại thế này?” Ta túm ‘Sơn dương râu’ nhẹ giọng hỏi.
‘Sơn dương râu’ nuốt nước miếng, ánh mắt hỗn độn liếc ta một cái: “Chúng ta đang ở trong viện phân thảo dược, đột nhiên liền biến thành như thế này, hắn cầm dao muốn giết ta! Hắn muốn giết ta! Ta cùng hắn không cừu không oán, thế nhưng hắn lại muốn giết ta”
Tam Ngưu túm ống tay áo của ta, nhìn Tiểu Toàn trong sân, rồi sau đó quay đầu nói nhỏ vào tai ta “Mật nhi, nhìn bộ dáng của hắn như thế nào giống Đại Ngưu nhỉ?”
Nghe xong lời Tam Nguu nói, cả người ta giống như bị một xô nước xối lên đầu, bộ dáng của Tiểu Toàn lúc này đích thực là giống bộ dáng nổi điên của Đại Ngưu!
Ta tách đám người ra rồi tiến về phía trước hai bước, nhẹ nhàng gọi Tiểu Toàn, một hồi lâu, Tiểu Toàn chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn hướng ta nhếch môi cười hắc hắc, nhất thời cả người ta giống như rơi vào hầm băng, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích được.
Những sợi tóc rũ xuống bị gió thổi tung, ta chợt nhìn thấy ánh mắt Tiểu Toàn đầy tơ máu và hận ý. Hắn nhẹ nhàng mở đôi môi khô khốc, dùng một giọng nói lanh lanh khắc sâu trong đầu ta : “Chờ ngươi đã lâu, rốt cục ngươi cũng đã đến. . .. . .”