Đọc truyện Hồ Vương Thanh Liên – Chương 68: Cuối cùng hi sinh
Kỳ thật biến cố này không phải là phát sinh nhất thời, mà do trong cơ thể Bảo Bảo không có nội đan.
Khi bọn họ bị vây khốn trong thiên la đến ngày thứ năm thì Bảo Bảo đã khó tiếp tục chống đỡ áp lực và thống khổ, nhìn thấy Như Mặc vẫn kiên
trì chống chọi, còn Ảnh Nhiên thì vẫn cố gắng cấp pháp lực để giúp Vân
Thư duy trì nguyên thần thì nàng cho dù nàng có thống khổ đến mấy cũng
không muốn làm cho bọn họ phải lo lắng thêm, cho nên vẫn cố gắng chống
đỡ.
Như Mặc cũng không phát hiện tình trạng của Bảo Bảo cho đến ngày thứ
sáu, thấy sắc mặt của nàng không tốt, hắn mới phát hiện có gì không ổn,
hỏi nàng thì Bảo Bảo lại nói nàng có Hỏa Hồ Thánh Châu cho nên kiên
quyết từ chối sự hỗ trợ của Như Mặc, từ đầu tới cuối vẫn giấu diếm
chuyện nàng đã đưa nội đan của mình cho Thanh Liên.
Cho nên chống đỡ thêm một ngày nữa thì tới giờ nàng đã không còn sức
để tiếp tục nữa, ngã nhào trên mặt đất, miệng phun đầy máu tươi làm cho
Như Mặc hoảng hốt.
” Bảo Bảo–”
” Tỷ tỷ! Ngươi làm sao vậy?”
Ảnh Nhiên lập tức tiến đến đỡ nàng, muốn độ pháp lực cho nàng nhưng
Bảo Bảo đã ngăn lại “ Ảnh Nhiên, đừng lãng phí sức lực trên người ta, ta sợ là không được nữa rồi, nhất định phải chiếu cố cho Vân Thư, Mặc Mặc ở bên ngoài vẫn đang đợi hắn”
Theo lời nàng nói, máu lại không ngừng chảy ra.
” Tỷ tỷ, ngươi đừng nói bừa, Hồ vương đại nhân cũng đang chờ ngươi ở
bên ngoài, hơn nữa còn có Xà quân đại nhân ở đây, ngươi nhất định không
sao, kiên trì lên, Xà quân đại nhân, mau cứu tỷ tỷ”. Ảnh Nhiên lấy tay
che miệng lại, ý đồ là ngăn cản máu trào ra nhưng chặn được miệng thì
lại không ngăn được mũi, máu lại từ nơi đó mà trào ra.
Như Mặc rốt cuộc cũng nhìn ra nguyên nhân là từ đâu “ Bảo Bảo, nội đan của ngươi đâu?”
“Đưa cho Thanh Liên làm tín vật đính ước”, Bảo Bảo kéo tay Ảnh Nhiên
xuống, nói một câu đơn giản này mà như tiêu hao hết sức lực của nàng,
thân thể trở nên mềm oặt.
” Hồ nháo! Nội đan cũng có thể lung tung tặng người sao? Ngươi không
muốn sống nữa, ngươi cho là ngươi có vài năm đạo hạnh thì dám làm chuyện nguy hiểm như vậy sao, cũng không chịu nói sớm cho ta biết ngươi không
còn nội đan trong cơ thể”
Như Mặc thật sự là vừa vội vừa giận, nhưng mà lúc này răn dạy nàng đã là vô dụng, ngoài miệng nghiêm khắc nhưng tay cũng không trì hoãn, lập
tức phân ra một nửa pháp lực mà độ cho Bảo Bảo, bảo trụ cho nguyên thần
của nàng không bị tiêu tan, nếu cứ tiếp tục đổ máu như thế thì không bao lâu nữa sẽ bị trở về nguyên hình, nguyên thần bị đánh tan, khi đó có
phá được thiên la thì cũng không thể xoay chuyển được thiên địa.
Bảo Bảo cùng Mặc Mặc từ khi được sinh ra đã là bảo bối quý nhất đối
với hắn và Bắc Dao Quang, chín hắn cũng chưa từng đánh mắng bọn họ, bây
giờ tận mắt chứng kiến nàng bị đe dọa sinh mạng, Như Mạc rồi bời, hận
không thể ôm Bảo Bảo vào lòng mà chiếu cố nàng, tình hình lúc này không
cho phép hắn làm vậy, ngay cả chạm một cái cũng không thể.
Pháp lực phân ra một nửa để giúp Bảo Bảo kéo dài tính mạng thì ngay
lập tức áp lực của thiên la cũng tăng lên, ào ạt kéo đến như thác lũ làm cho Ảnh Nhiên và Như Mặc nhịn không được mà la lên một tiếng.
” Phụ thân, ngươi đừng quản ta, đừng để cho ta làm liên lụy mọi
người, Mặc Mặc và mẫu thân vẫn đang chờ các ngươi bên ngoài, nội tạng
của ta đã vỡ tan, phụ thân có độ pháp lực cho ta thì bất quá cũng chỉ
kéo dài được chốc lát, ta không thể sống được, chi bằng dùng toàn lực để chống đỡ thiên la, có lẽ sẽ có người tới cứu các ngươi”
Bảo Bảo ruột gan đứt từng khúc nói, không chân chính đối mặt với cái
chết thì không thể biết được giờ phút trước khi chết là như thế nào,
nàng không cam lòng, không muốn từ bỏ nhưng không thể không chấp nhận,
nếu nàng đã không thể sống thì cũng hi vọng phụ thân và Mặc Mặc có thể
sống.
Thanh Liên, người duy nhất ta phải xin lỗi là ngươi, sau này trong
chốn hồng trần chỉ còn lại cô đột một mình ngươi, nếu biết có hôm nay,
lúc trước ta sẽ không đi trêu chọc ngươi, vĩnh viễn không hối hận vì đã
yêu ngươi nhưng lại hối hận vì làm cho ngươi rơi vào đau thương mãi mãi. Thanh Liên.
Trong lòng Bảo Bảo mãnh liệt tưởng niệm, mãnh liệt ai oán, mãnh liệt
yêu, trong lúc này nàng tưởng như đã ra khỏi thiên la mà ở trong vòng
tay của Thanh Liên, lúc này Thanh Liên cũng cảm thấy tim nhói đau như bị ai đâm, há miệng phun ra máu tươi “ Bảo Bảo”
” Chuyên tâm hấp thu pháp lực của ta để tu bổ nội tạng của ngươi đi,
đừng nhiều lời vô nghĩa nữa. Đừng quên, ngươi là nữ nhi của Như Mặc ta,
bên ngoài còn có người thân đang chờ đợi chúng ta đi ra ngoài, ai cùng
không muốn chúng ta từ bỏ, chúng ta càng phải kiên cường hơn”. Như Mặc
vừa nói vừa dốc toàn lực vận chuyển pháp lực vào cơ thể Bảo Bảo, khuôn
mặt đẹp như ngọc thể hiện ý chí kiên định, tuy rằng trán đổ mồ hôi nhưng vẫn không làm lung lay quyết tâm của hắn.
” Phụ thân, cầu ngài, nếu cứ tiếp tục như vậy thì người sẽ không thể
tiếp tục duy trì được nữa”. Bảo Bảo nước mắt lưng tròng, vừa không dám
lãng phí pháp lực của Như Mặc mà cố gắng hấp thu để tu bổ nội tạng của
mình vừa năn nỉ Như Mặc dừng tay, đây không phải là cứu nàng mà sẽ làm
mọi người cùng chết.
Như Mặc cũng không nhiều lời nữa, đôi mắt xanh biếc nhắm lại, sống
lưng lúc đầu còn thẳng tắp bây giờ đã chậm rãi còng lại, cuối cùng ngồi
xuống, mái tóc đen đã bắt đầu nhuốm bạc, đây chính là biểu hiện nội tu
bị tổn hao nặng nề, cho đến lúc mái tóc hoàn toàn bạc trắng thì cũng là
lúc Như Mặc công tẫn thần tán.
Bảo Bảo cùng Ảnh Nhiên nhìn mái tóc Như Mặc bắt đầu ngả bạc thì trong lòng vừa thống khổ lại vừa sợ hãi
” Phụ thân! Thu tay lại đi! Thiên la càng ngày ép xuống càng sát,
người không cảm nhận được sao? Vô dụng, người từ bỏ ta đi, bằng không
thì tất cả mọi người sẽ phải cùng nhau chết”. Bảo Bảo khóc thành tiếng,
thân thể của nàng thì nàng biết hơn ai hết, tâm cùng cả người đều làm
nàng đau đến mức chết lặng, hiện giờ hi vọng mọi người cùng sống với
nhau cũng là một hi vọng xa vời.
Vân Thư vốn luôn nhắm mắt lúc này cũng đã tỉnh lại, chậm rãi đứng lên rời khỏi nhuyễn tháp, tiêu sái đi đến bên cạnh bọn họ, trên mặt hiện
lên vẻ quyết tuyệt. Như Mặc tuy rằng đang nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận
được nhất cử nhất động của Vân Thư, vội mở to mắt nhìn Vân Thư lúc này
dường như đang ở trạng thái tốt nhất nhưng trong lòng hắn không chút vui mừng, ngược lại còn là lo lắng, bất an.
Vân Thư lúc này dường như đã trở lại là hắn của trước kia, khi chưa
bị mất pháp lực, nhưng chỉ Như Mặc mới nhìn ra sự trống rỗng trong mắt
hắn “Vân Thư, ngươi đứng lên làm gì? Còn ngại chưa đủ loạn sao? May về
chỗ nằm đi”
” Như Mặc, đã đến lúc, ta trốn tránh đã nhiều năm rồi, vẫn không chịu đối mặt chuyện này, mọi người đều đã quên nhưng chỉ có mình ta là vẫn
nhớ rất rõ, mỗi lần nhớ lại là một lần đau khổ, muốn mình phải quên đi
nhưng quá khứ vẫn còn đó, luôn nhắc nhở ta, bởi vì chuyện đó mà sinh
mệnh đối với ta hoàn toàn vô nghĩa, hiện tại mọi người đều buông tay,
người vốn yêu ta cũng đã quyết tâm đối xử tuyệt tình với ta, dây dưa
nhiều năm, gây ra nhiều nghiệp chướng giờ cũng là lúc nên xóa sạch mọi
thứ, chỉ có hủy diệt hoàn toàn thì mới chân chính tái sinh sạch sẽ. Như
Mặc, nói cho Mặc Mặc biết, trong lòng ta, trong tâm ta hoàn toàn không
có ai khác, ngoài trừ hắn”
” Chết tiệt, Vân Thư, ngươi muốn làm gì? Ngươi nhanh trở về cho ta”
Như Mặc kích động nhìn Vân Thư “ Ảnh Nhiên, chế trụ hắn, dìu hắn quay về nhuyễn tháp đi”
“Dạ” Ảnh Nhiên lập tức vươn tay bắt lấy Vân Thư nhưng ngoài ý muốn
lại là chụp hụt, Vân Thư lúc này lại lộ ra bộ dáng vân đạm phong thanh,
mỉm cười đến mê ly.
Thân hình thối lui ba bước, trong đôi mắt đen đột nhiên tỏa ra ánh
sáng vàng giống như thiên la, thậm chí độ nóng cũng giống nhau, có lẽ
còn cao hơn, làm cho người ta không dám nhìn gần, làm như chỉ cần liếc
mắt một cái là sẽ bị vầng sáng kia hòa tan.
Kim quang lưa chuyển trong chớp mắt, một quả cầu năng lượng thật lớn
bắt đầu tản ra quanh người Vân Thư, khi mới bắt đầu thì chỉ là một quả
cầu nhỏ có màu vàng trong suốt nhưng khi khuếch tán từ trong mắt Vân Thư ra thì không bao lâu đã bao bọc toàn thân hắn, màu sắc cũng dần dần đậm hơn, còn có ánh đỏ.
Mà Vân Thư ở trong quả cầu kia lại bắt đầu thả lỏng tứ chi, tựa hồ như quay trở lại bộ dáng tiều tụy trước kia.
Như Mặc không biết cái gì đã làm cho Vân Thư trong lúc này lại trở
nên mạnh mẽ như thế, quả cầu màu vàng này ẩn chứa nguồn pháp lực hơn năm ngàn năm, nhưng vẫn không ngừng tăng tiến thêm, tựa hồ như còn chưa tới lúc đỉnh điểm, Như Mặc không có chút vui vẻ gì nếu phá được thiên la mà ra ngoài, bởi bì trực giác cho hắn biết đây không phải là kết quả tốt
đẹp gì, những lời nói lúc trước của Vân Thư giống như là lời trăn trối
của hắn vậy.
” Vân Thư, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Mau dừng tay, giỡn đủ rồi,
ngươi nếu cứ tiếp tục như vậy thì tất cả chúng ta sẽ cùng chết, lực
lượng này rất mạnh, có thể hủy diệt cả thiên địa”
Như Mặc không thể không tiếp tục chống chọi lại áp lực ngày càng gia
tăng của thiên la, vừa dùng pháp lực để duy trì cho Bảo Bảo lúc này đã
lâm vào hôn mê, Ảnh Nhiên thì bị quả cầu vàng kia làm cho ảnh hưởng, có
chút choáng váng.
Trực giác cho nàng biết Vân Thư làm vậy là rất nguy hiểm nhưng nàng không có cách nào tới gần hắn được.
Mấy người ở bên ngoài đang nhìn chăm chú vào thiên la, trong lòng
càng lo lắng, bồn chồn hơn, Chu Tước Thần Quân vừa đưa pháp lực vào cơ
thể Thanh Liên đã kinh ngạc hỏi “ tiểu xà nữ kia đã đưa nội đan cho
ngươi?”
Thanh Liên tái nhợt nghiêm mặt gật gật đầu, hắn lúc này suy yếu đến
mức nói chuyện cũng khó khăn, ba ngày qua hắn dồn hết tâm sức để phá rối thiên đình, mong tìm ra cơ hội để cứu Bảo Bảo và mọi người, khi quần
thảo cùng Ngọc Đế và chúng thần tiên suốt hai ngày đã làm tiêu hao hết
sức lực của hắn, toàn bộ thể xác và tinh thần hắn đều dựa vào hi vọng mà chống đỡ, cuối cùng cũng chờ được đến lúc Thanh Long Thần Quân đến cứu viện
Nhưng ngay cả Tứ Phương Thần cũng không thể làm gì, làm cho Thanh
Liên tràn đầy tuyệt vọng, khi cảm nhận được Bảo Bảo đang gọi hắn thì hắn đã không nhịn được mà phun ra máu, tuy bây giờ được Chu Tước Thần Quân
độ pháp lực nhưng nguyên khí của Thanh Liên đã tiêu hao quá nhiều, nhất
thời khó có thể tốt ngay được.
“Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì? Không có nội đan, yêu tinh
dù đạo hạnh và pháp lực cao cỡ nào cũng không thể chịu nổi áp lực của
thiên la. Xà nữ kia e là không ổn, Như Mặc phân tán đạo hạnh thì chắc là muốn giúp nàng bảo trụ tính mạng”
Chu Tước Thần Quân nói không sai, nhưng dù có đoán đúng mà không thể hổ trợ thì cũng như không.
Thanh Liên tuy rằng không có khí lực nhưng nghe thấy Bảo Bảo bị đe
dọa tính mạng, lại biết nguyên nhân là vì nàng không có nội đan thì lại
phun máu lần nữa.
Chu Tước Thần Quân lại độ pháp lực cho hắn lần nữa, thở dài nói “
nhân sinh từ xưa hữu tình, không ngờ yêu tinh mấy ngàn năm cũng chấp mê
bất ngộ như vậy, Thanh Long, nên làm gì bây giờ? Nhiều vạn năm qua, đây
cũng là lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực”
Thanh Long Thần Quân cũng lên tiếng “ phàm nhân vẫn hay nói: làm việc hết mình, nghe theo thiên mệnh, mà chúng ta hiện giờ thiên mệnh không
theo cũng không thể làm được gì, chết tiệt, chỉ hi vọng Bạch Hổ quậy cho thiên đình tan nát, ta muốn Ngọc Đế nếm chút đau khổ, còn bên phía
Huyền Vũ sao không có động tĩnh gì? Hắn rốt cuộc có tìm được mấy lão đã
luyện ra thiên la hay không?”
” Thanh Long, ngươi mà cũng chửi thề a, mấy vạn năm qua chưa từng
nghe ngươi nói như vậy, thất là không thể thoát được kiếp số sao?” Chu
Tước Thần Quân nói nghe thật thoải mái nhưng ý lại tràn đầy sự bấc đắc
dĩ.
Mặc Mặc đầm đìa nước mắt, còn Bắc Dao Quang thì thẫn thờ ngồi bệt
xuống, khuôn mặt tái nhợt lại hiện lên nét tươi cười, nàng không bi
thương, không nóng vội cũng không sợ hãi nữa, nàng đang chờ đợi đến thời khắc cuối cùng, chờ khi Như Mặc ra đi thìn nàng cũng sẽ theo hắn, không cho hắn cơ hội bỏ rơi nàng. Chết có gì đáng sợ, rất nhiều năm trước
nàng cũng đã từng trải qua, nhưng mất đi Như Mặc thì cái gì cũng không
còn ý nghĩa nữa.
” Mẫu thân!” Mặc Mặc kêu nàng một tiếng, trên mặt là kinh tâm động
phách sợ hãi, biểu tình của Bắc Dao Quang làm cho hắn sợ hãi. Mẫu thân
thế nhưng còn cười được, mà lại cười rất thong dong, bình thản, cho dù
là kẻ ngốc nhất cũng biết là không bình thường chứ đường nói là Mặc Mặc
một trăm năm qua luôn nhìn thấy mẫu thân và phụ thân ân ái thế nào. Mẫu
thân nàng cũng không còn cần hắn nữa rồi.
Vân Thư, ngươi nên, ngươi nên để ta cùng rời đi. Ngươi đi rồi, phụ
thân, tỷ tỷ cũng đi rồi, hiện tại mẫu thân cũng muốn rời đi thì để lại
một mình ta ở lại thế gian này để làm gì?
Tuyết Ưng vương tuy đang ngồi xếp bằng trên đám mấy để trị thương
nhưng vẻ mắt cứng ngắc và tuyệt vọng cho thấy hắn không quan tâm gì tới
thân thể của mình.
Hắn không biết đây là vì cái gì? Vì cái gì thiên đình lại đối phó với người tốt như Vân Thư và Như Mặc, bọn họ chưa từng làm qua chuyện ác
gì, cũng chưa từng giết ai, bọn họ chẳng qua chỉ yêu thương một người,
muốn có một cuộc sống như người bình thường thôi, có gì sai chứ? Vì sao
phải chịu nhiều đau khổ như vậy, đến cuối cùng còn tạo ra một kết cục
đau thương như thế. Yêu một người thì có gì sai?
Phật gia luôn nói cái gì‘ tâm dung vạn vật, phổ độ chúng sinh’ linh
tinh, sao lại không chấp nhận chuyện hai người yêu nhau muốn được ở bên
nhau?
Vì cái gì?
Nếu có một ngày, hắn cũng yêu thương một người, có phải chuyện hôm nay sẽ lần nữa phát sinh trên người hắn hay không?
Thì ra tình yêu cũng không phải là chuyện dễ dàng theo đuổi.
Quả cầu màu vàng ngày càng lớn, cũng dần dần đổi sang màu hồng, sau
đó thì thành đỏ, giống như lửa, bắt đấu xuyên qua thiên la, bao phủ toàn bộ Tước Hoàng sơn.
Mặt đất chỗ thần điện cũng bắt đầu lung lay, ma kính hồng ngọc không
chịu nổi sức nóng mà bung vỡ, Như Mặc và Ảnh Nhiên phải dùng hết khả
năng mới không để những mảnh gương vỡ kia gây thương tích.
” Ảnh Nhiên, ôm lấy Bảo Bảo, mau tới bên cạnh ta” Như Mặc lớn tiếng,
mất đi sự bảo vệ của ma kính, Ảnh Nhiên và Bảo Bảo càng nguy hiểm hơn.
Ảnh Nhiên lập tức dùng hết toàn lực ôm lấy Bảo Bảo đi đến bên cạnh
Như Mặc, Như Mặc gắt gao cầm lấy một tay của Bảo Bảo, không ngừng truyền pháp lực cho nàng cũng chuyền luôn cho Ảnh Nhiên đang ôm lấy Bảo Bảo.
Mái tóc của Như Mặc đã bạc hơn phân nửa, Ảnh Nhiên nhìn mà nước mắt như mưa.
” Đừng khóc! Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này, sắp nổ rồi, nơi
đây không còn an toàn, Ảnh Nhiên, ta độ pháp lực cho ngươi, ngươi lập
tức biến thân bằng tốc độ nhanh nhất, chúng ta phải rời đi, ta không thể chống lại áp lực của thiên la nữa rồi.”
” Xà quân đại nhân yên tâm, Ảnh Nhiên hiểu được!” Ảnh nhiên lập tức
gật đầu, biết giờ phút này không phải là thời điểm cậy mạnh, bảy ngày
qua vừa chống đỡ thiên la vừa độ pháp lực cho Vân Thư, nàng đã không còn khả năng tự biến thân nữa.
” Chuẩn bị! Bắt đầu–” Như Mặc dứt lời, một cỗ thật lớn linh lực nháy
mắt dũng mãnh tiến vào cơ thể Ảnh Nhiên, đôi cánh ưng thật lớn cũng xuất hiện, hai móng vuốt mạnh mẽ quắp lấy Như Mặc và Bảo Bảo rồi phá vỡ nóc
thần điện mà bay ra, pháp lực của Như Mặc vẫn thông qua móng vuốt mà
truyền cho nàng.
” Tước vương đại nhân nên làm cái gì bây giờ?”
Dù Như Mặc đã dốc toàn lực, thiên la vẫn không trì hoãn tốc độ áp sát xuống, mặt đất đã nổi khe nứt khắp nơi, tin tưởng sẽ không bao lâu nữa
nơi này sẽ trở nên khô cằn, không còn cây cỏ nào sống sót, cung điện
cũng đã xiêu vẹo, không còn hình dạng hoa lệ như ban đầu, từ trong khe
nứt nhiệt khí có thể làm tổn hại sinh linh không ngừng lan tràn.
Tước Hoàng sơn lúc này đã trở thành một địa ngục biển lửa, nhiệt độ đã đến mức không thể tưởng tượng và chịu đựng.
Ảnh Nhiên rất muốn quay lại mang Vân Thư rời đi nhưng lúc này nàng
không dám chắc mình có thể bay trở lại thần điện hay không, chứ đừng nói là mang Vân Thư rời đi.
” Sợ là không còn kịp rồi!” Như Mặc bình tĩnh nhìn quầng màu đỏ không ngừng lan tràn và bao trùm, bản thân hắn dùng hết khả năng để chống đỡ
thiên la không lúc nào ngơi nghỉ cũng không áp chế được nó.
Vừa dứt lời, thần điện rốt cuộc không chịu nổi sự rung chuyển kịch
liệt mà sụp đổ, rơi xuống vực sâu không đáy kia, thật lâu cũng không
nghe tiếng vọng lại.
Lúc này, ở giữa quầng sáng màu đỏ kia là một con chim to lớn, xinh
đẹp, đôi cánh hoa lệ, màu sắc sặc sỡ, nó dang rộng đôi cánh xòe cái đuôi dài với bảy màu, đôi mắt quen thuộc ánh lên sự mong chờ được giải thoát làm cho Như Mặc hiểu được mục đích cuối cùng của hắn.
” Không, Vân Thư! Dừng lại! Vân Thư–, ta sẽ không tha thứ ngươi làm
như vậy! Vân Thư–, chết tiệt ngươi! Ngươi lập tức biến trở về cho ta”
Như Mặc hoảng sợ nhìn Vân Thư, thì ra bộ dáng chân chính của hắn xinh đẹp như vậy, cao quý đến vậy, đây là lần đầu tiên cũng lần cuối cùng
Như Mặc nhìn thấy chân thân của Vân Thư.