Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 58: Giáo thảo? Đạo thảo? Đều tốt hơn so với bì thảo!


Đọc truyện Hỏa Bạo Thiên Vương – Chương 58: Giáo thảo? Đạo thảo? Đều tốt hơn so với bì thảo!

Đi hàng đầu là một phụ nữ trung niên mặc đồ công sở màu đen, vóc người khô quắt, mặt gầy gò, mang gọng kính đen cũ to đùng, làm cho người ta có cảm giác chanh chua. Mặc dù bà cười đầy mặt, nhưng cũng không làm cho người ta thấy hòa ái thân cận.

Bà chủ động vươn tay với Bạch Tố:

– Quản lý Bạch, cực khổ cho mọi người rồi.

– Thái tổng khách khí, đây là công việc của chúng tôi. – Bạch Tố nắm chặt tay bà, ra vẻ kinh ngạc:

– Sao Thái tổng lại đích thân đến?

Người phụ nữ này là chủ tịch công ty Diệp Nhân, cũng là người sáng lập. Loại quay quảng cáo thế này hẳn phải giao cho ngành quảng cáo của tập đoàn, hoặc là bao công ty quảng cáo bên ngoài cũng được. Bà chủ lớn như bà mà lại tự tham gia loại chuyện này thì đúng là đã ít lại càng ít.

– Vốn giao cho phòng thị trường phụ trách liên hệ. Nhưng vừa lúc hôm nay công ty không có việc gì nên mới sang đây xem thử. Quảng cáo tuyên truyền mỗi quý đều là việc quan trọng nhất của công ty. Cô cũng biết, người như tôi yêu cầu hà khắc, vì để tránh sau này sản phẩm giao lên tôi không hài lòng thì lại phải làm lại, nên hôm nay mới tới đên xem sao. Có vấn đề gì cũng có thể nói ngay tại chỗ được.

– Thái tổng thật chuyên nghiệp. – Bạch Tố khâm phục nói:

– Bà đều đã gặp qua Bản Bản và Hồi Âm. Dây thanh quản của Đường Tâm bị thương, cần phải nghỉ ngơi một thời gian, còn thỉnh Thái tổng thông cảm nhiều hơn.

– Hả? – Thái Yến Phân xoay người về phía Đường Trọng nói:

– Đường Tâm, cháu không sao chứ? Vết thương có nặng lắm không?

Đường Trọng xấu hổ cười cười, không mở miệng nói chuyện.

Bạch Tố vội vàng làm cho mình hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cười khanh khách, một bộ dáng phong tao đến tận xương, nói:

– Bác sĩ bảo tạm thời Đường Tâm không được mở miệng nói chuyện. Các người cũng biết, còn hai tháng nữa là nhóm Hồ Điệp biểu diễn rồi. Chỉ sợ lúc đó cổ họng của Đường Tâm chưa hồi phục. Ai, chúng tôi cũng sốt ruột mà, nếu cổ họng không khỏi được thì chúng ta giải thích thế nào với người hâm một mua vé đây?

Nghe lời Bạch Tố nói, đầu gối Đường Trọng mềm nhũn, tí nữa thì ngã bổ chửng ra đất.

Biểu diễn?


Vẫn còn phải biểu diễn? Sao chưa từng có ai nói với tôi vậy?

Tôi lên đài là để nhận hoa tươi hay là lên cho người ta chửi mẹ tôi đây?

– Hài, vậy thì phải nghỉ ngơi cho tốt. – Thái Yến Phân hiểu:

– Chẳng qua, lát nữa chụp quảng cáo thì lời thoại của Đường Tâm phải làm sao?

– Có thể sử dụng thu âm trước hay không? – Bạch Tố nói:

– Hoặc là, cứ quay hình ảnh trước, chờ đến khi cổ họng Đường Tâm tốt lên chúng ta sẽ lập tức để cô ấy vào phòng thu âm. Bà xem như vậy có được không?

Quảng cáo thường chia thành hai bộ phận là hình ảnh cùng âm thanh. Thường thì hình ảnh sẽ được quay trước, bộ phận âm thanh sẽ được thu lại trong phòng ghi âm hoặc là nhờ người lồng tiếng khác phối âm hộ. Cho dù trước tiên không ghi âm cũng có thể được.

Thái Yến Phân gật đầu nói:

– Cũng được.

Một lão già mặc áo Tôn Trung Sơn trắng, râu tóc bạc phơ, trên cổ đeo một đống phật châu đứng phía sau Thái Yến Phân, không thích cười nói, thoạt nhìn hơi lạnh lùng, kiêu ngạo.

– Phùng đạo (đạo diễn Phùng), đã lâu không gặp, phong thái vẫn như cũ a. – Bạch Tố cười nói, chủ động đưa tay tới chỗ lão già.

Lão đầu này tên là Phùng Dương, đạo diễn quảng cáo chuyên trách, vì đã từng quay quảng cáo cho cả mấy loại xa xỉ phẩm như Mercedes-Benz hay BMW nên cũng khá có tiếng trong nghề. Công ty Diệu Nhân lần này mời hắn làm đạo diễn cho quảng cáo mới này, xem ra cũng phải trả cái giá không nhỏ, khó trách Thái Yến Phân muốn tự mình đến “dự giờ”.

Hơn nữa, hắn cũng rất có thâm niên trong nghề, sau này có thể lại có nhiều cơ hội hợp tác, Bạch Tố cũng muốn nịnh bợ lấy lòng hắn một chút.

Hắn cẩn thận đưa tay ra bắt với Bạch Tố, mặt không chút thay đổi nói:

– Quản lý Bạch, chúng ta lại gặp mặt.

– Đúng thế, kính xin Phùng đạo chỉ bảo cho mấy vãn bối trẻ tuổi này nhiều hơn. – Bạch Tố chỉ vào ba thành viên nhóm Hồ Điệp nói.


– Yêu cầu của tôi rất nghiêm khắc. – Hắn trả lời một câu, lấy một phần tài liệu trong tay đưa tới nói:

– Lời thoại rất ít, mỗi người chỉ nói một câu. Cô để cho họ nhìn một chút, tính toán vẻ mặt của mình cho tốt. Tôi hy vọng hôm nay là có thể OK. Hiểu chứ?

– Tốt. – Mặc dù Bạch Tố khó chịu cái bệnh ngôi sao của lão già này, nhưng vẫn giữ khuôn mặt tươi cười nhận lấy phần kịch bản quảng cáo kia.

Bạch Tố phân phát kịch bản cho ba người nhóm Hồ Điệp, nhỏ giọng nói:

– Các em xem trước chút đi. Nếu như làm được thì cứ dựa theo cái kịch bản này mà quay. Nếu như không được thì dựa theo kế hoạch của chúng ta mà tiến hành.

Đường Trọng nhìn thoáng qua lời thoại ở tron kịch bản, tý nữa thì hộc máu lăn quay đơ.

Mỗi người bọn họ quả thật chỉ có một câu quảng cáo, hoặc là nói, ba người bọn họ chỉ có cùng một câu quảng cáo.

Kịch bản quảng cáo là thế này, ba người mặc đồng phục học sinh, đi ra khỏi cửa trường học. Trương Hách Bản thấy một đứa bé đang ăn kem, cho nên nói mình muốn ăn Diệu Diệu, Lâm Hồi Âm cũng nói mình muốn ăn Diệu Diệu, Đường Tâm nói chúng ta đều muốn ăn Diệu Diệu.

Sau đó, ba người chạy đi mua ba cái kem, sắc mặt hạnh phúc ăn, thậm chí còn học đứa bé kia, liếm liếm môi một vòng.

Cuối cùng, sờ lô gần (slogan) của quảng cáo là: Diệu Diệu, làm cho cuộc sống càng tuyệt vời hơn!

Đường Trọng nghĩ thầm, thằng nào viết kịch bản này nhể? Dùng đầu óc chút được không?

Nhưng mà, kịch bản quảng cáo này càng tệ thì càng có thể trợ giúp cho kế hoạch của bọn họ.

Ba người làm bộ thảo luận một phen với Bạch Tố, sau đó để Bạch Tố đi tới trước mặt Phùng Dương nói:

– Phùng đạo, các cô ấy có chút nhận xét về kịch bản.

– Nhận xét gì? – Lông mày Phùng Dương nhướng lên, bất mãn nói. Kịch bản quảng cáo đã được hắn thông qua, nhóm Hồ Điệp có ý kiến với kịch bản, vậy không phải là có ý kiến với hắn hay sao?


– Là thế này, các cô ấy cảm thấy kịch bản này rất khá, cũng rất phù hợp với hình tượng của các cô ấy. Giống như là làm riêng cho bọn họ vậy. – Bạch Tố trước tiên tâng bốc Phùng Dương đã, sắc mặt của lão già dễ nhìn hơn chút:

– Nhưng mà, các cô ấy thấy là quảng cáo như thế không đủ điểm sáng để vượt trội. Hoặc là nói, khó có thể khắc sâu ấn tượng cho người khác.

– Họ có ý kiến gì không? – Phùng Dương không vui hỏi.

– Thật ra thì chúng tôi đã thương lượng rất lâu về việc làm sao đề quay quảng cáo này cho tốt. – Bạch Tố hiểu rõ nhân vật như vậy, nàng nói như thế, một mặt là cố ý kéo dài thời gian “suy tư”, để cho Phùng Dương không cảm thấy các nàng vô cùng thông minh, còn hắn thì ngu ngốc. Mặt khác, cũng có thể để cho Thái Yến Phân đứng nghe bên cạnh cảm kích với các nàng.

Không có bất kỳ một người chủ nào không thích đối tượng hợp tác tận tâm như vậy. Tiền bà trả cho nhóm Hồ Điệp không hề giả, các nàng có thể ứng phó chuyện này, cũng có thể coi như là toàn tâm toàn ý.

– Thật khổ cực cho các cô, trở về tôi muốn khao nhóm các cô một bữa thật tốt. – Mặt Thái Yến Phân lại dãn ra thêm một chút nữa.

Bạch Tố chỉ chỉ Đường Trọng nói:

– Phá vỡ. Một là phá vỡ hình tượng. Hình tượng của Đường Tâm vẫn là lộ tuyến trung tính, thoạt nhìn tương đối là “man”, cô ấy hoàn toàn có thể đảm đương trách nhiệm nặng nề của vai nam chính. Người hiểu rõ nhóm Hồ Điệp sẽ thấy hai mắt tỏa sáng. Phùng đạo nhất định không quên, Phạm Băng Băng tiểu thư thân mặc đồ đen phi ngựa Paris. Lúc làm nổi bật tâm tư của nhân vật kiến cho oanh động. Hình ảnh phụ nữ cũng có thể rất tuấn tú, rất tượng hình.

– Sau đó thì sao? – Hứng thú của Thái Yến Phân bị khơi gợi.

– Phá vỡ tình cảm. – Bạch Tố biết điều thứ nhất của mình đã thuyết phục được Thái Yến Phân, hơi thả lỏng một chút nói tiếp:

– Quảng cáo trước kia haaif hết là nam theo đuổi nữ, chúng ta sẽ cho một người nữ theo đuổi nam. Như vậy, cũng có thể mang cảm giác mới mẻ tới cho người xem.

– Ừ. Câu chuyện này sẽ như thế nào? – Thái Yến Phân hỏi thêm lần nữa, hoàn toàn quên mất ý kiến của Phùng Dương. Nhân sĩ chuyên môn như Phùng Dương lại không có đất dụng võ, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

– Chúng tôi cũng không phải dân chuyên, nghĩ được một câu chuyện tương đối là mơ hồ. – Bạch Tố nhìn Phùng Dương một cái, cười nói:

– Phùng đạo là bàn tay vàng, coi như là bắt mạch giúp chúng tôi một chút. Xem thử câu chuyện này có dùng được không đây.

– Quản lý Bạch quá khen. – Phùng Dương nở nụ cười hiếm có:

– Nói một chút đi, tôi cũng hơi ngạc nhiên đó.

– Bởi vì ăn kem mùa đông đều là những người trẻ tuổi, cho nên, bối cảnh câu chuyện của chúng ta nên đặt ở trường học. Đường Tâm là nam sinh anh tuấn nhất trong trường học, cũng là bạn tốt của Hách Bản và Hồi Âm. Hách Bản và Hồi Âm đều rất thích cô ấy. Sau khi tan học, hai người chuẩn bị đến biểu lộ với cô ấy. Lúc Đường Tâm đi tới sân thể dục trong trường, phát hiện Hách Bản từ đối diện đi thẳng tới chỗ mình. Cô ấy xoay người sang chỗ khác, phía sau lại là Lâm Hồi Âm đi tới. Cô ấy xem phía trước một chút rồi lại xem phía sau, sau đó một ngụm ăn hết kem Diệu Diệu trong tay, hơn nữa còn hô to “Mình chỉ có một”.

Thái Yến Phân hơi thất vọng nói:


– Thế này có hơi phô trương không?

Phùng Dương cũng nói:

– Có phải hơi tục hay không?

Bạch Tố không nói lời nào, chỉ an tĩnh nhìn hai người.

Thái Yến Phân và Phùng Dương liếc mắt nhìn nhau. Qua vài giây đồng hồ, hai người đồng thời nở nụ cười.

– Không tệ, thú vị lắm. – Phùng Dương cười to:

– Thật là thú vị, hình ảnh rất vui nhộn, làm cho người ta khắc sâu ấn tượng.

– Hai cô bé vốn muốn tỏ tình với cậu ta, không ngờ lại bị cậu ta hiểu lầm là hai người muốn tới đoạt kem. – Thái Yến Phân nâng nâng mắt kính, cười nói:

– Lời kịch cũng rất thú vị. “Mình chỉ có một”, vậy cũng có nghĩa cậu ta cũng chỉ là một người. Đó có phải cũng là ám hiệu cho hai cô bé thích cậu ta biết rằng, cậu ta cũng đang trong trạng thái khó xử hay không?

– Tôi cũng không có nghĩ nhiều như thế. – Bạch Tố cười nói:

– Có lẽ người xem có thể nghĩ nhiều hơn một chút.

– Phùng đạo, ý của ông thế nào? – Thái Yến Phân nhìn Phùng Dương hỏi.

– Cốt truyện đơn giản, nhưng ngụ ý không yệ, hơn nữa, liên hệ kem Diệu Diệu và tình cảm vào với nhau, rất mới mẻ. – Phùng Dương nói:

– Thử một chút xem sao.

Trong góc, Trương Hách Bản bĩu môi nhìn hướng Đường Trọng oán trách:

– Có người thật không biết xấu hổ, coi mình là giáo thảo (giáo thảo là anh chàng đập chai nhất trường, không phải cô giáo thảo nhé), lại không muốn người khác theo đuổi hắn. Hừ, giáo thảo, tôi thấy không khác đạo thảo (rơm rạ) là mấy.

Đường Trọng làm bộ không nghe thấy lời nói của nàng, dù là giáo thảo hay là đạo thảo, thì vận còn tốt hơn nhiều so với việc mình phải mặc bì thảo (áo lông của phụ nữ).

Hắn nhìn về phía Bạch Tố, cũng không biết họ có chấp nhận sáng kiến quảng cáo của mình không.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.