Hộ Thê Ký

Chương 12: Diệt Môn


Đọc truyện Hộ Thê Ký – Chương 12: Diệt Môn

Núi Chung Nam, hay còn gọi là núi Thái Ất, là một nhánh của dãy núi Tần Lĩnh nằm ở Thiểm Tây.

Toàn Chân giáo được sáng lập bởi Vương Trùng Dương (tự là Doãn Khanh), tu luyện tại núi Chung Nam. Tôn chỉ của Toàn Chân giáo là quên mình phục vụ xã hội cứu giúp chúng sinh, tôn trọng sự thật (toàn chân). Toàn Chân là cái nôi của đạo giáo, các đời đều có cao nhân nhập sơn tu đạo truyền giáo, thêm nhiều người đến thăm miếu xem đất quý, trăm nghìn năm qua hương hỏa không ngừng.

Đây chính là nhà của Kim Tuệ. Thế nhưng chờ đón cô khi trở về… lại là một bể máu.

Chung Nam Sơn là cái nôi của đạo giáo, các đời đều có cao nhân nhập sơn tu đạo truyền giáo, thêm nhiều người đến thăm miếu xem đất quý, trăm nghìn năm qua hương hỏa không ngừng.

Vậy mà ngày hôm nay, nơi này đã trở thành một chốn hoang tàn! Dọc lối mòn nhỏ lên núi, không đâu là không thấy xác của đệ tử Toàn Chân. “Tứ Xuyên Vô Song” và “Võ Đang Thiếu Kiếm” cả kinh thất sắc nhìn nhau, họ..

..đã về chậm một bước rồi!

Đoàn người tăng tốc, đi dọc theo sơn đạo về hướng Tây, đến miếu thờ cổng hậu sơn, càng lúc càng thấy nhiều xác người chết. Mà cứ năm, sáu xác đệ tử Toàn chân, mới thấy một cái xác của môn đồ Mật Tông.

Thây chất như núi.

– Máu đã khô, song xác người chưa quá lạnh. Luyện Thừa Không nhảy xuống ngựa, tự tay khám nghiệm tử thi, nói: – Trận thảm sát này, kết thúc chưa lâu.

Kim Tuệ vừa khóc vừa phi ngựa như điên, theo đường tắt ẩm ướt quen thuộc trơn trượt phi nhanh lên núi, chốc lát sau đã tới nơi. “Nghênh Khách Xá” lợp ngói xanh đỉnh lưu ly, điện thờ mang khí thế uy nghiêm xuất hiện trước mắt.


Thế nhưng vẻ sâm nghiêm đó đã vĩnh viễn lùi về dĩ vãng, thay vào đó là một bãi chiến trường gươm đao sáng loáng, thây người la liệt.

– Sư đệ, sư huynh! Hu hu…

Kim Tuệ nhảy xuống ngựa, mắt đẫm lệ nhòa khi thấy xác bạn bè đồng môn nhiều không biết bao nhiêu mà kể, rải rác khắp nơi. Đoàn người Võ Đang cũng lên tới nơi ngay sau đó. Ai nấy nhìn thấy cảnh tượng chết chóc ở đây đều không nhịn được mà gai người.

Tiếc cho một trong thất đại chính phái, ngày hôm nay gặp phải nạn lớn, đã hoàn toàn tuyệt diệt!

– Kim Tuệ, cô…

Chiến Vân thấy Kim Tuệ quá mức ưu thương thì cố lựa lời an ủi, song lắp bắp mãi chẳng ra câu nào. Thì hắn cũng đâu có giỏi mấy cái chuyện liên quan đến gái, nếu không cũng đã chẳng bị bảo bối xa lánh đến vậy.

Chiêu Yến đứng gần đó thì hai tay nắm chặt, cặp mắt ánh lên niềm u uất vô bờ. Cảnh tượng ở Chung Nam Sơn hôm nay, đối với cô thật quá quen thuộc….

Ngọc Chiêu Bang của nàng, cũng đã từng như vậy!

– Bảo bối, mấy thứ đổ máu này không nên nhìn.

Chiến Vân rất quan tâm khuyên nhủ, song bị làm ngơ 100%

Từ bên trong hậu viện truyền đến tiếng gươm đao va chạm. Chừng đâu một lúc, Triệu Phi Hùng cùng với mấy đệ tử Võ Đang kéo theo một gã bận áo đen đi ra. Trên lưng áo y thêu hình mặt trời đen. Kim Tuệ nãy giờ vốn đang ngồi khóc ngất, mắt thấy kẻ thù trước mặt thì đứng phắt dậy, tay cầm trường kiếm đâm tới, song bị Phi Hùng mau mắn cản lại.

– Kim cô nương xin bình tĩnh, chúng ta hãy tra khảo hắn cho rõ ngọn nguồn câu chuyện, rồi xử tội sau cũng chưa muộn.

Trước sự uy bức, tên đệ tử Mật Tông xấu số không thể làm gì khác ngoài chịu trói. Thì ra trận thảm sát đã kết thúc cách đây gần nửa ngày. Hơn năm mươi Mật Tông giáo chúng do hai vị đại đương gia “Quỷ Trần Đao” Độc Cô U và “ Ảnh Thương” Tống Bình Chi thống lĩnh từ trưa ngày hôm qua đã lên núi Chung Nam đòi chưởng môn Toàn Chân Giáo Kim Tử Anh giao nộp Mảnh Hồng Tinh song không thành,song phương sau đó xảy ra xô xát, kết cục là gây nên trận thảm sát đẫm máu này.

Chỉ nội trong vòng ba canh giờ, đệ tử Toàn Chân giáo cả thảy bốn trăm, thì ngoài ba trăm ngoại môn đệ tử ra được tha chết, hơn một trăm Chân truyền đệ tử tất cả đều bỏ mạng. Riêng chưởng môn nhân Toàn Chân Giáo Kim Tử Anh thì bị bắt sống, đã theo môn đồ Mật Tông xuống núi từ sáng sớm hôm nay. Còn bản thân hắn, vốn nằm trong đội tình báo, ở lại thêm mấy hôm để nắm tình hình, không ngờ lại sơ sẩy bị bắt sống.

– Thật tàn ác. Hơn trăm mạng người mà chúng coi như rác vậy. Muốn giết là giết.

Phi Hùng đập mạnh tay xuống bàn. Chiến Vân cũng đồng cảm với y. Trừ ngày trước có xem mấy film kiếm hiệp tàu ra, đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy một núi xác như thế này, trong lòng cũng dấy lên một nỗi tức giận cùng bất bình.


Thì ra trên thế giới này thật sự có những kẻ giết người không gớm tay như vậy! Không, là cả một nhóm người mới đúng!

Ma Môn!

Chiến Vân tay nắm chặt. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn biết thế nào là cảm giác căm hận một thứ gì đó!

– Thế nào, tức giận sao? “Tứ Xuyên Vô Song” vỗ vỗ lưng Chiến Vân, cà cà bộ râu rậm vào vai hắn: – Muốn chống lại Mật Tông, sức của một cá nhân là vĩnh viễn không đủ. Làm đệ tử chân truyền của ta, ngươi sẽ có cả phái Đường Môn đứng sau lưng làm hậu thuẫn. Sao hả?

Gã râu rậm này trên đường đi không ngừng tìm cách dụ khi Chiến Vân, bây giờ cũng không ngoại lệ, song gã chỉ bỏ ngoài tai. Tiếp đó, Triệu Phi Hùng phân phó cho đệ tử Võ Đang cùng với thôn dân chôn cất xác của môn nhân Toàn Chân. Song cũng phải đến tối mịt mới tạm xong.

Chỉ là không bao lâu sau đó, Chiến Vân bỗng dưng phát hiện ra, đã không thấy tung tích Kim Tuệ đâu nữa.

– Kim cô nương? Hình như tôi thấy cô ấy…hai canh giờ trước có phi ngựa xuống núi, không biết đi đâu..

Một tên đệ tử Võ Đang nói. “Bách Hoa Tiên Tử” nghe vậy thì nhíu mày:

– Hướng đó chẳng phải là đường môn nhân Mật Tông triệt thoái hay sao? Vị Kim cô nương này chẳng lẽ…

Triệu Phi Hùng, Luyện Thừa Khôn và Diêu Ngọc Như mấy người liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều có cùng chung một suy nghĩ.

– Kim Tuệ cô nương quả thật quá lỗ mãng rồi! Triệu Phi Hùng: – Đường đột báo thù như vậy, có khác nào nộp mạng!


– Bây giờ có nói gì cũng vô ích! Diêu Ngọc Như lắc đầu, cất giọng lảnh lót như oanh vàng: – Trước hết phải nghĩ cách cứu vãn! Mới hơn hai canh giờ, Kim cô nương nhất định đi chưa xa, ai tình nguyện đuổi theo cản lại?

Đám đông đệ tử Võ Đang, trong đó có cả “Võ Đang Thiếu Kiếm” Triệu Phi Hùng nghe vậy thì nhìn nhau, không ai lên tiếng. Bọn họ đối với Kim Tuệ cùng lắm chỉ là bằng hữu giang hồ bình thường. Thực lực của Mật Tông ra sao ai cũng biết, chuyến này ra đi chỉ e lành ít dữ nhiều.

– Nếu không ai chịu đi thì để ta. Luyện Thừa Khôn lấy mũ rơm đội lên đầu, đoạn nhảy phóc lên lưng ngựa: – Để lão già sắp chết này thử xem, lũ người Mật Tông này có phải là ba đầu sáu tay không, mà thiên hạ sợ sệt đến thế?

Từng lời từng câu rõ là ngầm xỉa xói Triệu Phi Hùng, nói rồi thúc ngựa phi đi liền. Năm, sáu đệ tử Đường Môn lần này theo trưởng lão hạ sơn không còn cách nào cũng lập tức bám theo. “Bách Hoa Tiên Tử” cũng nhanh chóng nhảy lên ngựa, song trước khi đi còn cố ghìm cương liếc mắt nhìn qua “Võ Đang Thiếu Kiếm” Triệu Phi Hùng một cái, song khi thấy đối phương không có biểu hiện gì thì chỉ đành cắn môi.

– Đi!!

“H í í í í í” Tiếng ngựa hí vang, càng lúc càng rời xa.

– Triệu thiếu chủ, chúng ta…

Đám đông đệ tử Võ Đang tiến lên, song “Võ Đang Thiếu Kiếm” chỉ khẽ giơ tay ra hiệu im lặng.

– Mọi người, lập tức đẩy nhanh tốc độ mai táng đệ tử Toàn Chân. Chúng ta không thể dừng chân ở đây lâu. Bởi vì mục tiêu tiếp theo của Mật Tông…rất có thể sẽ là Võ Đang Phái!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.