Đọc truyện Hồ Sơ Cuối – Chương 24: Thế thân
Cổ họng tôi nghẹn đắng lại, lấy hết sức bình sinh tôi cố gắng nắm chặt lấy bàn tay đang túm lấy cổ áo của mình. Hắn từ từ thả tay khỏi cổ áo tôi rồi thở một cách hổn hển:
– Thằng ngu này! Tao mà đến muộn chút nữa là mày về chầu tổ tiên rồi!
Tôi nhận ra nó, thằng bạn thân chí cốt của tôi. Rồi tôi bỗng nhìn lại khung cảnh xung quanh, tiếng tàu hỏa kêu lớn và hình ảnh xe lửa đang rung rung chạy trên đường sắt. Khuôn mặt tôi tái xanh lại nhìn nó tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Chuyện vừa rồi là sao? Sao tao không nghe thấy tiếng kêu của tàu, cũng không thấy ánh đèn tàu từ đằng xa?
Nguyễn Điệp nghiêm mặt nhìn tôi, rồi quay sang nhìn về phía mấy hồn ma đang đứng. Mấy hồn ma ấy bỗng thay đổi thái độ có vẻ căm phẫn nhìn về phía bọn tôi, khuôn mặt họ tỏ vẻ tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi vậy.
Nguyễn Điệp nhăn mặt lấy sau lưng ra một thanh kiếm màu xanh đã rỉ sét rồi chĩa về phía những hồn ma, giọng nó gằn ra từng chữ có ý hù dọa:
– Biết điều thì chim cút! Đừng để tao phải đại khai sát giới lúc đấy muốn hối cũng muộn rồi!
Những hồn ma đó trông thấy thanh đoản kiếm liền kinh hãi vội vã biến mất như làn khói, tôi quả thực rất bất ngờ trước những gì vừa xảy ra. Nhìn về phía thằng bạn thân, trong lòng tôi cảm thấy có chút gì đó bội phục xen lẫn là sự biết ơn vì nó vừa cứu mình một mạng.
Nó quay sang nhìn tôi tỏ vẻ tức giận:
– May mà vừa nãy bố mày gọi điện cho tao bảo mày giờ này chưa về! Điện thoại cũng không liên lạc được! Tao đoán là mày đến đây nên đến tìm không thì….!
Nó không nói gì tiếp rồi thở dài đỡ tôi đứng dậy, tôi phủi đất bụi trên người rồi quay sang ngạc nhiên hỏi nó:
– Rốt cuộc chuyện vừa nãy là sao? Mày vẫn chưa trả lời tao?
Nó ra hiệu cho tôi đi ra khỏi nơi đó, sau khi đến khu vực đông người qua lại thì nó mới từ tốn nói nhỏ:
– Vừa nãy mày bị ảo giác do người chết tạo ra! Họ muốn tìm người thế thân để sớm được đầu thai!
Tôi trợn trừng mắt nhìn về phía nó tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng nói thật thì tôi khá tin vào lời nó nói vì tôi vừa được trải nghiệm cảm giác sinh tử vừa rồi. Tôi mím môi lại rồi thở dài lên tiếng:
– Vậy tất cả những gì vừa trải qua chỉ là ảo giác! Đêm nay mọi cố gắng đều là công cốc sao?
Nguyễn Điệp nhìn tôi rồi cười một cách bí hiểm:
– Vậy thì chưa chắc!