Đọc truyện Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự – Chương 191: Quyển Kết Phần Cuối – Chương 47
Tiết Bồng không về Cục thành phố ngay mà về nhà mình trước, cô bấm vào trang web Phương Tử Oánh đưa, dùng máy tính thử đi thử lại nhiều lần, cuối cùng ghép ra được tài khoản và mật khẩu Tiết Dịch để lại.
Trong tài khoản có một danh sách, một vài bức ảnh, còn có vài đoạn ghi âm.
Tiết Bồng xem sơ một lượt, sau đó ngồi trên ghế, ngơ ngác thẫn thờ nghe đoạn ghi âm.
Cũng không biết bao lâu sau đó, Tiết Bồng mới hoàn hồn, sao chép ra hết những thứ này rồi lái xe đến Cục thành phố.
Lúc Tiết Bồng đến Chi đội Hình sự, Lục Nghiễm đang họp với mọi người trong tổ chuyên án.
Tiết Bồng ngồi trong phòng làm việc đợi nửa tiếng đồng hồ thì Lục Nghiễm về, bước vào nhìn thấy cô, gương mặt mệt mỏi cũng nở nụ cười: “Anh mới họp, chờ lâu không?”
Tiết Bồng lại hỏi rất nghiêm túc: “Đang bàn các bước nhắm vào Hoắc Kiêu tiếp theo à?”
“Ừ.” Lục Nghiễm rót nước: “Trước đó bọn anh có hỏi Hàn Cố, Hàn Cố cũng đã cung cấp manh mối, Hoắc Kiêu muốn ngồi vào ghế chủ tịch thì phải dẹp yên ba cổ đông trước.
Anh ta chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn tiêu cực, nhưng mà bọn anh vẫn đang phân tích điểm đột phá…”
“Nếu như em nói, có thể em biết điểm đột phá là gì thì sao?” Tiết Bồng bỗng hỏi.
Lục Nghiễm đang định uống nước, nghe thấy thì sững người, anh nhìn sang tệp hồ sơ cô cầm trong tay, có vẻ hiểu ra gì đó: “Cái đó là để đưa anh hả?”
Tiết Bồng gật đầu, không nói gì nhiều, chỉ đưa anh túi hồ sơ.
Lục Nghiễm lật nhanh tư liệu nhân vật, lúc nhìn thấy Tống Kim, ánh mắt anh bỗng sáng tỏ, nhưng cũng rất kinh ngạc.
Anh nhíu chặt mày, tay lật nhanh hơn, lại cắm USB Tiết Bồng đưa vào máy tính.
Nội dung bên trong nhanh chóng xuất hiện.
Những nội dung này cuối cùng cũng khiến Lục Nghiễm biết được sao trông Tiết Bồng lại không ổn thế, trông nghiêm túc hơn bình thường nhiều lắm.
Rất lâu sau đó, trong phòng làm việc không ai lên tiếng.
Lục Nghiễm nhìn chăm chăm vào nội dung trong USB, nghe thấy đoạn ghi âm phát ra, mặt cũng dần tối sầm lại.
Đến lúc đoạn ghi âm kết thúc, Tiết Bồng yên lặng chốc lát rồi lại nói: “Em ra ngoài trước đây.”
Đương nhiên là Lục Nghiễm biết những thứ này chắc chắn là do Tiết Dịch để lại, cô ấy có thể lấy được chúng, chứng tỏ cô ấy cũng có tham gia.
Tiết Bồng nhìn thấy những thứ này, chắc chắn sẽ rất sốc.
Nhưng đến nước này, bất cứ một lời an ủi nào cũng không thể làm dịu nỗi đau do chân tướng khiến người thân ra đi mang tới.
Tiết Bồng nhẹ lắc đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Sự thật chính là sự thật, nó sẽ không thay đổi chỉ vì em không chấp nhận.
Em không sao, hiện giờ em chỉ mong kẻ ác có thể chịu sự trừng phạt thích đáng.”
Lục Nghiễm siết chặt tay cô, anh chỉ nói: “Chắc chắn sẽ thế.”
Tiết Bồng khẽ nhắm mắt, giây phút ấy, rất nhiều người lướt qua trong mắt cô, có Tiết Ích Đông, Tiết Dịch, Thường Trí Bác, Thường Phong, Trần Mạt Sinh, Trần Lăng vân vân…
Trong lòng cô cũng rất rõ, lần này thật sự đã kết thúc.
Mong người chết được yên nghỉ.
Mong người sống luôn khắc ghi.
Mãi mãi, đừng bao giờ để người anh hùng trong tâm hồn ta chết đi.
Tối đấy, Hoắc Kiêu bận rộn cực kỳ.
Anh ta đã lần lượt gặp hai cổ đông là Trần Cẩm Tuyền và Trương Dương.
Hoắc Kiêu đe dọa và dụ dỗ Trần Cẩm Tuyền, dùng chuyện Trần Cẩm Tuyền từng giăng bẫy Trương Dương để nắm thóp, khiến Trần Cẩm Tuyền đồng ý tiến cử anh ta làm chủ tịch mới.
Trần Cẩm Tuyền ban đầu còn hống hách, lấy vai vế cha chú chèn ép Hoắc Kiêu, sau đó lại không dám hé răng nửa lời, chỉ có thể đồng ý.
Sau đó là đến Trương Dương.
Hoắc Kiêu đến nhà Trương Dương, mở đoạn ghi âm của mình và Trần Cẩm Tuyền cho Trương Dương nghe, còn để chứng cứ Trần Cẩm Tuyền hại ông ta lên bàn.
Trương Dương từ kinh ngạc tới phẫn nộ, đập bàn rủa mắng Trần Cẩm Tuyền mấy câu, sau đó lại nói với Hoắc Kiêu đang rất thong thả, cám ơn anh ta đã nói cho mình biết, nhưng chuyện của ông ta và Trần Cẩm Tuyền không cần người ngoài nhúng tay vào.
Hoắc Kiêu bèn cười rồi mở đường cho Trương Dương, bảo rằng chỉ cần chọn anh ta làm chủ tịch, sau khi ngồi lên ghế, anh ta có thể giúp ông ta loại bỏ Trần Cẩm Tuyền.
Trương Dương hỏi: “Dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu?”
Hoắc Kiêu chỉ nói: “Chú có thể không tin tôi, hay là chú cứ làm theo kế hoạch ban đầu, cùng tiến cử người mà chú, Trần Cẩm Tuyền và Vương Sùng chọn, xem xem cuối cùng người này có giúp chú không nhé?”
Trương Dương cân nhắc rất lâu, ba người họ đã cùng tiến cử người mới, nhưng trên thực tế, ông ta cũng không biết người này móc nối với ai.
Hoắc Liêu lại bảo: “Nếu chú không đồng ý thì cũng không sao, dù gì thì Trần Cẩm Tuyền cũng đã đồng ý rồi, tôi cũng đã đủ phiếu trong tay.
Chú không đồng ý thì đợi đến lúc tôi lên kế nhiệm, tôi sẽ hợp tác với Trần Cẩm Tuyền chống lại chú.”
Trương Dương sững sờ, bán tín bán nghi hỏi: “Cậu đã đủ phiếu rồi thì còn tìm đến tôi làm gì?”
Hoắc Kiêu cười bảo: “Nói thật thì tôi không thích cái loại bẫy anh em như Trần Cẩm Tuyền.
Chỉ hợp tác với ông ta tạm thời thôi, hợp tác với chú thì lại lâu dài được.
Hiện giờ lựa chọn nằm ở chú, tuỳ chú quyết.”
Thế là Trương Dương cũng đồng ý.
“Giải quyết” xong Trần Cẩm Tuyền và Trương Dương, một tiếng sau, Hoắc Kiêu lại đến biệt thự ở ngoại ô của Vương Sùng.
Tôn Diễm, người tình của Vương Sùng ra mở cửa.
Hoắc Kiêu nhẹ nhàng gật đầu chào Tôn Diễm, chỉ một lát sau, Vương Sùng cũng ra tới, vào phòng làm việc với Hoắc Kiêu.
Tôn Diễm rót một tách trà, đặt lên cái bàn nhỏ rồi ra ngoài.
Tôn Diễm không phải ai khác mà chính là nữ diễn viên giải nghệ mà Phương Tử Oánh và Tiết Bồng từng nhắc tới, trước kia từng diễn vài bộ phim, nổi được một lúc, sau đó thì rời khỏi làng giải trí, theo Vương Sùng tới giờ.
Nhưng trên thực tế, Tôn Diễm chỉ từng theo mỗi Vương Sùng thôi sao?
Mười năm trước, Tôn Diễm mới ra mắt, diễn một vai nhỏ trong một bộ phim, vì từng xuất hiện trên phim nên cũng được thầm sắp xếp cho đến tiệc riêng tư của Hoắc Đình Diệu, được tặng cho một nhân vật quan trọng khi đó.
Nhân vật quan trọng đó rất thích Tôn Diễm, cũng không hạn chế Tôn Diễm phát triển, dù gì khi đó cô ta mới mười tám, còn rất trẻ, có thể tha hồ mở mang tầm mắt.
Tôn Diễm mới bắt đầu học hành trong sự ủng hộ của đại gia chống lưng mới, lại nhận thêm vài bộ phim, toàn là những vai khá quan trọng, nhanh chóng được lăng xê nổi tiếng.
Đến mấy năm trước, đại gia chống lưng rớt đài, Tôn Diễm rút lui được, đồng thời cũng rút khỏi ngành giải trí.
Lúc này, Vương Sùng lại xuất hiện.
Từ sau khi gặp Tôn Diễm trong bữa tiệc mười năm trước, Vương Sùng cứ nhớ mãi không quên.
Tuy Vương Sùng không thể cưới Tôn Diễm, nhưng đi theo ông ta thì cũng có thể sống không lo cơm ăn áo mặc, cũng không bị Hoắc Đình Diệu mang tặng nữa.
Cứ như thế, Tôn Diễm đồng ý đi theo Vương Sùng.
Tôn Diễm bước ra từ phòng làm việc, quay người đi vào phòng người làm bên cạnh đó.
Trong phòng người làm lúc này đã toàn là thành viên tổ chuyên án, xung quanh biệt thự cũng đã có cảnh sát mai phục sẵn, chỉ đợi Hoắc Kiêu lộ ra manh nha.
Lục Nghiễm ngồi giữa mọi người, đối diện với camera vừa lắp đặt, nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong phòng làm việc.
Trong màn hình, Hoắc Kiêu và Vương Sùng đang ngồi đối diện nhau trên sofa.
Vương Sùng nói chuyện kinh doanh vòng vo, Hoắc Kiêu chỉ mỉm cười lắng nghe chứ không cắt lời.
Đợi Vương Sùng nói xong một đoạn, Hoắc Kiêu mới đặt tách trà xuống, thờ ơ nói: “Trần Cẩm Tuyền và Trần Dương đã đồng ý bỏ phiếu cho tôi rồi.”
Vương Sùng ngạc nhiên, mấy giây sau lại cười: “Tự tin thế, cậu không sợ họ đồng ý với cậu ngoài mặt, trong lòng thì tự có tính toán à?”
“À” Hoắc Kiêu thong thả: “Tôi cũng nghĩ vậy, vì thế tôi mới tìm tới chú Vương đây mà.
Chú là bạn thân nhất, là cộng sự trung thành nhất của bố tôi, hay là chú giúp tôi đi, chú gọi điện cho họ, hỏi thử coi họ thật sự nghĩ sao?”
Trong lúc nói chuyện, Hoắc Kiêu còn đưa điện thoại của mình cho Vương Sùng.
Vương Sùng nheo mắt, liếc nhìn điện thoại nhưng không trả lời, sau đó cầm điện thoại của mình lên, nhanh chóng gọi hai cuộc điện thoại cho Trần Cẩm Tuyền và Trương Dương.
Kết quả là không ai nghe máy.
Vương Sùng thở dài, dằn điện thoại lên bàn.
Mai là đã đến buổi họp hội đồng, mười cổ đông sẽ có mặt, bỏ phiếu quyết định chủ tịch mới đời tiếp theo.
Vương Sùng, Trần Cẩm Tuyền và Trương Dương chính là ba cổ đông có trọng lượng nhất trong mười người, ba người họ đã sớm bắt tay với nhau, bàn bạc sẽ chọn ai, không chọn ai.
Hoắc Kiêu thì đã bị đá ra khỏi kế hoạch của họ lâu rồi.
Chỉ là Hoắc Kiêu đột nhiên xuất hiện vào tối nay, Trần Cẩm Tuyền và Trương Dương không bắt máy, chứng tỏ Hoắc Kiêu đã nắm thóp được hai người này…
Vương Sùng nghĩ đến đấy, bèn định thần lại, nhìn sang Hoắc Kiêu lần nữa: “Không ngờ cậu mới bây lớn mà bụng dạ lại như thế, đúng là tôi đã coi thường cậu quá.”
Hoắc Kiêu vẫn cười: “Toàn nhờ bố tôi dạy giỏi hết ấy mà, mấy năm năm tôi với chú Vương cũng học được nhiều thứ, tai nghe mắt thấy, rõ nhau cả rồi.”
Vương Sùng không cười, cũng không dễ dàng bị đe doạ, chỉ nói: “Nhưng dù cậu lấy được phiếu của họ, cũng chưa chắc ngồi được lên cái vị trí đó đâu.
Ngồi trên cao thì không có được người chân thành kề cận, sao cậu lại cứ phải vậy?”
Hoắc Kiêu: “Đúng là ngồi trên cao thì không có được người thấu hiểu, nhưng giậu đổ thì bìm leo, thay vì vậy thì tôi muốn ngồi cao hơn.
Sau khi bố tôi bị bắt, các cổ đông đã đối xử thế nào với nhà họ Hoắc chúng tôi? Đổ dầu vào lửa, thượng đội hạ đạp, tôi sẽ không quên những chuyện này đâu.
Chú Vương, chú là bạn tốt nhất của bố tôi, chú sẽ giúp tôi đúng chứ?”
Vương Sùng không trả lời, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ uống trà của mình.
Hoắc Kiêu đợi một lát, mệt mỏi thở dài, mở điện thoại rồi đưa ra mấy tấm hình, đặt xuống trước mặt Vương Sùng.
Vương Sùng nhìn lướt qua rồi sững sờ.
Đó chính là hình ảnh tới tới lui của ông ta, Tôn Diễm và Phó Thị trưởng tiền nhiệm.
Lúc đó, Tôn Diễm vẫn còn đang theo ông Phó Thị trưởng này, Vương Sùng lại đại diện cho tập đoàn Hoắc Thị để lôi kéo ông ta.
Vương Sùng biến sắc hỏi: “Cậu có ý gì?”
Hoắc Kiêu: “Không có gì, chỉ là sợ chú Vương bận bịu quá, quên mất trước kia mình đã làm những gì, tiện thể nhắc lại cho chú nhớ ấy mà.”
Vương Sùng: “Một tấm ảnh thì nói lên được gì.”
Hoắc Kiêu: “Ảnh chỉ là món khai vị thôi, sau đó còn đặc sắc hơn nhiều, chắc chú Vương rõ hơn tôi.”
Căn phòng im lặng mấy giây.
Vương Sùng thở dài, sắc mặt tối sầm: “Xem ra bố cậu không chỉ dạy cậu các tính toán lòng người, đến cả điểm yếu của chúng tôi đều cũng giao hết cho cậu.”
Hoắc Kiêu khẽ cười: “Tôi là phận con cháu, thật sự không mong tới có ngày phải dùng tới chúng.
Nhưng chú cũng biết đấy, tuy Phó Thị trưởng tiền nhiệm đã ngồi tù, nhưng những chuyện dính dáng lợi ích tới ông ta lúc còn ở chức đến giờ vẫn còn một phần chưa được khui ra, một trong số đó còn dính tới một số tài khoản nước ngoài được giấu kín, Phó Thị trưởng Tần đương nhiệm đang phụ trách chuyện này đấy.
Chú nghĩ nếu tôi đưa tấm ảnh này cho ông ấy, ông ấy sẽ nghĩ thế nào?”
Vương Sùng lại im lặng lần nữa.
Hoắc Kiêu đã tỏ rõ ý muốn, nếu tấm ảnh lộ ra, các ban ngành phụ trách truy tìm khoản chi lớn từ nước ngoài, chắc chắn sẽ điều tra Vương Sùng triệt để, hoàn toàn không thể phủi sạch được.
Nhất là mối quan hệ của ông ta và Tôn Diễm đã chứng minh được điều này.
Vương Sùng lại uống ngụm trà: “Tôi biết Tôn Diễm là người của cậu, cậu chọn ra để đưa cho bố cậu, để ông ta mang đến giới thiệu cho Phó Thị trưởng tiền nhiệm.
Tôi cũng biết, các người lợi dùng mấy người phụ nữ khác nữa ngoài Tôn Diễm, khiến Phó Thị trưởng tiền nhiệm nới lỏng tay cho tập đoàn Hoắc Thị.
Lần này thì Hoắc Kiêu lại là người kinh ngạc.
Hoắc Kiêu: “Thế là chú yêu Tôn Diễm thật lòng à?”
Vương Sùng cười lạnh: “Nói ra cậu cũng không hiểu đâu.
Lúc còn trẻ, ai cũng nghĩ thời gian còn dài, tha hồ có cơ hội tìm được người thật sự thật lòng với mình.
Người bình thường còn khó mà tìm được, huống hồ gì người ngồi trên cao như cậu.
Tôi biết cậu nắm điểm yếu của Tôn Diễm trong tay, trước kia cô ấy từng hỗ trợ nhà cậu rất nhiều, tôi đã cho người điều tra những chuyện này từ lâu rồi, nhưng cô ấy theo tôi mấy năm nay, chẳng mưu toan gì cả, tôi sống cũng khá là yên bình.
Bây giờ tất nhiên là cậu không hiểu được, đến lúc cậu đến cái tuổi như tôi rồi sẽ nếm được cái đáng thương của việc một thân một mình.”
Hoắc Kiêu cụp mắt, nụ cười dần biến mất.
Cũng không biết vì sao, giây phút ấy, hình bóng Tiết Dịch lại xuất hiện trong đầu anh ta, dù ký ức về cô ấy trong anh ta đã dần mờ đi.
Đến lúc Vương Sùng đặt tách trà lên bàn, Hoắc Kiêu mới hoàn hồn lại.
Hoắc Kiêu ngước lên, nghe thấy Vương Sùng nói: “Tôi biết mình nên làm gì vào cuộc họp ngày mai.
Cậu có thể yên tâm.”
Lúc này Hoắc Kiêu mới nở nụ cười, anh ta đứng dậy, chỉnh lại bộ vest: “Vậy thì vất vả cho chú rồi.”
Nói đoạn, Hoắc Kiêu cất bước đi khỏi.
Một lát sau, xe Hoắc Kiêu rời khỏi biệt thự nhà họ Vương.
Chẳng mấy chốc, Tôn Diễm đã mở cửa phòng làm việc.
Nhóm của Lục Nghiễm bước vào, đưa ra thẻ ngành rồi nói: “Vương Sùng, hiện giờ chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến nhiều vụ án tham ô, phiền ông theo chúng tôi để hợp tác điều tra.”
Màn đêm tĩnh lặng.
Hoắc Kiêu về nhà họ Hứa.
Sau khi Hoắc Đình Diệu bị bắt, cảnh sát đã lục soát thu thập chứng cứ ở đây, Hoắc Kiêu chỉ bảo quản gia rời đi mấy ngày, cũng không dọn dẹp những căn phòng bị khám xét.
Hoắc Kiêu đi tới phòng làm việc, ánh mắt nhạt nhoà, sải bước tới, cầm lấy một chai rượu.
Anh ta không bật đèn, chỉ rót nửa ly rượu dưới ánh trăng rọi vào ngoài kia, ngồi trên cái ghế da của Hoắc Đình Diệu.
Trong bóng tối, Hoắc Kiêu yên lặng một chốc, mò mẫm trong túi áo khoác, lấy ra cái bật lửa kim loại.
Ngón tay bật mở nắp, mồi lửa vùng lên, chiếu rọi trong bóng tối, cũng chiếu sáng hai chữ khắc trên nắp.
Hoắc Kiêu lại bật đóng nắp, mắt khép hờ, ngẫm lại lời Vương Sùng.
– Ai cũng nghĩ rằng thời gian còn dài, tha hồ có cơ hội gặp được người thật sự thật lòng với mình.
– Bây giờ tất nhiên là cậu không hiểu, đợi đến tuổi như tôi cậu sẽ nếm được mùi một thân một mình đáng thương.
Thật sự thật lòng sao?
Hoắc Kiêu tự cho rằng mình đã từng có, đó là mùi vị cực kỳ mới mẻ, cũng rất khiến người ta phải nghiện, nhất là đối với loại người từ bé lớn lên trong nhà họ Hoắc, chưa từng gặp được bao nhiêu khuôn mặt chân thật.
Tiếc là sự thật lòng thật sự đó đã chớp mắt bay đi mất rồi.
Trong lòng cô ấy, có chuyện còn quan trọng hơn cả tình yêu.
Cô ấy nỡ ra tay, không chút lưu luyến.
Mấy năm sau này, tất nhiên là chẳng còn gặp ai nữa.
Anh ta chán đời, lòng cũng lạnh, không còn ám ảnh với ai nữa, càng không thể khắc cốt ghi tâm.
Nhìn Hoắc Đình Diệu quanh quẩn với hết cô này tới cô kia, lại mang những cô gái đó đi tặng, đổi lấy lợi ích, Hoắc Kiêu cũng không khỏi suy nghĩ, liệu hai mươi năm sau, mình cũng sẽ trở thành con người như thế chăng?
Hình như cũng không có gì là tệ.
Mười năm trước, Hoắc Đình Diệu nói với anh ta: “Có tiền có quyền rồi, còn sợ không có gì nữa? Đàn bà thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ là cuối cùng con sẽ phát hiện, họ đều giống nhau cả thôi, chẳng ai đặc biệt cả.
Thứ thật sự khiến người ta mê đắm chỉ có quyền lực.”
Như Hoắc Đình Diệu đã nói.
Những năm sau này, Hoắc Kiêu cũng nghĩ thế, đúng là thế, đều như nhau cả, chẳng có gì đặc biệt.
Tiết Dịch không phải người thông minh nhất, đương nhiên cũng không phải người đẹp nhất, nếu đặt cô vào trong số đó, thật sự là không nổi bật chút nào.
Chỉ là trong vô số, lại dường như có một điểm nhỏ nhoi nào đó không giống cho.
Lắm.
Là lần rung động duy nhất thuở thiếu thời sao?
Vì rung động nên mới giữ lại tình cảm đó, nhiều năm sau vẫn không thức tỉnh, thế nên mới độc đáo, đáng quý sao?
Hay là vì Tiết Dịch hiểu anh ta?
Hay là vì thứ gì khác mà bản thân anh ta cũng không rõ nguyên nhân?
Hoắc Kiêu nhắm mắt, nhớ tới ví dụ của Vương Sùng lần nữa.
Một thân một mình.
Đáng thương.
Trong bóng tối, Hoắc Kiêu chậm rãi phát ra tiếng cười khanh khách.
Có sao thì anh ta cũng đã thắng rồi.
Một đêm qua đi.
Sáng sớm hôm sau, khí trời tươi đẹp, lại là một ngày rạng rỡ.
Gần mười giờ, lãnh đạo cấp cao của Hoắc Thị mở hộp hội nghị, bảy cổ đông trong số đó đã lần lượt vào chỗ, đang rù rì bàn tán to nhỏ về cuộc họp hôm nay, hướng phát triển sau này của Hoắc Thị.
Hoắc Đình Diệu đã ngã ngựa, hiện giờ tập đoàn Hoắc Thị lại bị Viện Kiểm sát điều tra, những người khác tất nhiên đều tự bảo vệ mình.
Bảy năm trước, Địa Ốc Thừa Văn cũng đã sụp đổ như thế, thầy bại thì tớ cụp đuôi.
Chỉ là giờ đã sắp tới giờ họp mà vẫn chưa thấy bóng ba cổ đông Vương Sùng, Trần Cẩm Tuyền và Trương Dương đâu.
Cả Hoắc Kiêu cũng không thấy đâu.
Các cổ đông hỏi nhau, có ai biết họ sao rồi không? Có tới không vậy?
Có người đoán, có khi nào là ngầm giở trò gì không?
Còn có người nói là thấy không đúng lắm.
Đến mười giờ, cửa phòng họp được mở ra, vài người bước vào.
Đi đầu là Hoắc Kiêu, anh ta mặc vest thẳm thớm tinh tế, vóc dáng cao ráo, bước đi vững vàng, sải bước đưa theo gió, chỉ liếc mắt nhìn các cổ đông rồi ngồi xuống chỗ của mình.
Các cổ đông đều lần lượt im bặt.
Hoắc Kiêu bây giờ vẫn là chủ tịch tạm thời, anh ta ngồi xuống, vắt tréo chân, quay nghiêng người, liếc nhìn ba vị trí gần mình nhất.
Hoắc Kiêu nhướng mày hỏi: “Ba người họ còn chưa tới à?”
Một cổ đông lên tiếng: “Vẫn chưa, cũng không nhắn gì.”
Hoắc Kiêu nhíu mày, cụp mắt nghĩ ngợi.
Anh ta thấy hơi bất ngờ, hôm qua rõ ràng là đã nắm thóp được cả ba, sao hôm nay lại thế này?
Chẳng lẽ họ thật sự không sợ lộ chuyện à?
Hoắc Kiêu chống một tay nói: “Đợi thêm năm phút nữa.”
Vừa nói xong, cửa phòng họp lại bị đẩy ra lần nữa, hơn nữa còn là xông thẳng vào.
Viện Kiểm sát, cảnh sát kinh tế, đội hình sự đều tới đủ cả.
Cả nhóm người mặc cảnh phục, đi tới thẳng trước mặt Hoắc Kiêu trước ánh mắt kinh ngạc của các cổ đông.
Hoắc Kiêu biến sắc hoàn toàn, anh ta đứng dậy, tai cứ ong ong, đầu óc trống không, chỉ thấy kiểm sát viên trước mặt thông báo thân phận, miệng cứ khép rồi mở, nói một tràng gì đó, anh ta chẳng nghe rõ một chữ.
Tiếp đó, có cảnh sát đi tới trước, còng tay kim loại đánh cạch vào cổ tay.
Hoắc Kiêu sững sờ, lúc này mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn cái còng tay, lại khẽ nghiêng đầu nhìn về ba cái vị trí trống không, bỗng chốc hiểu ra tất cả.
Từ thiên đàng xuống địa ngục, chẳng qua chỉ là trong chốc lát..