Hồ Vương Thanh Liên

Chương 62


Đọc truyện Hồ Vương Thanh Liên – Chương 62

Sửa sang lại vạt áo đã bị Như Mặc làm nhăn, Thanh Liên cố gắng bình
ổn cảm xúc, sau khi cảm thấy không có sơ hở mới chậm rãi đi vào trong.

Đi vào tẩm cung của Vân Thư thì thấy chỉ có một mình hắn, không thấy
Mặc Mặc đâu, ngạc nhiên hỏi “ Mặc Mặc đâu, sao chỉ có một mình ngươi ở
đây?”

“Ta nói hắn đi làm tuyết lộ canh” Vân Thư mỉm cười, chỉ vào chiếc ghế cách đó không xa “ Thanh Liên ngồi đi, Như Mặc và Bắc Dao phu nhân đã
đi rồi?”

Thanh Liên gật gật đầu,” Đúng vậy! Như Mặc dặn dò ta phải chiếu cố tốt cho ngươi?”

“Còn bao nhiêu thời gian nữa?” Vân Thư không để ý sự trả lời qua loa của Thanh Liên, tiếp tục truy vấn.

Thanh Liên ngẩn người, có chút mơ hồ,” Cái gì còn có bao lâu thời gian?”

” Thanh Liên, ngươi đừng giả bộ hồ đồ với ta, tuy rằng pháp lực của
ta đã hoàn toàn biến mất nhưng ngươi đừng quên nơi này dù sao cũng là
Tước Hoàng sơn, ngươi nghĩa có chuyện gì có thể qua mắt được ta sao?
Thiên đình sẽ áp dụng thủ đoạn gì để đối phó với ta, trong lòng ta ít
nhiều gì cũng đoán được, ngươi nói đi, chúng ta còn bao nhiêu thời gian
nữa?”

Vân Thư vẻ mặt nghiêm túc nhưng không có sự sợ hãi hay kích động, chỉ đơn thuần là nói chuyện.

“Ngươi biết khi nào?”

Thanh Liên nhìn bộ dạng đó của hắn, biết sự tình đã không thể giấu
được nữa, hắn và Như Mặc một lòng che giấu Vân Thư không ngờ hắn là một
người thông minh, đã sớm biết tất cả cho nên lúc trước mới hỗ trợ hắn ép Như Mặc và Bắc Dao Quang rời đi, như vậy tiếp theo hắn sẽ dùng biện
pháp gì với mình đây?

“Ngay từ khi ngươi tới đây lần đầu tiên” Vân Thư lại hỏi tiếp “ chúng ta còn bao nhiêu thời gian?”

” Không đến một ngày!”

Thanh Liên cứng ngắc hồi đáp, nếu hắn đã biết thì cũng không cần phải giấu nữa, nhưng nếu Vân Thư muốn hắn đi thì tuyệt đối không có khả
năng.

” Phải không?”Vân Thư chậm rãi lên tiến, tựa như không phải hỏi Thanh Liên cũng không phải nói với chính mình, mà giống như một câu trần
thuật.

” Vân Thư, mặc kệ ngươi có ý định gì, nếu ta đã thay Như Mặc ở lại
thì ta sẽ không rời đi, cho nên nếu ngươi có tính toán gì thì không cần
lãng phí tinh lực, hãy ngủ một giấc thật ngon còn tốt hơn”

Thanh Liên mặc kệ hắn trong đầu tính thế nào, tóm lại đừng nghĩ muốn đuổi ta đi”

“Ta còn có thể tính toán được gì? Hiện giờ dù ta có muốn ngươi đi,
ngươi cũng không thể đi được, thiên la chắc chỉ khoảng nửa ngày nữa là
sẽ bao trùm toàn bộ Tước Hoàng sơn, chúng ta căn bản không còn thời
gian, bọn họ đã quyết ý muốn ta chết, cho nên trừ bỏ chết thì không còn
cách nào khác. Nhưng mà Thanh Liên, ngươi một mình cô độc lại bị liên
lụy vào chuyện này, ngươi cam lòng sao?”


Vân Thư lại mỉm cười nhìn Thanh Liên, vẻ mặt mang theo mấy phần tàn
nhẫn mà Thanh Liên không nghĩ sẽ nhìn thấy ở Vân Thư cao quý, không biết sự tàn nhẫn kia là dành cho thiên đình hay đối với hắn. Tóm lại vẻ mặt
đó làm cho Thanh Liên cảm thấy bất an, tựa hồ như Vân Thư có tính toán
kinh thiên động địa gì đó mà không cho hắn biết.

” Không có, ta không có một chút không cam lòng! Đây là ta chính mình lựa chọn, ta chưa bao giờ hối hận vì chọn lựa của mình” Thanh Liên chỉ
biết kiên định ý chí để đáp lại Vân Thư

“Tốt lắm, vậy chúng ta cùng nhau chết chung đi”. Vân Thư vừa nói, vừa đứng dậy, Thanh Liên vội vàng tiến lên dìu hắn, vừa mới đụng phải Vân
Thư thì cảm giác toàn thân tê dại, chưa kịp kháng cự thì đã ngã xuống
đất, trong lúc đó Thanh Liên thấy ở phía dưới nhuyễn tháp của Vân Thư là đôi mắt đầy lo lắng của Mặc Mặc.

Thanh Liên lúc này mới ý thức được cảm giác bất an là từ đâu mà đến,
Mặc Mặc quan tâm thân thể Vân Thư vô cùng, ngay khi hắn và Như Mặc, Bắc
Dao Quang cùng có mặt ở đây, muốn hắn đi làm một bát tuyết lộ canh cũng
phải mất một phen thuyết phục thì làm sao lúc này hắn có thể để Vân Thư ở một mình mà bỏ đi làm tuyết lộ canh chứ.

Đều do hắn bất cẩn, không suy nghĩ sâu xa, không cần nghĩ cũng biết
Vân Thư không muốn hắn và Mặc Mặc bị tổn thương nên tính toán để tiễn
bước hắn và Mặc Mặc, còn lại một mình Vân Thư ở lại chờ chết.

Trong lòng lo lắng như lửa đốt, nhưng lại không thể nói được chỉ có
thể dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Thư, làm cho hắn suy nghĩ lại, không nên làm thế nhưng Vân Thư không để ý, chậm rãi ngồi xuống, kéo Mặc Mặc
từ dưới nhuyễn tháp ra, chỉ một động tác như vậy cũng muốn tiêu hao hết
khí lực của hắn.

Đặt hai người bọn họ nằm song song nhau, trong mắt của Vân Thư thanh
nhã, quý phái tràn ngập sự quyết tuyệt “ đây là phân thân thuật bí mật
của bộ tộc Khổng Tước ta, chỉ khi chúng ta đã mất toàn bộ pháp lực thì
mới có thể sử dụng, ta không nắm chắc có thể đối phó được với Như Mặc và Bắc Dao phu nhân hay không, cũng may Thanh Liên ngươi đã thuận lợi ép
bọn họ rời đi, ta trước là lừa Mặc Mặc, sau tới phiên ngươi, ta biết các ngươi quan tâm ta, không phục, muốn nói chuyện có phải không? nhưng đây là chuyện của ta và thiên đình, ân oán với người nọ, không thể để người vô tội như các ngươi liên lụy. Cho nên hãy đi thôi, nơi này để một mình ta ở lại là được”

Thanh Liên cùng Mặc Mặc dùng hết khí lực cũng không thể mở miệng, chứ đừng nói là ngăn cản Vân Thư, chỉ có thể dùng mắt nhìn hắn.

Vân Thư đưa tay vuốt ve gương mặt của Mặc Mặc” vật nhỏ, ta biết ngươi một lòng yêu ta, cũng biết ngươi muốn cùng ta chết chứ không muốn sống
một mình nhưng quá khứ của ta rất nặng nề, ta không muốn ngươi phải
gánh chịu cùng ta, ngươi còn trẻ, sẽ có một ngày quên hết mọi thứ, tha
thứ ta đến phút cuối vẫn không suy nghĩ cho ngươi, ngươi nhất định phải
sống thật tốt, đừng làm cho Như Mặc và Bắc Dao lo lắng, ngươi vĩnh viễn ở trong lòng ta, cho tới giờ ta chưa từng nói với ngươi ba từ kia, hôm
nay ta sẽ nói cho ngươi nghe”

Nhẹ nhành cúi xuống, vừa hôn lên tai hắn vừa nói ra ba từ mà những
người yêu nhau từ xưa tới nay đều muốn nói ra, đều muốn được nghe. Nếu
là trước kia thì Mặc Mặc sẽ vui sướng đến phát điên nhưng lúc này lại là hai hàng nước mắt tuôn trào.

Thanh Liên ánh mắt cũng chất chứa tâm sự, chết tiệt, là do hắn sơ
suất, trong lòng âm thầm nói “ Vân Thư, không cần như vậy”.Đáng tiếc hắn không nghe, mà cho dù có nghe hắn cũng sẽ không thay đổi ý định.

” Thanh Liên, ta đem bảo bối cả đời ta giao cho ngươi, Thiên Hạ túy
này chỉ có tác dụng khoảng nửa ngày, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ cho ta
đem các ngươi đưa đến nơi an toàn, không cần quay lại đây, ta muốn các
ngươi nhớ kỹ Tước Hoàng sơn vĩnh viễn xinh đẹp chứ không phải là cảnh
tan hoang.”

Vân Thư nói xong, tập trung khí lực hướng lên không trung vỗ nhẹ tay

một cái, nháy mắt đã thấy một khổng tước toàn thân màu hông bay vào, tao nhã hạ xuốn trước mặt Vân Thư.

“Đưa bọn họ đến Xà tộc, dọc đường không được dừng lại, bảo hộ bọn họ an toàn” Vân Thư ngắn gọn ra lệnh

Khổng tước xinh đẹp không trả lời, chỉ tao nhã nhấc đôi cánh lên xem như là đáp lễ.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Thanh Liên nhìn thấy chân thân của
bộ tộc Khổng Tước, hình thể tuy không lớn bằng đế vương chốn không trung là Tuyết Ưng tộc nhưng căn bản cũng không nhỏ, cũng đừng xem thường bộ
móng vuốt nhỏ và đôi cánh nhìn hoa lệ kia, nên biết cắp móng vuốt đó khi quắp đồ vật nào rồi thì trừ khi nó chủ động buông ra, nếu không, cho dù nó chết cũng đừng mong gỡ được cặp móng vuốt đó.

Đôi cánh hoa lệ cũng có thể chở được sức nặng ngàn cân, cho nên nói
cách khác, khổng tước này đủ khả năng chở hắn và Mặc Mặc, đưa đến nơi
bọn họ muốn tới.

Thanh Liên không thể ngờ Vân Thư lại làm vậy, Như Mặc nói toàn bộ
người ở Tước Hoàng sơn đã được sơ tán, hắn lại quên nếu không được Tước
vương ngầm đồng ý thì những người kia sao có thể nghe lời hắn chứ.

Càng sai hơn là, thân là Tước vương, Vân Thư đương nhiên sẽ có một
thuộc hạ trung thành bên cạnh, cho nên trong tình huống như hiện nay,
Thanh Liên và Mặc Mặc không thể làm gì hơn mà chỉ có thể tùy cho Vân Thư an bài.

Đôi móng vuốt cứng rắn mà lạnh như băng đâm vào đầu vai Thanh Liên và Mặc Mặc, khóa lại xương bả vai của bọn họ, bởi vì Vân Thư đạ hạ Thiên
Hạ túy cho nên bọn họ không có cảm giác đau đớn hay bị đổ máu nhưng vẫn
cảm giác được có một lực lượng mạnh mẽ xuyên qua, đây chính là Khóa Tiên trảo của tộc Khổng Tước, cho dù thần tiên bị bắt trúng thì cũng không
thể phá giải.

Thân hình đã lơ lưng trên không, trơ mắt nhìn thân ảnh tuyết trắng
của Vân Thư, ngay sau đó thì đã bị đưa ra khỏi tẩm cung của Vân Thư, hồi lâu đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa. Thanh Liên biết Mặc
Mặc đang đau đến tâm tê phế liệt, loại cảm giác này hắn đã trải qua thì
sao không hiểu được.

Nhưng hắn không làm được gì, cái gì cũng không giúp được, vận dụng
pháp lực thế nào cũng không có tác dụng, thậm chí ngay cả nói chuyện
cũng không được, chưa có lúc nào Thanh Liên thấy mình thất bại như bây
giờ.

Khi sắp bay ra khỏi Tước Hoàng sơn, Khổng Tước đột nhiên dừng lại làm cho Thanh Liên và Mặc Mặc mừng thầm, nghĩ là nó luyến tiếc chủ nhân, sẽ quay trở lại.

Không ngờ nó chỉ quay đầu nhìn Tước Hoàng sơn lần cuối, sau đó tiếp tục bay thẳng về phía trước.

Một cái quay đầu nhìn lại kia cũng đủ cho Thanh Liên nhìn thấy thiên
la đang lan tràn rất nhanh, căn cứ tốc độ này thì không tới nửa ngày sẽ
bao trùm toàn bộ Tước Hoàng sơn, Vân Thư hắn sẽ…

Thanh Liên yên lặng nhắm mắt lại, chỉ có làm như thế mới làm cho hắn cảm thấy bớt lo lắng và khó chịu.

****************************************************************

” Ngươi lặp lại lần nữa, Thanh Liên không có trở về?” Bảo Bảo nheo mắt, hơi thở tràn đầy nguy hiểm.

Đáng thương cho vị phụ cùng bị nàng nắm cổ áo, vì không thở được mà

mặt mày đỏ bừng, chỉ có thể gật đầu “ Hồ vương đại nhân thực sự không có về đây”

” Không có khả năng, ta rõ ràng tự mình tiễn hắn ra khỏi Xà sơn, hắn
đi trước ta một ngày, không có khả năng đến giờ còn chưa về, ngươi nói,
có phải các trưởng lão lại buộc hắn đi tu luyện không? nếu không nói, ta liền lột da hồ ly của ngươi ra làm giày”

Bảo Bảo vừa tức lại vừa giận, Thanh Liên đi được một ngày thì nàng
tâm thần bất an, rốt cuộc quyết định lấy cớ là đến nhổ trộm Vân Liên hoa để đến Hỏa Hồ tộc nhìn trộm Thanh Liên một cái, ai ngờ tìm khắp nơi
cũng không thấy bóng dáng hắn, cho nên nhịn không được mà bắt một phụ
cùng để tra hỏi.

Không ngờ lại nhận được đáp án ngoài mong đợi, Thanh Liên căn bản không về đây, như vậy hắn đi đâu?

Chẳng lẽ lại đến Tước Hoàng sơn để cầu phụ thân và mẫu thân?

Quả nhiên là phụ thân và mẫu thân không có đáp ứng lời cầu hôn của hắn, hắn sợ nàng thương tâm nên mới giấu nàng sao?

Suy nghĩ lung tung, Bảo Bảo không tự chủ mà gia tăng lực trên tay,
nhìn thấy vị phụ cùng kia sắp bị bóp chết những người bênh cạnh rốt cuộc nhịn không được nữa mà lên tiếng cầu tình “ nữ vương bệ hạ, người đừng
nóng vội, chúng ta thực sự không nhìn thấy Hồ vương đại nhân trở về, hội trưởng lão đã sớm bị giải tán, các trưởng lão đã từ chức, nếu người
không buông hắn ra thì hắn thực sự sẽ vì hít thở không thông mà chết”

Nghe vậy, Bảo Bảo lập tức buông tay “ nếu để ta biết các ngươi dám lừa gạt ta, ta nhất định sẽ lột da các ngươi. Hừ”

Bảo Bảo vội xông cửa chạy ra ngoài, đi tới những nơi Thanh Liên có
thể sẽ đi qua, tìm kiếm một lần nữa, ngay cả địa cung, nơi nàng lần đầu
gặp hắn cũng không tìm được, lúc này nàng mới tin Thanh Liên không có ở
trong Hỏa Hồ tộc, như vậy rất có khả năng hắn đến Tước Hoàng sơn tìm phụ thân và mẫu thân.

Lúc trước nàng không dám đi theo vì nghĩ Thanh Liên đi cầu thân, nếu
nàng cũng đi cùng thì không hay lắm, bây giờ Thanh Liên bị từ chối, phụ
thân và mẫu thân không đồng ý thì chắc trong lòng Thanh Liên rất khó
chịu, nàng là nhân vật chính, sao có thể để một mình hắn chiến đấu được.

Rụt rè, xấu hổ gì đó đều quên hết đi, nàng quyết định sẽ đến Tước
Hoàng sơn, nàng muốn cho phụ thân và mẫu thân biết cuộc đời này nàng chỉ muốn một người duy nhất là Thanh Liên.

Quyết ý, Bảo Bảo lập tức đến một nơi vắng vẻ, triệu hồi Ảnh Nhiên.

Rất nhanh, Ảnh Nhiên đã xuất hiện.

Vừa thấy vẻ mặt lo lắng của Bảo Bảo liền lên tiếng hỏi “ chủ nhân sao lại sốt ruột như vậy, đã xảy ra chuyện lớn gì sao?”

” Ảnh Nhiên, mau đưa ta đến Tước Hoàng sơn, Thanh Liên hướng phụ thân ta cầu thân nhưng phụ thân ta không đồng ý, ta phải đến đó”, Bảo Bảo
nôn nóng nói, nàng không muốn chậm trễ hơn nữa.

“Dạ” đôi cánh đen to lớn lập tức vươn ra, Bảo Bảo liền nhấc thân mình rơi xuống trên lưng nàng, giây tiếp theo đã thấy một thân ưng thật lớn
bay lên trời, nhanh chóng lẫn trong tầng mây, hướng về Tước Hoàng sơn
thẳng tiến.

Ngay lúc đó, Khổng Tước mang theo Thanh Liên và Mặc Mặc cũng từ trong tầng mây mà bay ra, thẳng về phía Xà tộc, hai bên chỉ vì sai lệch một
chút mà bỏ lỡ nhau.

Cũng vì vậy khi Bắc Dao Quang và Như Mặc trở lại Xà tộc không nhìn
thấy Bảo Bảo, Thanh nhi và Tóc Đen thì vui mừng vì mấy chục năm rồi mới
gặp lại chủ nhân, đồng thanh trả lời chuyện của Bảo Bảo “ tiểu chủ đến
Hỏa Hồ tộc”

” Cái gì, đi Hỏa Hồ tộc?” Bắc Dao Quang la lên thất thanh.

” Đúng vậy, Hồ vương đại nhân vừa đi được một ngày thì tiểu chủ không đợi được nữa, vì nhung nhớ và cũng vì chuẩn bị sắp xếp chỗ ở cho hắn mà đến Hỏa Hồ tộc hái trộm Vân Liên hoa, chúng ta cũng biết đó chỉ là cái
cớ mà chủ yếu là tiểu chủ muốn gặp Thanh Liên vương, toàn tộc bây giờ
đều biết tiểu chủ thích Thanh Liên vương, cho nên chúng ta cũng không

ngăn cản hắn, phu nhân, có chuyện gì sao?”

Thanh nhi thấy sắc mặt của Bắc Dao Quang và Như Mặc thì vội lo lắng hỏi.

” Đáng chết!” Như Mặc luôn luôn nho nhã lần này cũng phải buộc miệng
chửi thề, liếc mắt nhìn Bắc Dao Quang và Tuyết Ưng vương “ Tuyết Ưng,
ngươi cũng nghe rồi đó, Bảo nha đầu đến Hỏa Hồ tộc mà Thanh Liên hiện
đang ở Tước Hoàng sơn, Bảo Bảo không tìm thấy người chắc chắn sẽ đến
Tước Hoàng sơn tìm hắn, lúc này nàng đến đó thì không cần ta nói ra các
ngươi cũng biết tình huống nguy hiểm thế nào, chưa nói tới sinh tử của
Mặc Mặc, nếu Bảo Bảo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau này ngươi…”

Trên mặt Tuyết Ưng vương cũng hiện sự lo lắng “ Như Mặc, ngươi đừng
vội, bình tĩnh một chút, Bảo Bảo pháp lực thấp, đạo hạnh cũng mỏng, cho
dù dốc toàn lực thì muốn đến Tước Hoàng sơn cũng phải mất một ngày,
Thanh nhi, Bảo Bảo đi Hỏa Hồ tộc bao lâu rồi?”

” Ưng Vương đại nhân, đi mới một ngày, tính thời gian thì lúc này đến Hỏa Hồ tộc chỉ mới được nửa ngày”

“Ta đi ngăn cản nàng chắc vẫn kịp “ Tuyết Ưng vương quyết định thật nhanh.

“Chúng ta đi với ngươi”

Bắc Dao Quang thân là mẹ, nàng làm sao có thể yên tâm ở nơi này chờ
tin tức, trên đường trở về, vì chuyện của Thanh Liên, Mặc Mặc và Vân Thư mà nàng đã khóc từ Tước Hoàng sơn cho tới đây, vất vả lắm mới về tới
nhà thì lại nghe tin Bảo Bảo có thể sẽ đi Tước Hoàng sơn, nàng làm sao
có thể bình tĩnh được nữa. Nếu cả hai đứa con đều gặp chuyện không may
thì nàng cũng không thể nào sống nổi.

Tuyết ưng vương có chút chần chờ nhìn nàng, Như Mặc quả quyết nói “
Tuyết Ưng, đừng chần chờ, ngươi để chúng ta ở lại, chúng ta cũng không
yên lòng, chi bằng cùng đi đi. Thanh nhi, ngươi lập tức đến Hỏa Hồ tộc
nhìn xem Bảo Bảo còn ở đó không, nếu có thì thật tốt, lập tức mang nàng
trở về, còn chúng ta sẽ đuổi theo nàng”

” Được rồi, hiện giờ cũng chỉ có thể làm như thế” thực sự không còn cách nào khác, Tuyết Ưng vương cũng đồng ý.

Kết quả hai người Như Mặc và Bắc Dao Quang vừa quay về nhà chưa được bao lâu đã phải rời đi.

Bọn họ làm sao dự đoán được Bảo Bảo hiện giờ cũng không phải dựa vào
pháp lự của mình để bay mà nhờ vào Ảnh Nhiên có tốc độ cũng không chậm
hơn Tuyết Ưng vương bao nhiêu, cho nên bọn họ dù dùng hết toàn lực cũng
không đuổi kịp.

Mà bọn họ cũng không gặp được Khổng Tước mang theo Thanh Liên và Mặc Mặc đến Xà tộc, cho nên lại bỏ lỡ lẫn nhau.

Đưa Thanh Liên và Mặc Mặc an toàn đến Xà tộc xong, Khổng Tước đã hoàn thành nhiệm vụ liền bay đi.

Mà Thanh Liên và Mặc Mặc vừa bị ném xuống thì nghe tiếng kinh hô của Thanh Nhi và Tóc Đen.

” Mặc Mặc tiểu chủ, Hồ vương đại nhân các ngươi sao lại ở cùng một
chỗ, có gặp Bảo Bải tiểu chủ hay không? nàng đến Tước Hoàng sơn tìm Hồ
vương đại nhân, một khắc trước chủ nhân và phu nhân cũng cùng Tuyết Ưng
vương đại nhân đuổi theo nàng”. Thanh Nhi nói môt hơi rồi mới phát hiện
sự tình có điều không đúng, bởi vì Mặc Mặc tiểu chủ và Hồ vương đại nhân không có nhúc nhích, cũng không lên tiếng, càng làm cho hắn sốt ruột
hơn, không biết ai ám toán bọn họ, không biết nên làm cách nào để giải
cứu. Chủ nhân cùng phu nhân vừa mới rời đi, bản thân hắn pháp lực lại
kém, có muốn đuổi theo cũng không kịp

Thanh Nhi nói xong làm cho Mặc Mặc và Thanh Liên lo lắng, hoảng hốt,
nhất là Thanh Liên, cảm giác như đất trời quay cuồng, vũ trụ sụp đổ.

Bảo Bảo lại đi Tước Hoàng sơn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.