Đọc truyện Hỏa Bạo Thiên Vương – Chương 47: Cháu muốn thầy ở lại thì thầy không thể đi!
Giáo quan Lý Thiết Thụ xuất hiện ở ngày quân huấn thứ hai. Hắn không nói xin lỗi, cũng không giải thích gì cả, giống như ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Hắn vẫn giống như thương ngày, khàn khàn lớn tiếng hô quát khẩu hiệu huấn luyện, không lưu tình chỉ mặt những bạn học làm sai động tác hoặc là động tác không đúng, hơn nữa còn bắt họ đứng ra khỏ hàng, thủ đoạn trừng phạt nam sinh vẫn rất nghiêm khắc…
Hắn giống như là một gốc cây vạn tuế (thiết thụ), đao bổ không gãy, rìu chém bất động, ngay cả nước mưa cũng không thấm vào được.
Sinh viên năm nhất bi thảm trong lòng, bọn họ biết giáo quan Lý Thiết Thụ nhất định đã ghi chuyện ngày hôm qua trong lòng. Trong quá trình quân huấn tiếp theo, hắn sẽ trả thù bọn họ gấp bội.
Mọi người còn đang chìm trong suy đoán xem mình sẽ phải chịu huấn luyện hà khắc thế nào thì chương trình quân huấn cũng kết thúc vào buổi trưa.
– Nghiêm. – Giáo quan Lý Thiết Thụ lớn tiếng hiệu lệnh. Hô khẩu lệnh nhiều ngày như vậy, cổ họng của hắn đã sớm khàn khàn.
Nghe lời của hắn, nam sinh năm nhất lập tức đứng thẳng lên, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.
– Nghỉ. – Hắn hô.
Thân thể mọi người hơi thả lỏng, nhưng vẫn không dám buông lỏng hoàn toàn.
Lý Thiết Thụ lần lượt nhìn cả lớp, từ kẻ lùn nhất là Lý Ngọc số một cho đến kẻ cao nhất là Trương Toàn Uy số bốn mươi, không bỏ qua bất cứ gương mặt nào.
Sau đó, hắn nhếch môi nở một nụ cười.
Mặt hắn gầy mà đen, cho nên, khi hắn cười lên, hàm răng kia lại lộ ra vẻ trắng sáng hiếm có.
Mọi người ngạc nhiên!
Giáo quan Lý Thiết Thụ vẫn bị bọn họ ngầm gọi là “hắc diện thần”, tác phong cứng rắn, không thích cười nói. Hôm nay là thế nào vậy?
– Tôi muốn xin lỗi các em về chuyện hôm qua. – Lý Thiết Thụ ôn hòa nói, mọi người giờ mới biết, hắn còn có một mặt ôn nhu như thế, tất cả đều cho rằng âm thanh của hắn phải lớn mà thô cơ:
– Mấy ngày hôm trước tương đối nóng, thân thể hơi cảm mạo, cho nên chẳng muốn ăn gì… không ngờ bất chợt lại bị bệnh dạ dày.
– Tôi phải tiếp mấy chai nước trong bệnh viện, thế mà để các em bị hành hạ không nhẹ. Đây là sơ sót của tôi, nhẽ ra phải nhờ giáo quan khác tới dạy hộ, hoặc là để họ giúp tôi hô “giải tán”. Thật xin lỗi.
Lý Thiết Thụ cúi người thật sâu với các nam sinh.
– Giáo quan. Thầy đừng như vậy, bọn em không nhận nổi đâu.
– Đúng thế đó, em cũng từng bị viêm dạ dày cấp tình, đau tới mức lăn lộn trên giường, làm gì còn sức lực nghĩ đến chuyện khác đâu?
– Giáo quan, sau này thầy cười nhiều một chút là được. Thầy cười thật là đáng yêu…
….
Nhưng sinh viên này đều chỉ đơn thuần giản dị như vậy, ngươi hung hăng với họ, họ sẽ bài xích ngươi. Nếu ngươi bất chợt ôn nhu với họ một chút, bọn họ ngược lại sẽ không thích ứng được.
Lý Thiết Thụ gật đầu nói:
– Sợ rằng không có cơ hội nữa, tôi phải đi.
Xôn xao.
Toàn trường ồ lên.
Bởi vì phong cách quân huấn của Lý Thiết Thụ nghiêm khắc, thủ đoạn trừng phạt hà khắc, cho nên rất nhiều nam sinh cảm thấy hắn là đồ dã man bá đạo vô cùng biến thái.
Nhưng là, khi hắn nói mình phải đi, các nam sinh lại không thể tiếp nhận được.
Trong lòng thấy mất mát, thật giống như có thứ gì đó bị mất đi vậy.
– Giáo quan, sao thầy lại phải đi chứ? Chẳng lẽ bệnh của thầy rất nghiêm trọng hay sao?
– Giáo quan, thầy không thể đi được, chúng em còn chưa kết thúc quân huấn mà.
– Giáo quan, thầy ở lại đi. Chúng em muốn xin thầy ở lại.
…
Các nam sinh mồm năm miệng mười giữ lại.
– Đây là mệnh lệnh. – Lý Thiết Thụ cười nói:
– Giống như ngày đầu tiên tôi dạy các em vậy, quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức. Mệnh lệnh của thượng cấp, tôi không có quyền thay đổi, vốn hôm nay nên rời đi, là tôi chủ động xin thủ trưởng, cho tôi một chút thời gian để tới đây nói tạm biệt với các em.
– Tôi biết, có lẽ các em không thích tôi, bởi vì mồm tôi quá lớn, tiêu chuẩn thực hiện các động tác yêu cầu quá nghiêm khắc, hơn nữa động một chút là bắt các em chạy hai mươi vòng quanh sân. Nhưng mà, đây chính là những thứ tôi muốn dạy cho các em, có một số việc không được phép cò kè mặc cả. Có một số người không cho phép em cò kè mặc cả. Sớm muộn các em cũng hiểu được đạo lý này, tôi nghĩ đó cũng là điều tốt cho các em.
– Dù thế nào thì chúng ta cũng đã quen biết một thời gian. Tôi rất cảm kích sự phối hợp của các em, cũng rất cảm kích khi các em gọi tôi một tiếng giáo quan. Lễ vật này vốn được tôi chuẩn bị để tặng cho các em sau buổi hội diễn kết thúc quân huấn. Nhưng bây giờ chỉ có thể làm trước vậy.
Lý Thiết Thụ hơi ngài ngại nhìn mọi người một cái rồi nói:
– Dạy cho các em một ca khúc, tôi hát trước một lần, sau đó các em lại hát theo tôi.
Lý Thiết Thụ hắng giọng một cái, tích tụ một phen tình cảm, lúc này mới êm ái hát:
“Hàn phong phiêu phiêu lạc diệp
Quân đội thị nhất đóa lục hoa
Thân ái đích chiến hữu nhĩ bất yếu tưởng gia
Bất yếu tưởng mụ mụ
Thanh thanh ngã nhật dạ hô hoán, đa thiểu cú tâm lý thoại
Bất yếu ly biệt thì lưỡng nhãn lệ hoa
Quân doanh thị cha ôn noãn đích gia
Mụ mụ nhĩ bất yếu khiên quải” (*)
…
Quân Trung Lục Hoa ( – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -)
*Tạm Dịch như sau: Gió rét lá rụng phất phơ. Quân đội là một đóa lục hoa. Chiến hữu thân ái đừng nhớ nhà. Không cần nhớ mẹ. Ta ngày đêm kêu gọi bao nhiêu câu, bao nhiêu lần thầm nói trong lòng. Không cần chảy hai dòng lệ lúc biệt ly. Quân doanh đúng là một gia đình ấm áp. Mẹ ngươi cũng không cần phải nhớ thương đâu.
Thanh âm của Lý Thiết Thụ hàm hậu, thuộc về loại ngũ âm không hoàn chỉnh. Nhưng mà, không biết bởi vì tâm tình biến hóa hay là do thật sự hòa nhập vào tình cảm của Lý Thiết Thụ, mọi người đều nghe đến nhập thần, một vài nam sinh còn nhỏ giọng ngâm nga.
– Bài hát này gọi là “Quân Trung Lục Hoa”, là ca khúc đầu tiên tôi học được khi vào bộ đội, tôi rất thích. Bây giờ chúng ta hợp ca một lần. – Lý Thiết Thụ cười nói.
“Quê hương có vị của cô gái đẹp.” Lý Thiết Thụ hát trước.
“Quê hương có vị của cô gái đẹp.” Sinh viên năm nhất cùng hát.
“Tôi thường xuyên nằm mơ thấy em.” Âm điệu của Lý Thiết Thụ rất ổn.
“Tôi thường xuyên nằm mơ thấy em.” Sinh viên năm nhất lại tăng âm lượng lên, giống như tràn ngập tức giận phải phát tiết ra ngoài.
“Đàn ông trong quân cũng có tình
Vậy nguyện đưa em tới chân trời…”
…….
Giáo quan Lý Thiết Thụ đi.
Lúc khúc ca “Quân Trung Lục Hoa” kết thúc, hắn trang nghiêm chào mọi người, không ít nam sinh khóc thành tiếng.
Bọn họ thế mới biết, bọn họ đã tôn trọng và kinh yêu nam nhân to mồm và tràn ngập thủ đoạn trừng phạt thô bạo kia.
Phòng ăn số ba.
Đường Trọng vùi đầu ăn bánh, cánh gà chiên đặt trên bàn lại chưa động tới chút nào.
– Sao thế lão nhị? Không muốn ăn à? – Hoa Minh cười hì hì hỏi, tóm một cái cánh gà đưa về phía miệng mình.
Đường Trọng ngẩng đầu một cái, để đũa xuống nói:
– Giáo quan đi quá oan uổng.
– Đúng vậy. – Lương Đào phụ họa:
– Lỗ Nhất Phi thật khốn kiếp, tự mình làm náo động thì thôi, lại hại giáo quan vì hắn chọc phiền toái mà chịu tiếng xấu.
– Điều đó không phải quan trọng nhất. – Đường Trọng nói:
– Có thể tuyển đi huấn luyện tân sinh viên đều là quân nhân ưu tú. Chỉ cần nhiệm vụ lần này hoàn thành trọn vẹn, có chỗ tốt đối với vị trí của họ trong quân đội sau này.
– Ý mày là sao? – Hoa Minh nhíu mày.
– Từ lời nói của giáo quan Lý Thiết Thụ, chúng ta cũng đã biết thầy là con của nông dân, trong nhà không có bối cảnh gì. Người như vậy có thể vào Nam Đại làm giáo quan quân huấn, chứng tỏ thầy đã bỏ ra cố gắng nhiều hơn so với người khác. Vốn lần này là chuyện tốt với thầy, nhưng không ngờ bởi vì chuyện mấy bạn học té xỉu, thầy lại bị triệt tiêu nhiệm vụ quân huấn giữa chừng thế này.
– Chuyện như vậy có ảnh hưởng vô cùng ác liệt, có thể sẽ lưu lại trên hồ sơ của thầy. – Đường Trọng nhẹ giọng thở dài, trong ngục giam Hận Sơn cũng có một ngục cảnh là quân nhân giải ngũ, năm đó trong bộ đội là một hảo thủ. Sau đó lại bởi vì một chuyện mà bị ghi lại trong hồ sơ, sau khi phân phối lại chẳng còn đơn vị tốt nào, chỉ có thể đi vào trong ngục giam chẳng béo bở gì.
– Nghiêm trọng thế sao? – Lương Đào cau mày:
– Điều đó chẳng phải là giáo quan Lý Thiết Thụ đời này không ngẩng cao đầu được hay sao?
– Có cách gì giữ thầy lại không? – Lý Ngọc hỏi, mặc dù hắn cũng là một trong bốn người phòng 307, nhưng hắn rất ít nói chuyện, càng không hề biểu đạt quan điểm của mình trong bất cứ chuyện gì. Hôm nay, hắn có thể chủ động lên tiếng hỏi thăm, chứng minh trong lòng hắn cũng không muốn Lý Thiết Thụ rời đi.
Đường Trọng lắc đầu:
– Lý giáo quan không phải đã nói rồi hay sao? Đây là quân lệnh, thầy chỉ có thể thi hành. Chúng ta không giúp đỡ được gì cả.
– Sao thế? Lão nhị muốn giữ giáo quan lại? – Hoa Minh xỉa răng hỏi.
– Tao nghĩ thì có ích gì? – Đường Trọng cười khổ:
– Tao cũng không phải thủ trưởng quân đội.
– Hắc, mặc dù mày không phải là thủ trưởng quân đội, nhưng vị thủ trưởng nói chuyện với mày thì lại hữu dụng a.
– Nhảm nhí. – Đường Trọng khoát tay áo, đứng lên nói:
– Nhìn qua chúng mày cũng ăn đủ rồi, về ngủ đi.
Lương Đào bỏ đũa xuống nói:
– Cũng không biết giáo quan mới trông như thế nào…
– Chúng mày đi trước đi, tao mắc tiểu, đi WC cái đã. – Hoa Minh nói xong liền chạy về toilet.
Đến trước cửa toilet, hắn không đi vào mà lại rẽ về phía một viên lâm ở đằng sau.
Quét mắt bốn phía, phát hiện không có ai chú ý mình mới lấy ra một cái điện thoại di động, tìm kiếm một chút rồi gọi một số.
Rất nhanh, điện thoại đã được nhận.
– Hoa Minh? – Trong loa truyền đến một tiếng đàn ông trầm ổn. Mặc dù cách cả trăm núi nghìn sông nhưng Hoa Minh cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng của hắn ở bên kia.
– Chú, là cháu đây. – Hoa Minh thu hồi vẻ mặt bất cần đời bình thường, thành thật nói.
– Ừ, chuyện gì? – Người đàn ông hỏi, thanh âm nhu hòa hơn một chút.
– Chú, cháu có chuyện cần làm phiền chú. – Hoa Minh cười nói:
– Bộ đội một ba năm tới trường chúng cháu huấn luyện có phải do chú Vệ quản hạt không? Lúc cháu tới Minh Châu, chú đã cho cháu đi bái phỏng chú ấy.
– Không sai. – Người đàn ông nói.
– Chú có thể gọi một cú điện thoại cho chú ấy không?
– Tại sao?
– Là như thế này, cháu có một giáo quan, thầy ấy trong quân huấn bị dính líu ít chuyện, vì chịu trách nhiệm nên bị lãnh đạo triệt tiêu nhiệm vụ. Chúng cháu lo lắng như thế sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của thầy… – Hoa Minh nói cặn kẽ chuyện kia một lần.
Bên kia điện thoại yên lặng, cũng không nói gì.
Hoa Minh đợi một lát, chủ động lên tiếng hỏi:
– Chú? Ý của chú thế nào?
– Cháu có biết… nếu như chú gọi cụ điện thoại này thì sẽ có ý nghĩa thế nào không? – Người đàn ông bình tĩnh nói.
– Cháu biết. – Hoa Minh nhẹ nhàng thở dài, hắn tất nhiên biết, nếu như chú gọi cuộc điện này thì sẽ có ý nghĩa thế nào với Lý Thiết Thụ. Bằng địa vị hiện tại của chú, vì một tên lính quèn mà gọi điện cho lãnh đạo bộ đội một ba năm bên kia, dù có ngu cũng biết bọn họ coi trọng với người này…
Chuyện về sau không cần phải nói, những người đó cũng sẽ dìu dắt và bồi dưỡng Lý Thiết Thụ.
– Đây là ý của Đường Trọng. – Hoa Minh nói.
– Nó bày mưu cho cháu đến tìm chú? – Người đàn ông kia vẫn giữ nguyên ngữ điệu, nhưng trong thanh âm đã tràn đầy ý sát phạt làm cho người ta thấy bị đè nén.
– Không phải. – Hoa Minh giải thích:
– Hắn muốn giữ giáo quan lại, nhưng hắn không làm được. Cháu nói đi WC, lén chạy ra ngoài gọi điện thoại cho chú.
– Như vậy, ý của cháu là gì?
– Cháu hi vọng giữ thầy lại thì thầy không thể đi! – Hoa Minh trầm giọng nói, khuôn mặt to như bánh luôn hiền hiền nhìn thỏ cưng bây giờ lại kiên định như thế.