Đọc truyện Hoa Anh Thảo Muộn – Chương 18: Tình ngay lý gian
Hoắc Kình cùng Ngạo Thiên đi đến phòng làm việc của anh. Trong khoảng thời gian này, Ngạo Thiên sẽ trở thành trợ lý đắc lực của Hoắc Kình theo như yêu cầu ngọt ngào từ Chu Sa.
Chẳng qua trước đây rất lâu rồi, khi Hoắc Kình còn mới có năm, sáu tuổi thì Ngạo Thiên đã quen thân với gia đình bọn họ.
Ngạo Thiên không có mẹ, từ nhỏ đến lớn đều là một tay cha anh nuôi lớn. Cha anh cũng là một người làm thân cận tận tụy với Hoắc gia.
Chu Sa thấy Ngạo Thiên lúc nhỏ đã biết học hỏi người khác, khí chất hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác, tính tình lãnh đạm mà quyết đoán nên bà rất muốn một ngày nào đó Ngạo Thiên sẽ giúp đỡ đứa con trai yếu đuối nhu nhược của mình.
Đứa con trai nhu nhược bà nói đến chính là Hoắc Kình. Chuyện xưa đều đã nói rõ, Hoắc Kình từng bị trầm cảm một thời gian và lúc đó bên cạnh anh chính là Ngạo Thiên luôn quan tâm chăm sóc.
Ngạo Thiên xưng hô thân mật nhưng thật ra lớn hơn Hoắc Kình một tuổi. Hai anh em nhà họ Hoắc này đặc biệt có duyên với Ngạo Thiên.
Từ lúc lớp một đến khi cao trung, bọn họ đều học cùng với nhau. Chỉ tiếc sau đó vài tháng, Ngạo Thiên đột xuất bay sang Úc để mà du học. Từ đấy, cả hai anh em cũng mất dần liên lạc với Ngạo Thiên.
Trong ký ức của Hoắc Kình, ngày mà Ngạo Thiên du học, anh đã chạy đến nhà Hoắc Kình, đưa cho anh một con hạc giấy, bảo rằng bên trong có một điều thầm kín khó nói ra.
Hoắc Kình khi ấy vốn chẳng nghĩ ngợi gì nhiều lắm, anh về nhà lại cũng không lập tức đoái hoài đến con hạc giấy kia. Đến ngày hôm sau, anh mới sực nhớ tới nó rồi mở ra xem.
Chẳng ngờ rằng, bên trong đó lại ghi ba chữ: Tôi thích cậu.
Chỉ vẻn vẹn nhiêu đấy thôi nhưng đã khiến Hoắc Kình suy nghĩ rất nhiều. Khi ấy cái gì cũng chưa tỏ, tình cảm, cảm xúc của bản thân chỉ là một thứ gì đó mơ hồ ảo ảnh.
Hoắc Kình vài ngày sau liền quên béng đi điều kia. Cứ thế tiếp tục cuộc sống của một nhị thiếu gia sống trong nhung lụa.
Hôm nay bỗng dưng tái ngộ người xưa, Hoắc Kình không khỏi ngượng ngùng khi nhớ lại con hạc giấy đó.
Anh không chắc Ngạo Thiên còn nhớ đến nó không, nhưng ngàn vạn lần cũng đừng nhớ đến. Vì Hoắc Kình anh chẳng còn rõ là mình cất con hạc giấy ở góc nào rồi.
Thời gian lâu như vậy, đó cũng là một con hạc giấy mỏng manh, chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn nó bay đi mất.
Đẩy cửa bước vào trong, Hoắc Kình nhận thấy phòng làm việc của mình không tệ một chút nào. Thiết kế rất bắt mắt, còn có cả khung cửa sổ tràn ngập ánh nắng.
Vị trí bàn làm việc của anh cũng thật phù hợp.
Nhìn chung, mọi thứ hoàn hảo hơn Hoắc Kình nghĩ.
Ngạo Thiên lúc này thong thả tiến lên trước, mỉm cười nhìn Hoắc Kình:
” Từ bây giờ tôi sẽ là trợ lý cho cậu. Nếu cần gì, tôi sẽ giúp nhiệt tình. Có không hiểu gì tôi sẽ giải thích cặn kẽ. Công việc này tương đối khó khăn, nhưng chỉ cần cậu nhạy bén và biết nắm bắt thời cơ là ổn cả.”
Hoắc Kình ngước nhìn Ngạo Thiên, thấy bộ dạng kia thật dày dạn kinh nghiệm thương trường, anh không khỏi kinh ngạc.
Đã lâu như thế rồi, dáng vẻ đúng là thay đổi nhưng tính cách vẫn cứ như trước kia. Lãnh đạm, luôn dùng nụ cười biểu thị tất cả, còn cả những cử chỉ dứt khoát nữa.
Hoắc Kình hơi cúi mặt, gật nhẹ một cái:
” Được rồi, sau này sẽ cần cậu giúp nhiều lắm.”
Ngạo Thiên nghe thế, không hiểu vì sao lại mỉm cười thật rạng rỡ. Sau đó, anh xoay người đi đến cửa sổ, vén rèm lại một chút.
Ánh sáng bên ngoài bị chặn lại không ít, căn phòng thoáng chốc đã tối hơn khi nãy.
Hoắc Kình ngồi xuống bàn làm việc, cảm thấy mọi đồ vật ở đây thật lạ lẫm quá. Còn cả một đống giấy tờ kia nữa.
Liếc nhìn một cái, anh chỉ nuốt khan, cảm thấy chóng mặt lắm.
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, đứng đó lại là một chàng trai khác dáng dấp chẳng khác gì so với Hoắc Kình.
Ánh mắt sắc bén lướt nhẹ qua phía bàn làm việc của Hoắc Kình, sau đó vững vàng đi đến, đặt xuống bàn là một bìa hồ sơ màu xanh.
Thấy hai người nhìn mình kinh ngạc, Hoắc Ưng nhàm chán nói:
” Mẹ bảo đưa cái này cho em.”
Nói xong, Hoắc Ưng lạnh lùng xoay người định bước ra khỏi phòng. Nhưng ngay sau đó, Ngạo Thiên lại đột ngột gọi tên con người đó lại.
” Này Hoắc Ưng.”
Bọn họ trước đây vẫn luôn xưng hô bằng tên chính gốc cho nó thân mật. Ngặt nỗi, không hiểu lúc nhỏ Ngạo Thiên đắc tội gì với Hoắc Ưng mà con người đó không để anh phải gọi tên thân mật của mình nữa.
Hôm nay Ngạo Thiên quên béng đi điều đó, phản xạ mà hô một tiếng.
Hoắc Ưng dừng bước, đôi chân mày khẽ chau lại.
” Falton.”
Ngạo Thiên thoáng ngẩn người, ngay sau đó định thần, cười lấp đi sự gượng gạo.
” Xin lỗi cậu, tôi bỗng dưng quên mất.”
Hoắc Ưng nghe đến đó, khóe môi nhếch nhẹ lên, cười khẩy điều gì đó.
” Tôi biết mà. Cậu cái gì cũng quên, ngoại trừ người nào đó, đúng không?”
Bỏ lửng lại một câu như thế rồi biến mất sau cánh cửa.
Hoắc Kình ngồi ở bàn dường như bị đóng băng.
Thật ra lúc nhỏ Hoắc Ưng và Hoắc Kình không đến mức quá ghét nhau. Hai người dù sao cũng là anh em ruột, mối quan hệ nhìn kiểu gì cũng phải có một chút khắng khít.
Huống chi hai người lại còn giống nhau nhiều như vậy.
Nhưng rồi đến một ngày nọ, Hoắc Ưng đột nhiên đổi tính tình, luôn cảm thấy Hoắc Kình ngứa mắt và ngoài mặt thì luôn muốn chơi đểu thằng em nhà mình.
Mối quan hệ từ đấy rạn nứt mà không có một lý do cụ thể hay thỏa đáng.
Ngạo Thiên nhìn cánh cửa kia một lúc, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều mà chỉ xoay người, cầm cái bìa hồ sơ kia lên.
” Đây là mấy dự án gần đây.” Anh nói rồi bước qua chỗ Hoắc Kình, khom người xuống, hướng dẫn tận tình.
Khoảng cách hai người chợt gần nhau trong nháy mắt.
Hoắc Kình cúi mặt lắng nghe, lâu lâu liếc mắt sang lại thấy được người kia trưng ra nụ cười rất dịu dàng.
Cứ nghĩ rằng anh sẽ vì thế mà dao động nhưng nào ngờ rằng, tâm trí anh đang tự nói, giá như trước kia người đó cũng cười với mình như thế này.
Lập tức, ý niệm kia bị Hoắc Kình ném ra sau đầu.
#
Chỉ còn hai tháng nữa là Tề Lãng tốt nghiệp đại học rồi bắt đầu đi làm rồi. Mới đó mà cậu sắp thành một kẻ bước ra ngoài đời rồi đấy.
Tan học, Tề Lãng đeo cặp rồi nhanh chóng chuồn ra khỏi lớp. Nhưng ngay sau đó thì bị thằng bạn thân ở đại học túm cổ áo kéo lại.
Nó kè kè bên cạnh cậu, ” Này, hôm nay mày có làm ở quán em tao không?”
Đúng thế, đây là ân nhân tìm việc làm thêm cho Tề Lãng, tên là Adonis. Cái tên của thằng bạn cậu đúng là đẹp đấy, nhưng nhiều khi Tề Lãng xuyên tạc nó ghê lắm.
Cậu biến Adonis thành Penis.
Xin lỗi, thật là khinh bỉ tên ngu si này quá mức đi.
Tề Lãng bị lôi kéo đến mệt, cậu nhíu mày, ” Hình như hôm nay quán nghỉ.”
” Thế à? Ớ mà, hôm bữa tao có đưa mày hai tấm vé xem kịch đó. Hôm nay quán nghỉ này, sao mày không thử bồi đắp tình cảm với cô chủ….”
Adonis đang nói giữa chừng thì bị Tề Lãng cắt ngang.
” Đủ rồi, tao biết mày đang cố gán ghép tao với Hannah. Nhưng tao không thích thế.”
” Shit, mày làm giá thế! Hannah xinh thế, mày còn đòi hỏi cái gì?”
Tề Lãng bỗng đứng lại, hít thật sâu rồi nói thì thầm vào tai Adonis.
” Tao không dựa vào nhan sắc mà lựa người yêu. Tao chỉ cần ai làm tao “lên” thì được thôi.”
“…” Adonis xanh mặt, mắng, ” Mẹ nó, nếu mày không bất lực thì kiểu quái gì chả lên?”
Tề Lãng nhún vai, ” Tao biết, nhưng Hannah không thể đâu. Tao không lên được với con gái. Mày hiểu chưa, Penis?”
Dứt lời, Tề Lãng tách khỏi Adonis, chạy thật nhanh ra khỏi trường.
Adonis sau đó thì bắn tốc độ, muốn tóm gọn thằng nhãi ranh không biết mùi đời kia lại mà tẩn cho đến chết.
Hai người lại tiếp tục bô bô oang oang trên đường.
Tề Lãng thì ít nói rồi, chỉ có Adonis cứ mãi gặng hỏi câu nói kia là gì. Lẽ nào mày thích con trai? Ôi mày giấu kỹ vậy? Mày có yêu thầm tao không đó?
Đủ thứ trên trời dưới đất.
Rốt cục Tề Lãng phải quay qua đớp một câu:
” Mẹ mày, tao thủ tiết rồi, đ*o có yêu ai nữa. Nói thêm một câu là tao ném mày ra ngoài kia đấy!”
WTF?
Adonis mặt đen như than, lầm bầm chứ không lãi nhãi nữa.
Hai người tản bộ trên vỉa hè, đột nhiên lại có một chiếc xe vừa lướt qua. Tề Lãng nghiêng mặt nhìn, sau đó giật mình với khuôn mặt thấp thoáng qua lớp kính xe.
Cậu dừng chân, xoay người muốn lao theo cái xe kia thì bị Adonis giữ chặt lại.
” Mày làm gì thế?” Adonis hét lên.
Tề Lãng dường như không kiểm soát được, cứ mãi giãy ra khỏi Adonis. Một lúc lâu, cậu ngừng lại hành động kỳ quái của mình, ngồi bệt xuống đất.
Hai tay vò đầu, Tề Lãng chỉ muốn đâm vào tường chết quách đi.
Ba năm như vậy, lần nào nhìn thấy gương mặt nào đó thật giống đều sẽ như người điên loạn làm cuồng vậy.
Hôm nay cũng thế.
Khi nãy chiếc xe kia vừa lướt qua, đúng lúc cửa kính còn chưa kéo lên, Tề Lãng đã nhìn thấy khuôn mặt đó.
Mặc dù nhìn ở góc độ nghiêng và thoáng qua nhưng cậu không nghĩ là mình lầm được.
Adonis bên cạnh cứ lay cậu mãi, ” Mày đứng dậy coi.”
Tề Lãng thở ra, ngước mắt nhìn Adonis:
” Adonis, mày có nghĩ ban ngày cũng sẽ gặp ma không?”
“…”
” Không có gì đâu, tao đùa đấy.” Tề Lãng lắc đầu, ” Người giống người là bình thường mà.”
Cậu lẩm nhẩm trong miệng rồi đi lên trước. Adonis mặt ngốc theo ở phía sau.
Về đến nhà rồi, Tề Lãng uể oải nằm vật ra giường. Mắt nhắm lại, hình ảnh khi nãy lại hiện ra.
Chết tiệt, mình điên rồi!!
Hoa mắt thôi, người giống người thôi.
Tề Lãng bực bội ném cái gối xuống đất. Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, người bước vào là một người lạ hoắc.
Tề Lãng ngồi dậy, đưa mắt nhìn người nọ.
” Anh là…”
Người kia nhìn cậu cười hiền, ” A xin lỗi, tôi là Canne, bạn của Quin.”
Hóa ra là bạn của Tề Ôn, nhưng vào đây làm gì?
” Ừm, thế anh vào đây có việc gì không?”
Canne nhìn cậu, gượng gạo nói:
” Quin bảo tôi vào đây để hỏi cậu mấy cái băng dán. Tôi bị đứt tay.”
” À.” Tề Lãng nghe xong liền đứng dậy, đi tìm băng cá nhân cho Canne.
Tìm xong, cậu lại không hiểu tại sao ở dưới kia cũng có băng cá nhân mà phải khổ sở lên tận phòng cậu làm gì?
Canne cầm lấy băng cá nhân, mỉm cười nói cảm ơn.
Tề Lãng liếc mắt thấy tay anh chảy máu nhiều lắm, liền chủ động đi đến dán giúp. Khoảnh cách hai người có vẻ gần hơn nhiều.
Tề Lãng không để ý gì cả, còn Canne thì khác. Anh cứ lén nhìn cậu, sau đó đột nhiên áp môi mình hôn lên chóp mũi cậu.
Khi thấy Tề Lãng bị kinh ngạc mà không phản ứng, Canne lại thừa cơ hội hôn xuống môi và giữ nguyên đó thật lâu.
Một khoảng im lặng ùa đến.
Chẳng trách ông trời khéo đưa đẩy. Cửa phòng lại mở ra, mà người bước vào lại chẳng phải Tề Ôn hay Seb.
Tề Lãng bây giờ mới tách người lùi về sau. Canne cũng tỉnh lại, quay người nhìn.
Ánh mắt chạm nhau kịch liệt kích động.
Tề Lãng nhìn người nọ, gương mặt méo mó, ” Ba về rồi sao?”