Đọc truyện Hỏa Bạo Thiên Vương – Chương 60: Bạch Cốt Tinh ba lần đánh Tôn hầu tử!
Trời đất chứng giám, lúc mà Tôn Thanh thành kính thật tình nhìn chằm chằm hỏi vấn đề “Có phải cô thấy tôi lớn lên rất ngu ngốc hay không”, Bạch Tố thật sự muốn gật đầu cái rụp. Trả lời đúng thế, ngươi đúng là đồ ngu ngốc, ai dám nói ngươi không phải ngu ngốc thì người đó là ngu ngốc.
Nếu ngươi không ngu ngốc, sao lại không nhìn ra Đường Tâm trước nay vẫn cự tuyệt ngươi cơ chứ?
Nếu ngươi không ngu ngốc, làm sao còn có thể làm bộ thắm thiết với Đường Tâm như thế trước mặt mọi người?
Nếu ngươi không ngu ngốc, sao lại còn đi chơi đùa vài tiểu minh tinh, tiểu người mẫu ở công ty xong không chịu lau mông cho sạch, xảy ra chuyện rồi, làm người ta một mực bám theo ngươi, cuối cùng lại bảo cha ngươi đuổi người ta đi?
Ngươi ngu ngốc rõ như thế, người muốn giải vây giúp người đều sẽ đặc biệt khốn khổ.
Ba thành viên nhóm Hồ Điệp và cả Bạch Tố đều không thích Tôn Thanh. Mà các nàng không quá quyết tuyệt cũng có nguyên nhân là vì thằng ôn này có một ông bố tốt. Hơn nữa, lúc trước hắn nói chuyện hay là làm việc đều có chừng mực, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp.
Chỉ là, nghĩ đến thân phận của hắn, mình đã ký hợp đồng, nàng chỉ có thể che giấu lương tâm nói láo, giấu diếm ý nghĩ thật của mình.
Trong cái vòng luẩn quẩn này, có quá nhiều ủy khuất và thân bất do kỷ. Trên sân khấu rạng rỡ đầy mặt, cười nói vui vẻ, sau lưng thì ủy khuất thống khổ, nước mắt lưng tròng, đây là bình thường.
– Tôn thiếu, tôi cũng không dám nghĩ như vậy. Làm sao anh lại nói như thế chứ? – Bạch Tố vội vàng giải thích.
– Cô không dám? Cô không dám thì ai dám? Lần trước, cô nói Đường Tâm không ở đây, lại gạt tôi ở đó cả nửa này, sau đó lại cho một nhóc con không hiểu chuyện đến làm khó tôi. Hôm nay thật vất vả mới thầy Đường Tâm, ngay cả nói cũng không cho tôi nói một câu, cô đã muốn đưa cô ấy đi. Cô cho tôi là cái gì? Cô cho rằng cô là cái gì? – Hỏa khí nghẹn hơn nửa tháng của Tôn Thanh bộc phát.
Hơn nữa, hắn lại phát tiết lên người Bạch Tố.
Dù sao, trong mắt hắn, chỉ có Bạch Tố dễ ức hiếp. Hơn nữa, mỗi lần Bạch Tố hẳn phải đứng ở giữa bắc cầu giật dây hộ hắn, chứ không phải tìm mọi cách ngăn trở. Tôn Thanh cho là, mình cho tới giờ chưa chiếm được Đường Tâm, chỗ thất bại cũng là do có Bạch Tố này phá hư.
– Tôn thiếu, anh cũng biết, tình huống đặc thù.
– Mẹ mày mới đặc thù.
Thấy Bạch Tố vẫn dám giải thích, lửa giận Tôn Thanh càng tăng lên, hắn đá một cước về phía bụng Bạch Tố.
Bạch Tố đã luyện qua công phu, thân thủ tương đối nhanh nhẹn. hơi nghiêng người đã né được một đòn kia.
– Còn dám trốn. – Tôn Thanh một cước thất bại, càng cảm thấy mất mặt.
Hắn vọt tới trước mặt Bạch Tố, vung bàn tay lên hướng vả vào mặt Bạch Tố.
Bộp.
Rất tự nhiên, cánh tay của hắn rơi vào trong tay Đường Trọng, bởi vì Đường Trọng nhìn chằm chằm vào hắn đã lâu, hắn biết, mấy thằng công tử bột ăn uống sung sướng đã lâu này rất khó tiếp nhận chuyện bị người ta bơ.
– Đường Tâm, buông tay. – Tôn Thanh phẫn nộ quát:
– Chuyện này không liên quan đến cô. Hôm nay tôi không giáo huấn con điếm thúi này một chút, nó lại không nhận được mình có cái thân phận chó má gì.
Bốp.
Đường Trọng tát một phát lên mặt Tôn Thanh.
Bốp.
Đường Trọng lại tát thêm phát nữa lên mặt Tôn Thanh.
Bịch bịch.
Đường Trọng đá một cước, thân thể gầy yếu của Tôn Thanh bay lên cao.
Rầm, mặc dù thân thể hắn rất gầy, nhưng cuối cùng vẫn là thân thể đàn ông.
Rơi trên cỏ không đau lắm, nhưng cũng làm dập không ít hoa cỏ.
Miệng A Ken mở lớn, hơi sợ sệt lui về phía sau hai bước.
Vẻ khác thường trong mắt Lâm Hồi Âm hiện lên, rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Bạch Tố nghiêng người nhìn Đường Trọng một cái, sau đó nhẹ nhàng thở dài.
Trương Hách Bản nhắm hai mắt lại.
Nàng quá kích động, sợ mình không nhịn được bật cười.
Nghĩ thầm, mình đoán được cái mở đầu, cũng đoán trúng cái kết thúc luôn.
Trước kia Tôn hầu tử ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, bây giờ là Bạch Cốt Tinh ba lần đánh Tôn hầu tử.
Toàn trường im phăng phắc.
Phùng Dương, Thái Yến Phân, còn có cả những phụ tá biên kịch, thợ trang điểm với diễn viên phụ đều dại ra nhìn Đường Trọng, khó khăn lắm mới tin vào ánh mắt của mình.
Đường Tâm vừa mới làm gì vậy?
Nàng bạt tai một thằng đàn ông, sau đó một cước đá bay hắn.
Khó tin nhất chính là Tôn Thanh.
Cho đến khi thân thể hắn nặng nề rơi lên cỏ, hắn vẫn còn hoài nghi đây có phải là ảo giác hay không. Dù sao, lúc trước hắn từng có bệnh về thần kinh, mặc dù đã khỏi nhưng mà cũng không chắc có tái phát hay không.
Bởi vì nơi hắn ngã xuống là thảm cỏ thật dày, cho nên thân thể cũng không thấy đau đớn.
Thứ hắn cảm thụ sâu nhất chính là sỉ nhục, còn có sợ hãi nữa.
Mình là con trai phó tổng của công ty, nàng chẳng qua mặc dù chỉ là một nhân viên, mặc dù hai năm qua, sự nghiệp đã có khởi sắc nhưng cũng không phải quá nổi gì, lại càng không phải chị cả gì. Nàng sao lại đánh mình? Mà sao nàng lại dám đánh mình?
Rúc mặt vào bụi cỏ, hận không thể cả đời không ngẩng đầu lên.
Bạch Tố nhìn Tôn Thanh một cái, đi tới nói với Thái Yến Phân:
– Thái tổng, bà cũng thấy đấy, có chút ít sự cố. Tôi nghĩ, chúng tôi không thể nào nhận tiệc chiêu đãi của bà. Cảm ơn ý tốt của bà, qua một thời gian tôi sẽ làm chủ mời bà cùng với Phùng đạo.
Lại đặc biệt xin lỗi Phùng Dương:
– Phùng Đạo, thật xin lỗi. Ông cũng thấy, chuyện có chút khó giải quyết, tôi phải xử lý kịp thời.
– Quản lý Bạch, có phải có phiền toái gì hay không? Người trẻ tuổi kia là ai? – Thái Yến Phân quan tâm hỏi. dù thế nào đi nữa thì nhóm Hồ Điệp cũng tới vì công việc của bà, ở trường quay xuất hiện một màn này, mặt mũi của bà không nhịn được.
Đầu tiên là thấy người trẻ tuổi kia đuổi đánh Bạch Tố, sau đó Đường Tâm cho hắn mấy cái vả. Trước kia cũng không biết, cô bé Đường Tâm này lại có tính tình dữ dằn như vậy.
– Anh ta là công tử nhà phó tổng Tôn Nghiệp Dũng của công ty chúng tôi. – Bạch Tố cười khổ nói.
Thái Yến Phân và Phùng Dương kinh hãi.
Mặc dù họ không nhận ra thanh niên tới quấy rồi này, nhưng mà Tôn Nghiệp Dũng lại tiếng tăm lừng lẫy. Hắn là một trong những phó tổng của tập đoàn Hoa Thanh, một trong tam đại tập đoàn giải trí của Hoa Hạ. Người trong nghề gọi hắn là “lão đạo”, tác phong tàn nhẫn, xử sự âm trầm làm cho mọi người đố kỵ. Không ngờ kẻ mà Đường Tâm táng lại là con hắn.
Điểm chết người chính là, Bạch Tố là người đại diện của Hoa Thanh, mà nhóm Hồ Điệp lại là nghệ sĩ ký hợp đồng với Hoa Thanh. Xem mấy cô bé tài hoa hơn người này chắc chắn sẽ bị cấm vận, kiếp sống biểu diễn của các nàng cũng theo đó mà kết thúc.
Nghĩ đến khả năng này, Thái Yến Phân và Phùng Dương tràn đầy đồng tính với bọn Đường Tâm.
Lại nói, biết rõ hắn là con trai của ông chủ, làm sao lại không nhân nhượng một chút? Người trong cái nghề này, còn không phải tinh ranh như quỷ hay sao?
– Có muốn tôi hỗ trợ giải thích cho Tôn đổng một chút không? – Người đàn bà Thái Yến Phân này vẫn nói nghĩa khí. Mặc dù biết danh tiếng của lão đạo nhưng vẫn nguyện ý đứng ra giảng hòa.
– Cảm ơn Thái tổng. Thật sự rất cảm ơn bà. – Bạch Tố khẽ cười nói:
– Nhưng cũng không cần, chuyện này tôi muốn tự mình báo cáo với Tôn đổng.
– Được rồi. – Thái Yến Phân vươn tay về phía Bạch Tố:
– Hợp tác với các cô rất vui. Tôi cũng rất hy vọng sẽ có cơ hội tiếp tục hợp tác. Nếu có gì cần hỗ trợ thì cứ nói thẳng.
– Cảm ơn. – Bạch Tố cảm kích nói. Lại bắt tay Phùng Dương, Bạch Tố quay người đi.
– Haiz, đáng tiếc. – Phùng Dương thở dài:
– Đường Tâm là một hạt giống tốt a.
– Có thể không phải. – Giọng nói Thái Yến Phân tràn đầy bất đắc dĩ.
Thế giới này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, cá bé xơi tép tôm. Không muốn bị ăn thỉ phải đủ sức mạnh. Đáng tiếc, bờ vai của nhóm Hồ Điệp vẫn quá mềm yếu.
Bạch Tố đi tới trước mặt Tôn Thanh nói:
– Tôi sẽ hồi báo chuyện này cho Tôn đổng.
Tôn Thanh cũng không thể gặm cỏ ở đây cả đời, hắn tức giận bò dậy, vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo, chỉ vào Bạch Tố, Đường Tâm còn có Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm, nói:
– Mày, mày còn cả mày nữa, tao sẽ bán bọn mày đi Đông Dương quay phim khiêu râm. Để cho cả một trăm thằng đàn ông đè lên người chúng mày.
Đường Trọng đang định đi tới thực hiện lời của hắn, nhưng bị Bạch Tố kéo lại.
– Đi thôi. – Bạch Tố nói.
Đường Trọng nhìn hắn một cái, sau đó bị Bạch Tố kéo tay lên xe.
– Có phải tôi nên cảm tạ cậu hay không? – Bạch Tố nhìn mặt Đường Trọng hỏi.
– Không cần. – Đường Trọng tỉnh bơ nói:
– Đều là người mình.
– Nói thật, trong lòng tôi rất cảm kích cậu. – Bạch Tố nói:
– Lúc đàn bà bị ức hiếp, rất hy vọng có một người đàn ông đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân. Tôi cũng không ngoại lệ, mặc dù lớn tuổi một chút.
– Như thế rất tốt. – Đường Trọng ôn nhu an ủi, chỉ Trương Hách Bản nói:
– Phụ nữ thành thục thật phong tình, không phải mấy đứa bé thế này so sánh được.
– Đường Trọng, tên khốn kiếp. – Trương Hách Bản nổi giận, từ trên ghế đứng lên nhào đầu về phía Đường Trọng.
Nhưng nàng quên mất, nàng đang ngồi trên xe.
Cho nên, nàng còn chưa đứng lên đã đụng đầu vào trần xe.
Đầu bị đau, thân thể không đứng vững, cả người đổ về phía trước.
Rầm rầm.
Nàng quỳ gối trước ghế ngồi, đầu nàng vừa rồi xông về phía Đường Trọng, cho nên bây giờ nó đang rúc vào chỗ đáy quần của Đường Trọng.
Đường Trọng kinh ngạc nhìn nàng nói:
– Cho dù tôi nói cô không có phong thình của phụ nữ, nhưng cô cũng không cần vội vã chứng minh như thế chứ?
– Ai da, đau chết tôi, tôi…
Cô bé này giả vờ kêu lên đau đớn lừa Đường Trọng, sau đó thừa lúc hắn không đề phòng, bất chợt há mồm ra.
– Á… – Đường Trọng thét lên thảm thiết.
Con bé này… con bé này thế mà lại cắn bộ vị nhạy cảm của mình.
– Hách Bản, Hách Bản, mau buông tay. Á không phải, buông răng ra. Như thế sẽ cắn hỏng Đường Trọng đấy. – Bạch Tố luống cuống tay chân định kéo Trương Hách Bản ra.
Nhưng Trương Hách Bản thật sự cực kỳ hận Đường Trọng, cho dù ai kéo, ai gọi, vẫn ngậm chặt bảo bối không buông lỏng. Đường Trọng đau đến mức nhe răng nhếch miệng, mồ hôi lạnh trên trán đổ ròng ròng, nước mắt nước mũi cũng bắt đầu ứa ra…