Đọc truyện Hoa Anh Thảo Muộn – Chương 27: Phép thử
Đồng hồ đến đúng thời điểm sẽ lập tức reo lên không ngừng. Chỉ e là con người thường tự cho mình cái quyền được nướng thêm vài phút nữa, rồi lại vài phút nữa.
Trong hơn trăm nghìn con người trên thế giới này thì Hoắc Kình là một người như thế. Mặc kệ đồng hồ đã reo đến hai lần và đều bị anh cầm lấy ấn nút tắt, Hoắc Kình vẫn tiếp tục chìm vào giấc ngủ của mình.
Đêm qua anh ngủ không được.
Cảm giác căng thẳng khi mà người thương ở ngay sát bên cạnh, Hoắc Kình làm sao mà ngủ cho nổi?
Trong lòng chỉ toàn là những thắc mắc rối bời. Nhiều lúc anh tự cười giễu bản thân. Đã không còn trẻ gì nữa, cũng không phải mười tám đôi mươi biết yêu lần đầu mà anh thì…quả thực thẹn quá đi mất!!
Người ta có lẽ ngủ rất ngon rồi, còn anh thì cứ mãi hồi hộp, nghĩ ngợi đâm ra đến gần sáng mới chịu chợp mắt một chút.
Nhớ lại, tối hôm qua bỗng dưng có gã trai Tây qua ấn chuông cửa, còn hỏi thẳng thừng anh có biết ai tên Tề Lãng không.
Hoắc Kình đăm chiêu nhìn gã trai kia, một hồi lâu mới sực nhớ ra đó là bạn của Tề Lãng. Còn tên gì thì anh không nhớ nổi.
Thú thật, ngoại trừ những người thân cận nhất của anh, thì người lạ không thường nói chuyện với anh mà anh nhớ nhất chính là kẻ họ Tề tên Lãng.
Bất quá, chỉ vì anh còn để tâm nên mới không thể quên nổi cái tên đó thôi.
Gã trai Tây kia hỏi xong lại trưng ra bộ mặt mong chờ làm Hoắc Kình buồn cười cực kỳ. Nom gã trai này đúng là lớn già đầu rồi nhưng có vẻ trẻ con quá chừng.
Hoắc Kình biết chắc Tề Lãng đã bảo người này qua thử anh, cuối cùng anh đã bảo là chưa từng nghe tên.
Hẳn là đả kích ai kia sát vách mình lắm.
Còn gã trai Tây cực kỳ hứng thú khi nghe được câu đấy. Người nọ còn cầm lấy tay anh, chớp mắt cười đưa tình. Bộ dáng hệt trẻ con làm nũng vậy.
Sau buổi tối đó, Hoắc Kình chính thức mất ngủ. Chỉ vì suy nghĩ xem liệu người kia có bị đả kích hay không.
Cứ tự hỏi lại tự trả lời, cuối cùng là trời rạng sáng, đồng hồ báo thức không ngừng.
Khép lại mảng ký ức đêm qua, Hoắc Kình tung chăn, mơ màng ngồi dậy. Cơ thể không có chút lực để đứng dậy làm bất cứ việc gì cả.
Anh lục lọi trên giường chiếc di động, cầm lên mới thấy một cuộc gọi nhỡ từ Ngạo Thiên.
Hoắc Kình chớp chớp mắt, định bấm số gọi lại thì Ngạo Thiên đã nhanh chóng gọi đến. Anh khẽ thở ra một cái rồi ấn nút nghe.
Ngạo Thiên vẫn điềm nhiên như thường ngày, không có vẻ gì là vội vã tức giận.
” Sáng nay có cuộc họp ban. Đừng đến trễ.”
Hoắc Kình che một tay lên miệng, ngáp khẽ một tiếng rồi gật đầu.
” Ừm, tôi vừa dậy rồi mà.”
Quả thực, nếu như người ngoài nhìn vào còn nghĩ họ là một cặp tình nhân nói chuyện gì đó rất bình thường. Chứ không hề giống sếp lớn và cấp dưới tí nào cả.
Còn nữa, nếu là mối quan hệ công việc, người ta còn nghĩ Ngạo Thiên mới chính là ông sếp nghiêm khắc khó chịu.
Haiz, Hoắc Kình đúng là đứa trẻ ngoan, ngoan cực kỳ ngoan.
Ngạo Thiên bên đây đang ngồi ăn sáng, ngước nhìn đồng hồ, đôi mày nhíu lại.
” Hơn nửa tiếng nữa là họp. Cậu vừa dậy thật sao?”
Trong giọng nói có chút tức giận. Hoắc Kình giật mình, đứng dậy, lăn xăn đi vào phòng tắm. Vừa đi anh vừa cười gượng:
” Vừa dậy mà tôi nói chính là tôi đã xong hết rồi, chỉ đang ăn sáng. Thế nhé.”
Cụp.
Hoắc Kình thẳng thừng cúp máy. Ngạo Thiên cũng không còn việc gì vướng bận, lập tức giải quyết nhanh bữa sáng của mình rồi bước ra ngoài xe.
Hoắc Kình vội vàng rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, vuốt tóc lên một chút. Xong xuôi, anh bước ra ngoài bếp, lục lọi tủ lạnh thì còn được hai món mà Jin nấu sẵn.
Anh lấy ra hâm nóng, bắt đầu ngày mới.
Bên dưới sân vận động gần khu chung cư, có một chàng trai thân hình khỏe khoắn đã chạy đường dài được bốn vòng. Những người bạn xung quanh thường thấy chàng trai đó tập thể dục buổi sáng, nhưng chạy bốn vòng thì quả là…khỏe rồi.
Bốn vòng nhưng không có chút gì thở dốc cả.
Tề Lãng có thói quen sáng sớm phải chạy vài vòng sân tập thể hình. Cậu không chấp nhận được nếu như mình có mỡ thừa ở bụng hay hiện tượng tăng cân do ăn đêm.
Vóc dáng ngoại hình là thứ quan trọng với cậu nhì đó.
Còn cái đứng nhất đó hả, bí mật.
Kết thúc vòng sân thứ sáu, Tề Lãng bắt đầu thả cước bộ, điều chỉnh nhịp thở của mình.
Bên cạnh có người chạy đến, vỗ vai cậu một cái.
” Hey Wayne.”
Tề Lãng quay qua nhìn, cười chào một tiếng.
” Sáng nào cũng thấy cậu siêng tập thật đó.”
” Cái đó là thói quen rồi.” Tề Lãng vui vẻ trò chuyện.
Một lúc sau, lại thêm người đến, muốn nói chuyện với cậu. Chẳng mấy chốc xung quanh cậu dần có thêm vài cô nàng nóng bỏng hơn.
Lúc này, trên lầu có người nào đó vô tình ra ngoài ban công kéo đồ phơi vào trong nhà. Cúi xuống nhìn, lại chứng kiến được viễn cảnh hãi hùng kia.
Mi tâm nhíu lại, Hoắc Kình nhìn được người bị bao vây là ai, lòng thoáng giận.
Không nhìn nữa, Hoắc Kình đem đồ vào trong nhà, cất gọn gàng rồi mới chuẩn bị đến công ty.
Tề Lãng giải vây cho bản thân trong vòng vài phút ngắn ngủi, sau đó cậu mau chóng trở về căn hộ, tắm rửa thay đồ, đến YJ.
Hai con người tuy gần nhau cách chỉ một cái vách nhưng không gặp thì vẫn là không gặp.
Khoảnh khắc Hoắc Kình bước vào thang máy thì Tề Lãng vừa ra khỏi một thang máy khác, bước vào nhà.
Hoắc Kình xuống dưới sân trước, thấy chiếc xe quen thuộc đậu sẵn ở đó liền sải bước đi đến.
Ngạo Thiên hạ kính xe xuống. Hoắc Kình đi đến, ngồi vào xe, cười mỉm.
” Good morning!”
” Ừm.”
Kẻ nọ lạnh lùng thấy sợ, Hoắc Kình không nói gì khác, im lặng.
Tề Lãng chuẩn bị xong, khóa cửa lại thì gặp cô Myths, chủ khu căn hộ này.
Quay qua, cậu cười với cô, ” Good morning, cô Myths!”
” Good morning, Wayne!” Cô cười lại, rồi nhìn bộ dạng lịch thiệp sáng ngời của cậu liền cảm thán, ” Cháu phong độ thế!!”
Tề Lãng được khen, có chút vui trong lòng.
” Cháu vừa được nhận vào một tập đoàn rất tốt ạ.”
” Tốt rồi.”
” Vâng.”
Tề Lãng nói, sau đó liếc mắt nhìn cánh cửa bên cạnh, thấy nó im lìm liền thở ra.
Chắc là đến công ty rồi đi?
Cô Myths nhìn biểu hiện của cậu liền nói, ” Người này trở lại rồi. Nghe bảo mấy hôm kia bị bệnh gì đó, cần nghỉ dưỡng.”
” Bị bệnh ạ?” Tề Lãng thoáng chốc nhíu mi.
” Ừm. Nhưng không nặng lắm đâu. Có gì cháu hỏi thăm người ta đi. Hàng xóm với nhau cả.” Cô Myths khuyên vài lời, sau đó rời đi.
Tề Lãng đứng tần ngần một lúc lâu rồi mới tức tốc bắt xe đến YJ.
#
Cuộc họp ban đầu tuần đã sớm bắt đầu được vài phút.
Chủ tịch của YJ là Chu Sa đang ngồi ở vị trí cao nhất. Bà lãnh đạm ngước nhìn mọi người một lượt, cảm thấy đầy đủ rồi liền bắt đầu cuộc họp.
Thư ký riêng của Hoắc Ưng là người thân cận nhất, cô được đứng gần chỗ hắn để có thể đưa vài văn kiện cần thiết.
Hoắc Kình cũng có một người, đó là Ngạo Thiên.
Mọi người trong buổi họp rất tập trung. Chu Sa đề lên một số kế hoạch của tháng tới.
Bên ngoài này, Tề Lãng cũng vừa mới đến. Công việc của cậu đã được Hoắc Ưng chỉ rõ ra rồi.
Sáng hôm nay cậu không có mặt trong cuộc họp ban kia cho nên thân phận trợ lý mới của cậu chưa ai biết đến cả.
Cho đến khi cuộc họp kết thúc, Tề Lãng lúc này đứng bên ngoài phòng họp, chờ đợi Hoắc Ưng đi ra.
Cửa mở, một loạt người lần lượt rời khỏi đó. Tiếp đến là người cậu quen, tiếp nữa là người cậu yêu, tiếp đến là sếp của cậu, cô gái xinh đẹp kia là người cuối cùng.
Hoắc Ưng liếc mắt nhìn thấy Tề Lãng liền cười thân thiện.
” Wayne, đến rồi à?”
Hoắc Kình cùng Ngạo Thiên đồng loạt nhìn về phía Tề Lãng. Thấy cậu bận trên người bộ vest cực kỳ lịch thiệp, Hoắc Kình ngỡ ngàng không nói nên lời.
Thoạt đầu anh nhìn một cái rồi tránh đi, sau đó chịu không được lại nhìn thẳng người ta. Tề Lãng cũng nhìn thoáng qua anh một cái nhưng không nói gì cả.
Hoắc Ưng thản nhiên đi đến cạnh Tề Lãng, kéo tay cậu đến trước mặt hai người kia.
” Hai người cũng biết Wayne rồi. Cậu ta từ giờ sẽ là trợ lý riêng của tôi.”
Hoắc Kình nhìn chăm chăm vào anh trai, sau đó liếc nhìn Tề Lãng, mi tâm nhíu chặt lại.
Đương nhiên là anh không hài lòng rồi.
Trợ lý, trợ lý riêng là cái gì chứ?!
Ngạo Thiên đứng cạnh cũng sửng sốt không ít, nhưng định lực y tốt hơn, chỉ cười nhẹ, vươn tay ra trước mặt Tề Lãng.
” Xin chào, tôi là Dylan, trợ lý riêng của Walton.”
Trợ lý riêng?
Tề Lãng có nghĩ đến việc này, chỉ là…cậu có hơi mất mát.
Nếu như đổi lại một chút thì thích hợp hơn nhỉ?
Tề Lãng nghĩ vậy chứ cũng không tỏ ra ngoài mặt. Điềm điềm đạm đạm bắt tay với Ngạo Thiên, nhưng cậu cố tình siết chặt một chút.
” Sau này có lẽ nhờ anh giúp đỡ nhiều rồi.”
Ngạo Thiên cảm giác được sát khí trên mặt Tề Lãng, y thầm cười trong lòng, cố gắng tách khỏi bàn tay cứng rắn kia.
” Được, rất sẵn lòng.”
Lúc này, mọi người mới chuyển hướng sang người im lặng nãy giờ. Hoắc Ưng nhìn em trai không nói gì, nụ cười trên môi càng lạnh thêm.
” Walton, em nên chào hỏi người ta một chút.”
Hoắc Kình cảm thấy hơi mất hứng, nhưng cũng nhìn Tề Lãng.
” Chào, tôi là Walton, phó tổng.”
” Phó tổng, tôi là Wayne.”
Tề Lãng chủ động đưa tay ra muốn bắt một cái. Hoắc Kình cúi xuống nhìn một lúc, sau mới chịu bắt tay người ta.
Hai bàn tay lâu lắm rồi mới tìm về với nhau, đột nhiên sự ấm áp tràn ngập trái tim.
Tề Lãng không hề dùng lực như với Ngạo Thiên, ngược lại còn dịu dàng hơn nữa. Hoắc Kình cảm thấy người kia như muốn trêu mình, cố ý dùng ngón tay cọ nhẹ vào lòng bàn tay, anh nhíu mày.
Thu tay về, Hoắc Kình xoay người, ” Chúng tôi còn có việc, khi khác nói chuyện.”
Ngạo Thiên sau đó đi theo Hoắc Kình.
Phía sau lưng hai người họ, Hoắc Ưng gương mặt đanh lạnh.
Đáng chết, trợ lý riêng sao? Ăn theo tôi sao? Nói như vậy là lão đây tức sao?
Tề Lãng liếc nhìn biểu tình sếp mình, cậu ngờ ngợ nhận ra được điều gì đó, khóe môi hơi cong lên.
#
Vào phòng làm việc, Hoắc Kình liền ngồi vào bàn, lôi di động ra nhắn tin với người nào đó.
Ngạo Thiên nhìn thấy cũng không nói gì.
Nếu như Chu Sa mà biết y đang quá dung dưỡng cho người nào đó, y sẽ không xong đâu.
Nhưng mà từ nhỏ, Ngạo Thiên đã xem Hoắc Kình như em trai vậy, cái gì cũng nhường nhịn hết, nên đến lớn cũng không thay đổi mấy.
Một mình y ngồi xem lại văn kiện, còn Hoắc Kình thì ngồi một bên nhắn tin.
Vốn dĩ Chu Sa bắt anh về đây làm việc cho bà dễ quản lý, nhưng nào ngờ lại nhờ vả một kẻ lại rất chiều chuộng anh nữa.
Coi như việc quản lý đã hỏng bét.
Hoắc Kình: Wayne đang ở trong YJ.
Jin: Cậu ta vào trong đó làm gì? Ngắm cảnh ạ?
Hoắc Kình: Cháu đùa đúng lúc thật đó. Wayne…làm trợ lý riêng cho Falton.
Jin: Ối, sao lại làm cho cái ông đấy? Coi chừng cậu ta bị dụ bây giờ.
Hoắc Kình: ==!!!!
Jin: Cháu xin lỗi, cháu lỡ mồm! Khụ, trợ lý riêng chắc không bao hàm nhiều thứ riêng riêng khác đâu nhỉ?
Hoắc Kình:…
Jin: I”m kidding~~~
Hoắc Kình: Làm gì bây giờ?
Jin: Như cháu nói hôm bữa.
Hoắc Kình: Hmmm… Thật mất mặt.
Jin: Còn hơn mất người ta!!!
Hoắc Kình: You”re right, Jin!
Jin: Cháu luôn đúng. Good luck~
Nhắn tin xong, Hoắc Kình đặt điện thoại qua một bên. Lúc này anh mới nhìn đến Ngạo Thiên, ho một tiếng.
” Ngạo Thiên, công việc hôm nay nhiều không?”
Ngạo Thiên liếc mắt một cái lạnh lẽo, để văn kiện kia lên bàn:
” Đọc cái này.”
Hoắc Kình gật đầu, cúi mặt chăm chú đọc.
Ngạo Thiên vẫn đứng bên cạnh, gõ xuống bàn hai tiếng.
Hoắc Kình ngẩng lên, chỉ thấy ai kia vô cùng, vô cùng hung tợn.
Ngạo Thiên nói: ” Nếu cậu không tập trung vào việc công, tôi sẽ trực tiếp sa thải cậu ta đấy.”
Hoắc Kình trừng mắt, vô cùng ấm ức: ” Sao cậu có thể làm thế?!”
” Tôi đưa cậu ta vào được, tất nhiên sẽ sa thải được.”
Ngạo Thiên nói xong liền đi soạn một số hồ sơ khác. Hoắc Kình ngồi ở bàn, hậm hực nhìn qua một cái.
Trong bụng nói, cậu rõ ràng lấy việc tư chèn ép việc công mà!
#
Giờ ăn trưa mau chóng đến.
Hoắc Kình bụng đói sôi sục, liền đứng dậy nhìn Ngạo Thiên.
” Này, chúng ta đi ăn trưa đi.”
Ngạo Thiên thu xếp lại mấy văn kiện trên bàn rồi đứng dậy, gật đầu.
Hai người sau đó sóng vai nhau xuống căng tin của công ty. Giờ này ai cũng xuống đây hết rồi.
Đồ ăn trong công ty ngon lắm, lại không quá đắt nên hầu như nhân viên đều tụ họp ở đây cả.
Nhiều người từ xa nhìn thấy Hoắc Kình đã vui vẻ chào hỏi.
” Phó tổng~”
” Chào phó tổng”
Hoắc Kình nhìn bọn họ, mỉm cười thân thiện.
Ngạo Thiên lấy mâm thức ăn, yên lặng đứng bên cạnh mà lựa chọn. Hoắc Kình nhìn một loạt, hình như mấy món hôm nay không đúng khẩu vị của anh lắm.
Nghĩ một hồi, Hoắc Kình lấy đại vài món, ngồi ở một góc không có ai. Ngạo Thiên ngồi xuống đối diện, ngẩng mặt nhìn qua liền thấy Tề Lãng ngồi cách đó không xa.
Hoắc Kình vốn ngồi xoay lưng về phía cậu nên không thấy. Anh nhìn mấy món đồ ăn, rồi bắt đầu chậm rãi múc từng muỗng.
Tề Lãng bên đây đang ăn bình thường, lại thấy Ngạo Thiên nhìn mình, liếc qua một tí, phát hiện ai kia đang ngoan ngoãn cúi mặt ăn.
Đôi chân mày chầm chậm nhích nhích gần nhau.
Tề Lãng cảm thấy mất khẩu vị.
Hoắc Kình ăn một nửa lại cảm thấy khó chịu trong người. Đầu hơi choáng, anh chớp mắt, đứng dậy định đi vào phòng vệ sinh thì…
” Nè, phó tổng bị ngất!!”
” Gì chứ? Đâu?”
” Kìa. Trợ lý của phó tổng đỡ phó tổng rồi!!”
Tề Lãng có thể nghe toàn bộ câu chuyện bàn tán, mắt liếc nhìn phía xa, thấy Ngạo Thiên đã đưa Hoắc Kình đi mất.
Cậu uống sạch ly nước, còn không nương tình bóp nát ly giấy, ném vào thùng rác một cái.
Cốc, cốc.
Ngạo Thiên bước ra mở cửa, thấy ai kia đứng đó, y lạnh mặt.
Tề Lãng không khách khí lắm, ” Để tôi vào trong đó.”
Ngạo Thiên nhướng mi, ” Lo lắng sao?”
Tề Lãng đẩy mạnh cửa ra, len qua người Ngạo Thiên, lạnh nhạt đáp:
” Cũng không liên quan đến anh.”
Ngạo Thiên xoay đầu nhìn một chút rồi biết phận mà khép cửa lại, không phiền nữa.
Tề Lãng đứng nhìn người nào đó vài giây, rồi mới nhẹ nhàng vén mớ tóc lòa xòa trước trán qua một bên. Cẩn thận chạm vào sườn mặt của người nọ, vuốt một đường rồi mỉm cười.
Khụy một gối xuống, Tề Lãng nhanh chóng hôn lên trán Hoắc Kình một cái, thì thầm.
” Tiếc quá, chút nữa là được bế anh theo kiểu công chúa rồi, Cá Voi~.”
Thăm bệnh xong, Tề Lãng thầm lặng lui ra khỏi phòng. Ngạo Thiên trở lại đúng lúc Hoắc Kình tỉnh dậy.
Anh mơ màng chớp mắt nhìn Ngạo Thiên.
Môi mấp máy định hỏi thì Ngạo Thiên đã nói trước:
” Khi nãy cậu lại ngất, tôi đưa cậu vào đây.”
Hoắc Kình cảm thấy kinh ngạc, nhưng câu nói kia là câu anh không mong đợi.
Thấy người nào đó im re, Ngạo Thiên bồi thêm:
” Nhưng mà người trông nom cậu từ nãy đến giờ là Wayne.”
“…” Hô!!
Hoắc Kình kinh ngạc kinh ngạc lắm, môi hơi mỉm cười.
Đợi Ngạo Thiên quay lưng, Hoắc Kình đã lấy di động ra, nhắn tin.
Hoắc Kình: Người kia trông nom chú đó.
Jin: Chú làm thật à?!
Hoắc Kình: Không hẳn. Lần này, chú ngất thật.
Jin: WTH? Chú Walton, chú cần bồi bổ gấp!!
Hoắc Kình: ^_^
Hoắc Kình không quan tâm cơ thể mình thiếu dinh dưỡng cỡ nào, sức khỏe chuyển biến ra sao.
Chỉ là hôm nay được ai kia quan tâm như vậy, anh hài lòng rồi.