Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 24: Cô có biết cảm giác bị mất mặt không?


Đọc truyện Hỏa Bạo Thiên Vương – Chương 24: Cô có biết cảm giác bị mất mặt không?

Hoa Vô Khuyết trong lúc cấp bách vẫn mắng Đường Trọng “ngu xuẩn” chứng minh hắn thực lòng quan tâm tiền đồ của Đường Trọng.

Chỉ cần người tinh tường thì đều có thể hiểu được làm đệ tử của một nhân vật quan trọng trong lĩnh vực tâm lý quý giá như thế nào?

Đường Trọng được ông thu nhận làm đệ tử thì việc trước tiên Đường Trọng cần phải làm là mang theo hậu lễ đi tới văn phòng của Tiêu Dục Hằng hoặc là cẩn thận hơn thì tìm địa chỉ nhà của ông rồi đến tạ ơn, chứ không phải là hồ đồ chạy tới giúp hắn. Đằng này, Đường Trọng lại tới nhờ Tiêu Dục Hằng giúp đỡ, tiêu Dục Hằng không biết mình là ai thì giúp cái gì.

Nếu hắn là Tiêu Dục Hằng hắn sẽ nghĩ như thế nào?

Được sủng ái mà kiêu? Quên hết tất cả?

Sao hả? Trở thành đệ tử của viện trưởng thì không giống người thường rồi sao? Có tài trí hơn người? Có thể cùng với người của mình đi đánh nhau sao? Ta là thầy của cậu, phải đi sau chùi đít cho cậu sao?

– Không phải tao đã nói với chúng mày là chuyện này là chuyên riêng của tao, ai cũng không được xen vào rồi sao?

Khẩu khí của Hoa Minh rất cứng rắn, nhưng trong nội tâm lại cảm thấy rất xúc động, hắn đã bảo Đường Trọng không nên vì chính mình mà đi mạo hiểm nhưng mà hắn lại hết lần này đến lần khác làm như vật bảo sao Hoa Minh không cảm kích cho được:

– Chẳng lẽ chúng nó còn có thể nấu tao lên hay sao?

– Hoa Minh.

Đường Trọng nhíu mày nói:

– Đừng đùa giỡn nữa, bây giờ mày không được nói, cũng không được làm cái gì hết. Tiêu viện trưởng sẽ xử lý được chuyện này.

Vì sao Đường Trọng không ở trong quán ăn cùng những người kia ẩu đả? Hắn biết rõ ràng tình hình này, hắn có lợi hơn, vì sao lại tha cho bọn chúng?

Cũng là bởi vì hắn vừa liếc mắt đã thấy rõ bản chất của việc kia, mâu thuẫn với mấy tên ác bá chỉ là chuyện nhỏ, làm thế nào dập tắt lửa giận của chủ quán cơm bị đánh vỡ đầu mới là chuyện lớn, bất luận trong một trường đại học nào có thể nhận thầu quán ăn của trường hoặc là cửa hàng bách hóa như vậy thì lợi nhuận hàng năm có thể là vào chục vạn.

Nằm mơ.

Hắn và Hoa Minh giống nhau, cũng chỉ là sinh viên mới vào trường, quen biết với Lý Cường cũng chỉ là phụ đạo viên bình thường, thậm chí cũng không phải là thuộc biên chế chính thức của trường học, có thể giải quyết vấn đề này thì chỉ có thể là vị mới thu nhận hắn làm đệ tử hôm nay Tiêu Dục Hằng.

Vì vậy Đường Trọng liền chạy đi tìm.

Nghe Đường Trọng nói như vậy, Hoa Minh không nói gì nữa.

Cúi đầu xuống, vươn tay đến sang chỗ Lương Đào bên cạnh nói:

– Cho tao một điếu thuốc.

– Tao cảm thấy tốt nhất mày không nên tiếp tục chọc giận bọn họ.

Đường trọng nói:

– Dùng chai bia đập vỡ đầu người ta, xong việc còn đứng thảnh thơi hút thuốc, người nhà người ta nhìn thấy khẳng định là trong lòng không thoải mái.


Ít nhất hiện tại thì Đường Trọng còn muốn dùng biện pháp hòa bình để giải quyết vấn đề.

Mặc dù Tiêu Dục Hằng đã đồng ý gọi điện đến cho họ nhưng mà nếu có thể dùng phương pháp hòa bình để cho căng thẳng hạ xuống thì sẽ có lợi cho việc xử lý về sau.

– Thôi được.

Hoa Minh nhếch miệng cười.

– Ta đem tính mạng của ta đặt vào trong tay ngươi vậy.

Lương Đào ở bên cạnh âm thầm kinh hãi, Đường Trọng thật là lợi hại, chỉ ra ngoài chạy một vòng, khiến cho thằng ngốc Hoa Minh này răm rắp nghe lời của hắn, sớm biết thế mình cũng ra ngoài đi dạo rồi nói là tìm người hỗ trợ, bất luận có tìm được người hỗ trợ hay không thì vẫn có thể lưu lại được ấn tượng tốt.

Lý Cường biểu lộ vẻ uể oải đi tới gật nhẹ đầu với Đường Trọng nói rõ với Hoa Minh:

– Người em đả thương là lão sư trong trường, chuyện này em hiểu rõ là không có khả năng giải quyết dễ dàng, trước hết em đi cùng với mấy người bảo vệ trong khoa, rất nhanh thôi ta sẽ đem mọi chuyện xảy ra nói rõ với họ như vậy bọn họ sẽ không làm khó ngươi nữa.

– Lý lão sư người không cần phải giải thích, ta biết người đã làm hết khả năng của mình rồi.

Hoa Minh rất đàn ông vỗ vỗ bả vai Lý Cường:

– Dù bọn họ có đem em đi hay không thì ta cũng sẽ không trách thầy.

Lý Cường cười khổ, tên tiểu tử này đúng là hồn nhiên, giống như là mình đả thương người còn hắn đứng an ủi mình vậy.

– Vô luện như thế nào ta cũng sẽ giúp ngươi.

Lý Cường kiên trì nói:

– Ta làm như thế này là vì muốn cấp cho bọn họ chút ít mặt mũi.

– Hoa Minh, ngươi đi theo Lý lão sư đi.

Đường Trọng cũng không biết được Tiêu Dục Hằng khi nào mới gọi điện thoại, nếu như hắn không có gọi sớm thì rất có thể Hoàng Khiết sẽ cho Hoa Minh ăn một ít giáo huấn, dù sao thì chuyện này cũng không khó khăn gì, cũng không cần động thủ đánh người, chỉ cần không để cho ngươi ăn, không cho ngươi uống, không cho đâị tiểu tiện như vậy cũng đủ cho ngươi khó chịu rồi.

– Vậy cảm ơn Lý lão sư.

Hoa Minh cảm kích nói.

– Đây là việc tôi phải làm.

Lý Cường trả lời.

Khoa trưởng khoa bảo vệ Trịnh Thừa Phong cùng hai gã cấp dưới đi tới, liếc Hoa Minh một cái cười lạnh nói:

– Thằng ranh lá gan không nhỏ a? Tôi chỉ nghe nói qua có người đánh nhau trong trường học thôi chứ chưa nghe có người đánh lão sư cả, cậu là người đầu tiên.


– Ông cứ cười cho đã đi.

Hoa Minh cười hắc hắc nói.

– Cậu vẫn còn rất đắc chí nhỉ?

Trịnh Thừa Phong vui mừng:

– Vậy theo chúng tôi đi một chuyến xem chúng tôi giải quyết chuyện này như thế nào.

– Trịnh trưởng khoa.

Lý Cường cười đi tới. Từ trong túi lấy ra một bao lỳ xì màu đỏ đưa cho Trịnh Thừa Phong nói:

– Trịnh trưởng khoa, người là người lớn không cùng với bọn trẻ con không hiểu chuyện chấp nhặt?

Trịnh Thừa Phong liếc nhìn Lý Cường nói:

– Lý Cường, tôi muốn nói với anh cái này, chuyện này lúc nãy anh cũng nhìn thấy rồi, Hoàng Chủ nhiệm lên cơn tức, chúng ta đây cũng chỉ như mấy đứa trẻ con? Anh không thấy vừa rồi chúng ta bị chửi như đổ máu chó lên đầu hay sao?

– Dạ dạ xem như là tôi thiếu Trịnh trưởng khoa một cái nhân tình.

Lý Cường cầu khẩn nói.

– Tôi cũng muốn giúp anh một cái nhân tình nhưng mà sợ là Hoàng chủ nhiệm cùng Trương lão sư sẽ giết chúng tôi mất.

Trịnh Thừa Phong hướng về chỗ Hoa Minh khoát tay nói:

– Đi theo chúng tôi một chuyến.

– Tao đi xem một chút xem thế nào.

Hoa Minh hướng đến chỗ Đường Trọng nói:

– Yên tâm, tao sẽ không sao đâu.

Đường Trọng gật đầu.

– Tao chờ ở đây, Trương lão sư đã đi làm kiểm tra, tao đi xem hắn giở trò gì?

Hoa Minh dùng sức vỗ vỗ bả vai Đường Trọng sau đó đi nhanh ra ngoài.


– Ta cũng ở đây chờ.

Lương Đào hướng về chỗ Hoa Minh nói.

Hoa Minh quay lại nhìn Lương Đào một cái rồi đi thẳng.

Thấy Hoa Minh bị người dẫn đi, Hoàng Khiết liền cười rất đắc ý, như là một tên trộm đắc ý khi bắt được một con gà mái.

Đường Trọng nghĩ nghĩ rồi đi qua nói là:

– Hoàng chủ nhiệm, em là bạn cùng phòng của người vừa ngộ thương Trương lão sư ngày hôm qua.

– Ngộ thương cái gì?

Hoàng Khiết cuống quýt hô lên:

– Em nói ngộ thương thì là ngộ thương à, có kiểu ngộ thương như vậy sao? Dùng chai bia đập vỡ đầu người ta, đây có thể gọi là ngộ thương sao? Đây là mưu sát có chủ ý, tôi cho em biết bạn, bạn cùng phòng của em sẽ vào tù.

Đường Trọng lông mi liền chớp chớp vài cái, nữ nhân này cũng quá rảnh rỗi đi, không cẩn thận làm bị thương người yêu của nàng, nàng khiến cho một sinh viên trẻ phải ngồi tù, không có một chút đạo đức nào làm gương sáng cho sinh viên cả.

– Như thế nào? Nhìn bộ dáng em chẳng lẽ không phục?

Hoàng Khiết khinh thường nói:

– Tôi mặc kệ trong lòng em nghĩ như thế nào, chuyện này cứ như vậy, hắn sẽ phải ngồi tù.

– Cô có hay không muốn biết cảm giác bị người ta đánh là như thế nào?

Đường Trọng nhìn Hoàng Khiết híp mắt cười, cho dù hắn đáp ứng với Bạch Tố là phải an phận không gây chuyện trong trường học.

Chỉ là những người này bọn họ đã làm bùng lên ngọn lửa giận dữ trong lòng hắn.

Hoàng Khiết lùi về phía sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng nói:

– Em muốn làm gì? Tôi nói cho ngươi biết, chú của tôi là phó hiệu trưởng! Nếu em dám đụng vào một đầu ngón tay tôi, chú của tôi sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận.

– Em biết rõ, em biết rõ.

Đường Trọng vẻ mặt thành khẩn gật đầu:

– Nói cách khác, cô không làm phó chủ nhiệm thì hai vợ chồng cô cũng vẫn nhận thầu được quán ăn trong trường.

– Mày.

Hoàng Khiết chỉ vào Đường Trọng, hận không thể đưa tay cào nát mặt hắn ra.

Tên tiểu tử ma cà bông này thật sự là quá đáng ghét, sao có thể nói là nàng cùng với chồng dựa vào bóng cậy của chú mới có thể làm được như hôm nay, tuy rằng sự thật đúng là như thế nhưng mà hắn nói trắng trợn như thế thì nàng làm sao có thể tiếp nhận được.

– Không mắng được nữa hả?

Đường Trọng cười:


– Cô đang cảm thấy chột dạ phải không?

– Em tên là gì?

Hoàng Khiết cảm thấy thanh âm của mình đang run rẩy, vô luận thế nào ra phải nghĩ biện pháp đuổi tên sinh viên này ra khỏi trường mới được, hắn còn đáng hận gấp mấy lần so với tên Hoa Minh đã đả thương chồng của nàng sáng nay.

– Đường Trọng.

Đường Trọng nói ra.

– Đường trong từ đường, trọng trong trọng lượng.

– Đường Trọng, tao sẽ cho mày chết rất khó coi.

Hoàng Khiết nghiến răng nghiến lợi nói.

– Bây giờ em sống tốt đẹp là được, còn chuyện sau này chết ai quan tâm.

– Mày được lắm.

Trong lúc này tiếng chuông điện thoại của Hoàng Khiết vang lên.

Nàng mở khóa ra, từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại, nhìn thoáng qua, lập tức giả bộ bị thương, khóc sướt mướt nói:

– Chú hai, Hải Dương bị một tên học sinh đánh vỡ đầu bây giờ vẫn còn đang kiểm tra thân thể.

– Bị thương nghiêm trọng vậy sao?

Trong loa vọng tới một giọng đàn ông trầm ổn.

– Đầu không có chuyện gì, cháu đang cho bác sĩ kiểm tra thân thể anh ấy.

Hoàng Khiết cuối cùng không dám nói dối người đàn ông này.

– Không việc gì là tốt rồi.

Nam nhân nói:

– Để hắn ở bệnh viện tĩnh dưỡng một hai ngày thì thôi, chuyện này không cần làm to ra, cũng không nên vì vậy mà làm khó những sinh viên kia.

– Chú hai như vậy sao được? Tên sinh viên kia đả thương Hải Dương còn…

– Tốt lắm chú còn bận nhiều việc, việc này cứ xử lý như vậy đi.

Nam nhân không kiên nhẫn nghe thanh âm nữ nhân nữa, nói xong cũng cúp điện thoai luôn.

Tút tút.

Nghe được tiếng vang, Hoàng Khiết sắc mặt co rút lại.

Nàng rốt cục đã rõ tiểu tử kia hỏi nàng vấn đề ác độc thế nào: Ngươi có biết cảm giác bị mất mặt hay không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.