Đọc truyện Hồ sơ điều tra nhân tính_quyển 1: chọn ngày để chết – Chương 15
Vốn tưởng rằng sẽ thấy cảnh ăn uống no say, nhưng không ngờ, hai người quay lại phòng riêng, thấy món ăn bày biện đầy trên bàn, còn ba tên “sói đói” lại ngồi im thin thít.
“Này là như nào đây? Rượu thịt ở trước mặt, lại ngồi im thin thít, thay đổi phong cách à?” Trong lòng biết rõ trạng thái của Gia Dật tối nay hơi khác thường, cho nên Trình Phong cố ý khơi mào, để mấy cậu thường ngày mồm năm miệng mười phát huy sở trường, giúp không khí sôi nổi trở lại.
Mã Xuân Lôi và Điền Dương thấy sắc mặt không tốt của Gia Dật, tất nhiên ngầm hiểu ý, lập tức ngoác miệng hi hi ha ha: “Chủ yếu là thiếu đi bản mặt giúp tiêu hóa tốt của đội trưởng Trình đấy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy, đúng vậy!” Điền Dương tiếp lời Mã Xuân Lôi: “Bọn em bị giam trong cục cả ngày rồi, không được thoải mái như anh Phong, ghé thăm Thẩm Nhu, nghe nói còn là một cô gái xinh đẹp nữa. Nghĩ đến điều này, em buồn đến nỗi không ăn nổi cơm!”
Biểu cảm ai oán của cô vợ nhỏ xuất hiện trên mặt Điền Dương, khiến Gia Dật dù trong lòng còn một chút sầu muộn, nhưng cũng không kìm được mà mỉm cười.
“Được rồi, ăn cơm đi! Người đã đông đủ. Mọi người đã vất vả cả ngày, bây giờ thì chiều chuộng bản thân một chút! Buồn đến không ăn nổi cơm thì có thể quan sát để học hỏi.” Trình Phong vừa nói xong, mọi người lập tức hưởng ứng rất tích cực, đều bận rộn cả ngày rồi, không ai tình nguyện quan sát để học tập người khác chuyện ăn cơm.
“Hôm nay các cậu có tiến triển gì không?” Ăn được giữa chừng, Trình Phong không kìm được nên lại nói đến chủ đề về công việc.
An Trường Bộ nuốt cơm trong miệng, gương mặt oán trách đầy đau khổ: “Sếp ơi! Anh thật là chẳng có nghĩa khí gì cả, không cho em bầu không khí ăn cơm yên ổn, cứ phải nói chuyện công việc vào lúc này hả!” Nói xong, thấy mặt Trình Phong không có biểu cảm gì, chỉ có thể chấp nhận mà bàn chuyện công việc.
“Nghiêm túc mà nói thì, hôm nay ba người bọn em đúng là có thu hoạch!”
“Ồ? Nói nghe xem.” Vừa nghe thấy vụ án có tiến triển, hai mắt Trình Phong sáng rực như mèo trông thấy chuột.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm nay bọn em tìm thấy chiếc xe của Tư Mã Bình rồi!”
“Thật sao! Ở đâu?” Vốn dĩ trong đầu Gia Dật tràn ngập nỗi thất vọng vì Văn Tích Minh không thể đoàn tụ với mình vào dịp Giáng Sinh, nhưng vừa nghe thấy Mã Xuân Lôi nói đã tìm được chiếc xe của Tư Mã Bình thì lập tức cô bị thu hút sự chú ý.
“Khà khà.” Điền Dương cười: “Gia Dật à, người ta nói gần mực thì đen. Câu này mặc dù cũng có lý, nhưng cô mới ở cùng anh Phong có mấy ngày, sao bây giờ lại bị anh ấy lây cho cái tính của người cuồng phá án thế!”
Gia Dật bị Điền Dương trêu thì hơi đỏ mặt. Trình Phong sợ cô không thoải mái, lông mày cau lại: “Được rồi, nói chuyện chẳng biết chừng mực gì cả. Việc chính quan trọng hơn. Tìm được xe của Tư Mã Bình ở đâu?”
“Bãi để xe dưới lòng đất của vườn Thái Tinh Gia.”
“Nơi đó ở Nam thành?”
“Đúng vậy, nhưng phần hay còn ở phía sau!” Điền Dương nhắm mắt tỏ vẻ thần bí: “Bọn em tập trung hết camera giám sát ở phòng bảo vệ, phát hiện sau khi Tư Mã Bình dừng xe thì có tới căn hộ số 5 ở tầng 1 của tiểu khu. Thế là bọn em điều tra tài liệu về chủ hộ, phát hiện có một người quen thực sự sống trong đó!”
“Ai?”
“Hình Bân!”
“Hình Bân?!” Gia Dật kinh ngạc, vội vàng nhìn Trình Phong ở bên cạnh: “Vậy hôm nay, dáng vẻ đạo mạo đó của anh ta, giọng điệu như thể chuyện chẳng liên quan đến mình, chẳng lẽ là nói dối?”
Trình Phong gật đầu: “Mối quan hệ giữa Hình Bân và Tư Mã Bình đúng là không phải qua loa như anh ta đã nói.”
“Không chỉ có vậy.” Mã Xuân Lôi bổ sung: “Bọn em biết được một chuyện ở chỗ của bảo vệ vườn Thái Tinh Gia. Không những có thể xác định được tối hôm Tư Mã Bình bị hại từng đến nơi ở của Hình Bân, mà Tư Mã Bình còn cãi nhau kịch liệt với Hình Bân. Hàng xóm vì nghe được tiếng cãi vã quá to lúc đêm khuya nên đã gọi điện cho bảo vệ đến giải quyết, cho nên bảo vệ trực tối đó có thể làm chứng. Trước sự khuyên giải của anh ta, Tư Mã Bình mới rời khỏi nhà của Hình Bân.”
“Cũng có nghĩa là, lúc Tư Mã Bình rời khỏi nhà của Hình Bân, chí ít có thể nhận thấy bằng mắt thường là không có vấn đề gì. Nhưng mà, có khi nào lúc ở nhà Hình Bân, anh ta đã uống rượu không?” Gia Dật đưa ra nghi vấn.
Trình Phong giơ cổ tay xem đồng hồ: “Thời gian hiện giờ chưa quá muộn. Nếu ăn no rồi, chúng ta đến gặp Hình Bân một chút đi!”
“Bọn em OK.” Ngay từ đầu, An Trường Bộ đã cảm thấy trạng thái tinh thần của Gia Dật không được tốt, không khỏi có chút lo lắng: “Nhưng mà Gia Dật đi theo cả ngày đã mệt rồi, có nên đưa cô ấy về nhà trước không?”
“Tôi không sao!” Gia Dật cười với An Trường Bộ bằng vẻ cảm kích rồi từ chối ý tốt của cậu: “Tôi đi gặp Hình Bân với mọi người!”
“Vậy chúng ta xuất phát thôi.” Trình Phong thấy vẻ mặt kiên trì của Gia Dật, cũng không ngăn cản nữa, gọi người phục vụ ra tính tiền. Mọi người đã cơm no rượu say, đi về hướng của vườn Thái Tinh Gia.
*
Mấy người tới vườn Thái Tinh Gia, trước hết dựa theo lời dặn của Mã Xuân Lôi mà tìm được người đợi sẵn – bảo vệ Tiểu Triệu vẫn luôn túc trực ở phòng bảo vệ, đợi cảnh sát đến hỏi chuyện, cũng chính là nhân chứng chứng kiến tận mắt màn tranh cãi giữa Tư Mã Bình và Hình Bân tối hôm đó.
“Anh còn nhớ tình hình tối hôm đó không?” Sau khi xuất trình thẻ, Trình Phong nghiêm mặt hỏi Tiểu Triệu.
“Nhớ rõ, nhớ rõ!” Đối mặt với câu hỏi của cảnh sát, thái độ của Tiểu Triệu cực kỳ nhún nhường: “Hôm đó tôi trực ca đêm, sau đó chủ hộ ở tầng 6 gọi điện thoại tới phòng bảo vệ, nói là cô ấy nghe thấy có tiếng hai người đàn ông cãi nhau rất hăng ở tầng dưới. Đêm khuya thanh vắng, cô ấy nghe mà sợ hãi nên báo chúng tôi cử người đến xem thế nào. Lúc đó, ngoài tôi ra thì còn một người tên Tiểu Vương có mặt ở đó. Chúng tôi dập máy xong thì đến xem tình hình luôn, kết quả lúc đến nơi thì thấy anh Hình ở phòng 501 đang cãi nhau kịch liệt với một người khác. Tôi vừa nhìn thì nhận ra người đàn ông đó vừa mới đỗ xe ở bãi để xe của tiểu khu, còn đăng ký làm khách ghé thăm ở phòng trực ban của chúng tôi. Cho nên, chúng tôi khuyên một lúc, để bọn họ đừng quấy rầy người dân nữa, xong rồi tiễn người kia đi luôn.”
“Anh có nhớ trạng thái của người đàn ông đó như thế nào không?”
“Rất tốt! Ngoài việc vẫn còn tức giận ra thì chẳng có vấn đề gì cả!” Tiểu Triệu đáp.
“Tại sao anh lại chắc chắn như thế?” Mã Xuân Lôi hỏi anh ta một câu: “Chuyện đã mấy ngày rồi, cho dù có là máy tính thì cũng phải có quá trình phản ứng chứ?”
Tiểu Triệu gãi đầu vẻ ngượng ngùng, cười: “Không giấu gì anh, tôi ấy, từ nhỏ đã rất sùng bái cảnh sát, cho nên luôn muốn thi vào trường cảnh sát. Nhưng tiếc là điều kiện gia đình không đáp ứng, bản thân cũng không phải là tấm gương học tập, nên mới làm bảo vệ. Thường ngày, tôi rất thích đọc tiểu thuyết trinh thám, quan sát người xung quanh. Hôm đó, quá nửa đêm mà người đó còn tới tìm chủ hộ ở tiểu khu của chúng tôi, tôi nghĩ chắc anh ta có vấn đề. Trông bộ dạng người đó áo quần bảnh bao, còn tưởng là đến hẹn hò với người tình. Kết quả nhận được điện báo, đến xem xét thì hóa ra là đến tìm người để cãi nhau lúc nửa đêm, cho nên mới tự ý để tâm quan sát một chút.”
“Vậy sau đó, người này đã đi đâu?” Trình Phong hỏi.
Tiểu Triệu nghĩ ngợi, lại lật đi lật lại ghi chép ra vào ở cạnh tay: “Anh ta rời đi ở cửa Đông của tiểu khu, xe thì để lại ở đây. Dù sao cũng là bãi để xe mở cửa thu phí, chúng tôi cũng không để ý. Ai mà biết được người này đi là đi luôn chứ!”
“Cảm ơn anh đã hợp tác. Nếu nhớ ra điều gì mới, lập tức liên hệ với chúng tôi!” Trình Phong cảm ơn Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu thấy cảnh sát nói vậy, mỉm cười vui mừng đến đỏ cả mặt: “Đồng chí cảnh sát, tôi nhất định nói hết những gì mình biết, tuyệt không giấu giếm! Có chuyện gì tôi có thể giúp, cứ dặn dò tôi!”
Ra khỏi phòng bảo vệ, Điền Dương cười hi hi, trêu: “Em bảo này anh Phong, thái độ của cậu bảo vệ này tích cực quá! Em thấy anh cứ học theo mấy bộ phim Hong Kong(1) đi, cài cắm một người chỉ điểm(2) là được rồi!”
(1) 港片: là tên gọi chung của những bộ phim điện ảnh hoặc phim truyền hình do chính Hong Kong – Trung Quốc quay (theo Baidu)
(2) “Kẻ chỉ điểm” (线人) là một bộ phim hành động kinh dị Hồng Kông-Trung Quốc năm 2010 của đạo diễn Dante Lam và có sự tham gia của Nicholas Tse, Nick Cheung và Gwei Lun-mei. Bộ phim nói về thám tử cảnh sát, Don Lee, người sử dụng người cung cấp thông tin để có được thông tin về bọn xã hội đen (theo Wikipedia)
“Thôi thôi thôi!” Mã Xuân Lôi ở bên cạnh một mực xua tay: “Cậu nhìn dáng vẻ của thằng nhóc đó đi, từ trên xuống dưới đều bày ra vẻ yêu thích tiểu thuyết trinh thám, lại còn là kiểu phát cuồng nữa. Cậu cài cắm cậu ta làm người chỉ điểm, một ngày cậu ta không bới ra mười mấy người tình nghi mới là lạ!”
“Vậy bước tiếp theo của chúng ta là?”
“Tới nhà Hình Bân làm khách!”