Đọc truyện Hổ Phụ – Chương 54
Tưởng Chính Bắc nắm rõ từng điểm mẫn cảm trên người Tưởng Thần. Huống hồ hắn có kỹ xảo của đời trước, đối phó với người không hiểu tư vị ái tình như Tưởng Thần quả thực dễ như trở bàn tay.
Tưởng Thần ôm lấy cổ Tưởng Chính Bắc, thân thể bởi vì run rẩy mà không ngừng chui vào lòng hắn. Tưởng Chính Bắc đành phải rút tay ra khỏi quần Tưởng Thần, hắn vuốt lên mái tóc trấn an cậu.
Bàn tay kia của hắn vẫn không ngừng lại, như trước nắm lấy vật nhỏ đang cố sức chờ phát động của Tưởng Thần. Bởi vì không thể phóng thích, vật nhỏ trong tay Tưởng Chính Bắc không ngừng run rẫy. Tưởng Thần vô thức cọ lên hai chân hắn, cậu chỉ có thể như lục bình trôi nổi theo từng động tác của Tưởng Chính Bắc. Tưởng Thần rốt cuộc không thể nhẫn nhịn thêm, giọng nói của cậu mang theo nức nở cầu xin hắn tha thứ, “Ba ba, giúp con.. giúp con..”
“Bảo bối con muốn ba giúp cái gì?” Tưởng Chính Bắc vừa nói vừa cố tình dùng tay mình nắm chặt lấy vật nhỏ của Tưởng Thần. Kích thích cậu thiếu chút nữa khóc lên.
“Ba ba, để con đi ra ngoài…”
“Đi ra ngoài? Đi đâu?”
Tưởng Thần mở to đôi mắt chứa đầy hơi nước nhìn Tưởng Chính Bắc. Tay cậu vuốt lên bàn tay đang nắm lấy vật nhỏ của cậu. “Ba ba, cầu ba ba… buông ra, để con đi ra ngoài được không…”
“Con muốn cho vật nhỏ này bắn ra sao?”
Tưởng Thần cuống quít gật đầu.
Tưởng Chính Bắc nhìn sắc mặt đỏ ửng của Tưởng Thần. Thân thể cậu không không ngừng run lên, giống như thật sự sắp không xong. Tưởng Chính Bắc không trêu đùa cậu thêm liền nói, “Hôn ba một cái, ba sẽ buông ra.”
Tưởng Thần cũng không kịp thẹn thùng, cậu ngay lập tức hôn lên môi hắn. Tưởng Chính Bắc giữ lấy đầu Tưởng Thần, liếm hút đầu lưỡi của cậu. Hắn dùng ngón tay gãi lên đỉnh tính khí, kích thích nó run rẫy sau đó chậm rãi buông lỏng. Tưởng Thần kích động ngay lập tức bắn ra.
Chất lỏng màu trắng chảy trên tay Tưởng Chính Bắc, hắn nhướng mày xấu xa nhìn cậu nói, “Thư thái sao?”
“….vâng..”
Tưởng Thần giống như thường ngày nhanh chóng đi lấy khăn giấy lau tay cho Tưởng Chính Bắc. Thân thể cậu mang theo hương vị *** nhanh chóng nhào vào trong lòng hắn, làm cho hắn không thể nào kềm chế được. Tưởng Chính Bắc tuỳ ý vứt tờ khăn giấy qua một bên. Hắn ôm lấy thắt lưng Tưởng Thần, đem cả người cậu lật lại đè lên giường. Tưởng Thần giãy giụa hai cái liền đụng phải tính khí đã cương cứng ở phía sau của Tưởng Chính Bắc. “Ba ba…”
Tưởng Thần không dám nhúc nhích, nằm im chờ động tác tiếp theo của hắn. Tưởng Chính Bắc đè lên người Tưởng Thần. Lặng lẽ lấy tuýp bôi trơn đã sớm chuẩn bị, hắn ghé vào tai Tưởng Thần nhỏ giọng trêu chọc. “Sao vậy? Sao lại đột nhiên không nhúc nhích nữa?”
“Con…”
Tưởng Chính Bắc cố ý đem tính khí vẫn còn nằm trong quần lót mình cọ lên người Tưởng Thần. Cả người Tưởng Thần cứng lại, cậu đem đầu mình chôn vào trong gối. Tưởng Chính Bắc mỉm cười, tựa hồ như muốn gây sức ép cho cậu, hắn hỏi, “Nhớ lúc trước con còn khen cái đó của ba lớn, hôm nay ba muốn nghe con nói lại lần nữa.”
“…” Tưởng Thần không nói gì.
“Không nói sao?” Tưởng Chính Bắc mỉm cười, hai tay hắn dùng lực đem cậu bế lên.
“Ba ba?! Ba muốn làm gì ah’?”
“Mang con đi ngắm sao.”
Tưởng Thần cúi đầu nhìn thân thể gần như xích loả của hai người, “… như vậy làm sao ngắm ah’?”
Tưởng Chính Bắc nhướng mày, “Phong cảnh ngoài cửa sổ rất đẹp, nói không chừng hiện giờ còn có người cầm kính viễn vọng xem lầu đối diện đang làm cái gì ah’.”
“Ba ba?!” Người đơn thuần như Tưởng Thần cũng biết người đàn ông này đang đe doạ mình. Nhưng cậu hiển nhiên càng không tiếp nhận được việc bị người khác nhìn thấy. Cậu liền đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Lớn..”
“Huh? Cái gì lớn?”
Tưởng Thần nhắm mắt, vẻ mặt bi thảm nói, “… cái đó của ba rất lớn….”
“Con trai ngoan.” Theo lời nói của Tưởng Thần, Tưởng Chính Bắc chậm rãi thả cậu lại giường. Hắn tách hai chân cậu vòng ngang hông mình. Tưởng Thần có thể rõ ràng cảm nhận được tính khí nóng như lửa kia đang đứng trước cửa huyệt mình.
Tưởng Chính Bắc đem bôi trơn trên tay thăm dò nơi đó của Tưởng Thần. Ngón tay hắn vừa chạm vào, Tưởng Thần liền nhích người né tránh. Tưởng Chính Bắc đành giữ chặt lấy thắt lưng cậu. Ngón tay mang theo bôi trơn nhẹ nhàng vẽ loạn bên trong hậu huyệt không ngừng co rút của cậu.
Cảm giác đụng chạm của Tưởng Chính Bắc không ngừng phóng đại rõ ràng trong đầu Tưởng Thần. Khuôn mặt cậu càng ngày càng ửng hồng. Cậu ngẩng đầu có ý muốn đem lực chú ý của mình dời về hướng chiếc đèn ngủ. Nhưng Tưởng Chính Bắc lại bá đạo đem mặt hắn hướng về phía đó. “Nhìn ba này.”
“… Ưhm!”
Hai ngón tay đâm vào hậu huyệt cùng một lúc làm cho Tưởng Thần không thể kềm chế thét chói tai một tiếng. Cậu nhìn ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Tưởng Chính Bắc. Đột nhiên cảm thấy những hình ảnh này vô cùng tình sắc.
“Đừng bịt miệng.” Tưởng Chính Bắc đem hai tay của Tưởng Thần để lên vai mình. “Nắm vai của ba đi.”
Ngón tay của hắn nương theo tác dụng bôi trơn mà thoải mái ra vào bên trong thân thể của Tưởng Thần. Trong lòng Tưởng Thần bắt ép bản thân mình phải trầm tĩnh tiếp nhận ngón tay của Tưởng Chính Bắc. Chờ đến khi cậu dần quen với độ lớn của ngón tay cùng tốc độ ra vào của hắn. Tưởng Chính Bắc mới động thân, đem tính khí cương cứng đến sắp nổ của hắn đến trước cửa hậu huyệt. Không để cho Tưởng Thần kịp khẩn trương. Tưởng Chính Bắc thẳng lưng đem thứ thô to đó của mình đẩy vào bên trong thân thể của Tưởng Thần.
Tính khí thô to hoàn toàn không giống với độ lớn của hai ngón tay. Tưởng Thần ngay lập tức phát ra tiếng rên rĩ, “… Ưhmm! … ba ba..”
“Ngoan, thả lỏng.” Tưởng Chính Bắc một bên vừa tiến thẳng vào bên trong, một bên vừa trấn an vỗ về lưng Tưởng Thần. Thẳng cho đến khi tính khí của hắn đã hoàn toàn tiến sâu vào bên trong hậu huyệt của cậu. Hắn mới dừng lại động tác, chờ cậu thích ứng.
“Ba ba..”
“Ngoan, một chốc nữa là được.” Cảm thấy thân thể của Tưởng Thần không còn khẩn trương giống như lúc đầu. Tưởng Chính Bắc liền đem tính khí rời khỏi hậu huyệt của cậu, sau đó ngay lập tức đẩy mạnh vào bên trong. Hắn mượn tác dụng bôi trơn bên trong hậu huyệt không ngừng khai thác thân thể ngây ngô bên dưới.
Đưa đẩy một lát, Tưởng Chính Bắc mới bắt đầu thăm dò điểm mẩn cảm của Tưởng Thần. Cả người Tưởng Thần cứng đờ, móng tay bấu chặt lên vai Tưởng Chính Bắc. “Ah.. ưhm..”
Khoé miệng của Tưởng Chính Bắc cong lên, hắn đè chặt người trong ngực xuống giường. Đem tính khí nhắm thẳng đến điểm mẫn cảm của Tưởng Thần không ngừng tiến công. Khoái cảm đan chéo giữa tâm lý và thân thể nhất thời đánh thẳng đến đại não của Tưởng Thần. Cậu kịch liệt run rẫy rồi lại gắt gao ôm lấy lưng của Tưởng Chính Bắc. “Ba ba.. ba ba.. sâu quá…”
Tưởng Chính Bắc không để ý đến ý kiến của Tưởng Thần. Hắn nâng một chân cậu lên, nhanh chóng tăng tốc chọc sâu vào bên trong. Làm cho tiếng rên rỉ nức nở của Tưởng Thần tan thành mảnh nhỏ, chỉ còn lại tiếng thở gấp dồn dập.
Tính khí của hắn được hậu huyệt nhỏ nhắn của Tưởng Thần cắn chặt. Tưởng Chính Bắc trầm luân trong thân thể nóng bỏng tuổi trẻ của Tưởng Thần. Người hắn mong nhớ ngày đêm cuối cùng đã nằm trong lòng hắn. Thân thể cậu theo từng động tác của hắn mà lay động. Cảm giác tuyệt vời này làm cho Tưởng Chính Bắc gần như điên cuồng. Hắn cuối cùng đã có được Tưởng Thần. Đứa con này rốt cuộc đã hoàn toàn thuộc về hắn.
Hôn lên môi Tưởng Thần, hắn cướp đoạt toàn bộ không khí của cậu. Ánh mắt hắn trầm thấp, “Tiểu Thần, tiểu Thần.”
“Ba ba.. ah..aa..”
“Nói con là của ba.”
Tưởng Thần mở miệng đứt quãng nói, “Con là của ba ba, con là của ba ba. Ba đừng rời bỏ con.”
Tưởng Chính Bắc sửng sốt một chút, hắn ôm lấy người trong ngực, “Ba làm sao có thể bỏ con được.”
Cả đời này, con là người mà ba mãi mãi muốn nắm trong tay.
Mồ hôi trên người cả hai thấm lên ra trải giường. Khi Tưởng Thần một lần nữa phóng thích trong tay Tưởng Chính Bắc. Tưởng Chính Bắc rốt cuộc mới buông lỏng người hắn đang giam cầm bên dưới. Đem chất lỏng nóng bỏng bắn vào bên trong thân thể cậu.
“Ưhmm..” Vách tường bên trong hậu huyệt như bị thiêu đốt. Tưởng Thần không thoải mái rên rĩ vài tiếng. Bởi vì đã hao tốn quá nhiều sức lực cho lúc ban đầu, nên đến cuối cùng Tưởng Thần chỉ có thể thuận theo dục vọng của mình mà phối hợp với động tác của Tưởng Chính Bắc.
Tưởng Chính Bắc làm xong lần thứ hai mới lưu luyến buông người trong lòng mình ra. Hắn hôn lên môi, hai bên má cùng cổ của cậu. Tưởng Thần cảm thấy nhột liền cười ha hả, “Ba ba… nhột…”
“Ngủ đi.”
Tưởng Thần chưa nói xong đã ngủ thiếp đi. Tưởng Chính Bắc nhìn cả người cậu đầy dấu hôn đỏ tươi, đáy mắt hắn liền tràn ngập tình yêu. Tắm rửa xong Tưởng Thần cũng không tỉnh lại. Tưởng Chính Bắc biết cậu thực sự đã mệt nên cũng không tiếp tục làm gì. Nhưng hắn vẫn không kiềm lòng được hôn lên môi cậu. Càng hôn hắn lại càng cảm thấy không đủ, “Nhóc con, con mãi mãi cũng không thể trốn thoát khỏi ba.”
Bên ngoài cánh cửa sổ, ánh trăng dịu dàng soi rọi khắp mọi nơi. Trên chiếc giường lớn, hai người gắt gao ôm chặt lấy nhau chìm vào mộng đẹp.
Thẳng cho đến khi hừng đông, đồng hồ báo thức đánh thức Tưởng Thần từ trong giấc mơ tỉnh dậy. Cậu muốn vươn tay đi tắt đồng hồ báo thức. Nhưng lại phát hiện cả người mình cứng ngắc, giống như bị ai đó đánh cho một trận. Nơi tư mật phía sau lại càng nóng rát. Tưởng Thần hơi đứng dậy nhưng ngay lập tức lại ngã xuống giường.
“Bảo bối? Con tỉnh?”
Nghe giọng nói của Tưởng Chính Bắc, gương mặt của Tưởng Thần nhất thời ửng hồng, cậu liền ném chiếc đồng hồ báo thức qua một bên.
Tưởng Chính Bắc biết Tưởng Thần đang thẹn thùng. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cậu, sau đó mới đem đồng hồ báo thức tắt đi. “Con thấy không thoải mái sao?”
“Dạ…” Tưởng Thần rầu rĩ gật đầu.
“Vậy để ba giúp con xin phép thầy, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi.” Nghe giọng điệu đáng tin đầy chân thật của hắn, Tưởng Thần cũng chỉ biết thuận theo. Cậu vẫn chưa soi gương nên không biết bộ dạng của mình hiện giờ, nếu đi đến trường sẽ gây ra không ít sóng to gió lớn trong lớp. “Nằm đi, ba làm điểm tâm cho con.”
“Ba sao không đi làm?”
“Bỏ vợ mới cưới của mình đi làm, ba là người đàn ông vô tình như vậy sao?”
“Cái gì mà… vợ mới cưới.. ba ba, ba lại nói lung tung.” Tưởng Thần thấy Tưởng Chính Bắc lại trêu chọc mình. Cậu liền xấu hổ phản bác, nhưng lại không thấy hắn cười nói gì. Cậu buồn bực khoát tay liền trông thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của mình, “Này…”
Tưởng Chính Bắc nâng cằm cậu lên, hôn nhẹ lên môi cậu, “Bảo bối, con có đồng ý gả cho ba không?”
“Này…” Tưởng Thần có chút ngốc lăng, nhưng trong lòng lại vui mừng như điên. Cậu ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, thật sợ mình đang nằm mơ.
Tưởng Chính Bắc ngồi đối diện với Tưởng Thần. Hai mắt hắn nhìn cậu nghiêm túc nói, “Đây là nguyên nhân ba muốn chờ con thành niên. Vì ngày hôm nay ba nhất định phải đem con buộc chặt bên người. Như vậy con vĩnh viễn sẽ không bao giờ chạy đi được.”
Tưởng Thần nhìn Tưởng Chính Bắc, rồi lại nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình. Vẻ mặt cứng ngắc của cậu rốt cuộc buông lỏng. Hai má cậu đỏ bừng mà ngay cả vành mắt cũng phiến hồng. “Ba ba…”
“Sao lại khóc rồi?”
“Ba ba…” Tưởng Thần nhào vào trong lòng Tưởng Chính Bắc, ngón tay cậu nắm lấy áo của hắn, “Con thật hạnh phúc.”
“Thật không?” Tưởng Chính Bắc vỗ lưng cậu, “Ba cũng rất hạnh phúc, con ở trong lòng ba là người quan trọng nhất.”
“Của ba ba đâu?”
“Cái gì?”
“Nhẫn của ba ba đâu?” Tưởng Chính Bắc đưa một chiếc hộp cho cậu. Tưởng Thần lấy chiếc nhẫn bạc từ bên trong ra. Cậu kéo tay Tưởng Chính Bắc nhẹ nhàng đeo vào, sau đó cười nói. “Hiện giờ con cũng đã buộc chặt ba ba.”
“Con có biết ngón áp út vì sao lại gọi là ngón áp út không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì ngón tay này trước khi tìm thấy định mệnh của mình, nó không có tên. Chỉ đến khi người định mệnh đó xuất hiện, đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón tay áp út này thì nó mới có tên gọi. Cho nên ngón áp út của ba hiện giờ chính là tên của con.”
__________________________
Còn một chương nữa thì hết chính văn =)) cố lên cố lên *tự cổ động mình* nếu không lại ẻo như mấy hôm trước thì… *gãi cằm*