Đọc truyện Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự – Chương 152: Quyển Kết Phần Đầu – Chương 8
Điện thoại của Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng lúc reng lên, một bên là Phùng Mông gọi tới, bên kia là Trương Xuân Dương phụ trách ca trực thứ Bảy.
Cả hai cùng lúc biến sắc.
Bởi hai cuộc điện thoại này có nghĩa là đã có vụ án, mà lại còn đủ khiến chi đội rối ren.
Trương Vân Hoa cũng đã có kinh nghiệm, nhìn thấy thế thì nói ngay: “Trên đường đi lái xe cẩn thận, cháu Lục mới uống rượu rồi, con lái xe đi Bồng.”
Lục Nghiễm vội nói: “Dạ cô, bọn con đi đây, tạm biệt cô.”
Tiếp đó bèn nghe điện thoại vào.
Tiết Bồng cũng vội gật đầu, đi theo Lục Nghiễm ra ngoài.
Hai người bước lên xe, Tiết Bồng nhìn ra đường bảo: “Không kẹt xe thì nửa tiếng là tới được hiện trường vụ án.”
Vì vụ án cấp bách, Trương Xuân Dương nhận được thông tin là báo ngay cho Khoa Kiểm nghiệm Dấu vết.
Trên đường đến hiện trường vụ án, hai bên lại họp đơn giản qua điện thoại.
Theo lời cảnh sát phân cục ở hiện trường, thời gian bắt lửa là khoảng bốn giờ sáng hôm nay, địa điểm là một nhà tôn nằm gần công trường bỏ hoang, ở hiện trường có một người chết và một người bị thương, đều là nam giới.
Ban đầu, phân cục còn nghĩ hai người này là người vô gia cư, ủ ấm trong nhà tôn, sử dụng bình ga nguy hiểm, không cẩn thận dẫn đến cháy nổ, trước kia cũng từng có chuyện tương tự xảy ra.
Cho đến khi trời sáng, lửa cháy ở nhà tôn yếu dần, hiện trường nồng nặc khói, toả ra mùi khí hăng, cảnh sát phân cục kiểm định hiện trường mới dần phát hiện vụ án này không như bình thường.
Hoá ra nhà tôn này là ký túc xá dựng tạm cho công nhân thi công, ai ngờ công trường đang thi công dang dở lại bị dừng tiến độ, bên xây dựng chạy mất dép, công trình cũng bị ngưng lại, công trường bị bỏ hoang ở đó, không ai coi tới.
Sau đó, mấy người vô gia cư bắt đầu tụ họp lại công trường bỏ hoang, tuy toà nhà mới xây dang dở nhưng ít nhất cũng có cái mái che, không chắn gió thì cũng chắn được mưa, mấy lúc trời không lạnh, đám người lang thang sẽ chuyển vào đây ở.
Nhưng hiện giờ đang cuối đông, là lúc lạnh nhất trong năm, đa số người vô gia cư đều đến hầm dưới mấy cây cầu lớn, cái nhà tôn để lại ở công trường thì đông đến lạnh như hầm băng ấy, chẳng ai ngủ nổi.
Buổi sáng, phân cục hỏi thăm người dân xung quanh và mấy người lang thang dưới cầu về một số tình hình, biết được trong nhà tôn phát nổ đã rất lâu không có người vô gia cư nào tới ở, hơn nữa nhóm vô gia cư trước đó còn khoá cả cửa lại trước lúc đi khỏi.
Mấy người lang thang còn nói, tuy không tận mắt nhìn thấy ngọn lửa đó bốc lên như thế nào, nhưng trước khi xảy ra chuyện, họ đã nghe một tiếng “bùm”, giống như là có thứ gì phát nổ, sau đó thì bên công trường có khói đen bốc lên.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau đó, cảnh sát nhanh chóng phát hiện một người sống sót ở gần nhà tôn, chắc là bị lực va chạm bắn ra cùng cửa nhà tôn trong vụ nổ.
Tuy vẫn còn sống nhưng người này đã hôn mê sâu, cơ thể bị cháy ở diện tích rộng, mất đi hai chân, mặt cũng biến dạng hoàn toàn, hiện giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.
Ngay giữa trung tâm vụ nổ đã được dập lửa, họ còn tìm được một nửa thi thể cháy đen không hoàn chỉnh, xung quanh đã nổ tan tác, còn tìm thấy vài mảnh thi thể chưa than hóa hoàn toàn.
Theo giám định pháp y của phân cục, xác định người chết trong căn nhà tôn cũng là nam giới.
Sau khi kiểm định lại nhiều lần, cuối cùng đã tìm được thứ được nghi là xác thiết bị nguồn điện ở hiện trường vụ án.
Cũng có nghĩa là đây tuyệt đối không phải một vụ tai nạn ngoài ý muốn mà là vụ án phát nổ do có người bố trí.
Lúc Lục Nghiễm và Tiết Bồng đến hiện trường vụ án, hơi men của Lục Nghiễm đã tan được phần lớn.
Vừa xuống xe, Hạ Minh, đội trưởng đội hình sự phân cục khu phía Nam đã ra đón.
Lục Nghiễm chào hỏi Hạ Minh rồi nói ngay: “Có đội trưởng Hạ ở đây thì may quá.
Tôi vừa uống tí rượu, hôm nay chỉ đứng cạnh tìm hiểu tình hình, chuyện chính thì vẫn phải nhờ phân cục khu phía Nam các anh phụ trách.”
Hạ Minh đáp ngay: “Được, tôi hiểu.”
Lục Nghiễm đi theo Hạ Minh vào khu phong toả, vừa đi vừa hỏi: “Tình hình hiện giờ thế nào?”
“Vẫn còn cần phải xác định thân phận của người chết và người bị thương.” Hạ Minh vừa nói vừa lấy điện thoại ra, mở ra một tấm ảnh: “Nhưng mà chúng tôi có tìm thấy một tấm căn cước ở xung quanh, đội phó Lục xem xem, có quen không?”
Lục Nghiễm cầm lấy điện thoại xem, nửa bên căn cước đã bị thiêu cháy, phần tên chỉ còn mỗi chữ “Lý”, ảnh thì còn có thể nhìn thấy hơn nửa khuôn mặt, trên mặt còn có một vết sẹo.
Đây là…
Lục Nghiễm tập trung, anh phóng to bức ảnh, cẩn thận nhìn rõ.
Vài giây sau, anh mới lẩm bẩm một cái tên: “Lý Thành Kiệt?”
Lý Thành Kiệt, tội phạm truy nã của thành phố Giang, cũng là hung thủ giết hại nhiều người như Vương Xuyên, Trình Lập Huy vân vân.
Nhưng vấn đề là tại sao căn cước của gã lại nằm ở đây?
Chẳng lẽ vụ án phát nổ lần này lại là do Lý Thành Kiệt gây ra, hay là tên này đi đêm cho lắm cuối cùng cũng gặp ma, vậy hắn chính là người chết hoặc người bị thương sao?
Lục Nghiễm lại ngẩng lên nhìn hiện trường vụ án bị cháy thành than, đội của Tiết Bồng đã bắt đầu thu thập chứng cứ lần hai bên đó.
Cùng lúc đó, hiện trường còn tỏa ra mùi khét sau cháy nổ.
Gió theo đó thổi qua, Lục Nghiễm ngửi được chút mùi còn sót, đồng thời cũng ngửi thấy được chút mùi vị âm mưu.
Mọi chuyện sau đó xảy ra rất nhanh.
Vì vụ án bị nghi là có dính dáng đến tội phạm truy nã cấp A Lý Thành Kiệt, Lục Nghiễm đã nhanh chóng gửi báo cáo cho Phan Chấn Sinh, yêu cầu chi đội tiến hành điều tra.
Ở bên kia, Tiết Bồng ngồi trong phòng thí nghiệm cả buổi chiều, đối mặt với hết đợt vật chứng này đến đợt vật chứng khác, còn phải tiến hành thảo luận và nêu ý kiến với chuyên viên kỹ thuật của phân cục.
Đến lúc cuối cùng cũng có thời gian để thở thì đã là bốn giờ rưỡi.
Nhân lúc nghỉ ngơi uống nước, Tiết Bồng ngồi xuống, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Nghiễm: “Bên anh sao rồi? Đang tăng ca ở chi đội hay về nhà rồi? Em cứ bận suốt nên quên luôn.”
Chỉ một lúc sau, Lục Nghiễm đã trả lời lại: “Anh đang ở chi đội, vừa mới họp khẩn xong, đang chuẩn bị sang bàn với em đây.”
Tiết Bồng nói: “Được, vậy lát nữa gặp.”
Chưa được mấy phút sau, phòng thí nghiệm lý hoá và tổ điện tử cũng đã cho ra kết quả sơ bộ, vài thành viên trực của các bộ phận đều tập hợp lại với nhau.
Chỉ một lát sau, Lục Nghiễm cũng vào.
Mọi người đều lần lượt ngồi xuống, đang chuẩn bị bắt đầu thảo luận về tình tiết vụ án.
Lúc này, điện thoại bàn reng lên.
Tiết Bồng nhấc máy, trả lời vài câu, nhấn loa ngoài: “Phòng giám định ADN có kết quả rồi.”
Phía bên kia nói: “Đã xác thực được thân phận của người chết, chính là tội phạm truy nã Lý Thành Kiệt, hung thủ trong vụ án của Vương Xuyên và Trình Lập Huy.”
Quả nhiên thật sự là hắn.
Vì thân phận của Lý Thành Kiệt, tính chất của cả vụ án cũng thay đổi.
Lục Nghiễm khẽ cụp mắt, lông mày nhíu lại, dù trong lòng đã có dự tính trước, nhưng cũng vì thế mà nảy ra một nghi vấn khổng lồ.
Lý Thành Kiệt đã bị người ta diệt khẩu.
Nhưng vấn đề là ai cơ?
Trình Lập Huy trước kia có dính líu nhiều tới Hoắc Ung, Vương Xuyên chết lại là do cung cấp manh mối về đường dây ma tuý cho Lục Nghiễm, đường dây đó lại có liên quan tới Khang Vũ Hinh.
Chẳng lẽ là Khang Vũ Hinh hay là người nhà họ Hoắc?
Khang Vũ Hinh gần đây đang bận vật lộn với mấy ông lớn trong tập đoàn ma tuý, đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi, lúc này mà cô ta còn lo nổi chuyện giết người diệt khẩu sao?
Nếu là cô ta, thế thì chắc chắn là một việc gì đó cực kỳ quan trọng, không thể không làm thế.
Với nhà họ Hoắc thì từ sau khi Hoắc Ung chết, gia đình đó sóng yên gió lặng hẳn, không dính dáng đến vụ án nào, dường như nhà họ Hoắc chỉ có mình y là mối phiền phức.
Hoắc Ung chết, Lý Thành Kiệt trở thành chó chết chủ, thế nhưng dạo gần đây hắn lại không hề để lộ chút tung tích, chứng tỏ đã ẩn nấp rất kỹ càng.
Chỉ là ẩn nấp có kỹ đến mấy thì cũng sẽ ra ngoài hóng gió, thành phố Giang cũng không phải là nơi hắn có thể ở lâu, hắn chắc chắn sẽ kiếm đường chạy, điều này thì phải cần người giúp đỡ.
Có lẽ đã xảy ra sự cố gì ở đây chăng?
Lục Nghiễm nhanh chóng vòng lại chuyện chính, hỏi tiếp phòng giám định ADN: “Vậy thân phận người bị thương thì sao?”
Bên kia trả lời: “Người bị thương cũng có tiền án, chúng tôi đã tiến hành đối chiếu ADN, chứng thực người đàn ông này cũng là cư dân thành phố Giang, hai mươi bảy tuổi, tên Thường Phong, nửa năm trước mới ra tù…”
Ai cơ?
Chỉ trong phút chốc, Lục Nghiễm hoàn toàn chết đứng, tai ù đi, đầu óc cũng trống rỗng.
Có vài phút, giọng nói trong điện thoại đột nhiên trở nên lúc xa lúc gần.
Mọi người xung quanh dường như đang nói gì đó, anh cũng không nghe rõ được.
Bên kia đầu dây, đồng nghiệp ở phòng giám định ADN lại nói vài câu gì đấy, người ở cạnh đáp lại, nhưng Lục Nghiễm không thể nghe thấy một chữ.
Cũng không biết bao lâu sau đó, Tiết Bồng đi tới bên cạnh anh, chạm khẽ vào cánh tay anh.
Lúc này Lục Nghiễm mới hoàn hồn, thế nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi, nỗi kinh hoàng trong mắt dần lắng xuống.
Anh lên tiếng: “Phiền lặp lại tên của người bị thương lần nữa.”
Đầu dây bên kia nhắc lại: “À, người bị thương tên là Thường Phong, họ Thường, phong trong “sắc bén”.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cuộc họp sau đó nhanh chóng tái hiện lại diễn biến của vụ án phát nổ.
Từ đầu tới cuối, Lục Nghiễm đều không nói tiếng nào, chỉ yên lặng nghe kết quả báo cáo của từng phòng khoa.
Đồng nghiệp ở tổ điện tử chiếu clip tái hiện hiện trường mô phỏng.
Clip được chia thành hai đoạn, đoạn đầu có thể thấy rõ, dựa vào xác bình ga tìm thấy được ở hiện trường, phán đoán điều kiện phát nổ ở hiện trường, có thể do phát nổ ở quy mô lớn, đồng thời mô phỏng lại dựa trên cơ sở này.
Nổ khí là vụ nổ xảy ra trong không khí, có nghĩa là chắc chắn sẽ có nguồn lửa, không khí và nồng độ cực hạn có diện tích sót lại trên mặt đất lớn, mắt thường không thể nhìn thấy được, hơn nữa phạm vi vệt khói cũng lớn.
Đoạn clip đã thể hiện rất rõ, các mảnh vụn từ môi trường đã bắn ra trong vụ nổ khí, tạo thành kết quả có thể thấy ở hiện trường như thế nào.
Đương nhiên thì ngoài phát nổ ra còn có cả đốt cháy, duy trì suốt cả một khoảng thời gian dài.
Lục Nghiễm vẫn cứ ù ù bên tai.
Anh nhìn chăm chăm vào cảnh tượng trên clip, cố gắng loại bỏ hết những tạp âm, nhưng có thử cỡ nào cũng không được, chỉ đành ghi âm lại phân tích của đồng nghiệp vào điện thoại.
Đến lượt Phùng Mông của khoa kiểm nghiệm dấu vết bắt đầu trình bày, giải thích vì sao rõ ràng là nổ khí, mà vụ nổ khí trong nhà tôn lại gây ra vết thương vượt xa so với nổ khí cho người chết và người bị thương, việc này có liên quan đến một ít thành phần thuốc súng mà khoa kiểm nghiệm dấu vết tìm được tại hiện trường.
Số thuốc súng này chính là nguyên nhân chủ yếu tăng cao sức tàn phá trên cơ sở vụ nổ khí.
Trong lúc trình bày, đồng nghiệp tổ điện tử đã chiếu đoạn clip thứ hai, đoạn clip đã thể hiện rõ sức mạnh có thể dẫn đến nếu thêm thuốc súng vào vụ nổ khí.
Trong clip, nhân vật mô phỏng đứng gần với thuốc súng đã bị nổ thành mười mấy mảnh vào ngay lúc vụ nổ xảy ra, một nhân vật mô phỏng khác đứng gần cửa đã bị bắn văng ra mấy mét cùng với cửa.
Lục Nghiễm cứ đờ đẫn, mở to mắt nhìn vào nhân vật mô phỏng bị bắn ra, một hồi lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Trong đầu anh lóe lên những hình ảnh hiện trường mà chuyên viên kỹ thuật ở phân cục khu phía Nam gửi tới, bao gồm cả diện mạo cuối cùng của Lý Thành Kiệt và Thường Phong.
Trong ảnh, Lý Thành Kiệt đã thành cái xác cháy đen, chỉ có thể nhìn ra là con người.
Thường Phong thì lại bị tổn hại nghiêm trọng một bên mặt, cả người máu thịt lẫn lộn, phần da thịt lộ ra không màu đỏ sẫm thì cũng là màu đen, đến Lục Nghiễm cũng khó mà nhận ra mặt mũi của Thường Phong qua ảnh.
Cả cuộc họp được tiến hành theo trình tự từng phòng khoa.
Tiết Bồng đại diện khoa kiểm nghiệm dấu vết trình bày xong, bèn ngồi xuống xem clip, trong lúc xem, cô không chỉ quay đầu lại có một lần để nhìn Lục Nghiễm ở tít phía sau, cả người chìm trong bóng mờ.
Vẻ mặt của anh rất nặng nề, không nói lấy một câu.
Tiết Bồng hiểu, lúc này anh chắc chắn đang nghiền ngẫm sự việc kinh hoàng này, nếu người bị thương là một người lạ, anh hoàn toàn có thể nhanh chóng đi vào trạng thái làm việc, phân tích vụ án một cách bình tĩnh khách quan.
Nhưng người hiện giờ đang nằm trong bệnh viện, ngàn cân treo sợi tóc lại là Thường Phong.
Đừng nói tới Lục Nghiễm, đến cả Tiết Bồng hết sức thiếu thiện cảm với Thường Phong, cực kỳ khinh rẻ hành vi quá khích của y, vào lúc biết y bị thương trong vụ nổ, cô cũng mất một lúc lâu không hoàn hồn lại được.
Đến giờ, cuộc họp đã qua hơn một nửa, cô vẫn thấy chuyện này quá sức khó tưởng, nó đột ngột xảy đến không chút chân thật.
Ngay khi nãy cô còn không khỏi từ hỏi mình, liệu có khi nào mình nhầm rồi không, cùng tên cùng họ chăng?
Đến khi đồng nghiệp đưa hồ sơ tới, rồi họ thấy rõ được thông tin về thân phận và hình ảnh bên trên.
Đúng thật là Thường Phong.
Nửa tiếng sau, cuộc họp kết thúc.
Những người khác lần lượt rời khỏi, Lục Nghiễm vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Anh ở yên tại chỗ, nhắm mắt, hít sâu mấy hơi, cố gắng hồi phục cảm xúc, chỉ khi hoàn toàn bình tĩnh lại mới có thể phân tích khách quan, mới không bị cảm xúc dắt mũi.
Anh vẫn còn nhớ lần cuối gặp Thường Phong, đó là không lâu sau khi y ra tù, Ngải Tiểu Nguyên kéo họ đi ăn một bữa.
Bữa cơm đó khó khăn lắm mới hẹn được, Thường Phong đã chặn số anh từ lâu rồi.
Trong lòng Lục Nghiễm cũng có linh cảm là dù gặp được thì e rằng cũng là lần cuối cùng.
Hôm đó, Ngải Tiểu Nguyên cố gắng giảng hoà, cô ấy rất vất vả, họ đều thấy cả.
Sau đó, đợi Ngải Tiểu Nguyên đi khỏi, Thường Phong đã lên tiếng trước.
Y nói: ““Ở lập trường của cậu, mình rất hiểu tại sao cậu lại làm như vậy.
Thế nhưng ở góc độ của mình, mình không thể nào xem cậu là anh em được nữa.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lục Nghiễm không phải người hay ngập ngừng, trong lòng anh cũng rõ người không cùng chí hướng thì khó mà kề vai sát cánh, anh không quá nặng nề với những gặp gỡ rồi chia ly trong đời người, vì thế khi đó anh đã nói: “Uống xong ly này rồi chia tay trong vui vẻ, chúc cuộc đời sau này của cậu luôn thuận buồm xuôi gió.”
… Chúc cuộc đời sau này của cậu luôn thuận buồm xuôi gió.
Nghĩ đến đấy, Lục Nghiễm đột nhiên ngước lên.
Anh hít một hơi, ngồi thẳng người tại chỗ, nhanh chóng lục lại đoạn clip vừa rồi, xem đi xem lại mấy lần.
Sau đó, anh cứ chống đầu xem như thế, không đặt mình vào bất kỳ ai, chỉ nhìn chăm chăm vào quỹ đạo vụ nổ, người chết bị nổ thành nhiều mảnh và người bị thương nổ văng ra ngoài trong clip.
Theo lời khoa kiểm nghiệm dấu vết, đây không phải một vụ nổ khí đơn giản, họ còn tìm được dấu vết điểm nổ và tàn dư còn sót lại của thuốc súng ở hiện trường, hơn nữa điểm nổ còn ở rất gần người chết Lý Thành Kiệt.
Đây cũng chính là nguyên do vì sao Lý Thành Kiệt lại bị nổ thành nhiều mảnh.
Đương nhiên là cũng vì cơ thể của Lý Thành Kiệt đã che chắn bớt khi thuốc súng phát nổ, thế nên đã giảm thiểu thương tổn ở một mức độ nhất định đối với người bị thương là Thường Phong.
Cùng lúc đó, trong đầu Lục Nghiễm cũng xuất hiện hai nghi vấn.
Thứ nhất, tại sao lại bố trí thêm thuốc súng trên cơ sở nổ khí? Tại sao không chọn một trong hai?
Thứ hai, trước khi phát nổ, giữa Lý Thành Kiệt và Thường Phong đã xảy ra chuyện gì?
Hai vấn đề này lại cũng chính là mấu chốt của vụ án, chỉ cần tháo gỡ được, vụ án sẽ có thể được tái hiện lại hoàn toàn.
Lục Nghiễm nghĩ đến đây, lại xem lại từ đầu clip, anh xem rất chăm chú, còn cứ đôi chút sẽ tạm ngừng lại, suy nghĩ mọi khả năng của vụ án.
Cho đến khi cửa phòng họp được đẩy ra từ bên ngoài, Tiết Bồng bước vào.
Sau cuộc họp, Tiết Bồng về lại khoa kiểm nghiệm dấu vết xử lý một số công việc, nhìn lại thời gian thì đã qua mười lăm phút.
Cô biết, với tính cách của Lục Nghiễm, anh chắc chắn sẽ không đi ngay, anh sẽ ngồi lại đó xem đi xem lại clip, sẽ đăm chiêu suy nghĩ, sẽ gắng gượng đè nén rất nhiều cảm xúc tiêu cực, ép mình phải bình tĩnh lại.
Tiết Bồng đi nhanh đến phòng trà, pha một ly cà phê.
Giữa lúc đó, cô còn nhận được tin nhắn của Trương Vân Hoa, bà vừa nhận được tin của Thường Trí Bác, nghe nói Thường Phong đã bị thương trong vụ nổ trên tin tức chiều nay, còn nói mình đang chuẩn bị tới bệnh viện.
Tiết Bồng trả lời ngay: “Đúng là Thường Phong mẹ ạ, lát nữa con với Lục Nghiễm cũng sẽ tới đó, bây giờ còn đang ở Cục.”
Tiết Bồng quay lại phòng họp, Lục Nghiễm quả nhiên vẫn còn trong đó, anh nhíu mày, nhìn chăm chăm vào cái clip, có vẻ đã giữ nguyên tư thế đó lâu lắm rồi.
Tiết Bồng không lên tiếng, cô đặt cà phê bên cạnh Lục Nghiễm, ngồi xuống xem cùng với anh.
Một lúc sau, Lục Nghiễm cuối cùng cũng nhúc nhích.
Anh uống lấy một hớp cà phê, giờ mới nhìn sang cô, giọng nói hơi khàn đi: “Vụ án này rất kỳ quặc.”
Tiết Bồng hiểu ý anh, hiện trường vụ án lần này không hề khó giải đáp, chứng cứ cũng rất đầy đủ, sau vụ án cũng không có dấu vết phá hoại do người gây ra, nhưng chính bởi mọi thứ đều được bảo quản quá hoàn chỉnh, suy luận lại diễn biến vụ án dựa trên hiện trường mới cảm thấy kỳ quặc.
Tiết Bồng không nhắc lấy một lời về Thường Phong, chỉ hỏi anh với góc độ công việc: “Ý anh là tại sao hung thủ lại lựa chọn hai cách thức gây nổ?”
Lục Nghiễm gật đầu: “Hơn nữa lại còn là hai cách thức có đặc tính hoàn toàn trái ngược nhau.”
Tiết Bồng nói: “Lựa chọn nổ khí thường là để kéo dài thời gian, chỉ khi nồng độ khí đạt đến cực hạn trong không gian kín này, lại tiếp xúc với nguồn lửa thì mới có thể gây nổ.
Thuốc súng thì lại đơn giản thô bạo hơn nhiều, điều khiển từ xa, kéo dài thời gian hay cần điều kiện tiếp xúc đều được cả.”
Kéo dài thời gian, điều khiển từ xa?
Lục Nghiễm không trả lời, anh nheo mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một mạch suy nghĩ.
Sau đó, anh nói: “Nếu chỉ là nổ khí, vậy thì với bình khí tìm thấy ở hiện trường, sức mạnh có lẽ không đủ để giết chết hoàn toàn hai người.
Vì thế trên cơ sở này, hung thủ lại bố trí thêm thuốc súng để gia tăng sức mạnh, bảo đảm chắc chắn cả hai đều sẽ bị nổ chết.
Vả lại nếu đã kéo dài thời gian, thế thì sẽ cho nạn nhân thời gian để tránh nạn, trừ phi hai người bị hạn chế hành động.”
Căn phòng lại im bặt.
Tiết Bồng chỉ nhìn Lục Nghiễm, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay anh.
Trong lòng cô cũng thấy rất khó chịu, nhưng lại không biết nên an ủi anh thế nào.
Cô cũng đã từng trải qua chuyện tương tự, cô rất hiểu dù người khác có nói gì như “Rồi sẽ qua thôi”, “Anh ấy không sao đâu” đều là giả dối.
Tiết Bồng mấp máy môi, đang muốn lên tiếng thì lại nghe thấy Lục Nghiễm bật ra một cái tên: “Thường Phong…”
Sau đó, cô thấy anh cắn răng, hít sâu một hơi rồi tiếp tục: “Lúc đó cậu ấy ở khá gần cửa, vì thế, ngay lúc vụ nổ xảy ra, cậu ấy đã bị bắn bật ra cùng với cánh cửa.
Anh nghĩ khả năng cao, trước khi vụ nổ xảy đến, cậu ấy đã định phá cửa xông ra.”
Tiết Bồng khẽ gật đầu: “Nếu là như thế, tại sao Lý Thành Kiệt lại không đi tới giúp mà lại đứng ở vị trí gần thuốc súng nhất?”
Lục Nghiễm: “Anh cũng có nghĩ tới vấn đề này.
Trước vụ nổ khí, khí chắc chắn sẽ lấp đầy căn nhà tôn, đạt đến nồng độ cực hạn, có lẽ là Lý Thành Kiệt đã hít phải một lượng khí quá lớn dẫn đến hôn mê.”
Suy đoán thế này dường như hợp tình hợp lý, nhưng ở đây lại xuất hiện một vấn đề, đó chính là mối quan hệ của Thường Phong và Lý Thành Kiệt.
Thường Phong và Lý Thành Kiệt quen biết nhau sao?
Họ bị cùng một hung thủ bắt tới nhà tôn rồi khống chế sao?
Họ có thù hằn gì với hung thủ mà lại bị giết hại bằng cách thức như thế?
Nếu muốn giết người thì đâm một nhát là được, đâu cần phải phiền phức thế.
Chớp mắt đã đến tối.
Lục Nghiễm ghi lại vài suy nghĩ, chuẩn bị tới bệnh viện thăm Thường Phong, cũng là để tận mắt chứng thực người đang nằm trong ICU rốt cuộc có phải y không.
Tiết Bồng là người lái xe.
Suốt dọc đường, Lục Nghiễm không nói được mấy câu, anh cứ cau mày, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ đến thất thần.
Tiết Bồng nhìn sang mấy lần, biết anh vẫn còn đang nghiền ngẫm sự việc nên không làm phiền anh.
Nhưng trên thực tế, trong lòng họ đều rất rõ, Thường Phong lần này lành ít dữ nhiều.
Có thể thấy được từ clip tái hiện diễn biến vụ án, tuy sức mạnh của vụ nổ đã bắn bật Thường Phong ra khỏi cửa, nhưng cũng đủ gây nên bỏng nghiêm trọng, càng khỏi cần nói đến sức mạnh vụ nổ còn sẽ phá hoại nội tạng và xương cốt ở một mức độ nhất định.
Y còn có thể kiên trì được đến bây giờ đã là không dễ dàng gì.
Lúc Lục Nghiễm và Tiết Bồng tới ngoài ICU, Thường Trí Bác và Trương Vân Hoa đã ở đó từ sớm.
Thường Trí Bác ngồi trên băng ghế, cúi gục đầu không nói lời nào, dường như bỗng chốc đã bị đánh gục.
Trương Vân Hoa đang an ủi ông, nhìn thấy Lục Nghiễm và Tiết Bồng lại nhanh chóng đứng dậy, khẽ thuật lại lời bác sỹ vừa rồi, tình trạng của Thường Phong quá nghiêm trọng, hiện giờ chỉ có thể cố gắng duy trì mạng sống cho y, nhưng tình hình rất không lạc quan, có lẽ chỉ còn trong mấy ngày nữa thôi.
Lục Nghiễm không nói gì, chỉ cụp mắt, khẽ gật đầu.
Tiết Bồng lập tức nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan xen với nhau.
Vào khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được sức lực trên ngón tay Lục Nghiễm và run rẩy khe khẽ kia, đến lòng bàn tay anh cũng lạnh hẳn đi.
Sau đó, họ ở lại bệnh viện tới rất muộn, nhưng chỉ có thể ngồi ngoài ICU chờ đợi tin tức, không thể vào được, cuối cùng họ bàn nhau, để Thường Trí Bác ở lại chờ Thường Phong tỉnh, những người khác thì về nhà trước.
Họ ra khỏi cổng bệnh viện, Lục Nghiễm cứ đi ở đằng trước.
Anh đi rất chậm Tiết Bồng nhìn theo bóng lưng anh, nghe Trương Vân Hoa thở dài, cô đón lấy gió đông, bỗng chốc hơi ngẩn ngơ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mẹ con họ đã cùng trải qua hai lần mất đi người thân, một lần là Tiết Ích Đông, nhưng khi đó, Tiết Bồng còn quá nhỏ, ký ức hơi mơ hồ, một lần nữa là Tiết Dịch, lần đó, Trương Vân Hoa đau đớn đến tột cùng, Tiết Bồng thì cũng như hiện giờ vậy, cô rất ít lên tiếng, có lúc thậm chí còn không nói một lời.
Chuyện của Thường Phong xảy đến quá đột ngột, đến giờ cô vẫn còn hơi không hiểu.
Tuy Thường Phong tính tình cực đoạn, cố chấp, rất quá khích trong một số chuyện, cũng rất kiên quyết theo hướng tiêu cực, nhưng trông thế nào thì cũng không thể tưởng tượng được y lại qua lại với loại người như Lý Thành Kiệt.
Chuyện này thật sự quá vô lý.
Lúc này, Lục Nghiễm đột nhiên đứng lại.
Tiết Bồng bất ngờ ngẩng lên, chỉ thấy anh đứng yên trong gió đêm, lông mày nhíu chặt, ánh mắt sâu hút tối tăm, chỉ mấp máy môi nói với cô: “Anh sang nhà nghỉ đối diện thuê một phòng, không về nhà nữa, Thường Phong mà tỉnh lại, anh cũng có thể kịp thời qua ngay.”
Tiết Bồng chợt khựng, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng rồi chỉ có thể đáp: “Vậy… Em đưa mẹ em về trước rồi về cho Barno ăn, sáng sớm mai em tới tìm anh.”
Lục Nghiễm khẽ gật đầu: “Lái xe cẩn thận.”
Tiết Bồng: “Ừm”