Đọc truyện Hồ sơ điều tra nhân tính_quyển 1: chọn ngày để chết – Chương 7
Đối chiếu với địa chỉ mà trợ lý đưa cho, ba người Trình Phong đến trước cửa nhà của Trần Cường, ấn chuông, yên lặng đợi, không bao lâu thì thoáng nghe thấy giọng nói rất nhỏ vang lên trong phòng. Sau đó, nghe thấy một giọng nam trung rất dễ nghe, hỏi: “Xin hỏi, các vị tìm ai?”
“Xin chào, tôi là Trình Phong của tổ trọng án số 1 thuộc cục cảnh sát thành phố C. Anh là Trần Cường sao? Chúng tôi có việc muốn trò chuyện với anh một lúc.”
Khóa chống trộm kêu lên một tiếng rồi mở ra. Đứng ở cửa là một người đàn ông tướng tá gầy yếu, sắc mặt trắng tái, tinh thần tiều tụy, mở cửa xong thì cứ nhìn chằm chằm vào ba người đứng ngoài, không biết nên phản ứng lại thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Gia Dật thầm nghĩ, giọng nói này là loại đầy tính kịch nghệ! Mới nghe thấy giọng của Trần Cường, sau đó nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, đành phải thừa nhận rằng cảm xúc tụt xuống thê thảm. Xem ra không phải ai cũng là kiểu người làm sao của chiêm bao là vậy giống Tư Mã Bình. Người đàn ông tên Trần Cường này, rõ ràng thuộc tuýp người dẫn chương trình radio không có ánh hào quang.
Trình Phong thấy Trần Cường đứng ngây ra ở cửa thì mỉm cười với anh ta: “Chúng tôi có thể vào trong nói chuyện không?”
Trần Cường như bừng tỉnh, vội vàng nhường đường, làm một động tác tay mời vào trong.
Vừa bước vào, Gia Dật ngay lập tức bị thu hút bởi phong cách bày trí phòng ốc của Trần Cường. Đừng đánh giá dáng vẻ Trần Cường khó coi, xem ra vẫn là một người có cuộc sống ngăn nắp chỉnh tề. Nhìn quanh một vòng, Gia Dật cười: “Anh đúng là giai cấp tiểu tư sản ha! Bày trí phòng khách hút mắt lắm, toàn bộ đều là nội thất IKEA (*), rất có cảm giác hòa hợp!”
(*)IKEA: là một doanh nghiệp tư nhân của Thụy Điển. Hiện nay đây là tập đoàn bán lẻ đồ nội thất lớn nhất thế giới, chuyên về thiết kế đồ nội thất bán lắp ráp, thiết bị và phụ kiện. (theo Wikipedia)
“Cô quá khen rồi. Mọi người ngồi đi! Tôi đi lấy đồ uống.” Mặc dù Trần Cường có hơi không hiểu mô tê gì với việc tự dưng cảnh sát ghé thăm mình, nhưng được nếm trải cảm giác chính miệng người đẹp khen ngợi, chung quy vẫn không kìm được lòng mà có chút đắc ý, thái độ cũng theo đó mà thoải mái hơn hẳn.
Gia Dật ngồi xuống ghế sô-pha: “Xem ra thu nhập của người dẫn chương trình radio này đúng là dư dả đó!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Gia Dật, sao cô nhìn ra được?” Điền Dương nhích đến, tò mò hỏi.
Gia Dật vỗ vỗ sô-pha dưới mông, thấp giọng nói: “Cái sô-pha ở Stockholm (1) của IKEA này, hơn 14.000 tệ (2).” Nói rồi chỉ chỉ vào thảm nhung trải trên sàn: “Này, thảm nhung Persisk Gabbeh (3), cũng phải khoảng hơn 8.000 (4) tệ đó.”
(1):Stockholm là thủ đô của Thụy Điển và là thành phố đông dân nhất trong các nước Bắc Âu; 949.761 người sống tại khu tự quản này, khoảng 1,5 triệu người trong đô thị, và 2,3 triệu người tại vùng đô thị. (theo Wikipedia)
(2): 14.000 tệ= 44.800.000 VNĐ
(3): một sản phẩm của IKEA
(4): 8.000 tệ= 25.600.000 VNĐ
“Ôi! Tên này được đấy! Tên phụ họa này sống cũng xa xỉ phết đấy! Chỉ hai món này đã hơn 20.000 tệ rồi, cả cái phòng khách này tính ra phải đến 100.000 tệ đấy?!” Điền Dương không quá hiểu về đồ nội thất, nhưng cái giá này cũng đủ khiến cậu ta líu lưỡi.
Lúc này, Trần Cường bưng bốn cốc trà vào, đặt lên bàn trà trước mặt ba người, rồi mới ngồi xuống ghế sô-pha đơn đối diện bàn trà: “Xin hỏi hôm nay các vị đến tìm tôi là có chuyện gì vậy?”
Trình Phong nói thẳng vào vấn đề: “Hôm nay chúng tôi tới vì án mạng của Tư Mã Bình.”
“Vụ án của Tư Mã Bình?” Trần Cường ngây ra một lúc: “Tôi không hiểu, không phải cậu ấy mất vì bệnh tim à?”
“Chúng tôi nghi ngờ cái chết của Tư Mã Bình có ẩn tình.” Trình Phong nhìn nét mặt Trần Cường càng thêm tái xanh sau lời nói của anh: “Vì thế cần tìm hiểu một chút tình hình của anh ta từ chỗ anh.”
Trần Cường ngây người nhìn Trình Phong, sau chốc lát mới hoảng hốt định thần lại. Anh ta lắc đầu với vẻ không tin, miệng lẩm bẩm: “Tư Mã luôn là hạt dẻ cười của mọi người, sao lại có người muốn hại cậu ấy được!”
Anh ta duỗi tay cầm cốc trà trước mặt, sắc mặt trắng bệch như quỷ, tay cũng phát run, dường như muốn đổ hết nước trong cốc ra.
“Anh Trần này, bình thường mối quan hệ giữa anh và Tư Mã rất tốt sao?” Gia Dật nhìn phản ứng kinh hoàng của anh ta, đoán rằng thường ngày anh ta và Tư Mã Bình cũng không hẳn chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp. Nếu không phải là người hoặc việc thân thiết với mình, ai lại có vẻ xúc động như vậy chứ.
Trần Cường uống vài ngụm trà, hai tay run rẩy đặt cốc trà lên bàn, người tựa vào thành sô-pha, dường như dùng đó để làm thứ chống đỡ cho bản thân. Cả người trông còn suy sụp hơn cả lúc mới mở cửa. Anh ta thở ra một hơi, gật đầu với Gia Dật: “Đúng vậy, tôi là bạn học Đại học cùng Tư Mã Bình, ở cùng một phòng. Sau khi tốt nghiệp thì cùng ứng tuyển làm người dẫn chương trình radio của đài phát thanh, rồi sau đó lại trùng hợp được xếp làm người dẫn cùng, cùng nhau làm MC ‘Những người nửa đêm mới về nhà’. Tình cảm bạn bè bao nhiêu năm như thế, cậu ấy giống như anh em ruột thịt của tôi vậy.” Nói rồi, khóe mắt anh ta đỏ hoe, trong giọng nói dường như cũng có chút nghẹn ngào.
Bình thường Gia Dật cũng là người mềm lòng, bây giờ nhìn thấy Trần Cường chìm ngập trong nỗi đau thương đối với chuyện Tư Mã Bình bị hại, lòng cũng cảm thấy vô cùng chua xót.
Trình Phong nhìn Gia Dật vừa vào vai nữ cảnh sát xung phong chất vấn điều tra vụ án sau khi nghe Trần Cường nói xong thì ánh mắt thoáng chốc đầy vẻ cảm thương. Anh âm thầm thở dài trong lòng, hóa ra là một cô gái đong đầy lòng cảm thông.
“Trần Cường, khoảng thời gian trước khi Tư Mã Bình chết, anh ta có biểu hiện bất thường nào không?” Trình Phong không đa sầu đa cảm như Gia Dật. Anh là một cảnh sát hình sự có tố chất cao, trong lúc này, thứ cần nhất vẫn là duy trì sự bình tĩnh khách quan.
“Tôi không nghĩ ra được có chỗ nào bất thường cả.” Trần Cường hồi tưởng lại rất lâu, rồi lắc đầu chán nản: “Tư Mã luôn là một người có tính cách rất hoạt bát, là hạt dẻ cười mà mọi người trong đài đều công nhận. Chỉ cần là nơi có cậu ấy thì tiếng cười chưa bao giờ ngớt. Chương trình đài phát thanh thời gian này bị sửa đổi, bởi vì tỉ suất người nghe chương trình của chúng tôi thời gian gần đây giảm xuống đáng kể, nếu có gì khác trước đây, thì chỉ có mỗi cái này.”
“Có thể nói rõ được không?” Trình Phong chuyển sự chú ý sang Trần Cường, đôi mắt dưới hàng lông mày rậm phút chốc trở nên sắc bén, giống hệt một con chim ưng đang săm soi con mồi.
Trần Cường chớp mắt, cầm cốc trà trước mặt lên uống mấy ngụm, sau đó chậm chạp đặt cốc trà xuống, lúc này mới cất tiếng: “Bởi vì tỉ suất người nghe chương trình giảm xuống rồi, cho nên nhà đài muốn tiến hành sửa đổi chương trình của chúng tôi. Nhưng mà Tư Mã Bình không đồng ý. Cậu ấy nói muốn kiên trì với phong cách vốn có. Vì chuyện này mà cậu ấy với lãnh đạo nhà đài đã cãi nhau to, ngay cả vị trí của bản thân cũng suýt chút nữa tiêu tùng. Lúc đó, nhà đài đã muốn thay cậu ấy, đến cả vị trí MC thay thế cũng đã tìm được rồi.”
“Hình Bân?” Gia Dật đột nhiên sực tỉnh.
Trần Cường gật đầu với cô: “Chính là Hình Bân. Vốn dĩ Hình Bân là cốt cán bên đài phát thanh D, là đàn anh. Đài phát thanh của chúng tôi cũng đã bàn xong tiền lương với anh ấy rồi. Sau đó không biết vì sao, chuyện này lại chẳng có kết quả. Nhưng từ đó trở về sau, cảm xúc của Tư Mã luôn không ổn định. À, đúng rồi, khoảng thời gian trước khi cậu ấy mất, hình như có chuyện gì đó phiền muộn, tinh thần thường bất an, ngơ ngơ ngác ngác. Lúc tập dợt trước khi lên chương trình, cậu ấy toàn như đứa mất hồn.”
Trình Phong ra hiệu cho Điền Dương ghi chép lại từng thông tin mà Trần Cường nói, rồi tiếp tục hỏi: “Lần cuối cùng anh gặp Tư Mã Bình là lúc nào?”
“Buổi tối hôm cậu ấy mất, hai chúng tôi cùng dẫn chương trình. Chương trình kết thúc lúc 12 giờ, người trong đài muốn cùng nhau đi ăn đêm, cậu ấy nói có việc nên không đi được, rồi tự lái xe rời đi.” Trần Cường hồi tưởng lại rồi đáp.
“Anh ta có nói là việc gì không?” Trình Phong hỏi tiếp.
Trần Cường suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, coi như cũng nghĩ ra được thông tin có chút giá trị: “Cậu ấy nói đến nhà bạn gái!”
“Bạn gái anh ta tên là gì? Nhà ở đâu? Những chuyện này anh có biết không?”
Trần Cường nhìn Trình Phong với vẻ khốn đốn: “Anh hỏi cô nào?”