Đọc truyện Hoa Anh Thảo Muộn – Chương 38: Mẹ Chu nổi giận
Hoắc Kình bước lên tàu, nhìn thấy Tề Lãng đang ngồi ở một chỗ khuất trên boong tàu. Anh nhanh chân đi đến đó, lật cái nón kết của cậu lên.
Tề Lãng ngẩng mặt nhìn Hoắc Kình, vô tình thấy được nụ cười kia đang tỏa nắng, giống như lấy mất phần của ông mặt trời trên kia rồi vậy.
Nhịn không được cậu cảm thán, ” Đẹp quá!”
Hoắc Kình vẫn còn giữ lấy nón kết của cậu, nghe hai từ đẹp quá, anh có hơi ngẩn người. Nghiêng đầu một bên, anh hỏi:
” Cái gì đẹp?”
Tề Lãng không ngại ngùng che giấu, ” Tôi bảo anh đẹp quá.”
“…” Hoắc Kình không nương tình đội sụp cái nón lên đầu Tề Lãng, che khuất cả nửa khuôn mặt của cậu.
Xoay người lại, Hoắc Kình nhìn thấy Jin đang luyến tiếc chia tay Adonis. Trong lòng anh đã sớm nhìn ra gian tình của hai con người này, chỉ là không ngờ Jin cũng có ngày thục nữ tiếc nuối thế kia.
Đợi đến khi Jin ôm lấy Adonis, tạm biệt thì phía bên kia Hoắc Ưng cũng bắt đầu yên ổn vị trí của mình. Qua khóe mắt, Hoắc Kình thấy anh trai cũng vừa nhìn mình một cái, trong lòng không biết là cảm xúc gì.
Tình cảm anh em trai, cho đến tận cùng vẫn là thiêng liêng mà.
Du thuyền bắt đầu rời khỏi bãi cát vàng mịn màng kia.
Từng luồng gió mạnh mẽ thổi sượt qua da. Hoắc Kình thản nhiên đứng vịn tay vào lan can, mắt đăm đăm nhìn ra ngoài xa.
Sóng biển vỗ rì rào từng đợt không ngớt. Nước biển nhuộm một màu xanh sẫm, khiến cho những sinh vật bên dưới như đang lẩn trốn một cách hoàn hảo.
Tề Lãng lúc này đứng dậy, đội cái nón kết của mình lên đầu Hoắc Kình.
” Gió mạnh với nhiều lắm, đội vào đi.”
Hoắc Kình quay qua nhìn Tề Lãng một cái rồi nhẹ nhàng mỉm cười. Những ngày gần đây, Tề Lãng giống như lột xác vậy.
Một con người biết suy nghĩ đứng đắn và cư xử dịu dàng làm cho Hoắc Kình kinh ngạc không thôi. Bên cạnh còn có yêu thêm một chút nữa.
Những điều này anh từng mong ước rất lâu rồi đó. Cuối cùng thì anh cũng được cảm nhận nó, cảm nhận những xúc cảm khi yêu này.
Giữ lấy bàn tay lành lạnh của Tề Lãng, Hoắc Kình nhẹ nhàng lên tiếng:
” Khi nãy tôi vừa nói chuyện cùng Hoắc Ưng rồi.”
Tề Lãng cúi nhìn hai bàn tay, lại nhanh chóng lật ngược lại, nắm chặt lấy tay của anh. Cậu gật đầu, ” Ừm, sao nữa?”
” Tôi bảo với anh ấy là không nên ôm những hờn dỗi trẻ con nữa. Chúng tôi đều không còn nhỏ, nên suy nghĩ thấu đáo hơn. Nếu như anh ấy có gì không vui thì cứ tâm sự với tôi.”
Nghe Hoắc Kình nói, Tề Lãng có thể hiểu được mối quan hệ của họ hết sức lạnh nhạt và có nguy cơ rạn nứt không hàn gắn được.
Cậu không rõ nguyên nhân vì sao Hoắc Ưng lại trở nên hờ hững vỡi Hoắc Kình như thế. Nhưng nghe câu từ của anh, cậu cứ cảm thấy đau lòng thay.
Hai người bọn họ cho dù số tuổi có tăng lên theo ngày tháng đi nữa thì bản tính vẫn không thay đổi mấy.
Hoắc Ưng vẫn là người anh trai lạnh lùng, Hoắc Kình vẫn là người em trai ấm áp.
Hai con người này, từ cái tên đến tính cách đều choảng nhau đến như vậy, liệu có thể gần gũi thân thiết như xưa hay không đây?
So sánh với Tề Ôn và cậu thì hai chị em nhà họ Tề, mặc dù không cùng mẹ nhưng xem ra còn hạnh phúc hơn là hai anh em nhà họ Hoắc rồi nhỉ?
Tề Lãng suy nghĩ vu vơ một lúc rồi mới nhìn Hoắc Kình. Cậu giật khẽ người khi thấy anh nhìn chăm chú vào mình.
Tề Lãng nhíu mày, “… Sao thế?”
Hoắc Kình mím nhẹ môi, lướt mắt nhìn xuống bàn tay của mình. Tề Lãng cũng nhìn theo hướng của anh, bây giờ cậu mới biết mình đang siết chặt tay người kia đến trắng bệch.
Vội vàng bỏ tay ra, Tề Lãng áy náy, ” Khụ, xin lỗi, tôi hơi dùng lực rồi.”
Hoắc Kình xoa xoa bàn tay lành lạnh tê tê của mình, buồn cười nói:
” Cậu đang nghĩ tới cái gì đáng ghét lắm hả?”
Tề Lãng vô tội lắc đầu, ” Không có.”
” Hay nghĩ đến ai đáng ghét?”
Tề Lãng lắc đầu mạnh hơn, ” Không có luôn.”
” Ồ…”
” Tuyệt đối không có! Không nghĩ đến ai khác ngoài anh đâu.”
Tề Lãng hấp tấp nói những điều mình nghĩ, sau đó mới thấy cứng họng. Còn Hoắc Kình thì…anh không biết phải biểu cảm như thế nào nữa.
Trong lòng nóng ran cả lên.
Hoắc Kình xoay mặt nhìn ra biển, tiếp tục những lời lúc nãy:
“… Hoắc Ưng khi nãy bỗng nói một câu khiến tôi suy nghĩ rất nhiều.”
Tề Lãng chấn chỉnh lại bản thân, nghiêm túc nói, ” Câu gì?”
” Người có tất cả nói chuyện hay ghê.”
” Người có tất cả?” Tề Lãng cũng như Hoắc Kình, không hiểu câu nói kia có ý nghĩa gì.
Có tất cả, không phải Hoắc Ưng mới là người có tất cả hay sao? Hoắc Ưng là người thừa kế sản nghiệp Hoắc gia, mọi thứ sớm muộn gì cũng đều thuộc về người đó rồi mà.
” Ừm. Thật ra thì…tôi nghĩ tôi có thể hiểu được những lời anh ấy nói. Có điều, tôi đã phủ nhận đi cái tất cả đó.”
” Phủ nhận như thế nào?”
Hoắc Kình lần này nhìn Tề Lãng, kéo nhẹ mũ xuống, che đi đôi mắt của mình.
Anh thì thầm, ” Tôi phủ nhận tất cả kia không phải là tài sản. Mà là Tề Lãng.”
Lời đã thốt ra, cứ như vậy theo cơn gió trôi nhẹ vào hai tai của Tề Lãng. Từng câu chữ mang theo một nhịp điệu nhất định, chấn động từng ngăn tim của cậu, lan tỏa ra khắp tế bào trong cơ thể.
Tất cả không phải là tài sản.
Tất cả là Tề Lãng.
Đến khi hoàn hồn lại, Tề Lãng bỗng bật cười hạnh phúc. Cậu cười tít cả mắt mình, nhích lên một bước ôm lấy Hoắc Kình.
Dưới phần lưỡi của chiếc nón, Tề Lãng nhẹ nhàng đem những hạnh phúc ấm áp kia tô lên đôi môi của Hoắc Kình.
Từng chút một, từng chút một, lấp đầy cả boong tàu.
Tất cả của Hoắc Kình là Tề Lãng.
Đương nhiên, thế giới của Tề Lãng chính là Hoắc Kình.
#
Trên đường trở về khu căn hộ, mọi người dường như thấm mệt. Ai cũng ngả lưng ra ghế mà ngủ thật say.
Chỉ có Ngạo Thiên với Tề Lãng là còn chút tỉnh táo.
Ngạo Thiên đang lái xe, liếc mắt nhìn lên kính chiếu hậu, nói với Tề Lãng:
” Một lát nữa cậu thay tôi nhé.”
Tề Lãng nhìn y, gật đầu, ” Được. Lát chúng ta cũng ghé vào một tiệm tạp hóa nào đi.”
” Ok.”
Tề Lãng chỉnh lại tư thế ngồi, để Hoắc Kình tựa đầu lên ngủ cho thoải mái hơn. Trên người anh đang có chiếc áo khoác len của Tề Lãng. Mùi hương của cậu hòa lẫn vào từng thớ vải, nó khiến Hoắc Kình lâu lâu sẽ nhẹ nhàng hoạt động cánh mũi của mình.
Hoắc Ưng ngồi phía trên cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cả đêm hôm qua hắn ngủ không mấy ngon giấc. Trong lòng khá là buồn phiền nhiều thứ, nhưng nhờ Ngạo Thiên, lại thêm phần khích lệ từ Hoắc Kình, hắn đã đỡ hơn rồi.
Đến một tiệm tạp hóa ven đường, Ngạo Thiên dừng xe. Tề Lãng mở cửa, bước vào đó mua một ít lon cà phê với một ít đồ ăn vặt.
Như cảm nhận được xe đã dừng, mọi người ai nấy cũng tỉnh giấc. Jin xoa xoa mắt, ngồi thẳng người nhìn xung quanh.
Ngạo Thiên vẫn còn ngồi một chỗ, lạnh giọng nói, ” Dừng lại mua một ít đồ.”
Lời dứt, Jin cũng hiểu ra nên đã không khách khí dựa vào Hoắc Kình mà ngủ tiếp. Hoắc Kình thì đã bị cô bé bên cạnh làm cho thức giấc.
Anh mệt mỏi mở đôi mắt của mình, không thấy Tề Lãng bên cạnh liền sửng sốt.
Chỉ tội cho Ngạo Thiên, một người kiệm lời lại phải lặp lại một lần nữa:
” Wayne mua ít đồ.”
Đã hiểu ra, Hoắc Kình nhẹ cười, ” Ừm.”
Anh hẳn là còn say ngủ, chỉ vì không thấy Tề Lãng đâu nên mới nhất thời tỉnh táo đến thế.
Lần này đến Hoắc Ưng mở mắt. Ngạo Thiên ngay lập tức nhìn qua, chỉ thấy người kia không nói gì đã lại nhắm mắt.
Y bất đắc dĩ thở nhẹ ra.
Không nói gì càng tốt, y cũng không rỗi mà nhắc lại một câu đến tận ba lần.
Mở một bản nhạc nhẹ, chiếc xe bây giờ đã có chút không khí hơn một tí.
Tề Lãng cũng mua đồ xong, mở cửa ra đặt tất cả lên ghế. Sau đó hướng đến ghế lái chính, ” Anh nghỉ đi. Tôi lái về luôn cho.”
Ngạo Thiên không ý kiến, nhường vị trí đó cho Tề Lãng.
Ngồi bên cạnh Hoắc Kình, Ngạo Thiên có chút kiêng dè hơn lúc trước. Đống đồ ăn vặt kia y để sang một góc, rồi khui lon cà phê lạnh uống một hớp.
Tề Lãng tích cực uống tới mấy hớp một lần để tinh thần tỉnh táo.
Chiếc xe theo tay lái của Tề Lãng đã nhanh chóng lăn bánh, tiếp tục hướng về nhà.
Lần thứ hai xe dừng lại cũng là lúc Tề Lãng với Hoắc Kình về đến khu căn hộ của mình. Tề Lãng soạn một ít đồ đạc của cả hai, sau đó đánh thức Hoắc Kình.
Ngạo Thiên đóng cốp xe lại, ” Được rồi, chúng tôi về luôn đây.”
Chiếc xe xoay bánh chạy khỏi khu căn hộ.
Hoắc Kình ngủ vùi một giấc dài, bây giờ tạm thời tỉnh táo. Anh nhìn Tề Lãng rồi cúi người định lấy balo của mình.
” Tôi cầm cho, lên nhà thôi.” Tề Lãng ngăn lại hành động kia.
Mở cửa bước vào nhà, cái bầu không khí chỉ có ngôi nhà của mình đem lại thoải mái biết là bao nhiêu.
Tề Lãng đặt đồ đạc ở phòng khách, rồi cậu đi vào bếp.
Hoắc Kình ở phía sau đột nhiên lại im lặng hơn thường ngày. Anh hít thật sâu để luồng khí đi vào trong phổi, rồi lại nhẹ thở ra.
Tề Lãng xoay người nhìn thấy anh như thế, nhất thời không hiểu gì.
” Whale, anh vào phòng ngủ đi.”
Hoắc Kình nhìn cậu, mỉm cười một cái rồi đi vào phòng. Thấy anh vẫn cười bình thường, không có gì bất ổn nên Tề Lãng cũng yên tâm.
Cậu vào bếp đặt một ấm trà bạc hà.
Mười phút sau, khi đang rót trà vào bình ấm thủy tinh thì trong phòng ngủ có tiếng động phát ra. Tựa như một vật rơi xuống đất, loảng xoảng.
Tề Lãng nghe đến đó, ngay lập tức bỏ dở việc đang làm, xoay người chạy vào phòng ngủ.
Khi cậu mở cửa thì nhìn thấy Hoắc Kình đang ngồi trên sàn nhà, một tay ôm ghì ngực trái. Sàn nhà thì rơi vãi đầy viên thuốc màu trắng.
Ngồi thụp xuống, Tề Lãng đỡ lấy Hoắc Kình, gấp gáp hỏi:
” Lại đau sao? Đã uống thuốc chưa?”
Hoắc Kình lần này chỉ lắc đầu mà không nói được một chữ gì. Nhịp thở của anh lại đứt quãng thấy rõ.
Tề Lãng không chần chừ gì nữa mà cõng anh ra khỏi căn hộ, chạy nhanh đến thang máy. Khoảng thời gian chờ đợi thang máy xuống đến tầng trệt, Tề Lãng cứ nghĩ tim mình đập đến hỏng rồi.
Hoắc Kình ở trên lưng cậu đã sớm im lặng tuyệt đối.
Tề Lãng chạy ra ngoài cổng, may mắn có một chiếc tắc xi vừa chạy đến. Hai người ngồi vào trong xe, chú tài xế bị tên nào đó đang vì hoảng loạn quát lớn một tiếng.
Con xe tăng tốc lao đến bệnh viện gần nhất.
Hoắc Kình đã đau đến ngất đi.
Anh không biết Tề Lãng đang hoảng loạn vì mình đến mức nào. Anh chỉ thấy những hình ảnh trước đây đột nhiên hiện ra.
Đó là khi anh tâm sự với cậu, anh sợ nhất những lúc bệnh tái phát. Những lúc như vậy anh sẽ rất đau. Trái tim đau như đang bện lại một chỗ.
Ý thức ngày càng mơ hồ, Hoắc Kình chỉ còn có thể nghe những tạp âm khó hiểu. Cảm giác được thân nhiệt một lúc một lạnh đi.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Tề Lãng ngồi cúi gằm mặt. Cậu không dám nhìn vào cánh cửa lạnh lẽo kia.
” Wayne.”
Đằng xa có tiếng người gọi tên cậu.
Tề Lãng ngẩng mặt, nhận ra đó là Ngạo Thiên, Hoắc Ưng và Jin. Họ đều nhận được cuộc gọi của cậu mà chạy đến đây.
Tề Lãng đứng dậy, định giải thích lại chuyện hồi nãy thì có một người đã mất bình tĩnh xấn tới.
Trong lòng cậu, người mất bình tĩnh kia không thể nào là Hoắc Ưng được.
Thế nhưng lúc này đây, người đang nổi giận một cách vô cớ với cậu lại chính là Hoắc Ưng.
” Hoắc Kình làm sao rồi? Sao lại đột nhiên tái phát như vậy?”
Ngạo Thiên bên cạnh giữ lấy Hoắc Ưng, ” Bình tĩnh một chút đi.”
Tề Lãng ngẩn cả người nhìn Hoắc Ưng, sau cậu mới nói:
” Hoắc Kình…tự dưng lại tái phát. Tôi thật sự…thật sự cũng không…”
” Chết tiệt! Câm miệng! Cậu ở gần nó thì được cái gì cơ chứ! Tái phát đến ngất đi từ ở nhà rồi sao? Như vậy mà dám mở miệng nói bảo vệ nó sao?”
Tề Lãng bị những lời của Hoắc Ưng làm cho run rẫy thân thể. Cậu siết chặt nắm tay, trong lòng cực kỳ giận bản thân mình.
” Tôi xin lỗi. Tôi đã cố gắng, rất cố gắng. Tôi không nghĩ bệnh của Hoắc Kình lại…”
” Được rồi, mọi người bình tĩnh đi đã.” Jin lúc này chen vào giữa, ngăn hai con người kia lại.
Ngạo Thiên ấn Hoắc Ưng ngồi xuống ghế. Tề Lãng cũng mệt mỏi ngồi xuống.
Jin nhìn cậu lúc này đang ngây cả người vì hoảng loạn, nhỏ giọng nói:
” Không phải lỗi của cậu. Bệnh của chú Walton, đã sớm chuyển biến như thế rồi.”
” Nặng đến như vậy?” Tề Lãng ngước mắt nhìn Jin.
Jin hít một hơi, nặng nề gật đầu, ” Ừm, nó sẽ bất ngờ tái phát. Chúng ta phải tin vào chú ấy thôi.”
Tề Lãng lồng chặt hai bàn tay vào nhau, đôi mắt hướng đến cánh cửa nhìn. Cậu nhìn đăm đăm như muốn nả một phát súng vào đó vậy.
Cả hành lang đều chìm trong trầm mặc cho đến khi có giọng nói của một người phụ nữ. Mọi người đồng loạt hướng mắt đến người đó.
Ngoại trừ Tề Lãng, ai cũng không ngạc nhiên khi thấy gương mặt lo lắng tột độ của người phụ nữ kia.
” Hoắc Kình vào đó đã bao lâu rồi?”
Ngạo Thiên giữ vững tinh thần nhất, nhìn Chu Sa đáp, ” Hơn một tiếng rồi ạ.”
Chu Sa nhìn y, sau lại nhìn đến Hoắc Ưng. Đôi mắt bà bỗng mất đi một phần dịu dàng của người mẹ.
” Ai đã đưa Hoắc Kình đến bệnh viện?”
Mọi người nhìn Chu Sa, sau lại nhìn Tề Lãng. Tề Lãng đi về phía của Chu Sa, lễ phép nói:
” Thưa phu nhân, là cháu.”
” Cậu là…”
” Cháu là Wayne.”
Chu Sa nhìn Tề Lãng từ trên xuống dưới, lại hỏi:
” Cậu với con trai tôi quan hệ thế nào?”
Tề Lãng nhìn bà, sau cùng lại bảo hai người là bạn bè.
” Chẳng phải đây là trợ lý mới của con hay sao Hoắc Ưng?”
Hoắc Ưng lúc này mới lên tiếng, ” Đúng vậy, thưa mẹ.”
Chu Sa không nhìn Hoắc Ưng, mà lại nhìn Tề Lãng, nheo đôi mắt của bà lại mà hỏi:
” Tên tiếng Trung của cậu là gì?”
“… Tần Lãng ạ.”
Tề Lãng trước kia đã chối bỏ họ Tề, chối bỏ sản nghiệp Tề gia. Cậu quyết định lấy họ Tần của mẹ mình. Từ giờ, cậu cũng chỉ là Tần Lãng, một Tần Lãng bình thường như bao người.
Thế nhưng phu nhân Chu lại không đơn thuần nghĩ như thế. Bà ấy trong lòng như ngờ ngợ ra việc gì đó, đôi mắt liếc về phía Jin.
Jin bị phu nhân nhìn đến lạnh sống lưng nhưng không dám nói gì.
” Cậu có tên nào khác không? Tên tiếng Trung ấy.”
Tề Lãng bị hỏi đột ngột như vậy, bỗng dưng cảm thấy thật bất an. Cậu im lặng rất lâu, không biết có nên nói ra cái tên Tề Lãng kia không.
Chưa đợi cậu trả lời, Chu Sa đã lạnh lùng cảnh cáo:
” Nếu tôi điều tra được cậu còn có tên khác mà không nói, thì đừng trách tôi. Loại người nói dối và giấu giếm thì rất đáng khinh đó.”
Nghe đến đây, Tề Lãng không còn cách nào khác.
” Cháu có một tên khác nữa. Hm, là Tề Lãng.”
Tề Lãng?
Chu Sa ba năm trước đã ghim sâu hai từ Tề Lãng này rồi. Bà luôn muốn tìm cho ra tung tích của người tên Tề Lãng, nhưng không muốn con mình bị tổn thương, không muốn con mình lo nghĩ nên đã tạm thời bỏ qua việc đó.
Bây giờ, bà lại được tái ngộ người xưa. Ánh mắt Chu Sa lại lạnh thêm vài phần, xen vào một chút tức giận và tuyệt tình.
Chu Sa bước lên trước, nhìn cánh cửa phòng cấp cứu vẫn chưa mở ra. Không xoay lưng lại, Chu Sa nói:
” Tôi không cần biết mối quan hệ của cậu và Hoắc Kình đã đến mức độ nào, nhưng tôi yêu cầu cậu, hãy mau chóng chấm dứt mối quan hệ đó.”
Dừng lại một chút, Chu Sa xoay người, nhìn trực diện vào đôi mắt ngỡ ngàng của Tề Lãng, kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi:
” Đồng nghĩa với một chuyện, cậu, chính thức bị đuổi khỏi YJ.”