Đọc truyện Hoa Dạng Sủng Lão Công – Chương 6
Bên ngoài truyền vào tiếng động đập phá rầm rầm, Mục Hành lên mạng tìm hiểu đồ ăn thích hợp cho người thể nhược, vốn dĩ định ninh cháo, nhưng nghĩ lại giờ này đã quá muộn rồi, tốt hơn hết vẫn chỉ nên nấu đồ ăn bình thường thôi.
Không bao lâu ngoài cửa đã trở nên yên tĩnh trở lại. Mục Hành mở cửa ra ngoài, vừa rồi hắn nghe có tiếng đóng sầm cửa, đại khái là Lê Ngọc lại đi ra ngoài rồi, nhưng hắn cũng không quan tâm.
Mục Hành đi đến cửa phòng Du Lãnh, nhẹ nhàng gõ cửa, “Du Lãnh, ngủ rồi sao?”
Mục Hành đợi vài giây, lại gõ cửa một lần, vẫn là không có tiếng đáp lại. Chẳng lẽ thật sự ngủ rồi sao? Mục Hành đáp tay lên cửa thử đẩy vào, vậy mà cửa cũng không khóa?
Có ánh đèn từ khe cửa phát ra, Mục Hành lại gõ gõ cửa, vẫn là không trả lời. Chuyện này… chân mày hắn hơi cau lại, đẩy hẳn cửa đi vào, đừng nói là Du Lãnh đã ngất xỉu rồi chứ? Trước đó anh ấy vẫn chưa ăn cơm, khi trở về nhìn qua cũng thấy không khỏe, làm Mục Hành không thể nào yên tâm nổi.
Đi vào trong phòng, Du Lãnh bài trí cực kì đơn giản, máy tính trên bàn đang mở ra, trên màn hình là một loạt số liệu làm Mục Hành hoa cả mắt. Số liệu mỗi giây đều khác nhau, Mục Hành bây giờ mới nhớ ra tuy rằng Du Lãnh học ngành tài chính, nhưng Du Lãnh tốt nghiệp lại đến làm việc trong một công ty trò chơi. Trên màn hình chắc là công việc của anh nhỉ? Đã trễ thế này còn làm việc sao? Mục Hành trong lòng lo lắng, “Du Lãnh? Anh có khỏe không?”
Du Lãnh đang nhắm mắt dựa vào ghế, sắc mặt đỏ ửng. Mục Hành bước nhanh tới ôm anh đặt lên giường, “Du Lãnh? Du Lãnh? Anh tỉnh lại đi…”
Người trong lòng ngực toàn thân đang tỏa hơi nóng, Mục Hành đặt tay lên trán anh, nóng bừng, Du Lãnh đang sốt rần lên. Mục Hành nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, đem khăn mặt thấm ướt vắt nước xong lại đắp lên trán Du Lãnh. Trong phòng thuốc men gì cũng không thấy! Du Lãnh đến thế mà vẫn không uống bất kì loại thuốc nào?!
Hắn về phòng mình ôm hòm thuốc chạy tới, đầu tiên là lấy nhiệt kế đo thân nhiệt cho Du Lãnh, đang định cho Du Lãnh uống thuốc hạ sốt, Mục Hành nhìn Du Lãnh mặt đỏ bừng lại dừng động tác. Du Lãnh không có thuốc, có phải bởi vì anh bị dị ứng với thuốc không? Nghĩ như vậy, Mục Hành lại không dám cho anh uống thuốc nữa.
Trước khi hắn sống lại Du Lãnh cũng không có bệnh tật gì, cho dù bị thương cũng đã có dị năng giả hệ chữa trị. Vì lẽ đó nên Mục Hành thực sự không biết Du Lãnh có dị ứng với thuốc hay không. Mục Hành trong lòng càng ngày càng khó chịu, hắn hiểu biết quá ít về Du Lãnh.
Lấy nhiệt kế ra xem, 39 độ 8. Bắt buộc phải đến bệnh viện thôi!
Mục Hành mặc vào cho Du Lãnh một cái áo khoác dày, ôm người lên, lái xe về hướng bệnh viện.
Chờ Mục Hành đến được bệnh viện, cho Du Lãnh truyền dịch, đã là ngày 2 tháng 11, cách tận thế lại gần thêm một ngày.
Nhìn Du Lãnh nằm trên giường bệnh, Mục Hành tranh thủ thời gian bắt đầu tu luyện dị năng. Trước đó hắn đã yêu cầu làm kiểm tra toàn thân cho Du Lãnh, hắn cần biết thân thể anh rốt cục đã xảy ra vấn đề gì.
Có tiền có thể sai cả quỷ, rất nhanh Mục Hành cầm trong tay kết quả kiểm tra toàn thân của Du Lãnh.
Bình thường, bình thường, tất cả đều ổn định! Mục Hành không thể tin nổi nhìn kết luận trên giấy, “Sao có thể như vậy, bác sĩ, máy móc bệnh viện của các ông có phải hỏng hết rồi không?!”
Đêm muộn còn bị gọi đến kiểm tra làm ông bác sĩ cũng khó chịu, giọng điệu nói chuyện rất nặng, “Nếu anh không tin thì mời anh đi bệnh viện khác kiểm tra lại một lần. Thân thể anh ta không có vấn đề thì chính là không có vấn đề. Tôi cũng đâu thể bịa ra cho anh ta một cái bệnh chứ.”
“T… tiên sinh, bệnh nhân tỉnh rồi, anh ta muốn xuất viện”. Hộ sĩ trẻ có trách nhiệm trông nom Du Lãnh cuống quýt chạy tới nói với Mục Hành.
Mục Hành vội vàng quay lại, vừa vào cửa đã nhìn thấy Du Lãnh vừa mặc xong quần áo, chuẩn bị xỏ giày, kim tiêm đã bị anh làm cho lệch ra, vài giọt máu chảy ra.
“Anh làm gì vậy!” Mục Hành nhìn thấy máu, tức đến mức tim gan phổi đều đau nhức, ấn Du Lãnh ngồi xuống giường một phen mới quay qua quát cô hộ sĩ trẻ vẫn đang ngây ngốc: “Còn chờ cái gì nữa, không mau qua đây rút kim tiêm đi!”
Cô hộ sĩ cũng rất tủi thân, chạy nhanh đến rút kim tiêm, lại cầm máu cho Du Lãnh.
Mục Hành bắt lấy cái tay truyền dịch của Du Lãnh bọc trong lòng bàn tay của mình. Du Lãnh thân nhiệt lại lạnh xuống, bắt đầu rét run.
Du Lãnh tránh ra hai lần, không rút tay mình ra nữa nói, “Tôi phải về, tôi đã không sao rồi”.
Mục Hành vừa mới bình tĩnh một chút tâm lại như bị kim đâm, “Anh không sao ư! Anh không sao mà sốt đến như vậy? Anh không sao mà hôn mê lâu đến thế hả! Không sao, không sao, anh thì không sao nhưng tôi thấy có sao!!!”
Hộ sĩ bị Mục Hành dọa sợ tới mức chạy như bay ra ngoài tránh bị tai bay vạ gió.
Du Lãnh ngây người một lúc, nhìn Mục Hành mặt mũi cơ hồ muốn vặn vẹo, lại nhìn xuống bàn tay đang kéo mình. Tay Mục Hành cũng bị tức giận đến phát run, nhưng lực nắm lại rất nhẹ nhàng.
Đôi mắt xám của Du Lãnh phủ kín một tầng nghi hoặc, “Sao cậu lại như vậy…?
“Em thích anh.” Mục Hành nhanh chóng ngắt lời Du Lãnh. Du Lãnh lại không giãy dụa nữa làm lòng phẫn nộ trong hắn dần bình ổn trở lại, hắn lặp lại nói, “Em thích anh, Du Lãnh. Anh cứ như vậy, em sẽ phát điên.”
Du Lãnh sửng sốt hoàn toàn, thích sao? “Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta mới biết nhau chưa được một ngày mà?”
“Là yêu từ cái nhìn đầu tiên không được sao!” Mục Hành ôn nhu nhìn Du Lãnh, hắn vươn tay vén tóc mái che khuất trán anh.
Bộ dáng ôn nhu kia cùng trước đó như phân thành hai người khác biệt, Du Lãnh mím môi, trong mắt không có ghét bỏ nhưng cũng không có chút nào yêu thích, “Tôi phải về đây”.
Nhìn thấy phản ứng của Du Lãnh, Mục Hành có phần thất vọng, nhưng cũng vẫn còn mừng, thật may là Du Lãnh không tỏ ra chán ghét hắn. Vừa nãy hắn biểu lộ hơi quá vội vàng, đến bản thân hắn cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, Mục Hành tự khuyên nhủ trong lòng, sẽ tốt thôi, mọi thứ đều sẽ tốt.
Cẩn thận từng li từng tí đắp kín chăn cho Du Lãnh, “Để truyền hết chai nước này rồi hẵng về, được không? Anh mới hạ sốt, trước ở lại theo dõi một chút lại đi…”
“Tôi…” không sao, lời Du Lãnh vừa định nói ra miệng lại nghĩ đến vừa nãy Mục Hành có vẻ rất tức giận. Anh nằm xuống giường nhắm mắt lại, xem như đồng ý với Mục Hành.
Mục Hành mừng rỡ, vội vàng gọi hộ sĩ ngoài cửa vào truyền tiếp dịch cho Du Lãnh.
Bận rộn cả đêm, khi hai người về đến nhà thì trời đã sáng.
Du Lãnh về thẳng phòng, máy tính cả đêm còn chưa tắt, dữ liệu bên trên vẫn nhanh chóng biến hóa như trước. Anh ngồi xuống, hai tay ở trên bàn phím di chuyển nhanh chóng, trên màn ảnh dữ liệu lập loè dần biến thành hình con mèo, khóe miệng Du Lãnh hơi cong lên.
Mà Mục Hành bên kia vừa nhận được điện thoại của Mục Thuân Liêu.
“Alo?” Mục Hành ánh mắt dừng ở phương pháp nấu ăn trên điện thoại, phần thuyết minh những món này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng khi nấu nào có dễ vậy. Trong lòng hắn khẽ thở dài một hơi, tuy rằng khó thật nhưng hắn cũng không định từ bỏ. Hắn sẽ không bao giờ để Du Lãnh phải nấu cơm cho hắn nữa, cũng sẽ không cho anh lại đi vào phòng bếp.
“Mục Hành, đồ con rùa, mày dám trộm cổ phần của tao hả? Mày con mẹ nó nhanh đem cổ phần mang về đây! Bằng không tao sẽ cho mày đẹp mặt!” Mục Thuân Liêu mới sáng sớm hôm nay đã bị điện thoại đánh thức, vừa nhấc máy liền nghe được tin công ty đổi chủ quả thực khiến ông ta tức đến mức có thể lập tức cầm dao chạy tới thọc chết Mục Hành.
Mục Hành hai mắt rời ra khỏi danh sách món ăn, châm chọc nói, “Đó có phải cổ phần của ông đâu? Ha, tôi kế thừa cổ phần của mẹ tôi, chả liên quan quái gì đến ông. Tốt nhất là ông nên hiểu rõ điểm này!”
Mục Thuân Liêu nhăn mày lại, lão nghe tin xong là gọi ngay cho Mục Hành, còn chưa rõ đầu đuôi mọi chuyện như nào nữa, “Mẹ mày đã sớm chết rồi, bà ta có cổ phần bao giờ!”
“Ha ha, ông vẫn cứ nên bảo luật sư đưa ông xem lại thỏa thuận trước đã rồi hẵng quay lại dọa nạt tôi” Mục Hành cúp điện thoại trong nháy mắt, “Còn có, tôi và ông bây giờ chả còn tí dây mơ rễ má nào, xin ông lúc nói chuyện hãy tôn trọng người khác một chút”.
Nhìn phòng Lê Ngọc, Mục Hành chợt nảy ra một ý nghĩ, hắn mở hòm thư, gửi tới một bưu kiện nặc danh.
Mục Hành tìm trong điện thoại một dãy số.
“Alo, Mục đại thiếu, sao mày tự dưng lại có thời gian gọi tao vậy?” Văn Nhân Chí nhận điện thoại, nhìn đồng hồ, “Mẹ nó, sớm như thế này, mặt trời hôm nay mọc đằng tây sao?”
Mục Hành nở nụ cười, nói, “Nói chuyện nghiêm túc, mày giúp tao độ lại một cái xe, sắp tới tao cần dùng gấp”.
Văn Nhân Chí quay qua quay lại hai lần va vào Ôn Thất Bạch, đi đến cửa sổ, “Độ xe á? Được, thế mày muốn lấy xe lúc nào?”
“Càng nhanh càng tốt.” Mục Hành gõ ngón tay lên mặt bàn, thời đại thực tế ảo này độ lại một chiếc xe là một việc rất đơn giản, mà trùng hợp Văn Nhân Chí là thiên tài mảng này.
“OK,” Văn Nhân Chí tặc cười hai tiếng, “Mày đang định mang em gái nào ra ngoài chơi hở? Cần gấp như vậy sao”.
Mục Hành suy nghĩ hai giây mới mở miệng, “Mày biến đi, tao cùng Mục Thuân Liêu đoạn tuyệt quan hệ rồi, lấy được một khoản tiền, đang chuẩn bị qua bên biệt thự Hoàn Nguyệt sống. Đúng rồi, Hoàn Nguyệt sắp tới sẽ tăng giá, mày cũng nên cân nhắc mua một căn đi”.
Văn Nhân Chí nhướng mày, “Hoàn Nguyệt hả? Tao cũng có một căn ở Hoàn Nguyệt rồi, mày chừng nào muốn đi thì chúng mình có thể cùng đi, đúng lúc Thất Bạch đang muốn ra ngoài chơi”.
Mục Hành trong mắt hiện lên kinh ngạc, ngay sau đó cũng nói, “Vậy được, mày độ một cái xe đi. Chúng ta ngày 9 khởi hành đến thành phố C”.
“Vậy quyết định thế nhé, chờ tao làm xong xe thì tao gọi.” Văn Nhân Chí đáp.
“À mày đừng có nói chuyện này cho Lê Ngọc đấy.” Mục Hành đột nhiên nói.
Văn Nhân Chí kinh ngạc trong lòng, muốn hỏi vài câu nhưng lại nghĩ Mục Hành có thể đã có sắp xếp riêng nên chỉ đáp, “OK”.
Mục Hành vừa cúp điện thoại không bao lâu lại có điện thoại gọi tới, là Lê Ngọc.
Vừa mới kết nối, Lê Ngọc nhanh chóng nói, “A Hành, chỗ đó của chúng ta bị lộ rồi, tao sắp tới không thể về được. Mẹ kiếp, Vu Thiến Thiến mời trinh thám càng ngày càng lợi hại, bố mày cẩn thận thế rồi mà vẫn bị cô ta tìm ra. Mẹ nó chứ!”
Mục Hành ánh mắt lạnh lẽo khóe miệng khẽ nhếch, hắn lạnh nhạt nói, “Được, có cần tao giúp thu dọn đồ đạc không?”
“Không cần, những cái đó vứt cũng được, đờ mờ, ba tao tới bắt tao rồi!!!”
Bên phía Lê Ngọc truyền đến âm thanh vô cùng ầm ĩ, Mục Hành tâm tình rất tốt đứng lên đi vào phòng bếp.
Lê Ngọc nhanh chóng lên xe, nhấn chân ga một cái bỏ lại người phía sau, “Không thèm nói với mày nữa, tao đi trước đây! Chờ tao trốn xong sẽ gọi mày sau!”
Mục Hành để điện thoại xuống, xắn tay áo bắt đầu nấu bữa tối.