Đọc truyện Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi! – Chương 37: Ngày thứ tư của khóa huấn luyện
Do thời gian huấn luyện chiếm mất ba ngày, Thượng Hảo Giai đưa ra đề nghị, tăng thêm một ngày huấn luyện để ôn tập.
Nói là ôn tập, còn không bằng nói Thượng Hảo Giai muốn đi chơi.
Sớm tinh mơ ngày thứ tư, Thượng Hảo Giai đột nhiên thấy bụng rất đau, có một dự cảm cực kỳ xấu. Nhưng trời có hơi lạnh, Thượng Hảo Giai vẫn trốn trong ổ chăn không chịu dậy, nghe Đa Đa gọi mới nhập nhèm mở mắt.
Thượng Hảo Giai xoa bụng vén chăn lên liền phát hiện giường và sau quần đều là máu, bất ngờ có hơi sợ hãi. Cô lúng túng chạy vào nhà vệ sinh, mở cửa mặt đưa đám nói với Đa Đa: “Đa Đa, tớ “đến ngày” rồi, ra rất nhiều. Cậu mau ra đi, tớ phải thay BVS, váy dính hết máu rồi.”
Đa Đa ngồi trên bồn cầu tức giận quát: “Cậu đừng có quầy rầy tớ.” Tiện tay cầm lấy BVS bên cạnh ném vào mặt Thượng Hảo Giai, không nhịn được nói: “Đi mượn phòng vệ sinh khác đi, bà đang bị táo bón, đừng có quấy rầy bà. Cút ra rồi đóng cửa vào.”
Thượng Hảo Giai cầm BVS trốn vào phòng Tiêu Minh Tuấn, nguyển rủa chứng táo bón của Đa Đa càng nặng. Không phải Đa Đa bị cảm à? Sao mà còn sức lớn để quát tháo, ném đồ như thế, đúng là cái đứa xấu xa.
Thượng Hảo Giai lén lén lút lút vào phòng Tiêu Minh Tuấn liền thấy anh cởi trần đi ngủ, còn bên dưới?
Việc này… bởi vì bên dưới đang đắp chăn cho nên thật sự không biết là có mặc hay không. Nhưng Tiêu Minh Tuấn từ bé đã không thích mặc quần áo đi ngủ, bởi vì da anh mềm mại lại mẫn cảm, nếu chất lượng quần áo không tốt da sẽ đỏ hồng lên, cho nên từ nhỏ Tiêu Minh Tuấn đã có thói quen không mặc đồ ngủ.
Thượng Hảo Giai vừa thấy dáng ngủ của Tiêu Minh Tuấn liền ngây người, tên này ngủ thật đẹp. Đặc biệt là cơ ngực, mềm mại cứng rắn vừa phải.
Cô âm thầm thấy may là cửa không khóa, rón rén đóng cửa lại, bước nhẹ chân để không đánh thức Tiêu Minh Tuấn, lén lút chui vào phòng vệ sinh.
Trong bụng cô tính xem thay xong thì sẽ thế nào, quần ngủ đã đỏ cả mảng phía sau, để Tiêu Minh Tuấn trông thấy thì thật xấu hổ.
Thượng Hảo Giai vào nhà vệ sinh, ngồi trên bồn cầu, nhìn BVS đã dùng lầm bầm: “Sao lại ra nhiều như thế?” Vừa tháo nó xuống thì cánh cửa phòng vệ sinh vang lên tiếng động.
… d!Đ+l[ê]qvY!đ-ôn
Thượng Hảo Giai ngồi trên bồn cầu trợn mắt nhìn Tiêu Minh Tuấn sắp sửa bước vào, kinh hoảng kêu lên: “A~~~~~~”
Tiêu Minh Tuấn bị tiếng hét của Thượng Hảo Giai làm cho tỉnh táo, mở mắt liền thấy một nữ quỷ tóc tai bù xù ngồi trên bồn cầu đang quay về phía mình hét, sợ đến nỗi cũng hét lên: “A~…”
Thượng Hảo Giai nhất thời không chấp nhận nổi việc mông mình bị người ta nhìn thấy, xuất phát từ bản năng tự vệ, cô cầm băng vệ sinh đã dùng ném vào mặt Tiêu Minh Tuấn đang ngẩn người la hét.
Tiêu Minh Tuấn chợt thấy một vật màu đỏ bay đến mặt mình, thứ mùi khủng khiếp xộc vào mũi, mắt tối sầm, ngã ra sau, còn không quên vung tay đóng sập cửa nhà vệ sinh.
Thượng Hảo Giai đỏ mặt vội vã đứng dậy, định thay cái băng vệ sinh mới, nào biết Tiêu Minh Tuấn kia lại mặt dày đi vào.
Cô ngẩn người nhìn anh.
Tiêu Minh Tuấn cứ như chẳng thấy gì cả, mắt nhìn thẳng, lẩm bẩm: “Em cho anh rửa mặt được không? Buồn nôn muốn chết. Anh lại không thấy cái gì cả, em kích động gì chứ.”
Anh rửa mặt xong, vừa đi ra vừa nói: “Chiều nay anh phải về họp, không có thời gian hỏi han đến bài thi của em, tự em học cho tốt.” Nói xong anh đóng cửa lại, không để ý đến Thượng Hảo Giai đang sững sờ.
Cái băng vệ sinh trong tay Thượng Hảo Giai rơi xuống đất, vô lực ngồi xuống cái bồn cầu phía sau. Sửng sốt qua đi, cô liền rống lên với Tiêu Minh Tuấn đang cười trộm ngoài cửa: “Tên khốn kiếp…. Trả lại sự thanh bạch cho tôi…”
Do ngày mai có bài kiểm tra cho nên hôm nay không có chuyện gì cả, quyết định ra biển chơi một chút.
Từ lúc đến đây ngoại trừ việc phải đối mặt với khóa huấn luyện thì không làm gì hết, Thượng Hảo Giai cảm thấy nếu không đi chơi thì thật uổng phí, cho nên giương cờ tổ chức kêu gọi mọi người cùng ra biển.
Trong phòng của Thượng Hảo Giai, Đa Đa và Thượng Hảo Giai ngồi trên giường.
Thượng Hảo Giai mang vẻ mặt mong đợi quay về phía Đa Đa nói: “Chị em tốt, có mang cho tớ không?”
Đa Đa ra vẻ ngây thơ, nở nụ cười vô tri vô sỉ hỏi: “Mang gì?”
Thượng Hảo Giai bổ nhào lên người Đa Đa, gầm hét lên: “Đừng có giả vờ với bà, hôm nay bà nếu không thể thành công vậy coi như thất bại trong gang tấc.”
Đa Đa nằm bên dưới Thượng Hảo Giai cười hi hi ha ha, cuối cùng không chịu nổi sự chà đạp của cô liền cuống quít xin tha: “Thôi, thôi, của cậu đây, mang tất cho cậu đây. Cậu tha cho tớ đi. Tất cả xong xuôi hết rồi, tớ đã nói với bọn Ngải Khải, chuyện này cơ bản đã giải quyết.”
Thượng Hảo Giai nghe Đa Đa nói là có mang, tảng đá lớn trong lòng liền biến mất, ra khỏi người Đa Đa, nghiêm chỉnh nói: “Đa Đa, ở đâu, mau lấy cho tớ xem.”
Đa Đa bất đắc dĩ nhìn Thượng Hảo Giai, thở dài, rời khỏi giường, cầm túi hành lý của mình đặt trước mặt Thượng Hảo Giai, lôi ra một đống đồ.
Theo góc độ của Thượng Hảo Giai, d_đ mấy thứ Đa Đa cầm trong tay chính là đống vải rách, l3-qY-đ!ôn sau đó cô gái độc ác ấy còn ném đống vải rách vào mình.
Đa Đa rất mất kiên nhẫn nhìn Thượng Hảo Giai: “Nhanh lên, hẹn một tiếng sau, còn phải trang điểm cho cậu nữa. Bây giờ mặc thử đồ tớ mang cho trước đi để tớ xem, đừng để lát Tiêu Minh Tuấn qua đây thấy được không sẽ uổng phí hết.”
Thượng Hảo Giai cầm một nhúm vải rách, bò xuống giường đi khóa trái cửa, nhanh nhẹn cởi quần áo trên người rồi thử bộ đồ kia vào.
Quần áo gì thế này?
Không sai, câu trả lời rất thông minh, đây là áo tắm hai mảnh, tất cả đều là loại bikini gợi cảm, quần áo thiếu vải.
Được, nói cho rõ, mọi người cần phải hiểu, bây giờ Thượng Hảo Giai muốn làm gì vậy? Đó chính là…
Sắc – dụ – Tiêu – Minh – Tuấn…
Kế hoạch này đã hình thành rất lâu trong đầu Thượng Hảo Giai.
Cô cảm thấy nếu mình bỏ chút vốn coi như dưỡng mắt cho Tiêu Minh Tuấn thì không chừng đã gạo nấu thành cơm rồi.
Thật ra Tiêu Minh Tuấn nghĩ gì Thượng Hảo Giai có thể đoán ra một hai. Anh còn đang bận tâm đến Thành Dật, suy nghĩ về những chuyện không có ý nghĩa gì những năm trước.
Nếu đã thế thì cô nhất định phải gắng sức.
Mấy ngày nay Tiêu Minh Tuấn tỏ ra lạnh nhạt với cô cũng có nguyên nhân cả, bởi vì Tằng Nhã Nhu nói với cô, loại sinh vật như đàn ông, càng không có được mới càng quý trọng.
Vì triển vọng hạnh phúc sau này của cô và súc sinh Tiêu Minh Tuấn kia, cô càng phải nhẫn.
Nhưng nhẫn lại vô ích, vừa phải ngăn cản ong bướm muốn dụ dỗ Tiêu Minh Tuấn vừa phải ra vẻ ung dung thản nhiên. Mặc dù có chút khó khăn, Thượng Hảo Giai vẫn rất có lòng tin, dù sao bây giờ Tiêu Minh Tuấn biết tâm ý của cô, cô cũng hiểu vì sao anh còn chưa hoàn toàn giơ ma trảo ra với mình.
Tình trạng hiện giờ của Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn là thế nào? Chỉ một mồi nổ, chỉ cần đốt kíp nổ, lập tức rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt rẹt bốc lửa, tất nhiên, đó là hoa lửa tình yêu.
Thượng Hảo Giai thay một bộ bikini màu đen, kiểu dáng rất đẹp, các mảnh đều được nối với nhau bởi dây buộc, vừa mặc vào liền bộc lộ ra toàn bộ ưu thế trời sinh của cô.
Nhưng Thượng Hảo Giai vẫn có chút không yên lòng, cô hỏi Đa Đa: “Đa Đa, cái màu đen này thế nào?”
Đa Đa nhìn Thượng Hảo Giai, có hơi kinh ngạc, thật sự đúng là người đẹp nhờ quần áo.
Nghe Thượng Hảo Giai hỏi, Đa Đa sợ Thượng Hảo Giai không hài lòng, trả lời có chút bảo thủ: “Ừ, rất đẹp. Cậu cảm thấy thế nào?”
Thượng Hảo Giai nghe được hai từ rất đẹp, trong lòng càng bồn chồn, rốt cuộc là có coi được không.
Chính cô cảm thấy rất đẹp, nếu là bình thường thì chắc Thượng Hảo Giai sẽ sống chết nói muốn mặc bộ này. Nhưng chuyện bây giờ liên quan đến sự thành bại, phải nỗ lực, cho nên cô vẫn thận trọng nói với Đa Đa: “Tớ ngược lại thấy đẹp lắm, liệu có bảo thủ lắm không?”
Đa Đa chứng kiến bộ dạng này của Thượng Hảo Giai, tuy buồn cười nhưng vẫn ra vẻ tức giận, cầm gối ném Thượng Hảo Giai, im lặng thay thế mọi ý kiến.
“…”
Đa Đa trang điểm cho Thượng Hảo Giai xong, nhìn Thượng Hảo Giai ở trước gương bỗng có cảm giác thỏa mãn.
Chính cô luôn giúp đỡ cô gái này, bây giờ cũng đến lúc ôm cô gái này về rồi.
Hai người cầm ít đồ, khẳng định mọi chuyện đã đâu vào đấy mới lên tầng ba gọi Tiêu Minh Tuấn.
Đến phòng Tiêu Minh Tuấn, Thượng Hảo Giai không có không biết ngượng lớn tiếng thông báo, bình thường cô có thể chơi xấu Tiêu Minh Tuấn, có thể nắm tay anh đều không vấn đề, nếu bây giờ Tiêu Minh Tuấn nói không muốn đi, Thượng Hảo Giai sẽ vung nắm đấm dữ tợn nói với anh: “Anh mà không đi tôi sẽ đánh chết anh.”
Nhưng do sự kiện sáng nay, cô không sao mở miệng được, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở cửa nhìn Tiêu Minh Tuấn trên giường.
Hôm nay Tiêu Minh Tuấn cũng ngoan ngoãn, không nói gì cả, nghe nói là ra biển cũng chỉ cầm quần bơi (sau chuyện quần bơi màu đỏ, ngày hôm sau Tiêu Minh Tuấn đã lái xe đi mua một cái khác), được Đa Đa nhắc nhở, Tiêu Minh Tuấn còn cầm theo cái máy chụp hình.
Sau khi mọi người chuẩn bị xong thì đi gọi mấy người Ngải Khải.
Lần này Thượng Hảo Giai khiến Tiêu Minh Tuấn cảm thấy khác thường hơn là cô gọi cả Lương Thiến Thiến đi, càng kỳ lạ hơn là cô còn gọi Lôi Hạo Hiên, thông báo hết rồi đoàn người dắt nhau ra bãi biển…
Chất lượng cát ở bờ cát bãi biển bên kia khá tốt, mặt cát bằng phẳng, là một bãi tắm thiên nhiên tuyệt đẹp.
Hoàn cảnh xung quanh cũng tuyệt vời, bãi biển có hình cánh quạt, trên núi dưới chân núi tùng bách thành rừng, rậm rạp xanh tươi. Ngọn núi được nước non bao quanh, phương nam lại có những cảnh quan hùng vĩ xinh đẹp.
Hai bên sườn núi cao và hiểm, rừng rậm um tùm, đá vôi có những hình thù kỳ lạ, đặc biệt là những măng đá bên trong hang động do bị nước ăn mòn hình thành, giống như những núi đá Ly Giang hùng vĩ cheo leo.
Thượng Hảo Giai nhìn cảnh đẹp trước mắt, tâm tình trở nên tốt hơn, ngay cả Lương Thiến Thiến cô cũng không còn thấy ghét như mọi khi.
Mọi người mượn mấy cái bàn và tủ đựng đồ, sau đó đều đi thay quần áo, chỉ có Lôi Hạo Hiên và Tiêu Minh Tuấn thì không. Theo như Thượng Hảo Giai thì là sĩ diện, sĩ diện tuyệt đối.
Hai đại lão gia còn sợ người ta chạy đến phi lễ.
Thượng Hảo Giai cùng áo tắm hai mảnh màu đen cùng Đa Đa với bikini màu vàng hiển nhiên trở thành tâm điểm.
Từ khi bước ra khỏi phòng thay đồ, Thượng Hảo Giai phát hiện ra rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chú. Không thể không thừa nhận, những ánh mắt ấy chỉ có thể là từ đàn ông.
Quả thực tất cả đều là động vật ăn thịt, thấy chút da đã vô cùng kích động, xem đi, Lôi Hạo Hiên và Tiêu Minh Tuấn cũng không ra vẻ, cùng dùng ánh mắt ấy nhìn chằm chằm hai người.
Ơ… Cái đó, vì sao? Tại sao vậy chứ? Vì sao đều hung dữ nhìn hai người vậy? Hoặc phải nói là nhìn mình?
Mẹ kiếp.
Thượng Hảo Giai cô lộ da thịt cũng là phạm pháp à? Mặc bikini cũng phạm pháp sao?
Thượng Hảo Giai giả bộ ưu nhã, mắt nhìn thẳng, thanh cao, muốn kiêu kỳ thế nào cũng có, lắc mông đi qua bên cạnh Tiêu Minh Tuấn và Lôi Hạo Hiên.
Thượng Hảo Giai muốn làm gì?
Yên tâm, không phải cô muốn hai bọn họ lao đến, mà là muốn tạo dáng thướt tha, lưu lại bóng hình phong hoa tuyệt đại, nghiêng nước nghiêng thành, xinh đẹp có một không hai, sau đó khiến hai người kia hoảng hốt không thôi.
Tiếp đến cô chạy ra biển.
Lúc này, Lý Sinh Thư đã lâu không ra sân khấu liền được an bài đi ra diễn, hôm nay, tiểu ca chính là nhân vật chính đấy.