Hồ Vương Thanh Liên

Chương 30: Kỵ mã phong ba


Đọc truyện Hồ Vương Thanh Liên – Chương 30: Kỵ mã phong ba

Vì nhận định như thế nên Bảo Bảo đương nhiên là không chịu ngồi trong xe ngựa chờ chết, nhìn hình ản hai người kia cỡi ngựa mà mắt, nàng
quyết định mình cũng phải ra ngoài cỡi ngựa như bọn họ hoặc là Thanh
Liên phải ngồi xe ngựa với nàng.

Liễu Vô Song nghĩ rằng nàng và Thanh Liên là thân huynh muội nhưng
thực ra không phải vậy, hơn nữa nàng cũng không muốn làm muội muội của
Thanh Liên, nàng phải làm thê tử của hắn. Hiện tại bị Liễu Vô Song đột
nhiên chen ngang, mà nàng vốn thấy có quá ít thời gian ở bên cạnh Thanh
Liên rồi, bây giờ nàng là muội muội thì không thể lúc nào nào cũng bám
lấy ca ca, phải ra dáng một tiểu thư khuê các. Thiệt là phiền chết người a. Đối với một người hiếu động như Bảo Bảo thì đây còn khổ hơn là lấy
mạng của nàng nha.

Nhịn thêm được một ngày, cho đến lúc xe ngựa đi đến bên đại tửu lâu
kế bên một con sông thì dừng lại dùng bữa, sau đó mới bắt đầu dạo chơi,
Thanh Liên vẫn ăn ít như trước, chỉ uống rượu, chỉ có Bảo Bảo biết rượu
vào người hắn đã nhờ pháp lực mà biến thành nước.

Bảo Bảo thì không phải ăn kiêng, từ nhỏ nàng đã quen thuộc với lối
sống của cha mẹ, tuy rằng mẹ nàng đã trở thành người bất tử nhưng vẫn
không từ bỏ thói quen của con người, mỗi ngày đều ăn cơm ba bữa, đối với thân thể nửa người nửa rắn của nàng thì càng không có vấn đề gì, ăn hay không cũng không sao nhưng nhiều năm qua cũng đã nhiễm thói quen của
mẹ, hơn nữa nhân gian nhiều món ăn ngon như vậy, nàng làm sao có thể
chối từ được.

Ảnh Nhiên cũng không có hứng thú với thức ăn lắm, mới ngày đầu ăn
cơm, nhìn thấy món thịt bồ câu kho tàu, nàng thiếu chút nữa đã ói ra,
tuy nhiên mấy ngày qua cũng đã quen dần, nếu ăn thì cũng là thức ăn
chay, làm cho Bảo Bảo hoài nghi nàng có thực là thuộc Tuyết Ưng tộc hay
không, bởi vì nàng chưa từng thấy người của Tuyết Ưng tộc nào chê thịt
nha.

Nhưng Bảo Bảo cái gì cũng không nói.

Mà Liễu Vô Song đối với việc Thanh Liên ăn ít, chỉ uống rượu cũng đã

quen, nhưng vẫn không khỏi lo lắng “ Thanh Liên, đang buổi trưa, ngươi
lại không ăn gì mà chỉ uống rượu rất hại thân, tốt nhất là nên ăn chút
gì đi”

” Không cần lo lắng, đã là thói quen nhiều năm rồi, sợ trong nhất
thời không sửa được. Các ngươi cứ ăn đi, không cần để ý đến ta, cơ thể
ta đã sớm quen với việc ăn uống như vậy, nếu bắt ta ăn nhiều, ngược lại
có chút không quen”. Thanh Liên điềm tĩnh đáp lại.

Ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt bình thường nhưng lại làm cho người ta
không thể xem nhẹ, phong thái thần bí, vừa lạnh lùng lại vừa hấp dẫn,
hơi thở lại ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác thần bí, đôi mắt thỉnh
thoảng lóe sáng khiên người sau mê. Liễu Vô Song tuy ăn cơm nhưng ánh
mắt không rời khỏi người Thanh Liên chút nào, tựa hồ như muốn phân tích
xem bên dưới khuôn mặt bình thường kia ẩn giấu điều gì khiến hắn hấp dẫn như thế.

Một màn này lọt vào trong mắt Bảo Bảo lại làm nàng ghen tỵ không
thôi, chết tiệt, nàng biết cho dù Thanh Liên biến thành cái dạng gì,
thậm chí là một người quái dị thì chỉ cần người có tâm cũng sẽ thấy được mị lực không tầm thường ẩn chứa trong người hắn.

Thanh Liên là của nàng, nàng không cho phép bất kỳ kẻ nào tranh giành, Liễu Vô Song cũng không thể.

Nàng mặc kệ Liễu Vô Song là đơn thuần thưởng thức Thanh Liên hay là
có lòng, có ý gì đó, nàng đều quyết định bọn họ nhất định phải rời khỏi
hắn, không thể đi cùng hắn được nữa.

Sau khi ăn xong, tiếp tục hành trình thì Bảo Bảo kiên quyết không
chịu lên xe ngựa, mà lại nhìn Thanh Liên, dùng biểu tình vô tội đáng yêu nói “ ca ca, ta cũng muốn cỡi ngựa”

” Bảo Bảo, ngươi là cô nương gia, sao có thể tùy ý cỡi ngựa như nam
nhân, vẫn nên quay về trong xe đi”. Thanh Liên đương nhiên biết mấy ngày ngồi yên trong xe đã là cực hạn chịu đựng của Bảo Bảo rồi, còn đang xem thử nàng sẽ chịu được tới lúc nào thì nàng đã lên tiếng.

” Không cần, ca ca, ta chỉ thích cỡi ngựa”. Bảo Bảo trong lòng oán

giận Thanh Liên nhưng ngoài mặt vẫn làm nũng, quay đầu nói với Liễu Vô
Song “ Liễu đại ca, ngươi mau nói với ca ca ta một tiếng đi, ta muốn cỡi ngựa, cho ta cỡi một lát đi”

” Ách, Thanh Liên, hay là để cho nàng cỡi một lát? Để ta nói Mã Vâ đi chọn cho nàng một con ngựa tính tình ôn hòa, chắc sẽ không đến mức làm
nàng bị ngã đâu, ngươi xem thế nào?”

Liễu Vô Song đã lên tiếng, hơn nữa trong mắt Bảo Bảo đã viết rất rõ
ràng câu “ ngươi không cho ta cỡi ngựa, ta thề không bỏ qua”, Thanh Liên cũng đành bất đắc dĩ gật đầu “ Bảo Bảo, ngươi thật là”

” A, ta cũng có thể cỡi ngựa rồi, cảm ơn Liễu đại ca”, Bảo Bảo làm
như không nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Thanh Liên, bày ra vẻ tươi
cười với Liễu Vô Song.

Dung nhan nàng vốn rất xinh đẹp, bây giờ lại tươi cười với hắn làm
cho Liễu Vô Song nhất thời nhìn đến ngây ngốc, Bảo Bảo cảm thấy đã chiếm được chút ưu thế, coi như là huề với hắn thì đổi lại lúc này Thanh Liên lại là người không thấy cao hứng.

Mới đầu hắn tưởng nàng vì mình xa cách mà mới quấn quýt đòi cỡi ngựa
cho bằng được, nhưng lúc này nhìn nàng cười với Liễu Vô Song như thế,
nhất thời có chút không vui, Liễu Vô Song cũng là một nam tử tao nhã
xuất trần, yêu tinh xinh đẹp là chuyện bình thường nhưng là nhân loại
lại có diện mạo như hắn thì thật là hiếm có, Bảo Bảo có hảo cảm với hắn
cũng là bình thường. Hơn nữa nàng vốn còn quá trẻ, chỉ mới một trăm
tuổi, không phải mình vì sợ nàng không thích mình dài lâu mà lo lắng
sao? Lúc này xem ra lo lắng đó không phải là không có cơ sở.

Đáng thương Bắc Dao Bảo Bảo chỉ chú tâm quan sát ánh mắt của tình
địch nhìn Thanh Liên mà không biết hành động của mình cũng bị Thanh Liên để ý, làm cho hắn càng thêm băn khoăn.

” Không cần cảm tạ! Mã Vân, nhanh đi chọn một con ngựa tính tình ôn
thuần nhất đến đây”, Liễu Vô Song tựa hồ cũng phát giác mình thất thố,
cũng may hắn không phải là kẻ yếu bóng vía cho nên rất nhanh chóng đã

khôi phục sắc mặt, vội vàng ra lệnh cho Mã Vân, chính là nam tử mặt lạnh đã từng gặp Thanh Liên trước kia.

“Dạ, chủ tử” Mã Vân lập tức đi ra phía sau đoàn xe, không bao lâu đã
mang đến một con ngựa màu nâu, bốn vó vững vàng tuy rằng không quá cao
lớn nhưng màu lông sáng đẹp, nhìn cũng biết không phải là giống ngựa tầm thường.

” Nhị muội, con ngựa này cho ngươi cỡi, ngươi hài lòng không?” Liễu
Vô Song cảm thấy con ngựa này rất thích hợp cho Bảo Bảo cỡi nhưng vẫn ôn hòa hỏi ý nàng.

Bảo Bảo muốn cỡi ngựa là vì muốn quang minh chính đại ở bên cạnh
Thanh Liên, cho nên không để ý tới ngựa lắm, bây giờ thấy con ngựa này
cũng là hàng tuyển thì càng hài lòng, vội vàng nhu thuận, mỉm cười lấy
lòng “ cảm ơn Liễu đại ca, thực thích”

” Vậy là tốt rồi! Nhị muội biết cỡi ngựa không?” Liễu Vô Song lúc này mới nhớ tới vấn đề chính, quan trọng là nàng có biết cỡi ngựa hay
không? môt tiểu thư khuê các từ nhỏ chỉ học thêu thùa may vá, e là không có cơ hội tiếp xúc với ngựa chứ đừng nói là biết cỡi.

Bắc Dao Bảo Bảo vốn định nói là biết nhưng nhìn thấy Thanh Liên đang
cỡi con ngựa trắng liền thay đổi chủ ý, suy sụp nói “ách, thực xin lỗi
Liễu đại ca, ta không biết cỡi ngữa, chỉ là ta rất muốn cỡi ngựa mà
thôi, không bằng ca ca, ngươi cho ta cùng cỡi đi, được không?”

Bảo Bảo tận dụng thời cơ nói ra chủ ý của mình nhưng lúc này Thanh
Liên lại đang trầm mặc vì hành động của nàng và Liễu Vô Song, thấy Bảo
Bảo hai mắt sáng rỡ nhìn mình thì trong lòng càng thêm khó chịu nhưng
vẫn không biểu hiện ta ngoài, chỉ dùng âm thanh lạnh lùng, trong trẻo
đáp “ nam nữ cùng cỡi thì ra cái dạng gì, để người ta nhìn thấy thì toàn bộ khuê danh của ngươi đều bị phá hỏng”

Bảo Bảo không nghĩ Thanh Liên nhanh chóng cự tuyệt nàng như vậy nên
cũng nổi nóng, nàng cần gì khuê dự chứ, chẳng qua chỉ là huynh muội giả
thôi mà, Thanh Liên thực sự nghĩ hắn là thư sinh còn nàng là thiên kim
tiểu thư sao? Hắn không muốn thân cận với nàng sao? Chỉ mới quen biết
Liễu Vô Song vài ngày đã bác bỏ hoàn toàn cảm tình của hắn dành cho nàng sao?

Còn nói cái gì sau này sẽ cho nàng cơ hội tiếp cận hắn, yêu hắn chứ,
chuyện lúc này là đang cho nàng cơ hội sao? Hắn rõ ràng là muống nàng
tránh càng xa càng tốt mà, càng nghĩ, trong lòng càng ủy khuất, vẻ mặt
cũng ủ dột.


Liễu Vô Song vừa thấy, biết là Bảo Bảo không vui, vội lên tiếng an ủi “ Thanh Liên, nếu nhị muội muốn cỡi ngựa, ngươi cho nàng đi một đoạn
đi, dù sao xuất môn ra ngoài cũng không như ở nhà, có nhiều lễ tiết nếu
bỏ được thì nên bỏ đi. Ngươi là ca ca của nàng, sao lại có chuyện là tổn hại khuê hự? ta nghĩ là nhị muội tò mò, muốn thử cảm giác mới lạ một
chút thôi, đợi khi nàng ngồi trên lưng ngựa rồi thì chưa chắc đã thích
ứng được”

Thanh Liên vốn không thoải mái trong lòng, giờ lại nghe Liễu Vô Song
nói giùm Bảo Bảo lại càng khó chịu nhiều hơn, trong lòng không khỏi âm
thầm kêu khổ, sự buồn bực này rõ ràng là vì mình quá mức để ý đến Bảo
Bảo nên mới như thế, vẫn muốn tính toán làm sao để Bảo Bảo yêu mình
nhiều hơn thì không ngờ bản thân mình cũng bị lún sâu vào, Thanh Liên
quả thực là dở khóc dở cười.

” Nếu Vô Song ngươi đã lên tiếng, Bảo Bảo, ta để ngươi cùng ta cỡi
ngựa một đoạn, thỏa mãn sự hiếu kỳ rồi thì quay trở lại trong xe”. Thanh Liên nói ra những lời này là cấp cho Bảo Bảo một bậc thang để hạ xuống, nếu nàng thực sự có cảm tình với Liễu Vô Song thì mình nhân lúc tâm còn chưa giao hết cho nàng thì thu hồi cũng còn kịp. Dù sao hắn cùng Bảo
Bảo cũng không thích hợp là một đôi, xét về tuổi tác hay thân phận cũng
đều không thích hợp để bọn họ ở cùng một chỗ, hiện giờ có người làm cho
Bảo Bảo yêu thích, hắn hẳn là nên cao hứng mới phải?

Thanh Liên nghĩ như thế nhưng vẫn thấy khó chịu trong lòng.

Nhưng lời của Thanh Liên lại làm cho Bảo Bảo có ý nghĩ giống như hắn, nàng cầu hắn như vậy nhưng hắn không đồng ý cho nàng cùng cỡi ngựa mà
Liễu Vô Song chỉ nói một câu đã làm hắn đổi ý. Quả nhiên là quen biết
lâu ngày cũng không bằng người mới gặp mặt a, nàng tốt xấu gì cũng đã
biết hắn một trăm năm rồi, cũng ái mộ hắn suốt một trăm năm, hắn cũng
biết điều đó, nhưng bây giờ vì một nam tử nhân loại quen biết mới năm
ngày mà hắn bỏ mặc nàng. Bảo Bảo nổi lòng ghen ghét, không thể dùng ngôn từ nào để diễn tả tâm tình của nàng lúc này, chỉ biết là nàng hận không thể giết chết Liễu Vô Song ngay lập tức.

Đáng thương cho Liễu Vô Song không ngờ được hắn lúc này lại trở thành tình địch trong mắt Bảo Bảo và Thanh Liên.

Rốt cuộc, Bảo Bảo vẫn đi đến bên cạnh Thanh Liên, cùng hắn cỡi ngựa, nhưng cả hai đều không vui vẻ chút nào.

Ảnh Nhiên ngồi trong xe ngựa, nhìn biểu tình của hai người thì âm
thầm cười trộm, đem hết thảy mọi việc lưu vào mắt. Chủ nhân thật là,
thông minh một đời mà hồ đồ nhất thời. Xem ra tối nay về đến phòng trọ,
mình phải chỉ điểm cho nàng một chút mới được. Đúng là người ngoài cuộc
thì sáng, người trong cuộc lại u mê a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.