Đọc truyện Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi! – Chương 33: Vậy bố hắn chơi cái gì?
Thượng Hảo Giai và mọi người khi đến nơi liền bị cảnh tượng ở đây làm cho choáng ngợp.
Nói là làng du lịch nhưng thật ra lại giống một khu biệt thự nằm giữa sườn núi, bao quanh là biển, phóng mắt ra xa quả thực đẹp không sao tả xiết ~~~
Sau khi Lôi Hạo Hiên phân chia phòng liền bảo mọi người giải tán. Thượng Hảo Giai thở phào nhẹ nhõm. Do đợt tập huấn lần này Vương Đào đã thuê một căn biệt thự ba tầng cho nên có rất nhiều phòng. Không phải ở cùng phòng với Lương Thiến Thiến thật tốt.
Cô và Đa Đa một phòng, Lương Thiến Thiến và Tống Tư một phòng, Lý Sinh Thư và Ngải Khải một phòng, sáu người ở trên tầng hai. Còn nhân vật truyện kỳ lão Tống thì giống với Tiêu Minh Tuấn, Lôi Hạo Hiên, chị Mễ (sau khi Thượng Hảo Giai nói chuyện với Mễ Á liền đổi giọng gọi chị Mễ, ai bảo chị Mễ lại hợp tính với cô như thế) được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất, đó là một mình một phòng. Thượng Hảo Giai cảm thấy, hay nói cách khác, Tiêu Minh Tuấn và Lôi Hạo Hiên, còn cả chị Mễ đều cùng một đẳng cấp với đồng chí lão Tống. Đẳng cấp là gì còn cần tôi nói không? Chắc không cần đâu nhỉ, tôi biết là các bạn hiểu mà.
Mọi người sắp xếp đồ đạc xong, Thượng Hảo Giai liền làm đầu tàu chạy đến phòng Ngải Khải, ngồi trên giường chờ mọi người đến đông đủ để chơi mạt chược, tâm hồn khi cờ bạc của Thượng Hảo Giai vô cùng hăng hái…
Trên chiếc giường lớn, Thượng Hảo Giai và Tiêu Minh Tuấn anh anh em em “liếc mắt đưa tình”, anh véo em một cái thì em đấm lại anh một quyền.
Đa Đa và Ngải Khải, Lý Sinh Thư, chị Mễ ngồi cách hai người một khoảng nhất định, thỉnh thoảng châm ngòi thổi gió, khiêu khích chiến tranh.
Thượng Hảo Giai đang cắn vào cánh tay Tiêu Minh Tuấn còn Tiêu Minh Tuấn đang véo mặt Thượng Hảo Giai thì Lôi Hạo Hiên cùng Lương Thiến Thiến và Tống Tư đi vào. Lương Thiến Thiến thấy cảnh tượng này liền trừng mắt hầm hừ về phía Thượng Hảo Giai, còn ánh mắt của tiểu lâu la Tống Tư không có đầu óc như lên dây cót, chớp nháy liên hồi về phía hai Toàn thạch Vương lão ngũ [1] Lôi Hạo Hiên và Tiêu Minh Tuấn.
[1] Toàn thạch Vương lão ngũ: câu tục ngữ dân gian chỉ người đàn ông đã qua tuổi 35, rất có tiền nhưng còn độc thân (Nguồn baike)
Trong lòng Thượng Hảo Giai hơi khó chịu nhưng sẽ không tốt khi biểu hiện ra trước mặt mọi người nên làm bộ không phát hiện ba người mới vào. Để không bị xấu hổ, ánh mắt cô nhìn Đa Đa bên cạnh lại phát hiện Đa Đa cúi thấp đầu khiến Thượng Hảo Giai có chút nghi hoặc.
Chị Mễ ngồi cạnh hai người, thấy hai người như vậy khẽ cười ra tiếng, lén vỗ cả hai, nghịch ngợm nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Xem chị này.”
d~~đ..l[ê]q_úy+đ[ôn]
Thượng Hảo Giai và Đa Đa đều không hiểu cho nên ngẩng lên nhìn chị ấy, chị Mễ nghiêng đầu đứng lên đi về phía ba người Lôi Hạo Hiên.
Khi đi sát bên cạnh Tống Tư, Chị Mễ cực kỳ tự nhiên trẹo chân một cái, sau đó chị ấy kinh hô lao vào Tống Tư. Nếu vừa rồi chị Mễ không nói cho Thượng Hảo Giai và Đa Đa thì hai người nhất định sẽ bị động tác trôi chảy này của chị ấy lừa rồi, sẽ tưởng rằng chị Mễ không cẩn thận nên mới ngã.
“Rầm”
Tống Tư và Lương Thiến Thiến sau lưng liền bị chị Mễ đẩy ngã nhào xuống đất, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tư thế ba người chồng lên nhau quả thực giống như khe hở chỉ thấy được giữa giường và tường.
Chị Mễ ngồi trên người Tống Tư, luôn miệng nói áy náy với Tống Tư bên dưới.
“Ấy chết, tôi xin lỗi, xin lỗi nhé. Vừa rồi tôi đứng không vững, thật sự rất xin lỗi.” Hai tay chị ấy chống lên, cố tình dùng đầu gối đè vào bụng Tống Tư.
Tống Tư thở hổn hển, xua xua tay với chị Mễ tỏ ý không sao. Lương Thiến Thiến dưới cùng thấy chị Mễ dậy rồi liền vội hét lên với Tống Tư: “Tống Tư, cô mau đứng dậy. Ai u ~ tôi không thở nổi nữa, sắp bị cô đè chết rồi.”
Tống Tư nghe thế vội vàng đứng lên. Thế nhưng cô ấy thật sự quá béo, vụng về vô cùng, không có cách nào nên chỉ có thể đặt tay lên vai Lương Thiến Thiến mượn lực đứng lên. Lần này, Lương Thiến Thiến bị đè không nhẹ, nước mắt cũng chảy ra, nức nở nói: “Cô đừng có đè nữa, đau muốn chết. Sao cô lại béo thế hả?”
Do có Tiêu Minh Tuấn và Lôi Hạo Hiên ở đây nên Tống Tư cảm thấy Lương Thiến Thiến nói cô ấy béo sẽ ảnh hưởng đến vị trí của cô ấy trong lòng Lôi Hạo Hiên và Tiêu Minh Tuấn, thế là cô ấy thẹn quá hóa giận, cực kỳ tức giận nói với Lương Thiến Thiến: “Tôi không đè cô thì sao đứng lên được hả?” Nói xong, cô ấy tiếp tục chống người dậy, lặp lại rất nhiều lần.
Tống Tư mặt đưa đám nói với chị Mễ: “Chị Mễ, chị kéo em với, em không dậy được.” Lương Thiến Thiến ở dưới cùng đã bị Tống Tư đè cho không nói nổi, nước mắt lã chã, kêu lên oai oái.
Thượng Hảo Giai thấy Lương Thiến Thiến như thế, tuy trong lòng thương xót cô ta nhưng nghĩ đến việc cô ta từng nguyền rủa mình chết liền cực kỳ ác cảm, cho nên cô chỉ đứng xem bên cạnh Tiêu Minh Tuấn, hứng thú quan sát… Còn Lôi Hạo Hiên thì sao? Phù… Lôi Hạo Hiên cũng vậy…
Chị Mễ lấy tay che miệng, nét mặt hoang mang, Thượng Hảo Giai cảm thấy chị Mễ nên làm Ảnh Đế, chị ấy lớn tiếng nói: “Cái gì? Không đứng dậy nổi?” Tống Tư đỏ mặt gật đầu, chị Mễ chìa tay về phía cô ấy, làm bộ túm lấy, quay lại nói với mấy người Thượng Hảo Giai đứng bên cạnh: “Mau qua đây hỗ trợ, chị nhỏ yếu thế này làm sao kéo nổi hả? Mấy cái đứa kia còn đứng đó chụp hình nữa, mau qua đây.”
Mọi người mất nửa ngày mới tách được cả hai người ra.
Tống Tư cũng bởi do lực kéo mạnh nên ngã nhào về phía Lôi Hạo Hiên. Lôi Hạo Hiên nhanh nhẹn tránh sang một bên, Tống Tư liền đụng vào tường. Còn Lương Thiến Thiến sắp tắt thở lập tức được mấy người Ngải Khải đỡ dậy, ỏn ẻn giận dữ gọi “Minh Tuấn” rồi cố tình học Tống Tư ngã nhào vào lòng Tiêu Minh Tuấn.
Thượng Hảo Giai đứng bên cạnh Tiêu Minh Tuấn, thầm kêu không tốt, nếu để cô ả thành công thì tối nay mình cũng không cần ngủ nữa. Mẹ kiếp, Tiêu Minh Tuấn này sao còn cười tí tởn với người khác mà không né tránh đi? Tên sắc lang, tiểu khốn khiếp.
Chị Mễ đứng bên cạnh Thượng Hảo Giai khẽ đẩy nhẹ một cái, Thượng Hảo Giai liền nhào vào ngực Tiêu Minh Tuấn. Lương Thiến Thiến không ngờ nửa đường lại có Trình Giảo Kim nhảy ra nên liền ngã úp sấp như con chó dưới đất, ngẩng lên trợn trừng nhìn Thượng Hảo Giai.
Thượng Hảo Giai cảm thấy mình đã hạ thủ lưu tình, nếu còn nhanh hơn chút nữa thì hai cái răng cửa của Lương Thiến Thiến khẳng định sẽ hi sinh trên sàn nhà.
Tiêu Minh Tuấn kinh hoảng, khẩn trương hỏi Thượng Hảo Giai: “Giai Giai, em sao thế?”
Thượng Hảo Giai nhất thời không phản ứng kịp, thấy cực kỳ không bình thường, Tiêu Minh Tuấn từ khi nào đối tốt với cô như thế?
Cô gật gật đầu ấp úng nói: “Hả? À… là… à… em hơi choáng đầu… mắt liền… liền… tối sầm… sau đó ngã xuống…”
Tiêu Minh Tuấn ôm Thượng Hảo Giai, lén cười xấu xa nói với cô: “Ồ, thế bây giờ em ổn chưa?”
Thượng Hảo Giai ngẩng lên nhìn, thằng cha này từ khi nào đẹp trai đến thế? Thoáng chốc cô liền thất thần, gật đầu trả lời: “À, ổn rồi… ổn rồi” nói xong quay lại nhìn Lương Thiến Thiến liền thấy cô ta đang lườm mình, bất chợt có ngọn lửa vọt lên. “Anh thả lỏng tay đây, em đứng yên nhé.” Tiêu Minh Tuấn nói rồi buông lỏng tay.
Thượng Hảo Giai nghe thế, nghĩ thầm, tiểu yêu tinh, tôi mà không làm cô tức chết thì tôi sẽ là bố cô. Nghĩ vậy, hai tay Thượng Hảo Giai vòng lên cổ Tiêu Minh Tuấn, bám dính lấy anh như con bạch tuộc.
“Không được.” Thấy Tiêu Minh Tuấn bị mình làm cho sợ hết hồn, Thượng Hảo Giai vội giả bộ suy yếu, dịu dàng nói với Tiêu Minh Tuấn: “Ừ… Không phải… Em muốn nói em vẫn… em vẫn chưa đứng vững được, có hơi… hơi choáng váng. Anh Minh Tuấn à ~”
Tiêu Minh Tuấn và người xung quanh nghe được bốn từ phía sau, toàn thân sợ hãi, da gà nổi lên khắp người. Tiêu Minh Tuấn tưởng mình nghe lầm, lắp bắp trả lời: “Hả… hả. Hả. Hả?”
Thượng Hảo Giai lén liếc mắt, tiếp tục dịu dàng nói: “Người ta yếu quá đi, anh ôm người ta về phòng nằm nhé.” Cô ả kia muốn ôm anh? Cửa cũng chẳng có đâu, không phải có câu nói rằng: là người thì phải biết thỏa mãn, đừng cướp người đàn ông của người khác. Nếu muốn cướp thì hãy bước qua vợ người ta đi đã, như thế cô mới xem là lợi hại.
Tiêu Minh Tuấn cố chịu đựng sự sợ hãi, nói liền bốn từ ừ, tiếp theo ôm Thượng Hảo Giai ra ngoài.
Thượng Hảo Giai tựa đầu lên vai Tiêu Minh Tuấn, nháy mắt cho mấy người Đa Đa giải quyết tốt hậu quả, tiếp đó le lưỡi làm mặt quỷ với Lương Thiến Thiến.
Nếu không phải Tiêu Minh Tuấn ở bên cạnh, Thượng Hảo Giai thật sự rất muốn học dáng vẻ lừ mắt hầm hừ vừa rồi của Lương Thiến Thiến.
Thượng Hảo Giai nằm trên giường trong phòng Tiêu Minh Tuấn.
Tiêu Minh Tuấn ngồi trên ghế nhìn Thượng Hảo Giai mới rồi còn rất yếu ớt giờ đang lăn qua lăn lại trên cái giường sạch sẽ của anh. Sau khi trải qua sự chà đạp ấy của cô nó đã biến thành một bà già mặt đầy nếp nhăn.
Tiêu Minh Tuấn khẽ cười hỏi Thượng Hảo Giai đang quằn quại: “Em hết mệt rồi hả?”
Thượng Hảo Giai ngước mắt lên, nghiêm túc gật đầu, ngây thơ trả lời: “Phải. Không còn mệt nữa.”
Tiêu Minh Tuấn nhếch môi cười xấu xa, hỏi: “Em không hề mệt hay bây giờ mới khỏe lên?”
Thượng Hảo Giai quay cái mặt quyến rũ ra cười ranh mãnh với Tiêu Minh Tuấn. Cô cảm thấy lúc này người thông minh sẽ nói sang chuyện khác, cô nói: “Hì hì, được rồi, anh đã nghe bài hát này chưa? Hình như tên là “Vậy bố hắn chơi cái gì”.”
Tiêu Minh Tuấn nghĩ một lúc, lắc đầu trả lời cô: “Hoàn toàn chưa từng nghe.”
Thượng Hảo Giai tiếc hận nhìn anh nói: “Thiệt cho anh còn trẻ như vậy, tên tiếng Anh hình như là “Yesterday once more”, có thời gian anh nghe thử đi.”
Tiêu Minh Tuấn phức tạp nhìn Thượng Hảo Giai, từ miệng phát ra từng câu từng chữ: “Em – cút – về – phòng – cho – anh…”
Dưới chân Thượng Hảo Giai như bôi mỡ, chạy như bay về phòng.
Thượng Hảo Giai về phòng liền phát khùng với Đa Đa đang nằm trên giường, cô nói: “Đa Đa, cậu xem tớ có béo không?”
Đa Đa trở mình, sau khi phun ra một câu công kích Thượng Hảo Giai liền đi ngủ, cô ấy nói: “Nhàm chán.”
Đừng kinh ngạc, tôi biết tại sao các bạn thắc mắc, không phải bây giờ sẽ giải thích cho các bạn sao?
Thượng Hảo Giai vốn là một đứa bé mập, không có việc gì liền ăn uống điều độ, ăn ít cơm đi, uống thuốc giảm cân, dù sao cũng rất khổ, nghe nói Thượng Hảo Giai làm vậy là vì súc sinh Tiêu Minh Tuấn. Bởi vì cô ấy phát hiện, Tiêu Minh Tuấn hay nói chuyện với Lương Thiến Thiến… Không ngừng nói cô là mầm tai họa còn cô ta là hồng nhan tri kỷ, có dáng của một người vợ, người mẹ.
Cho nên Thượng Hảo Giai liền bắt đầu để bụng đói, khi đói thì trong đầu sẽ nghĩ, cô cũng chưa muộn, không phải lưng lá liễu sao? Không phải cánh tay mảnh mai đôi chân thon dài sao?
Thượng Hảo Giai cô đã béo mấy năm qua, ngại quá, sai rồi, là mấy chục năm qua, cô đã tự bỏ ra một số tiền lớn mua thịt mỡ làm đấu tranh, lần này cái gì cũng không ăn, chết đói cũng muốn gầy như cây gậy Lương Thiến Thiến, mình sẽ đẹp hơn cô ta. Đến lúc đó xem tên khốn kiếp Tiêu Minh Tuấn còn đi “buốn dưa” với cô ta không.
Mấy tháng sau, rốt cuộc Thượng Hảo Giai cũng đã gầy như Lương Thiến Thiến, cô cuối cùng đã cảm giác mình thắng lợi. Về sau, Thượng Hảo Giai liền có một thói quen, không có việc gì lại hỏi Đa Đa, Điềm Điềm và cả Tằng Nhã Nhu: “Bạn yêu à, cậu… nói… tớ còn béo không?”
Tằng Nhã Nhu và Điềm Điềm còn tốt, vóc dáng không tồi, dáng người cao khỏe, ba chiều rõ ràng… Nhưng Đa Đa lại khác, là một cô gái ngực nhỏ nên liền hận đến mức nghiến răng kèn kẹt, cô ấy lúc nào cũng cắn răng nghiến lợi nói với Thượng Hảo Giai: “Cậu nói xem, lợn có hỏi bản thân mình béo không?”
“…” Thượng Hảo Giai muốn tắt đèn… đi ngủ…