Đọc truyện Hồ Sinh Tử – Chương 13
Sau kỳ nghỉ hè, Cốc Thu Sa sắp xếp cho Vọng Nhi đến trường tiểu học dân lập, đó là trường học quý tộc mà tập đoàn Nhĩ Nhã đầu tư, khẩu hiệu là chuyên bồi dưỡng người kế nhiệm của các công ty gia tộc. Nhưng đứa trẻ này kiên quyết không đồng ý, mặc dù học ở trường tiểu học số 1 trên đường Trường Thọ cũng chẳng có bạn bè nào. Sau vài lần tranh cãi, Cốc Thu Sa lo lắng cậu bé sẽ bỏ trốn về chỗ mẹ đẻ, chỉ có thể đồng ý lời thỉnh cầu của cậu, nhưng hàng ngày đều sai tài xế đến đón đưa đi học và tan học. Tư Vọng nhận được sự đãi ngộ đặc biệt ở trong trường, rất nhiều người muốn đến xem cậu thần đồng này, nhưng người bảo vệ đều từ chối đuổi ra ngoài cửa, ngay cả bạn học cùng lớp cũng không được tùy tiện nói chuyện với cậu.
Vọng Nhi rất thích vẽ, Cốc Thu Sa đã bố trí một phòng vẽ trong nhà, bố trí các loại tượng thạch cao và màu vẽ, tuần nào cũng đều vẽ ra mấy bức tranh chì hoặc tranh màu nước khá đẹp.
Một buổi đêm cuối thu, Cốc Thu Sa tắm xong đi qua phòng vẽ phát hiện ra ở khe cửa vẫn sáng đèn, phát hiện ra Vọng Nhi vẫn chưa ngủ, mà đứng ở trước giá vẽ, cầm bút chì ra sức tô, cả cơ thể run rẩy mạnh.
Một đứa bé trai 10 tuổi đang phác họa bức tranh – vẫn có thể nhận ra được không gian âm u, càng giống như bức tranh đồng ở thế kỷ 19, khắp nơi đều nhỏ những giọt nước bẩn, bối cảnh là một bức tường hoen ố bám đầy mạng nhện, có một người đàn ông úp mặt xuống dưới đất, phía sau lưng đang cắm một con dao, mấy con chuột bò qua cổ anh ta. Qua mái tóc và hình dáng khuôn mặt của anh ta, thì có thể nhận thấy anh ta chỉ mới ngoài 20 tuổi.
Điều càng khiến Cốc Thu Sa gần như phát điên là cô nhận ra chiếc áo sơ mi mà người đàn ông trong bức tranh này mặc, logo trên viền tay áo, đó là chiếc áo mười năm trước chính tay cô chọn lựa ở trung tâm thương mại mua sắm, để làm món quà sinh nhật tặng cho vị hôn phu của mình.
Anh đã mặc chiếc áo sơ mi này lúc chết.
Cô lao vào phòng vẽ ôm chặt lấy đứa bé kéo sang một bên, nhìn chằm chằm vào mắt nó, “Vọng Nhi, con ốm à?”
Sắc mặt đứa bé trắng nhợt, trên đầu rịn ra mấy giọt mồ hôi run rẩy lắc đầu “Con mơ thấy một giấc mơ”. Cốc Thu Sa nhìn bức tranh trắng đen đó, “Con vẽ ra cảnh tượng trong giấc mơ à?”
“Đúng vậy.”
Đây cũng chính là cơn ác mộng của cô vào sáng sớm mỗi ngày trong suốt mười năm qua – cảnh tượng thi thể của Thân Minh lúc được cảnh sát phát hiện ra.
Còn về người cảnh sát phát hiện ra thi thể, đó là người đàn ông tên Hoàng Hải, gần một năm nay thường xuyên xuất hiện ở cạnh công ty. Vụ án Hạ Niên bị giết chết không có bất cứ tiến triển nào, rất nhiều người trong công ty đều bị cảnh sát hỏi chuyện. Cốc Thu Sa luôn có một thứ cảm giác, sự chú ý của cảnh sát Hoàng Hải tập trung vào vụ án mười năm trước.
Đúng như nhiệt độ ở kim thủy ngân, bầu không khí càng lúc càng lạnh, thái độ của Lộ Trung Nhạc đột nhiên chuyển biến tốt lên. Lộ Trung Nhạc đã nở nụ cười nhiều hơn đối với đứa con nuôi không mang họ mình, thường xuyên chủ động nói chuyện với Vọng Nhi, thậm chí cùng ngồi để xem NBA hoặc là Serie A.
Mặc dù gia đình hòa thuận, là một việc tốt, nhưng lại khiến cô có cảm giác thấp thỏm không yên.
Bức tranh miêu tả cơn ác mộng mà cô đã nhìn thấy trong phòng vẽ ngày hôm sau cô đã lén đốt đi, một lần nữa cô nhìn thấy ánh mắt Vọng Nhi, liền nghĩ đến người đàn ông đã qua đời từ lâu. Anh ấy luôn cúi mắt nhìn trông hơi yếu ớt, khuôn mặt cũng rất thanh tú, làn da cũng trắng, anh có đôi mắt vừa to vừa đen, lúc yên tĩnh như chìm vào suy ngẫm, có đôi khi lại lấp lánh tia nhìn thù hận hung ác. Tóc của anh không hoàn toàn đen, mà có một số sợi màu nâu đậm kỳ lạ, như thể che khuất nửa vầng trán.
Cốc Thu Sa đã không còn dám nhìn thẳng vào mắt Vọng Nhi nữa.
Có mấy lần ngủ cùng cậu buổi tối, khi tỉnh dậy lại phát hiện ra gương mặt Thân Minh nằm ngay bên, Cốc Thu Sa sợ hãi đến độ kêu thét lên, Vọng Nhi mở mắt vẫn còn ngái ngủ hỏi: “Mẹ sao vậy?”, cô cũng không biết trả lời ra sao, chỉ có thể nói là gặp ác mộng.
Trong đêm đông lạnh giá, ánh mắt cậu toát ra tia nhìn kỳ dị, hoàn toàn không giống như một đứa trẻ. Cậu bé từ từ lại gần Cốc Thu Sa, hai tay ôm lấy phía sau cổ cô giống như một người tình đã lâu không gặp, dịu dàng hôn lên má và vành tai, thổi hơi nóng giống như của chú mèo nhỏ vào trong lỗ tai cô. Hồ nước đã khô cạn đến tận đáy từ lâu giờ lại bị cậu bé này lay tỉnh và tưới tắm, quay trở lại cái năm 25 tuổi.
Cốc Thu Sa lúc này mới nhận thức được, mình vẫn yêu anh ấy.
Vào một buổi sáng sớm cô nghe thấy tiếng khóc thút thít, nhìn thấy Tư Vọng ôm gối khóc lóc, chưa bao giờ thấy nó nằm kiểu như thế, gần như đã khóc ướt đẫm cả ga giường. Cô cố kìm không đánh thức nó dậy mà ghé sát tai vào bên miệng nó nghe thấy từng tiếng nói mê đầy bi thương, “Tôi… không… muốn… chết, tôi… không… muốn… chết, tôi… không… muốn… chết… Tiểu… Chi…”
“Tiểu Chi là ai?”