Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 914: Tô Sơn lên đài!


Đọc truyện Hỏa Bạo Thiên Vương – Chương 914: Tô Sơn lên đài!

Đường Tâm! Đường Tâm! Đường Tâm! Âm thanh như sóng thần. Tất cả mọi người đều cảm thấy vui mừng khi cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu này trở về. Trong buổi biểu diễn hôm nay có rất nhiều người là Fan của nhóm Hồ Điệp năm đó, thậm chí là Fan trung thành của cá nhân Đường Tâm. Bọn họ chờ đợi lâu như vậy, mong đợi lâu như vậy, giờ nhìn thấy Đường Tâm đứng trên sân khấu, trong lòng kích động là có thể hiểu được. Nhưng Đường Tâm trở lại, Đường Trọng đi đâu? Đây là câu hỏi trong lòng mọi người. Chẳng lẽ là vì Đường Tâm trở về nên Đường Trọng liền yên lặng rời khỏi ngành giải trí sao?

Vấn đề là Đường Trọng bây giờ cũng không phải Đường Trọng trước kia. Giờ hắn có mấy ngàn vạn Fan và vô số người ủng hộ, sao hắn có thể dễ dàng rời đi như vậy được? – Đã lâu không gặp, thật sự rất nhớ mọi người. Đường Tâm nhìn quanh, giơ micro nói: – Các bạn nhất định không thể hình dung ra giờ tôi đang kích động cỡ nào. Có thể còn sống, có thể còn sống để gặp các bạn thật tốt. Đường Tâm! Đường Tâm! Đường Tâm! Fan trung thành bị lời thổ lộ chân thành của Đường Tâm làm kích động. Từ lời Đường Tâm nói, bọn họ đã cảm nhận được mạng sống thật đáng quý và Đường Tâm còn sống thật không dễ. Còn có chuyện gì lại quý hơn mạng sống chứ? Có thể còn sống, có thể tiếp tục làm sự nghiệp mình thích, có thể thường xuyên gặp mặt người mình thích, đây là chuyện hạnh phúc cỡ nào đây? – Trước đây tôi thấy rất tiếc khi phải rời khỏi sân khấu, thậm chí cũng không có dũng khí nói lời tạm biệt với mọi người. May mà anh tôi đứng dậy đúng lúc, đứng dậy lúc tôi cần nhất mặc dù trước đó, chúng tôi chưa từng gặp mặt nhau lần nào, thậm chí cũng chưa từng có cơ hội nói một câu nào. – Nhưng bởi vì tôi cần, anh ấy liền dứt khoát đứng dậy, lấy một Đường Tâm nghĩ ngợi, không khỏi nở nụ cười, nói: – Hình tượng thật hủy diệt. Tôi biết giờ có rất nhiều cô gái gọi anh ấy là nam thần. Mọi người nhất định nhìn thấy nam thần của các bạn lúc thay thế giả dạng hình tượng của tôi chứ? Nếu có nhìn thấy thì hãy giữ cẩn thận. Về sau có thời gian hãy cầm ra xem, nhất định sẽ khiến người ta thật vui vẻ. Mọi người cười. Đường Trọng dưới sân khấu cũng hiền lành nhìn lên. Bạch Tố đứng bên cạnh Đường Trọng, cười nói:


– Tháng trước tôi đi thăm Đường Tâm, bác sĩ nói cô ấy đã có thể xuất viện. Lúc đó tôi đã chuẩn bị cho cậu một niềm kinh hỉ, để cô ấy xuất hiện trước mặt cậu bằng cách mà cậu không tưởng tượng được Tôi vốn muốn để cô ấy lên sân khấu vào buổi biểu diễn cuối cùng của các cậu ở Yến Kinh. Giờ thì coi như đầu tiên. Cũng may Đương Tâm vẫn nghe các cậu hát, cũng nắm không tệ về ca khúc này nên lúc hợp ca mới không lộ ra sơ hở gì. – Thật xin lỗi. Đường Trọng xin lỗi nói. Bởi vì tâm trạng của hắn ảnh hưởng đến công việc của toàn đội. Điều này khiến trong lòng hắn rất băn khoăn. Bạch Tố thương tiếc nhìn Đường Trọng, nói: – Hi vọng việc này sớm trôi qua, tâm trạng của cậu sớm tốt hơn Mọi người dưới sân khấu, còn có tôi, chúng tôi đều muốn thấy Đường Trọng hài hước lại kiêu ngạo tự tin trước kia. Đường Trọng, mau trở về đi. Mặc kệ cậu đã làm gì, chúng tôi đều thích cậu. – Tôi sẽ. Đường Trọng nắm chặt tay Bạch Tố, nói.

– Đường Trọng đâu? Có một cô gái la lớn: – Đường Trọng đâu rồi? Có người đi đầu, những người khác cũng bắt đầu la hét ầm ĩ. – Đường Trọng. – Đường Trọng. – Đường Trọng. – Sắc mặt Đường Tâm hơi bối rối nhưng nhanh chóng trấn định lại. – Lúc tôi cần, anh đã đứng lên. Giờ là lúc anh ấy cần tôi, cho nên tôi muốn đứng ra. Ánh mắt Đường Tâm chuyển đến một góc trong sân khấu, giống như Đường Trọng đang nhìn cô từ đây: – Anh ấy chỉ là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Anh ấy sẽ không rời đi, ít nhất bây giờ sẽ không. Tôi cũng sẽ không thay anh ấy nói lời từ biệt với các bạn. Có một số chuyện để anh ấy tự nói với các bạn thì tốt hơn. Bởi vì tôi biết rõ anh ấy có thể thay thế được tôi nhưng tôi không thay thế được anh ấy. Trương Hách Bản đứng dậy giải vây giúp, cười hì hì nói: – Thật vui mừng khi đội trưởng tốt, người chị em tốt của chúng tôi Đường Tâm đã trở về. Giờ có một bài Không thành cho mọi người đây. Nhóm nào vỗ tay to nhất, tôi sẽ đứng hát ở chỗ đó. Rào rào Tiếng vỗ tay lấn át mọi tạp âm. – Sao không nói trước với anh một tiếng? Đường Trọng hỏi. – Bởi vì em muốn cho anh một niềm kinh hỉ. Đường Tâm ngồi đối diện Đường Trọng, nhìn Đường Trọng không nháy mắt. – Dì Bạch nghĩ như vậy, em cũng muốn như vậy, bọn em đều muốn anh vui vẻ một chút. Lúc ấy em còn suy nghĩ nếu em đột nhiên xuất hiện trên sân khấu, anh có thể háy hoặc nhảy loạn nhịp không. Em rất mong cảnh tượng này. Không ngờ kế hoạch lại thay đổi. Yết hầu Đường Trọng mấp máy, lại không nói được gì. – Không được nói xin lỗi em. Em không thích nghe. Đường Tâm chặn lại nói. – Anh, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Đường Trọng lắc đầu. Chuyện này rất phức tạp. Hắn cũng không biết phải nói như thế nào. – Anh thay đổi rồi. Đường Tâm nói. Đường Trọng im lặng. Đường Tâm vươn ngón tay mảnh khảnh ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Đường Trọng, nói: – Anh, anh không nở nụ cười.


Không cười? Đường Trọng sửng sốt. Hắn nghĩ hắn thật sự không cười. Cộc cộc cộc Cửa phòng làm việc bị người gõ vang. – Vào đi. Đường Trọng lên tiếng nói. Người vào là Cổ Anh Hùng. Ông ta cười ha hả nói với Đường Trọng: – Ông chủ, chỗ tôi không có trà. Biết bên cậu có cất giấu cống phẩm đại hồng bào không có trên thị trường, cậu cũng không thể giấu riêng được. Câu kia nói như thế nào nhỉ? Bạn đến có trà ngon, người xấu đến có cuốc. Đường Trọng lấy ra một hộp trà từ ngăn kéo, nói: – Gần đây không có khẩu vị gì, uống trà ngon nữa cũng là lãng phí. Lão Cổ là người yêu trà, hộp trà này ông cầm đi. Không nhiều lắm, khoảng hai ba lạng


Cổ Anh Hùng thật không khách sáo cầm lấy, mở nắp hộp tham lam ngửi một hơi, thưởng thức nói: – Trước kia chúng ta nói một lạng đại hồng bào là một lạng vàng. Đại hồng bào phẩm chất này không phải một lạng vàng là có thể mua được. Ông chủ thưởng lớn, tôi đây cũng không khách sáo. Có đôi khi không khách sáo với ông chủ mới là cách quan hệ mượn sức tốt nhất. Cổ Anh Hùng là người thông minh. Ông ta biết bản thân nên điều chỉnh quan hệ với Đường Trọng thế nào. Cổ Anh Hùng đích thân làm, sau khi pha hai chén trà thơm rồi cầm chén trà ngồi trước mặt Đường Trọng. – Ông chủ, gần đây không gặp cậu trên TV nha? Cổ Anh Hùng thư hỏi. Đường Trọng đã không xuất hiện trên truyền thông trong thời gian rất dài rồi. Có một số truyền thông lấy tên của hắn viết tin cũng đều là chuyện nghi ngờ lung tung. Ví dụ như nói bạn gái định mệnh của Đường Trọng đã xuất hiện, Đường Trọng yêu mến và những tin tức màu mè. – Đang chuẩn bị chuyển từ trước sân khấu về hậu trường. Đường Trọng không giấu diếm, thẳng thắn nói. – Đường Tâm đã trở lại. Nó thích hợp với vị trí này hơn tôi. – Đường Tâm không tệ. Tôi cũng thích nghe cô ấy hát. Cổ Anh Hùng nói: – Nhưng giống như Đường Tâm tiểu thư nói vậy, cô ấy không thay thế được cậu, ai cũng không thay thế được cậu. Đường Trọng lắc đầu, không tốn thời gian vào vấn đề này, nhìn Cổ Anh Hùng nói: – Lão Cổ, chúng ta đã quen biết nhiều năm, thời gian hợp tác không ngắn. Có chuyện gì ông cứ việc nói thẳng ra. Có tôi ở đây ông không cần giấu diếm. Cổ Anh Hùng bỏ chén trà xuống, vẻ mặt chân thành nhìn Đường Trọng, nói: – Ông chủ, tôi nghe nói cậu chuẩn bị để tập đoàn Cẩm Tú nhập vào Đông Điện? – Không sai.

Đường Trọng nói: – Tôi là có ý này. Đây là kết quả Đường Trọng đàm phán với Khương gia, cũng là kết quả bọn họ không thể không khuất phục. Tuy lần đàm phán này tốn nhiều thời gian, hơn nữa trong đó còn có vài lần giao thủ và đánh giá. Cuối cùng, Đường Trọng và Khương Khả Nhân vẫn là người thắng trong trận tranh đoạt lần này. Tập đoàn Cẩm Tú lấy tiền mặt và cổ phần nhập vào Đông Điện. Khương Khả Nhân đảm nhiên chủ tịch công ty. Tập đoàn Cẩm Tú còn có thêm một phó giám đốc và hai đổng sự. Nói vậy, phe phái Cẩm Tú sẽ chiếm vị trí độc đại ở Đông Điện. Đường Trọng nắm Đông Điện trong tay chẳng khác nào cầm mạch máu kinh tế của Khương gia. Đến lúc đó, Khương gia sống hay chết hoàn toàn nằm trong tay hắn. Cổ Anh Hùng cười nói:


– Lo việc chọn người à? Đường Trọng nhìn Cổ Anh Hùng, nói: – Lão Cổ, không phải ông đã nghe phong thanh gì đó rồi đấy chứ? – Tôi đã nghe phong thanh nhưng thật ra chưa nghe thật sự. Cổ Anh Hùng nói: – Tôi chỉ là quan tâm một số chuyện lớn của tập đoàn mà thôi. Cho dù hôm nay tôi không đến hỏi thì không phải cậu cũng triệu tập chúng tôi đến thương lượng sao? – Tôi chuẩn bị để Tô Sơn đi rèn luyện. Đường Trọng nói. Hắn đang lo cho việc để Tô Sơn đến Đông Điện đảm nhiệm vị trí phó giám đốc. Lấy năng lực của cô ấy, sau khi học tập bên cạnh mẹ hắn một khoảng thời gian là có thể kế thừa tài nguyên và các mối quan hệ của bà. Mẹ tuổi đã lớn, tuy chưa từng nói đến việc ẩn lui nhưng Đường Trọng là người làm con trai cũng không thể để bà đứng mãi trên trận địa vì mình được. Nếu Tô Sơn có thể nhanh chóng trưởng thành thì cũng có thể thay thế Khương Khả Nhân được. – Ông chủ, tôi có đề nghị khác. Cổ Anh Hùng nói. – Đề nghị gì? – Để tôi đi Đông Điện. Cổ Anh Hùng nói: – Lão Cổ tôi thứ khác không nhiều lắm, lòng thành còn có hai ba cân. Sắc mặt Đường Trọng nghiêm túc nhìn về phía Cổ Anh Hùng, nói: – Ông đi rồi, tập đoàn Cẩm Tú làm sao bây giờ? Đối với Đường Trọng, tập đoàn Cẩm Tú càng quan trọng hơn. Bởi vì Đông Điện chính là tập đoàn cổ phần, còn có cổ đông và thế lực khác cạnh tranh và kiềm chế trong đó. Tập đoàn Cẩm Tú lại khác. Đây hoàn toàn thuộc về một mình Đường Trọng, là căn bản của Đường Trọng, là cơ sở để Đường Trọng lập nghiệp. – Có thể phó thác cho Tô Sơn.

Sắc mặt Cổ Anh Hùng cũng ngưng trọng. – Có phải hơi nhanh không? Đường Trọng hỏi. Hắn quả thật cũng có ý định để Tô Sơn tiếp quản tập đoàn Cẩm Tú nhưng kia là lúc Cổ Anh Hùng đã lùi ra sau. Hoặc có thể nói là Tô Sơn làm hoàn thiện thêm cho Cổ Anh Hùng. Cổ Anh Hùng nhìn về phía Đường Trọng, hỏi: – Cậu thấy cô ấy còn chỗ nào không tốt sao? Tuy tôi không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải nói Tô Sơn có năng lực phi phàm. Cái nhìn đại cục của tôi bé hơn cô ấy. Năng lực nắm toàn cục trong tay của cô ấy còn cao minh hơn tôi một chút. Đường Trọng ngẫm nghĩ, nói: – Vậy làm theo đề nghị của ông đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.