Hổ Tế

Chương 26


Đọc truyện Hổ Tế – Chương 26


Dương Tiêu vừa dứt lời, tất cả mọi người như vừa bị giáng cho một cú tát, sắc mặt tất cả bọn họ đều cực kỳ khó coi, nhưng cũng không thể đụng đến Dương Tiêu.

Nhìn một đám người dòng chính Đường Gia sắc mặt khó coi, khóe môi Dương Tiêu nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.

Cả đám người Đường Gia chỉ cần nghĩ đến máy ngày gần đây đã xỉ nhục Dương Tiêu như thế nào, hiện tại bọn họ đều cảm thấy vô cùng áy náy và xấu hỗ.

Cứ nghĩ rằng Dương Tiêu từ đầu đến cuối chỉ là một tên phế vật vô dụng, có ai ngờ rằng Dương Tiêu lại có thể mang đến cho họ bắt ngờ như thế này.

Từ khi bắt đầu đến khi kết thúc, toàn bộ cảm xúc của người Đường Gia thay đổi liên tục; từ vui mừng điên cuồng, hi vọng, kinh ngạc, nhục nhã hồ thẹn; tất cả chỉ diễn ra trong vài phút đồng hồ.

Sự việc đã đến nước này, tất cả người nhà Đường Gia làm gì còn mặt mũi mà ở lại đây, chỉ có thể lũ lượt quay đầu rời khỏi.


Nhìn theo bóng dáng từng người Đường Gia rời đi, trong lòng Đường Mộc Tuyết đột nhiên xuất hiện một cảm giác vô cùng thoải mái.

Năm năm rồi! Cô đã bị bọn họ đè ép năm năm!
Tối nay, cuối cùng đã khiến cho những kẻ Đường Gia từ trước đến nay không đặt cô vào mắt phải mở rộng tầm mắt, toàn thân Đường Mộc Tuyết run rầy, tâm trạng không cách nào bình tĩnh được.2084018_2_25,60
Cô nhớ lại lời hứa những ngày trước Dương Tiêu đã nói với cô, hiện tại Đường Mộc Tuyết đã có chút tin tưởng Dương Tiêu có khả năng khiến cô thẳng lưng làm người, sau này sẽ không còn bị người khác chà đạp dưới chân.

Tất cả người Đường Gia như chó nhà có tang lập tức rời khỏi khách sạn Empire, sau khi bước ra khỏi khách sạn Empire, một đám người Đường Gia tức đến đau cả lồng ngực.

“Đáng khinh, thật sự là đáng khinh!” Đường Hạo tức giận không nguôi.

Không ai có thể ngờ được rằng năm năm nay Dương Tiêu tên phé vật trong mắt bọn họ, đêm nay lại có thể khiến cho bọn họ mắt mặt như vậy.

Đường Dĩnh suy sụp nói: “Anh hai, anh nói xem những điều này có phải thật không? Không lẽ Dương Tiêu chính là vị thương gia thần bí đó?”
“Đúng vậy đó Hạo ca, không lẽ chúng ta từ trước đến nay đã nhìn lầm hắn rồi sao?” Một đám người Đường Gia tiến lên hỏi Đường Hạo.

Đường Hạo có chút khinh bỉ nói: Dương Tiêu làm sao có thể là thương gia thần bí? Đừng ăn nói vớ vẫn! Đánh chết tôi, tôi cũng không tin tên vô dụng Dương Tiêu chính là người thương gia thần bí đó, hắn chắn chắn lại tìm đến Lý Gia thiếu chủ Lý Minh Hiên nhờ giúp đỡ.

Cũng không biết tên Lý Minh Hiên này ăn nhằm thuốc gì? Tại sao lại không tiếc tiền bạc giúp đỡ tên phế vật Dương Tiêu đến như vậy!”
Ẳ: Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, bọn họ đều không tin Dương Tiêu đột nhiên trở thành người có năng lực hơn người được.

“Không lẽ Lý Minh Hiên thích đàn ông? Nếu thật sự như vậy, thì mọi chuyện có thể giải thích rồi!” Đường Dĩnh thấp giọng nói.


Không thể không nói, Dương Tiêu lớn lên trắng trẻo xinh xắn, nếu như ở thời cổ đại chính là đại diện cho khuôn mặt thư sinh trắng trẻo, thân thể cũng không tệ, dáng người thon thả, nếu như chăm chút vẻ bề ngoài, cũng có thể xem như một tiểu thịt tươi có lưu lượng trong giới giải trí.

Đường Hạo hung ác nói: “Nói không chừng chính là như vậy!
Lý Minh Hiên là công, Dương Tiêu là thụ!”
Toàn bộ người Đường Gia đều lộ ra vẻ mặt hung ác khinh thường, mặc dù hiện nay thời đại này đã trở nên vô cùng cởi mở, nhưng tất cả bọn họ đều không thể chấp nhận hành vi tình yêu đồng giới này được.

“Mộng Lan, em nói xem có phải chúng ta đã nhìn lầm Dương Tiêu rồi hay không? Dương Tiêu thật sự chính là vị thương gia thần bí ấy?” Lưu Hạo Nhiên nói.

Triệu Mộng Lan khit mũi khó chịu: “Hạo Nhiên, anh suy nghĩ nhiều rồi; tên phế vật ấy bị người khác mắng chửi suốt năm năm, nếu đổi lại là anh, thân phận tôn quý như vậy, anh có chịu được không?”
Suy nghĩ cẩn thận một lát, Lưu Hạo Nhiên cũng không cách nào phản bác được.

Đúng vậy, nếu đổi thành người bình thường bị mắng nhiếc hơn năm năm trời, chắc chắn một bụng tức giận, đừng nhắc đến người có thân phận tôn quý.

Nếu như Dương Tiêu thật sự là người có thân phận, hắn ta làm sao có thể chịu đựng được chuyện này?
“Chắc chắn không phải là tên vô dụng Dương Tiêu, nhất định là người có thân phận tôn quý nào đó đang theo đuổi chị Mộc Tuyết!” Đường Đường nói thêm vào.


Một màn diễn ra đêm này đã mang đến một đả kích lớn cho Đường Đường, nhưng cô tuyệt đối không tin rằng một kẻ chỉ biết ăn bám lại có thể đột nhiên thay đổi lớn như vậy.

Có điều, nghĩ đến việc sáng sớm hai ngày trước bản thân đã từng hỏi qua Dương Tiêu có chuẩn bị quà sinh nhật gì cho chị Mộc Tuyết hay không? Dương Tiêu đã trả lời là đã chuẩn bị rồi.

Không lẽ vị thương gia thần bí ấy thật sự là Dương Tiêu?
Mặc dù không chắc chắn, nhưng Đường Đường dựa vào năm năm định kiến của mình, cô căn bản không tin Dương Tiêu chính là vị thương gia thần bí ấy.

Sau khi kết thúc buổi tiệc sinh nhật lãng mạn đêm này, Đường Mộc Tuyết âm thầm thở dài sau đó nói với Dương Tiêu: “Sau này tuyệt đối đừng làm phiền đến Lý thiếu nữa, ân tình của Lý thiếu chúng ta không trả nỗi đâu!”
Lăn lộn trên thương trường nhiều năm, Đường Mộc Tuyết sớm đã hiểu rõ một đạo lý.

Trên đời này có hai thứ tuyệt đối không được đụng vào; thứ nhất chính là vợ người, thứ hai chính là nhân tình; vợ người đụng vào thì mắt mạng; nhân tình thì khó trả..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.