Đọc truyện Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi! – Chương 31: Trên đường đi huấn luyện (1)
Đêm hôm đó lúc Thượng Hảo Giai về đến nhà thì Tiêu Minh Tuấn vẫn chưa về, điều này khiến Thượng Hảo Giai rất khó hiểu. Càng làm Thượng Hảo Giai khó hiểu hơn nữa là lúc cô xuống xe, Lôi Hạo Hiên có nói: “Hôm nay… cô giúp tôi, nếu có gì cần thì nói cho tôi biết, tôi nợ cô lần này.” Lôi Hạo Hiên rốt cuộc là đơn thuần hay ngu ngốc vậy hả? Cô bảo anh ta giúp cô giết Tiêu Minh Tuấn phải chăng anh ta cũng chấp nhận? Dẫu sao người xưa cũng có câu “Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy [1]” mà.
[1] Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy: một lời đã nói ra thì bốn ngựa cũng đuổi không kịp.
Như Thượng Hảo Giai đoán, sau khi Tiêu Minh Tuấn về, thái độ rất là bình thường, không có bị chuyện ban sáng trong văn phòng ảnh hưởng, một chút xíu hay dù là tí ti cũng không có. Anh ta – cực – kỳ – bình – tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Thượng Hảo Giai rất nghi ngờ rốt cuộc hai người có nụ hôn ấy không.
Giờ đang là hai giờ sáng, hai giờ sáng của Thượng Hảo Giai là thế nào? Chính là thế này… d-đ-l-q-đ
Trong phòng ăn nhà cô, Thượng Hảo Giai ngồi vào bàn, ôm Tuấn Tuấn mong ngóng nhìn bóng lưng phía trước, một người một chó tạo thành chữ thập diễn đạt sự chân thành ước ao ngay lúc này. Tiêu Minh Tuấn đang đứng cạnh bếp, người đeo tạp dề, không có vẻ gì là không hợp với hoàn cảnh mà ngược lại còn rất tương xứng, đây là điều Thượng Hảo Giai thấy tò mò. Mỗi khi Tiêu Minh Tuấn nấu cơm cho cô đều rất đẹp trai, cho dù không ăn lẩu thì nhìn thôi cũng đã no rồi.
Tiêu Minh Tuấn đứng trước bếp, dù không quay lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt phía sau, anh biết Thượng Hảo Giai luôn thích anh làm cơm, cô nhóc này rất kén ăn, cái này không ăn cái kia không ăn. Có một lần đang chơi ở trường vì dinh dưỡng không đủ mà cô ấy đã ngất xỉu, thiếu máu, sắc mặt trắng bệch, đêm tối còn mặc áo ngủ màu trắng đi đi lại lại trong phòng. Bản thân anh không chỉ một hai lần thấy cô ấy vào ban đêm, lúc đó anh còn hết hồn, cứ tưởng sinh vật không xác định nào đó từ Nhật bản vượt đại dương bay đến nhà anh. Chẳng qua anh không la lên, bởi vì chẳng có loài sinh vật vượt đại dương nào nửa đêm chạy tới nhà người ta mở tủ lạnh lấy đồ ăn khuya cả…
Thượng Hảo Giai còn có một tật xấu, nửa đêm dậy mà không tìm được đồ ăn trong tủ lạnh thì cô sẽ chui xuống phòng Tiêu Minh Tuấn đá anh dậy, đầu tóc bù xù đứng trước giường anh nghịch tay mình. Bạn cứ tưởng tượng đi, nếu có một cô gái dáng cao, mặc váy ngủ dài mà màu rất trắng, mặt cũng rất trắng, mắt to, tóc rất dài, cô ta im lặng đứng trước giường bạn nhìn bạn, nhìn bạn không nhúc nhích, sau đó, cô ta…nghịch tay? Đúng, hai tay xòe ra uốn ẹo, nếu nói tắt đèn thì như nữ quỷ tới, bật đèn thì đúng là khiến người chết khiếp thì thật sự không khác bao nhiêu. Đợi khi bạn bật đèn, cô ta cười rất dịu dàng với bạn, sau đó nói những câu ngọt như mía lùi nũng nịu. Cô ta nói: “Anh Minh Tuấn, em đói rồi, em muốn ăn… lẩu.” hoặc là “lẩu cay…”
Vì vậy… lúc này anh tự làm lẩu cho cô, không phải anh chịu khó mà là anh hết cách, bạn không muốn nửa đêm đang ngủ lại có một nữ quỷ đứng bên cạnh ai oán thê lương nhìn bạn, chết cũng không nhắm mắt chứ.
Thượng Hảo Giai và Tuấn Tuấn nhìn Tiêu Minh Tuấn chết cũng không quay lại, có vẻ quyết định chết cũng không lý tới cả hai, thế là Thượng Hảo Giai nói với Tuấn Tuấn: “Tuấn Tuấn à, hai ta đi ngủ thôi. Bố mày không yêu hai mẹ con, thôi thì chúng ta đi ngủ, không thèm quan tâm thằng cha bụng dạ hẹp hòi này nữa.” Tuấn Tuấn nhấp nháy đôi mắt chó của mình, thuần lương vô tội nhìn Thượng Hảo Giai, dáng vẻ đó đáng yêu muốn chết khiến Thượng Hảo Giai không nhịn được phải “chụt chụt” cho Tuấn Tuấn mấy cái.
Tiêu Minh Tuấn nghe xong đầu tiên là cười thầm, tiếp đó quay lại trợn mắt cáu gắt với Thượng Hảo Giai: “Tôi lòng dạ hẹp hòi? Cô kéo tôi dậy bảo tôi làm lẩu cho cô, cô ra ngoài hỏi xem, có nhà nào lại nấu lẩu ăn đêm không hả? Còn nữa, cô nói cô đi ngủ, cô có muốn ngủ thì cũng không phải ôm “chó con” ngủ mà nên ôm bố nó ngủ ấy. Lườm cái gì mà lườm? Cô còn hôn nó? Tôi vất vả lao khổ nấu lẩu cho cả hai, Thượng Hảo Giai, cô xem xem bây giờ mấy giờ rồi? Mấy giờ hả? Cô hôn chó mà không hôn tôi là có ý gì?”
Thượng Hảo Giai trợn tròn cặp mắt nhìn Tiêu Minh Tuấn thao thao bất tuyệt, sau đó nhìn xuống chỗ chắn ngang đùi và bụng anh, từ từ nói: “Đưa em nồi lẩu…”
Vì vậy, Thượng Hảo Giai nhìn nồi lẩu trong tay Tiêu Minh Tuấn cảm thấy không sao cả, ai hôn ai cũng không quan trọng, là ai cũng được, trước tiên ăn lẩu cay đã rồi nói.
Đêm nay Thượng Hảo Giai rất hạnh phúc, cô ăn gần hết nửa nồi lẩu. Đêm nay Tiêu Minh Tuấn cũng rất hạnh phúc, bởi vì anh thấy Thượng Hảo Giai hạnh phúc, anh sẽ có cảm giác hạnh phúc theo. Có lẽ tình cảm của Thượng Hảo Giai với Tiêu Minh Tuấn thì phần lớn là thỏa mãn, cô thấy thỏa mãn vì anh có thể làm mọi chuyện vì cô. Tuấn Tuấn ngồi cạnh cũng ăn gì đó, nó cũng hạnh phúc, đồng thời còn cực kỳ thỏa mãn. Hai người một chó xơi hết nồi lẩu, không đúng, phải là một người một chó, Tiêu Minh Tuấn chỉ nhìn mà thôi.
Tiêu Minh Tuấn thấy Thượng Hảo Giai ăn lẩu xong vẫn còn xoa bụng, định ra tủ lạnh tìm đồ ăn nữa, nôn nóng mắng Thượng Hảo Giai: “Em ăn ít chút được không, em là lợn hả?”
Thượng Hảo Giai cầm đồ ăn vặt trong tủ lạnh ra, khinh khỉnh nhìn Tiêu Minh Tuấn rồi còn đặc biệt hào khí nói: “Anh đừng quản em, hôm nay em ăn rồi thì mai sẽ không ăn, em sẽ giảm béo, dạo gần đây mập lên rồi.”
Tiêu Minh Tuấn tức giận nghiến răng nhưng không còn cách nào, cái cô Thượng Hảo Giai này, càng là thứ không ăn được thì cô càng muốn ăn, dục vọng ăn uống cuồng nhiệt hơn bất cứ cái gì khác, bạn nếu không để cô ấy ăn, đến đêm cô ấy chờ bạn ngủ xong sẽ lén chạy đến ăn, phản nghịch đến cực điểm. Anh càng không cho tôi làm thì tôi cứ làm, tôi ăn xong sẽ để lại hộp cho anh. Nếu không trong lòng cô sẽ ngột ngạt, giống như để cô ăn ít thì sẽ hại cô vậy. Tiêu Minh Tuấn chỉ vào cái bụng của Thượng Hảo Giai, cắn răng nghiến lợi nói: “Cẩn thận cái bụng kia của em sáng mai sẽ đại náo Đông Hải đấy.”
Đã ba giờ sáng, Thượng Hảo Giai rất hạnh phúc, rất thỏa mãn ăn thêm một hộp sô cô la và một cốc kem rồi ngủ thiếp đi…
Sáng hôm sau, bụng Thượng Hảo Giai đau nhức, cuối cùng được đưa vào bệnh viện. Lần này thì cô bị bệnh thật…
Nhưng mà Thượng Hảo Giai là ai? Thượng Hảo Giai là một nữ lưu manh, nếu cô ấy mà dễ dàng ngã xuống thì đã không phải nữ lưu manh mà là nữ thanh niên. Cho nên cô ấy khám bệnh rồi truyền dịch xong, buổi chiều về nhà xếp hai túi hành lý đơn giản đến công ty cùng Tiêu Minh Tuấn. Đúng ra Thượng Hảo Giai thực sự không muốn đi, nhưng nghĩ kỹ lại thì lần này được đi chơi miễn phí, thuận tiện trông chừng Tiêu Minh Tuấn, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, cô có thể nảy nở chút tình yêu ăn thịt con sói xám, nghĩ vậy cô liền phấn chấn, cả người tràn ngập cảm xúc mạnh mẽ thế là cô quyết định đi.
Đến công ty, cô hăng hái đi phía trước Tiêu Minh Tuấn đang giúp cô cầm hành lý, vui vẻ lên xe buýt công ty đến thôn Độ Giả huấn luyện. Thực ra Thượng Hảo Giai không cần phải huấn luyện, nhưng với tư cách bạn bè của Vương Đào, cô có phúc lợi được đi chơi, nhân tiện hồi tưởng cuộc sống khi còn đi học, hạnh phúc biết bao. Thế nhưng Thượng Hảo Giai ngồi lên xe buýt lại không thấy hạnh phúc, cô gặp người không nên gặp, đó là ai? Bạn đoán xem, đúng, là cô ta, chính là cô ta. Đồng chí Lương Thiến Thiến.
Giới thiệu đến mọi người, người đi cùng có Tiêu Minh Tuấn, Lôi Hạo Hiên, Đa Đa, Ngải Khải, Lý Sinh Thư, chị Mễ, Tống Hàn, Tống Tư.
Ba người Tiêu Minh Tuấn, Lôi Hạo Hiên và Mễ Á là giám khảo đợt huấn luyện này, ba người ai cũng có sở trường riêng, vừa là giáo viên vừa là giám khảo đợt huấn luyện. Nói cho dễ hiểu thì số phận của những người đến tham gia đều nằm trong tay bọn họ.
Lôi Hạo Hiên và Tiêu Minh Tuấn không cần giải thích, họ đều là tổng đầu lĩnh của chi nhánh, tục xưng người đứng đầu, nhưng do Tiêu Minh Tuấn còn đảm nhiệm chức Giám đốc Marketing cho nên nếu so ra về phương diện khác thì Tiêu Minh Tuấn thấp hơn Lôi Hạo Hiên đến nửa cấp, cũng tương đương với việc Lôi Hạo Hiên là lão đại, là Boss của bọn họ.
Người phụ nữ tên Mễ Á không đơn giản, nghe đồn cô ta thủ đoạn độc ác, tuy vậy vẫn chỉ là nghe đồn. Có người nói cô ta có quan hệ rất tốt với Tiêu Minh Tuấn, nguyên do thế nào hiện tại Thượng Hảo Giai còn chưa biết. Mà hiện tại cô cũng không có hứng thú biết. Nghe cái tên Mễ Á sẽ nghĩ đến một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, bao gồm cả Thượng Hảo Giai cũng cho là vậy. Đến lúc ở chi nhánh, Thượng Hảo Giai còn nghe thêm được lời đồn Mễ Á còn có kỷ lục huy hoàng nào đó, gì mà làm việc siêng năng tận tụy, tạo ra kỷ lục không ai có thể phá. Khi đó Thượng Hảo Giai còn nghĩ liệu cô Mễ Á này có trở thành tình địch của mình không. Âm thầm không có việc gì cô liền ân cần hỏi thăm tổ tông nhà người ta, tổ tông người này, tổ tông người kia có liên quan gì đến chị không hả chị Thượng? Nhưng giờ gặp Mễ Á, Thượng Hảo Giai rất vui, đó là vì sao? Mễ Á là một chị lớn rất hào sảng, cô ấy bao nhiêu tuổi? Dù là bao nhiêu thì nếu bắt Thượng Hảo Giai hai mươi mốt tuổi đời gọi một tiếng “cô”, cô sẽ không do dự. Hơn nữa hai người rất hợp duyên, từ lúc lên xe, chị Mễ cùng cô và Tiêu Minh Tuấn ngồi hàng cuối nói chuyện trời đất, từ ngôn hành cử chỉ của chị Mễ, Thượng Hảo Giai cảm thấy ý tứ của chị Mễ có đó là “cô bé, đừng sợ, chị sẽ bao bọc em”. Điều này khiến Thượng Hảo Giai rất rất vui.
Đa Đa và Ngải Khải bị Vương Đào vứt vào phòng Marketing của tổng công ty, nhưng trước hết phải ở chi nhánh một thời gian, còn Thượng Hảo Giai từ ngày mẹ cô đến cũng một thân kiêm hai chức như Tiêu Minh Tuấn, một là thư ký, một là cô nhân viên phòng Marketing. Thật ra cũng chính là nói, Thượng Hảo Giai vẫn là thư ký cao cấp “bên cạnh” Lôi Hạo Hiên, đồng thời cũng thuộc sự sắp xếp của Tiêu Minh Tuấn. Nói cách khác, ở công ty nếu cô ầm ĩ với hai bên, Tiêu Minh Tuấn có quyền hành hạ cô, cản trở cô. Điều này khiến Thượng Hảo Giai không khỏi cảm thán, đúng là gừng càng già càng cay.
Những người còn lại, Thượng Hảo Giai cũng nói tốt một chút.
Đầu tiên là Tống Hàn. Thượng Hảo Giai và Đa Đa cùng những người khác đều đặt tên anh ta là lão Tống, vì sao? Bởi vì anh ta rõ ràng là một người hai mươi bốn tuổi, đang ở tuổi tráng kiện huyết khí phương cương mà lại có vẻ ngoài trông như một ông chú bốn mươi hai tuổi. Tóc bạc, mắt lé, mấy cái này không quan trọng gì cả, đây là trở ngại bề ngoài rồi không ai thay đổi được. Cái đáng chết là cách ăn mặc của anh ta trông như người bốn mươi vậy đó. Nhưng mà điểm bên trong cũng không tiện nói ra, Thượng Hảo Giai quen biết lão Tống từ lúc còn học ở trường, nghe nói anh ta là đứa trẻ mắc chứng khó học, việc này Thượng Hảo Giai ngược lại tỏ ra không quan trọng, cũng không có ý gì khác. Dẫu sao Thượng Hảo Giai cảm thấy, việc này chẳng ai có cách cả, nếu có thể thay đổi, ai mà không muốn chỉ sổ thông minh tăng lên mấy triệu, dung lượng não còn mạnh hơn máy tính W7, nhưng đó là do trời sinh rồi, hết cách, với lại từ nhỏ Thượng Hảo Giai đã là một đứa trẻ có lòng, vô cùng chăm sóc với những người bị như vậy. Song hôm nay khi Thượng Hảo Giai thấy lão Tống còn nảy sinh ý nghĩ để Đa Đa chăm sóc anh ta hơn thì lão Tống khó học kia quay khuôn mặt trông như cái bánh mì sang Lương Thiến Thiến, cực kỳ thâm tình nói với cô ta: “Chị Thiến Thiến, em thích chị, chị làm bạn gái em đi…” Làm cho Thượng Hảo Giai một giây trước còn muốn chăm sóc người ta thì bây giờ ngoại trừ việc muốn đánh anh ta, đánh anh ta ra thì cũng chỉ là đánh anh ta…