Hồ Vương Thanh Liên

Chương 20: Dùng mũi đổi ưng


Đọc truyện Hồ Vương Thanh Liên – Chương 20: Dùng mũi đổi ưng

Bảo Bảo thấy nó tràn ngập sự đề phòng cũng không thèm nhìn thêm nữa,
uyển chuyển đi đến bên cạnh Liễu Vân Song “ tài bắn tên của công tử thật giỏi a, cánh tay lại có lực, chỉ một mũi tên đã bắn hạ được con chim
ưng to lớn này, tiểu nữ tử thật là bội phục nha”

Liễu Vân Song tuy rằng cũng choáng váng vì sắc đẹp của Bảo Bảo nhưng
cũng chưa đến nổi điên đảo thần hồn, cho nên cũng nhận ra hàm ý châm
chọc của Bảo Bảo, nhưng mỹ nhân dù thế nào cũng là mỹ nhân, cho dù hiểu
được nàng không có ý tốt với mình nhưng Liễu Vân Song vẫn không thể giận được nàng, ngược lại còn khúm núm, lấy lòng “ tại hạ Liễu Vân Song,
thật sự không biết xe ngựa của tiểu thư đi qua, nếu không tại hạ sẽ
không làm chuyện đường đột tới giai nhân, nếu có làm tiểu thư hoảng sợ,
Vân Son xin nhận lỗi với tiểu thư”

Người này một khi thu hồi tính khí hung bạo thì cũng có bộ dáng nhã
nhặn, không làm người ta chán ghét, đáng tiếc dù thế hắn cũng đã muộn,
hắn đã phá vỡ cơ hội gần gũi Thanh Liên mà khó khăn lắm nàng mới có
được, cho nên lúc này hắn chỉ nói một lời xin lỗi là coi như xong sao?

Hơn nữa nếu nàng không lầm thì chim ưng bị bắn rơi xuống kia, không
chỉ vì khói mê của hắn mà còn do có người ác ý phong tỏa pháp lực của
nó, khiến nó gặp phải cảnh ngộ này, nếu không thì sợ rằng Liễu Vân Song
có mấy trăm cái mạng cũng không thể chạm tới nó chứ đừng nói là bắn bị
thương.

” Nga, tuy nói Liễu công tử không phải cố ý, bất quá ngươi dù sao
ngươi cũng dọa đến ta, còn làm chậm trễ hành trình của ta, công tử nói
xem nên bồi thường ta thế nào mới tốt đây?”

Bắc Dao Bảo Bảo cười càng nhu hòa, lại lơ đãng phát ra ánh mắt quyến
rũ làm cho Liễu Song Vân lúc trước cố gắng giữ được một chút bình tĩnh
thì bây giờ thần trí cũng trở nên mơ hồ “ tiểu thư muốn Liễu mỗ làm gì,
ta sẽ làm cái đó, chỉ cần là tiểu thư muốn, Liễu mỗ nhất định sẽ vì tiểu thư mà làm”

Lời này cũng phải giả, nếu nói tới Liễu Vân Song ăn chơi trác táng
thì có lẽ ít người biết nhưng không ai không biết đường đệ thứ mười tám, Liễu Vô Song của hắn.

Trong địa phận Giang Nam, thậm chí là trong cả nước, chỉ cần nói tới
tên Liễu Vô Song thì không ai không biết, không ai chưa từng nghe tới.
Bởi vì hắn chẳng những là đương kim quốc cữu gia, mà còn là võ lâm minh
chủ, chỉ mới hai mươi tám tuổi nhưng võ công đã vô địch khắp thiên hạ,
hơn nữa hắn lại có trí tuệ siêu phàm, lại có gia tài phú khả địch quốc,
ngay cả hoàng đế khi quốc khố không đủ tiền để dụng binh còn phải xin
hắn giúp đỡ a.

Bởi vậy, xét về quyền thế còn ai hơn Liễu Vô Song?

Cho nên, dù là người hầu thấp hèn nhất của Liễu gia, đi ra ngoài,
lưng còn muốn thẳng hơn một viên quan thất phẩm. Cho nên Liễu Vân Song
mới cuồng vọng, kiêu ngạo như thế. Hắn tuy là đường huynh đệ với phụ
thân của ngươi gác cổng của Liễu Vô Song, nhưng vì mang họ Liễu, lại
được cha hắn đặt tên Vân Song cho nên mới “ thấy người sang bắt quàng
làm họ”, tự nhận là đường huynh đệ không biết xa tới mức nào với Liễu Vô Song, rồi cứ thế mà cậy quyền cậy thế, ra vẻ hắn là đường ca thứ mười
tám của Liễu Vô Song mà tác oai, tác quái.


Cũng không phải là khoa trương, nhưng hắn nếu có đi ngang trên đường
cũng không ai dám nói một lời nào, cho nên Liễu Vân Song mới càng xuất
khẩu cuồng ngôn, cho rằng bất cứ thứ gì Bảo Bảo muốn, hắn cũng có thể
đáp ứng, bởi vì hắn sẽ không cần phải ra sức mà chỉ cần truyền lệnh
xuống, tự nhiên sẽ có người vì muốn hắn vui vẻ mà đi làm thay.

Đáng tiếc, những chuyện này đối với Bắc Dao Bảo Bảo không có ý nghĩa
gì, nàng mặc kệ Liễu Vân Song có chỗ chống lưng lớn tới mức nào, nếu
chọc đến nàng thì Ngọc Hoàng đại đế nàng cũng không nể. Cho nên Liễu Vân Song bị chỉnh thế nào, không cần nói cũng biết là thê thảm, nhưng đó là chuyện về sau.

” Nếu Liễu công tử có lòng như vậy, tiểu nữ tử cũng không khách khí,
ta muốn ngươi móc mắt ngươi cho ta” Bảo Bảo cười đến ngọt ngào.

“kia..cái..gì?” Liễu Vân Song nghe thấy, sắc mặt cứng đờ, lưỡi líu lại nhưng không tin những gì mình nghe được.

“Ta nói, ngươi và người của ngươi đều móc hết mắt ra cho ta, coi như
là bồi thường cho việc làm chậm trễ hành trình của ta”, Bảo Bảo vẫn
không đổi sắc mặt, nói ra yêu cầu một lần nữa.

“Có phải tiểu thư đang trách đám thuộc hạ của Liễu mỗ lúc trước có
ánh mắt khinh nhờn với tiểu thư? Không bằng chúng ta thương lượng một
chút, Liễu mỗ sẽ móc hết mắt của đám cẩu nô tài này, xem như là trừng
phạt sự vô lễ của bọn họ đối với tiểu thư, người đừng giận nữa nhé?”

Liễu Vân Song thấy nụ cười lúm đồng tiền ngọt ngào của Bảo Bảo thì
tâm cũng mềm đi, nếu là người khác yêu cầu như thế, hắn đã băm người đó
thành đống thịt vụn nhưng đối với mỹ nhân tuyệ thế trước mắt, hắn lại
ngoan ngoãn như con cừu, chỉ khẽ biến sắc mặt một chút, nghĩ nàng tùy
hứng yêu cầu hơn quá một chút, nên cũng hùa theo.

Đám thuộc hạ đi theo Liễu Vân Song đều biết hắn tâm ngoan thủ lạt,
nói được là làm được nhưng cũng không ngờ hắn vì một nữ nhân mà hi sinh
bọn họ, nghe vậy, cả đám lo sợ, bắt đầu nhìn chung quanh để tìm đường
chạy trốn, bị móc mắt thì bọn họ làm sao mà sống đây?

Bảo Bảo còn chưa trả lời, thân hình Liễu Vân Song đã bay lên cản
đường bọn thuộc hạ, những tên này vốn cũng có chút võ công nhưng sao có
thể sánh được với Liễu Vân Song sinh ra trong võ lâm thế gia, cho nên
không bao lâu đã nghe vang lên những tiếng kêu la thảm thiết.

Bắc Dao Bảo Bảo không cần xem, cũng biết đám hộ vệ không một ai may
mắn thoát khỏi, mà áo bào trắng của Liễu Vân Song cũng dính mấy vệt máu, nhìn rất chói mắt, quả nhiên con người một khi đã độc thì còn độc hơn
so với động vật gấp trăm ngàn lần.

Nàng thực ra chỉ muốn giáo huấn bọn họ một chút, không ngờ Liễu Vân
Song này lại giết hết cả đám, tuy rằng những người đó đi theo hắn cũng
đã làm không ít chuyện xấu, bây giờ chết đi cũng coi như là báo
ứng,nhưng họ Liễu này ra tay quả là ngoan độc, chỉ vì muốn lấy lòng nàng mà lập tức giết người không chớp mắt sao?

” Tiểu thư, hiện tại những kẻ không lễ phép đối với ngươi đểu đã
chết, không biết tiểu thư đã nguôi giận chưa?”. Liễu Vân Song mang theo
mùi máu tươi đến gần Bảo Bảo, tưởng rằng ra tay giết nhiều người như vậy sẽ làm cho tiểu mỹ nhân run sợ tới hoa dung thất sắc, không ngờ nàng
vẫn bình tĩnh, thậm chí còn cười ngọt ngào hơn, làm cho hắn vừa bội phục cũng cảm thấy khó hiểu.


“Liễu công tử ra tay quả thật đủ độc a, tiểu nữ tử chẳng qua chỉ muốn cặp mắt của bọn họ mà thôi, Liễu công tử lại giết chết họ, thực sự quá
thê thảm nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”. Liễu Vân Song thấy nàng khẽ lắc đầu, vẻ mặt
thương hại, muốn nói lại thôi, càng làm cho hắn tăng thêm ý niệm chiếm
giữ nàng trong đầu, thậm chí nếu không phải không đúng chỗ, hắn còn muốn đè nàng xuống, hung hăng yêu thương một phen, một vưu vật tuyệt thế như nàng, nếu hắn không có được thì sao còn xứng làm người a?

“chính là đôi mắt của Liễu công tử vẫn còn, cho nên chưa tính là đã
bồi thường cho ta a”. Bảo Bảo còn thực sự nhìn vào mắt hắn, tựa hồ như
nghĩ nếu móc bỏ cặp mắt thì Liễu Vân Song sẽ giảm đi sắc tâm.

“Tiểu thư là đang muốn đùa giỡn với Liễu mỗ phải không? chẳng phải
Liễu mỗ đã thương lượng với tiểu thư sao? Không phải đều đã giết hết đám cẩu nô tài rồi sao?”

Liễu Vân Song trên mặt tuy rằng cũng lộ vẻ cười, nhưng ánh mắt nhìn
Bảo Bả đã có sự đề phòng, mỹ nữ thì ai cũng thích nhưng phải giữ được
mạng rồi mới nói. Hắn cẩn thận đánh giá Bảo Bảo, thấy nàng hoàn toàn
không có chút võ công, nhưng người giang hồ vẫn có lúc nhìn lầm, đừng
nói là hắn gặp phải một cô nương giả heo ăn hổ đi?

Bảo Bảo quơ tay nói “ Liễu công tư xem bộ dáng ta giống như nói giỡn
sao? Còn về những kẻ kia, ta cũng đâu có gật đầu đồng ý với thỏa thuận
của Liễu công tử, chuyện ngươi giết bọn họ không liên hệ gì tới ta nha.
Cho nên Liễu công tử nếu muốn thực sự nhận lỗi thì phải móc cặp mắt của
mình ra”

” Hừ! Tiểu mỹ nhân, ngươi tốt nhất đừng có rượu mời không uống lại
muốn uống rượu phạt, ngươi muốn tròng mắt của bọn họ, ta đã cho ngươi cả mệnh của bọn họ, cho nên đổi lại là tiểu mỹ nhân ngươi thiếu ta, ngoan
ngoãn theo ta về, đảm bảo ngươi sẽ hưởng hết vinh hoa phú quý, nếu ngươi không biết thiệt hơn, bổn công tử cũng không còn kiên nhẫn nữa, ngươi
đừng bức ta phải ra tay, cho dù ta có lòng thương hương tiếc ngọc cũng
sợ là ta không kiềm chế được”

Nói xong Liễu Vân Song lại tiến đến gần Bảo Bảo, muốn bắt nàng, Bảo
Bảo lạnh lùng nhếch miệng, mắt cũng không chớp, cái chộp của Liễu Vân
Song đã bị hụt mà nàng thì đã ở cách xa ba trượng “ xem ra là Liễu công
tử không có thành ý, mà ta lại có thói quen không tốt, không chấp nhận
bất kỳ ai thiếu ta cái gì, nếu thiếu ta thì nhất định phải trả, Liễu
công tử nếu không chịu thì ta phải tự lấy, bất quá xưa nay tiểu nữ vốn
nhát gan, không thể nhìn thấy màu, nếu không cẩn thận, không lấy được
tròng mắt mà cắt trúng cái mũi thì đừng trách ta ha”

Liễu Vân Song thấy nàng thoáng chốc đã ở cách xa ba trượng liền âm
thầm kinh hãi, biết mình hôm nay gặp phải cao thủ, hiện giờ người ta một lòng muốn giáo huấn hắn, hắn nếu không bỏ đi thì e là sẽ thực sự mất đi cặp mắt.

Đầu nghĩ, chân chạy, lập tức thối lui ra sau một trượng, rồi dốc toàn bộ nội lực mà bỏ chạy như điên, Bảo Bảo chỉ cười lạnh một tiếng, còn
chạy? cũng không nhìn xem Bắc Dao Bảo Bảo nàng là ai a? chưa có người
nào đắc tộc với nàng mà có thể bỏ chạy a.

Thân mình động một cái đã thấy ở trước mặt Liễu Vô Song “ Liễu công

tử, ngươi nếu muốn đi, tiểu nữ tử không có ý kiến nhưng ngươi phải để
tròng mắt lưu lại cho ta a”

Liễu Song Vân như là thấy quỷ, lắp bắp kêu “ ngươi, ngươi…”

” Ta làm sao? Liễu công tử đừng như là thấy quỷ như vậy chứ, không
phải lúc nãy ngươi còn thích người ta sao? Một tiếng tiểu mĩ nhân, hai
tiếng cũng tiểu mĩ nhân, chẳng lẽ lúc này ta không đẹp sao?”. Bảo Bảo
vừa nói, vừa đi tới bên cạnh hắn, nàng tiến một bước thì Liễu Vân Song
lại lùi một bước.

” Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Liễu Vân Song tự tin võ công của hắn
dù sao cũng được liệt vào hàng cao thủ, khinh công cũng không tầm
thường, có thể nói là đứng đầu, mà hắn lại dùng toàn lực để chạy nhưng
chưa quá mười trượng đã bị một nữ tử nhìn như không có võ công ngăn lại. Nàng rốt cuộc là người hay là quỷ, nếu là người thì võ công của nàng đã đến mức xuất quỷ nhập thần, nhưng nàng di chuyển không hề phát ra tiếng động dù là rõ nhất, tựa như quỷ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

“Liễu công tử đúng là quý nhân hay quên, tiểu nữ tử ta có muốn gì
đâu, chỉ muốn Liễu công tử đem cặp mắt bồi thường cho ta mà thôi”. Bảo
Bảo đương nhiên thấy được sự sợ hãi của hắn, sự kiêu ngạo và ngạo mạn
lúc trước đã biến mất, giờ này chỉ còn sự run rẩy, sợ hãi.

” Ngươi, ngươi, ngươi đừng lại đây! Biết ta là ai sao? Ta là đường ca thứ mười tám của Liễu Vô Song, ngươi đụng đến ta, toàn bộ Liễu gia sẽ
không tha cho ngươi, ngươi…”. Bất chấp tất cả, lúc này giữ được mạng là
quan trọng nhất cho nên Liễu Vân Song vội đem cái tên Liễu Vô Song nói
ra, muốn làm cho Bảo Bảo sợ mà không dám ra tay với hắn.

Nhưng hắn lại không biết đối với Bảo Bảo, đừng nói là một mình Liễu
Vô Song mà cho dù tất cả người họ Liễu trong thiên hạ tìm nàng tính sổ,
nàng cũng không sợ.

Hơn nữa, uy hiếp và đe dọa người khác vốn là sở trường của nàng, làm gì có chuyện bị người khác uy hiếp ngược lại?

Hai con mắt xinh đẹp sáng lên “ ta rất sợ nha. Liễu công tử, ngươi
thực sự không tốt, sao có thể hù dọa một tiểu cô nương được chứ, ngươi
lại làm cho ta mất hứng rồi, tính sao bây giờ? Ta vốn nghĩ chỉ cần ngươi dùng cặp mắt để bồi thường là tốt rồi, bây giờ thì phải thêm một cái
mũi nữa mới được, ngươi nói được không?”

“Ngươi…” Liễu Vân Song vẫn không ngừng thối lui, chỉa tay vào Bảo Bảo, lắp bắp, sợ hãi nói.

“Hư, ngươi đừng làm ta hoảng sợ lần nữa nha, nếu lại là ta sợ thì nói không chừng ta sẽ muốn thêm của ngươi cái lỗ tai hay là cái tay đang
chỉa vào người ta của ngươi, ngươi thấy được không, Liễu công tử?”

Bắc Dao Bảo Bảo cười đến vẻ mặt thiên chân vô tà, nhưng mà giờ phút
này vẻ tươi cười đó trong mắt Liễu Vân Song chính là đòi mạng, đánh
nàng, cũng không đánh trúng một góc áo, chạy trốn, nàng còn chạy nhanh
hơn hắn,căn bản không có cơ hội, hiện tại hắn như con kiến nằm trong
lòng ban tay nàng, tùy thời đều có thể bị nàng bóp chết.

Liễu Vân Song gấp đến độ suýt khóc, ba mươi năm qua hắn chưa từng rơi vào cảnh ngộ này. Sớm biết như vậy, có đánh chết hắn cũng sẽ không truy đuổi chim ưng kia và như thế thì sẽ không đụng phải nữ nhân này, mà
không đụng nàng thì hắn sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ, tiến
không được mà lùi cũng chẳng xong. Chẳng lẽ hắn phải mất hai con mắt và
một cái mũi mới giữ được mạng sao?

Đáng tiếc, biết trước thì đâu có nghèo, cho nên nghe xong lời của Bảo Bảo, hắn lập tức rụt tay lại “ ngươi, sẽ giữ lời?”

“Ta trước giờ nói chuyện luôn giữ lời, nhưng nếu Liễu công tử lại kéo dài thời gian thì ta sẽ không cam đoan”. Bảo Bảo lúc này cũng không có
hứng đùa giỡn với hắn, nàng nhìn ra được Liễu Song Vân bị nàng dọa đến
suýt vỡ mật, không còn gì vui để đùa, lúc trước thấy hắn giết người
ngoan độc, nàng còn tưởng có thể đùa giỡn một hồi với hắn, ai ngờ hắn
lại ngoài mạnh trong yếu, một chút cũng không dùng được, nếu không muốn
mang tội giết người thì nàng đã sớm cho hắn đến địa phủ báo danh rồi,

miễn cho hắn sống trên thế gian thêm chật đất.

Liễu Vân Song thấy có trốn cũng trốn không xong, sợ chậm trễ nàng lại đòi thêm bộ phận nào đó trên cơ thể nên vội run run tay chuẩn bị móc
mắt.

” Chờ một chút!” Bắc Dao Bảo Bảo đột nhiên chận hắn lại, mà Liễu Vân
Song nghe nàng kêu thì sợ tới mức suýt đái ra quần “ ngươi, ngươi còn
muốn thế nào nữa?”

” Không có, ta suy nghĩ, ta với ngươi làm giao dịch đi! Chim ưng kia
ta lấy, đổi lại cái mũi của ngươi còn nguyên vẹn, ngươi nghĩ sao?”. Bảo
Bảo nói như vậy là vì thấy chim ưng đang không ngừng chảy máu, màu lông
cũng đã xỉn lại, nếu không cứu e là nó sẽ chết vì mất máu.

” Hảo, hảo!” Liễu Vân Song vội vàng gật đầu, trước mắt có thể giữ lại cái mũi, đối với hắn cũng là một chuyện tốt, dù sao chim ưng kia hắn
cũng không thể lấy, nhưng có thể dùng nó để đối cái mũi thì lời quá rồi, cớ sao không đồng ý chứ? Sợ Bảo Bảo đổi ý, Liễu Vân Song lấy hết quyết
tâm chọc hai ngón tay vào mắt.

“A” một tiếng kêu thảm thiết vang lên thật to, làm cho lũ quạ cũng hoảng sợ mà bay tán loạn.

Bắc Dao Bảo Bảo khinh miệt nhìn thoáng qua tên nam nhân vô dụng kia,
chỉ móc hai con mắt mà đã kêu thảm thiết như vậy sao? Thưc sự là không
có tương lai.

Nhón tay, đem nam nhân đã ngất xỉu vì đau kia ném ra ngoài mấy
trượng, sau đó đi đến bên chim ưng, cũng không vội vàng cứu nó, mà ngồi
xuống cách nó không xa “ ngươi đã nghe được ta và họ Liễu kia nói
chuyện, ta dùng mũi của hắn để đổi lấy ngươi, cho nên cũng coi như là ta đã cứu ngươi, từ giờ ta trở thành ân nhân cứu mạng mà cũng là chủ nhân
của ngươi, ta cũng không muốn ngươi báo ân, cho nên ngươi vẫn được tự
do, có thể có lựa chọn của mình, đương nhiên trừ phi ngươi muốn ta là
chủ nhân của ngươi, nếu vậy thì ta sẽ mang ngươi cùng đi, sẽ chữa vết
thương bị tên bắn của ngươi, thuận tiện xem có thể giải tỏa phong ấn cho ngươi hay không, cho ngươi suy nghĩ một lát, nếu ngươi cự tuyệt thì mời ngươi tránh qua một bên để xe ngựa của ta còn lên đường”

Chim ưng đang bị thương nằm im trên mặt đất, trong lòng cười khổ
không thôi, không biết trước mặt là loài gì tu luyện thành tinh nhưng
thực sự rất giả dối, ngoài mặt thì nói là không cần nàng báo ân, để cho
nàng tự do rời đi nhưng lúc này pháp lực của nàng đã bị phong tỏa, lại
bị trúng tên, đừng nói là bay, ngay cả động một chút cũng không được,
lúc này chỉ nhìn thôi cũng đã hao tổn không ít sức lực, cho nên nàng
còn có chọn lựa khác sao?

Nữ nhân kia rõ ràng đã biết được tình cảnh của nàng còn đưa ra điều
kiện như thế, đúng là ném đá xuống giếng, nàng có thể từ chối nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc nàng sẽ chết, mà nàng không thể chết lúc
này được, nàng còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, nàng còn phải đi tìm
cha mẹ, còn thực hiện giấc mộng của mình, nàng làm sao có thể cam tâm
chết đi lúc này được?

Cho nên dù rất không tình nguyện, nàng vẫn dùng âm thanh mềm mỏng nói “ chủ nhân, xin cứu ta”

” A! Đây chính là ngươi tự nguyện nga, ta cũng không bức ngươi nga!
Ta biết Ưng tộc các ngươi luôn giữ chữ tín, đã đáp ứng chuyện gì thì
tuyệt đối sẽ không đổi ý, ngươi đã tự nguyện gọi ta một tiếng chủ nhân
vậy thì ta sẽ là chủ nhân của ngươi, sao lại có thể không cứu ngươi chứ, ngươi yên tâm đi, có ta ở đây, ngươi nhất định sẽ không có việc gì. Nhớ kỹ, ta tên là Bắc Dao Bảo Bảo, sau này sẽ là chủ nhân của ngươi, còn
ngươi gọi là gì?”

Bắc Dao Bảo Bảo được tiện nghi lại còn khoe mẽ, làm cho chim ưng kia
hận không thể hung hăn cắn nàng một cái cho hả giận, bất quá lúc này
nàng cũng không muốn lãng phí sức lực, cúi đầu đáp “ chủ nhân, ta tên là Ảnh Nhiên”

Nói xong liền vô lực nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.