Đọc truyện Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học – Chương 58: Thanh Minh 5
Cuộc gọi của La Gia đến đột ngột, khi đó Tiêu Nam Chúc đang ngồi taxi trên đường đến Cục Công an thành phố.
Lúc thấy dãy số lạ này anh có chút nghi hoặc, nhưng sau khi nhận điện thoại rồi mở miệng nói câu “alo” thì giọng nói sang sảng rặt mùi Bắc Kinh của La Gia lập tức vang lên ở đầu dây bên kia.
“Lão Tiêu! Tôi lão La nè! Đúng đúng đúng, chuyện lần trước có hồi âm rồi, người bạn chuyên làm bên mảng văn tự kia của tôi từ vùng khác về rồi, tối qua tôi đem mấy chữ cậu đưa tôi đến cho anh ta xem, ảnh nói là có một số thứ không nói rõ được, muốn gặp mặt trực tiếp với cậu.
Giờ tôi đưa số điện thoại của ảnh cho cậu, cậu với ảnh tự liên lạc tiếp được không…”
“Ừm, được, để tôi ghi lại.
Thật làm phiền anh quá La Gia, lần sau gặp mời anh ăn cơm nhá!”
Vừa nghe nói chuyện văn tự cổ có manh mối, đôi mắt Tiêu Nam Chúc lập tức sáng ngời, trong lòng anh vốn cảm thấy những đầu mối trước mắt đều lung ta lung tung không rõ ràng cụ thể, hiện giờ nếu có thể tìm được một điểm đột phá, vậy thì dĩ nhiên là không thể nào tốt hơn được nữa.
Nhưng anh vẫn muốn chờ sau khi làm giám định thành phần cái ổ khóa trong tay này xong rồi mới tìm chuyên gia văn tự cổ kia, thế nên anh bèn cất kỹ phương thức liên hệ mà La Gia cho, rồi vội vội vàng vàng đi đến dưới lầu đơn vị của bọn Bành Đông.
Song, anh còn chưa kịp lên lầu, thì một tiểu cảnh viên gầy gò mà Tiêu Nam Chúc nhớ mang máng tên là Lưu Sướng vừa thấy anh đã lập tức dừng chân lại.
“Ây dô! Anh Nam đến rồi hả anh! Bành đội nhận được cuộc gọi báo cáo tụ tập đánh bạc nên ra ngoài rồi! Hay là anh lên lầu ngồi chờ chút trước, em dẫn anh lên?”
Thấy dáng vẻ nhiệt tình của cậu cảnh sát nhỏ, Tiêu Nam Chúc mỉm cười gật đầu, kể từ khi anh giúp phá vụ án họa sát thân lần trước thì những người dưới quyền của Bành Đông từng tiếp xúc với vụ án này ít nhiều cũng biết đến sự tồn tại của anh.
Bọn họ vốn chẳng tin vào chuyện thần thần quỷ quỷ, nhưng sau khi tự mình trải nghiệm chuyện ma chặt đầu thì những người làm công tác cảnh vụ này cũng coi như đã mở mang kiến thức hoàn toàn.
Thế nhưng quy tắc bên trong hệ thống công an thì vẫn còn đó, cho nên báo cáo kết án này nọ vẫn phải chiếu theo hướng chủ nghĩa duy vật khoa học để viết.
Vì vậy, anh hùng vô danh là Tiêu Nam Chúc tất nhiên chỉ có thể tồn tại trong hồ sơ nội bộ của Cục Công an với tư cách là một thị dân Tiêu tốt bụng nào đó.
Mà đối với bản thân Tiêu Nam Chúc mà nói, có thể lấy được 100.000 NDT tiền thưởng mà ngành Công an phát thì cũng đã rất thỏa mãn rồi.
“Ủa, Lưu Sướng, tết Thanh minh mà các cậu không nghỉ à?”
Tiêu Nam Chúc thuận miệng hỏi một câu, vì tết Thanh minh là ngày nghỉ lễ pháp định, nên theo lý hẳn là người người đều nghỉ ngơi, nhưng những người trên cương vị đặc thù bao giờ cũng phải cực khổ hơn người khác nhiều, chẳng hạn như cảnh sát này nọ, đều phải đi làm bất kể ngày nghỉ.
Vừa nghe Tiêu Nam Chúc hỏi vậy, cậu cảnh sát nhỏ cười thẹn thùng, có chút bất đắc dĩ, mở miệng nói như đã luyện thành thói quen.
“Cũng hết cách rồi, bọn em nghỉ ngơi nhưng tội phạm đâu có nghỉ đâu.
Có điều trong đơn vị cũng có nghỉ luân phiên, là phải luân phiên đến ấy, nhưng Bành đội nhiều năm vậy rồi cũng chưa từng nghỉ luân phiên, sao bọn em lại không biết xấu hổ chứ…”
Vừa nghe xong khó tránh khỏi có vài phần thưởng thức đối với cậu cảnh sát nhỏ tên Lưu Sướng này, Tiêu Nam Chúc cười gật gật đầu, cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Sau khi ngẩng đầu nhìn văn phòng điều tra tội phạm bận túi bụi, anh quay đầu nói với Lưu Sướng.
“Được, cậu làm việc đi, chắc Bành Đông cũng sắp về rồi, tôi tự lên ngồi chờ được rồi.”
Nói đoạn, Tiêu Nam Chúc móc một điếu thuốc ra từ trong túi tiện tay quăng cho Lưu Sướng, Lưu Sướng cũng tiện tay bắt lấy rồi cười hề hề rẽ vào phòng tư liệu bên cạnh.
Vì cả phân đội này đều biết Tiêu Nam Chúc là giáo quan trước kia của Bành Đông, nên suốt đoạn đường Tiêu Nam Chúc đi cũng không ai cản anh lại, mà trái lại mỗi người đều chào hỏi anh một cách khách khí.
Có điều bầu không khí bên trong Cục Công an vẫn rất khác, đủ loại tai họa và khí hung sát tán loạn khắp nơi, chữ lớn trên tường đều có vẻ dọa người vô cớ.
Sau khi Tiêu Nam Chúc ngồi xuống chỗ ngồi của Bành Đông, rồi tựa lưng vào ghế da mềm mại, thì đại đội trưởng Bành – Bành Đông ra ngoài bắt cờ bạc ở trong miệng Lưu Sướng cũng đã dẫn người về, mà người bị cậu còng tay áp giải tiến vào lại chính là khách quen của Tiêu Nam Chúc, Trương Thỉ.
“Bố mày nói rồi, không tụ tập đánh bạc, không tụ tập đánh bạc! Bành Đông tao cho mày biết, mày đừng tưởng mày là cảnh sát nhân dân thì có thể tùy tiện bắt người nhá! Quần què gì vậy! Đấu địa chủ cũng bắt hả má!”
Ngậm thuốc lá, dáng vẻ chống cự không hợp tác, ông chủ Trương – Trương Thỉ đoán chừng vừa bị tóm cổ từ cái câu lạc bộ kia, kiểu tóc và quần áo cũng không gọn gàng mấy, hài nhất là trên trán dán rất nhiều mảnh giấy ướt nhẹp, trông hề hước vl.
Ngược lại, Bành Đông một thân cảnh phục phẳng phiu, dáng vẻ anh tuấn chính khí, vẻ mặt bình thường, không thèm để ý đến Trương Thỉ tâm tình kích động.
Tiêu Nam Chúc thấy thế có hơi bất ngờ, thẳng lưng liếc nhìn tình huống không đúng lắm giữa hai người, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy Bành Đông đứng ở cửa dùng giọng điệu mỉa mai lên tiếng.
“Tôi nhận được cuộc gọi của quần chúng nhiệt tình, nói phòng bao của mấy người đang tụ tập đánh bạc và chơi gái.
Cho dù anh tạm thời đổi thành đánh bài dán giấy thì anh tưởng tôi sẽ tin sao? Tôi cho anh biết Trương Thỉ, anh cho rằng anh rõ con mắt sáng như tuyết của quần chúng…”
“Oan quá oan quá, Thanh Thiên đại lão gia tại thượng, tiểu nhân thật sự vô tội mờ…”
“Câm cái miệng anh lại, theo tôi vào lập biên bản trước!”
“Tao không đi, tao muốn gọi luật sư của tao tới! Tao muốn kiện mày đồ cảnh sát cứt chó!”
“Được thôi, anh kiện đi, tôi coi anh ——”
“À thì, Bành Đông…”
Tiêu Nam Chúc không nhịn được lên tiếng cắt đứt cuộc nô đùa như con nít chơi nhà chòi này của hai người ở Cục Công an, Bành Đông vốn còn đang tóm Trương Thỉ lại mắng chửi, vừa nhìn thấy anh đã lập tức thay đổi thần sắc, mà Trương Thỉ thấy Tiêu Nam Chúc cũng tức khắc tỉnh táo tinh thần, giơ cao hai tay còn bị còng, quơ quơ gào thét với anh.
“Mẹ ơi lịch sư! Cậu ở đây đúng lúc lắm! Cậu mau tới cứu tôi với! Bành cảnh quan muốn làm việc thiên tư trái pháp luật nè!!! Cứu mạng với!”
Nghiệt duyên của Trương Thỉ và Bành Đông đã có từ lâu, trước kia khi Trương Thỉ còn là một hỗn thế ma vương hành vi không bị kiểm soát thì Bành Đông đã biết y, mỗi lần bắt cờ bạc hay quét mại dâm này nọ là luôn có thể trông thấy bóng dáng sinh động của ông chủ Trương.
Vì cũng xem như là một thành viên trong hội nhà giàu xa xỉ của thành phố, nên các nhân viên cảnh vụ như Bành Đông cũng phải đặc biệt quan tâm đến những nhân tố gây mất ổn định xã hội này.
Là cảnh sát nắm giữ những thứ như thông tin hộ khẩu, Bành Đông khó tránh khỏi biết được một ít chuyện riêng tư đơn phương của Trương Thỉ, chẳng hạn như y đã sắp 30 mà vẫn chưa kết hôn, hoặc y ăn chơi gái gú cờ bạc sống không giống người, nói chung là càng nắm rõ thì càng phản cảm, càng nắm rõ thì càng buồn nôn, chán ghét.
Loại ấn tượng xấu này một khi đã gieo xuống, Bành Đông đương nhiên sẽ không để ý đến loại người này nữa, nhưng sau đó, Tiêu Nam Chúc mà cậu rất lâu không gặp lại xuất hiện cùng lúc với Trương Thỉ, điều này thật sự làm cho Bành Đông có chút trở tay không kịp.
Thêm nữa, kể từ sự kiện cầu lớn đường Tân Giang, Bành Đông chợt phát hiện mức độ qua lại của mình và Trương Thỉ này cũng bắt đầu tăng lên một cách khó hiểu.
Việc này khiến cậu buồn bực không thôi, đồng thời cũng cảm thấy quái dị không nói nên lời.
“Đoán chừng Trương Thỉ không nói dối, gần đây anh ta đều cố gắng làm người, tích góp nhân phẩm, cậu cũng hỏi rõ rồi hẵng bắt người về, có điều thị dân nhiệt tình kia của cậu cũng quá nhiệt tình rồi đó ha ha, việc này cũng quản…”
Theo Bành Đông đi lên khoa pháp chứng ở lầu ba, Tiêu Nam Chúc vừa đi vừa cười, thật sự là dở khóc dở cười với chuyện của hai chúa hề này mà.
Bành Đông đỏ mặt cúi đầu xấu hổ, biểu tình tự giác mất mặt cũng làm người khác buồn cười.
Còn ông Trương Thỉ đã xác định không hề tụ tập đánh bạc kia trái lại còn đang ở dưới lầu giãy đành đạch đòi tìm Bành Đông tính sổ.
Tiêu Nam Chúc trên lầu ba mà vẫn nghe thấy tiếng gào to, bất đắc dĩ vỗ vai Bành Đông sắc mặt khó coi, rồi chậm rì rì mở miệng.
“Được rồi, cậu nhanh giúp tôi giải quyết xong chuyện của tôi đi, tôi lập tức xuống xách con hàng đó đi ngay.
Sau này cậu cách Trương Thỉ xa chút đi, anh ta là đồ lưu manh, cậu coi chừng bị anh ta quấn lấy đó…”
“Ừm, em biết rồi, anh Nam.”
Lời của Tiêu Nam Chúc làm Bành Đông mím mím môi, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Tiêu Nam Chúc thở phào nhẹ nhõm theo.
Hai người vừa nói vừa tiến vào khoa pháp chứng ở cuối hành lang, sau khi Bành Đông giới thiệu, Tiêu Nam Chúc hàn huyên đôi ba câu với nữ nhân viên cảnh vụ bên trong rồi lấy ổ khóa vẫn luôn cất trong túi ra, đưa cho nữ cảnh quan trẻ tuổi này.
“Có thể nhìn ra ổ khóa này được làm từ gì không?”
“Hừm, nhìn không ra lắm, để tôi dùng máy móc nhìn thử xem…”
Nói xong, nữ cảnh quan đặt ổ khóa lên dụng cụ chuyên nghiệp trong ngành, cô quanh năm đều làm kiểm tra vật chứng hiện trường, tất nhiên cũng có nghiên cứu nhiều mặt về chi tiết, hoa văn, chất liệu của loại đồ vật này, hơn nữa bản thân cô chính là chuyên gia bên mảng giám định thành phần, Tiêu Nam Chúc đến tìm Bành Đông cũng là vì có đắn đo về phương diện này.
Nữ cảnh quan dùng vải bọc ổ khóa lại, sau đó căn chỉnh ống kính dụng cụ cẩn thận, Tiêu Nam Chúc lẳng lặng đợi một hồi bỗng chú ý tới thần sắc xuất hiện một ít biến hóa vi diệu của nữ cảnh quan.
“Ổ khóa này hình như không thuộc về kim loại…!Không nói được là thứ gì, nhìn như là xương cốt của động vật nào đó…”
Nữ cảnh quan tự lẩm bẩm, Tiêu Nam Chúc nhướng mày không rõ lý do.
Trước đó anh vẫn luôn cho rằng thứ này được làm tự một loại kim loại nặng nào đó, kết quả có được đáp án thế này khiến anh thật sự có chút ngạc nhiên.
Nữ cảnh quan sau khi xem xét hoa văn và kiểu chữ trên ổ khóa tỉ mỉ thì khuôn mặt cũng hiện lên chút khó xử hiếm thấy, cô nhìn Bành Đông và Tiêu Nam Chúc, nói.
“Kỹ thuật có hạn, không nhìn ra gì thật.
Có điều có thể xác định không phải kim loại, chắc là xương cốt của động vật nào đó, nhưng xương của động vật bình thường cũng không phải thế này.
Màu sắc này giống như đồng, sắt này nọ, chẳng lẽ còn có thứ gì trời sinh là xương sắt gân thép ư? Ngoài ra thì văn tự và hoa văn này tôi cũng không nhìn ra là gì nốt, giống đồ của dân tộc thiểu số? Có điều nhìn mức độ mài mòn thì tôi thấy không giống hàng nhái của cận hiện đại, chắc là đồ cổ đã có tuổi, phong hóa mặt ngoài rất nghiêm trọng, nếu muốn xác định thì cũng có thể tiến thêm một bước tìm đơn vị chuyên môn xem thử…”
Nữ cảnh quan nói tới đây Tiêu Nam Chúc cũng gần như rõ rồi, xem ra vẫn phải nghĩ cách mới có thể xâu chuỗi các manh mối lại với nhau một cách hoàn chỉnh.
Tiêu Nam Chúc lấy ổ khóa về, cầm trong tay trầm ngâm đứng đực ra một hồi, cuối cùng vẫn nói tiếng “cảm ơn” rồi đi mất.
Mà trước khi đi anh còn tiện thể giúp Bành Đông lôi cái tên Trương Thỉ vẫn đang gào thét kia theo.
Trong quá trình kéo ra ngoài, Trương Thỉ cứ la suốt, nhưng chờ khi vừa ra khỏi, nam nhân cao lớn ấy chợt ngừng lại.
Tiêu Nam Chúc thấy thế mặt không thay đổi liếc nhìn y, mà Trương Thỉ nháy mắt cười xấu xa cũng đứng thẳng người, sau đó nhếch miệng nói.
“Lịch sư à, cậu nhìn ra…”
“Quần chúng nhiệt tình chính là anh chứ giề?”
Tiêu Nam Chúc vạch trần âm mưu quỷ kế của sói đuôi to chẳng lưu tình tí nào, từ nãy anh đã thấy việc này hơi sai sai, bây giờ lại càng khẳng định ý nghĩ này hơn nữa.
Trương Thỉ vừa nghe lời này liền nở nụ cười ngầm thừa nhận, y dùng cánh tay kéo Tiêu Nam Chúc lại, sau đó gian xảo hạ giọng, nói.
“Giữ bí mật giữ bí mật nha, không phải tôi chỉ muốn tạo chút cơ hội để đến Cục Công an thui seo, nhưng mờ một thị dân tốt tuân thủ pháp luật như tôi sao có thể bại nhân phẩm làm chuyện xấu được chớ, vậy nên mới…”
“Trương Thỉ, anh cách Bành Đông xa chút đi, cậu ấy là cảnh sát, làm trong cái hệ thống này về sau chắc chắn sẽ phải kết hôn, hơn nữa cậu ấy căn bản không thích đàn ông, anh cũng đâu thiếu người chơi, dằn vặt như vậy là có bệnh à…”
Không nhịn được đánh gãy lời Trương Thỉ, khoảng thời gian này ấn tượng của Tiêu Nam Chúc đối với Trương Thỉ vốn không tệ, nên lúc nói mấy lời này cũng coi như đã giữ lại mấy phần tình cảm và thể diện, nhưng Bành Đông dù sao cũng là người anh dẫn dắt, bởi thế lập tức không nhịn được mà mở miệng mắng một câu.
Trương Thỉ vừa nghe vậy trái lại mặt không đổi sắc, chỉ nheo mắt nghiêm túc nghe hết, rồi hồi lâu sau mới lên tiếng.
“Đúng là không thiếu người chơi, nhưng mà chưa thấy người như cậu ấy bao giờ.
Yên tâm đi lịch sư, tôi biết quan hệ của hai người, bảo đảm không làm bừa…!Có điều hai ngày trước tôi có nghe nói một chuyện, hơi liên quan tới cậu…”
—— “Lịch sư, cậu hãy thành thật nói cho tôi biết, Thái tuế của nhà Thị trưởng Lý có phải đang ở chỗ của cậu không?”
– —————————————————.