Đọc truyện Hổ Phụ – Chương 34
Thời điểm Tưởng Chính Bắc đẩy cửa đi vào Tưởng Thần đã ngủ say. Gương mặt bạch ngọc của cậu nhỏ bằng lòng bàn tay của hắn, mái tóc mềm mại xoã tung trên gối. Đôi môi phấn nộn khẽ mở, thân thể cậu phập phồng theo hô hấp. Tưởng Chính Bắc vươn tay vuốt lọn tóc trên trán cậu, ngón tay hắn trượt xuống miêu tả hình dạng hai má của Tưởng Thần, rồi dần chậm rãi dừng ở cánh môi cậu. Tưởng Chính Bắc ấn nhẹ lên đó trong chốc lát, sau đó hắn khẽ cúi người hôn lên đôi môi của Tưởng Thần.
Tưởng Thần không có ý thức, trong giấc mộng mơ hồ cậu rên rỉ một tiếng. Tưởng Chính Bắc nắm chặt lấy bàn tay để ở bên ngoài chăn của cậu, mười ngón tay của bọn họ đan chặt lấy nhau.
Bàn tay của Tưởng Chính Bắc tiến vào trong gối của Tưởng Thần lần mò một hồi. Ngón tay hắn chạm phải một vật bằng giấy, Tưởng Chính Bắc khẽ cau mày. Hắn chậm rãi đem thứ đó lấy ra ngoài.
Liếc mắt một cái hắn liền nhận ra cô gái trong tấm ảnh là Lâm Tĩnh. Đứa bé cô đang ôm trong lòng không thể nghi ngờ chính là Tưởng Thần. Mà người đứng kế bên bọn họ chính là cha của hắn. Trên khuôn mặt của Lâm Tĩnh và Tưởng Thần đều mang theo nụ cười. Tấm hình này cũng đã đủ chứng minh những gì mà lão gia tử nói với hắn đều là thật. Như vậy Lâm Tĩnh hiện giờ đang ở đâu? Lão gia tử đưa thứ này cho Tưởng Thần là có ý gì? Muốn bảo Tưởng Thần đi tìm Lâm Tĩnh sao?
Từ chuyện này suy ra, Tưởng Chính Bắc liền hiểu vì sao con hắn cả một đêm lại luống cuống như vậy. Tưởng Chính Bắc nhìn người nằm trên giường, ngón tay hắn lưu luyến vuốt lên làn da của đối phương. Tưởng Thần nghĩ thế nào?
Không! Mặc kệ Tưởng Thần nghĩ thế nào hắn cũng sẽ không để cho Tưởng Thần rời đi hắn. Không thể để cho cậu tìm Lâm Tĩnh trở về.
Tưởng Chính Bắc đang xuất thần đột nhiên bị mặt sau của tấm ảnh hấp dẫn. Bên trên hiển nhiên là địa chỉ và một dãy số điện thoại. Tưởng Thần đã xem qua chưa? Cậu dự định sẽ làm thế nào?
*
“Tôi nói ông chủ Tưởng ah’, ông muốn áp bức công nhân cũng đâu cần làm như thế chứ! Hơn nửa đêm rồi ông có để cho người ta ngủ không hả?!”
Tưởng Chính Bắc cũng không thèm để ý đến mấy câu rên rĩ của đối phương. Hắn lạnh giọng nói, “Tôi có một địa chỉ, cậu đi điều tra tình huống hiện giờ của đối phương đi.”
“Sao hả? Ai lại đắc tội anh ah’?”
Khoé môi của Tưởng Chính Bắc nhếch lên, hắn cười lạnh. “Sao lại hứng thú như vậy?! Hay là cậu muốn đi điều tra ngay bây giờ?”
“Hẹn gặp lại!” Đối phương nói xong liền cúp điện thoại.
Tưởng Chính Bắc quay đầu lại kéo chăn phủ lên cánh tay để bên ngoài của Tưởng Thần. Trong mắt hắn tràn ngập sự độc chiếm, “Tiểu Thần là của một mình ba thôi, có được không.”
Ánh mặt trời vào buổi sáng sớm ngày hôm sau phá lệ rực rỡ. Tưởng Thần theo những tia nắng ấm áp tỉnh dậy, cậu theo phản xạ mà tìm tấm ảnh dưới gối mình. Cảm thấy nó còn ở đó Tưởng Thần liền nhẹ nhàng thở ra. Cậu phải làm sao đây? Chuyện này rốt cuộc có nên nói cho ba ba biết không? Ba ba có muốn tìm mẹ trở về hay không? Địa chỉ ở đằng sau tấm ảnh Tưởng Thần vẫn chưa xem. Cậu hiện giờ vẫn còn rất do dự, có lẽ cậu nên chờ thêm một khoảng thời gian..
Trong phòng khách, Tưởng Chính Bắc đã mặc tạp dề vào nhà bếp làm bữa sáng. Bánh mì nướng cùng sữa đậu nành, trứng gà mềm mềm vừa chín tới, hơn nữa còn có lòng đỏ trứng mà cậu yêu thích, “Ngày hôm qua con nói muốn uống sữa đậu nành vào buổi sáng, ba đã làm cho con rồi, mau quấy lên rồi uống đi.”
“Dạ.”
Tưởng Chính Bắc có dáng người tiêu chuẩn của người mẫu. Cho dù hắn đang đeo tạp dề nữ tính nhưng lại không có chút nào kỳ quái. Mà hoàn toàn trái ngược, dáng vẻ đứng trong nhà bếp nấu cơm của hắn lại càng khiến cho người ta cảm thấy tao nhã. Tưởng Thần nghĩ đến mấy năm nay Tưởng Chính Bắc vì muốn nấu cơm cho cậu mà học không ít trù nghệ. Một người đàn ông xuất sắc như vậy mà lại vì cậu làm những việc đáng lý không thích hợp với hắn.
“Ba ba.”
“Làm sao vậy?”
“Con có làm ba vất vả không? Thật ra con có thể tự nấu cơm một mình. Ba mỗi ngày đều bận rộn công việc lại còn phải chăm sóc con…”
Tưởng Chính Bắc nghe cậu nói như vậy liền nhướng mày cười nhạt. “Ba sẵn lòng mà.”
“Dạ?”
“Có thể chăm sóc con ba cảm thấy rất vui vẻ.”
“Nhưng mà.. ba ba luôn chăm sóc cho con, nhưng con lại không thể giúp gì cho ba ba. Con cảm thấy mình có chút vô dụng.” Có phải nếu cứ như vậy ba ba sẽ bị người khác đoạt đi không?
“Vậy tiểu Thần muốn giúp ba làm gì ah’?”
Tưởng Thần sửng sốt một chút mở to hai mắt nói với hắn, “Ba muốn con làm gì cũng được.”
Câu nói này rất ái muội, Tưởng Chính Bắc không tự chủ được mà đem lời nói này hiểu sai nghĩa. Tuy hắn rất muốn trực tiếp đem con mình ôm vào trong lòng chà đạp một phen. Nhưng nhìn đôi mắt long lanh của Tưởng Thần đang chăm chú nhìn hắn. Đáng tiếc chưa đến thời cơ. Tưởng Chính Bắc chỉ có thể âm thầm áp chế dục vọng trong lòng mình. “Vậy.. con giúp ba mát-xa đi.”
“Mát-xa?!”
Tưởng Chính Bắc gật đầu, “Không phải con cảm thấy ba rất vất vả sao, ba thật muốn hưởng thụ tiểu Thần mát-xa cho ba ah’.”
Mát-sa? Có lẽ cũng không khó lắm. Tưởng Thần nghiêm túc gật đầu.
Sau khi đưa Tưởng Thần đến trường học Tưởng Chính Bắc mới lái xe đến công ty. Hắn vừa ngồi xuống liền nhìn thấy một email lẳng lặng trước màn hình máy tính. Tưởng Chính Bắc nhìn chăm chú màn hình nửa ngày, cuối cùng hắn vẫn mở ra.
Địa chỉ đằng sau tấm ảnh quả nhiên là của Lâm Tĩnh. Mười năm trước cô ra nước ngoài du học. Về sau lại ở đó công tác một thời gian. Trong thời gian đó cô cũng từng quen bạn trai, nhưng cho tới hiện giờ vẫn chưa kết hôn. Một năm trước cô từ nước ngoài trở về thành phố A. Trong suốt khoảng thời gian này cô vẫn luôn ở đây, lại còn ở rất gần với bọn họ. Nhưng Lâm Tĩnh chưa bao giờ liên lạc với hắn, cũng chỉ đưa cho lão gia tử tấm hình này.
Hiện giờ Lâm Tĩnh đã không còn là một thiếu nữ ngây ngô. Cô mặc một chiếc áo khoác màu xám trắng, cả người đều tràn ngập khí chất cao quý. Gương mặt của cô và Tưởng Thần rất giống nhau. Những tấm ảnh chụp đều là hoạt động thường ngày của cô, không đọc sách cũng là mua sắm. Một mình một người đi dạo trong thành phố, lạnh lùng đầy nho nhã.
Tưởng Chính Bắc đóng máy tính lại, hắn xoa xoa thái dương. Tưởng Thần và hắn đều giống nhau, gặp vấn đề liên quan đến Lâm Tĩnh đều có chút kiêng kỵ. Ở góc độ suy xét của Tưởng Thần, có lẽ cậu không biết làm sao. Nhưng Tưởng Chính Bắc là một người trưởng thành, hắn biết nếu một vấn đề không giải quyết kịp thời mà để nó lên men chỉ sợ hậu quả sau này sẽ càng thêm ngoài dự đoán. Đối với chuyện của Lâm Tĩnh, Tưởng Chính Bắc nghĩ phải sớm giải quyết một chút, như thế hắn mới có thể an tâm trong lòng.
Nhưng Tưởng Thần dù sao cũng là con trai của Lâm Tĩnh. Nếu năm đó Lâm Tĩnh không kiên trì sinh ra Tưởng Thần, thì hắn làm sao có được một bảo bối như vậy. Nói cho cùng hắn thuỷ chung vẫn có lỗi với Lâm Tĩnh. Nếu hắn mở miệng yêu cầu cô vĩnh viễn không được tiếp cận Tưởng Thần.. Tưởng Chính Bắc lần đầu tiên cảm thấy mình khó xử.
Sau khi vết thương trên tay của Tưởng Thần bình phục, cậu bắt đầu tiếp tục đi theo giáo sư Dương học tập. Tưởng Chính Bắc chờ Âu Tề từ nước ngoài trở về, liền nhắc nhở y dành thời gian làm một cuộc phỏng vấn cho Tưởng Thần. Thấy đối phương đã giúp mình giải mở khúc mắc, Âu Tề liền trượng nghĩa ngay lập tức soạn bản thảo dành ba trang tin tức cho Tưởng Thần. Tuy bị công nhân viên oán trách đủ điều, nhưng Âu Tề vẫn lợi dụng quyền mình là boss mà phê zero cho những kiến nghị của bọn họ.
“Tiểu Thần nhà tôi cho cậu mượn làm phỏng vấn miễn phí như vậy, cậu hẳn là nên cảm thấy mình vô cùng may mắn mới phải ah’.”
“Rồi rồi, phải phải.” Âu Tề ngoài miệng nói cho có lệ, nhưng trong lòng y lại có tính toán khác. Kỳ thật y vẫn luôn muốn phỏng vấn Tưởng Thần. Nhưng vì sợ Tưởng Chính Bắc không đồng ý. Tưởng Thần là học trò của giáo sư Dương, cậu lại có thiên phú về hội hoạ. Tương lai trở thành hoạ sĩ nổi tiếng cũng là chuyện sớm muộn. Nhưng vì Tưởng Chính Bắc che chở con mình như thái tử. Âu Tề vẫn luôn lo hắn không đồng ý cho Tưởng Thần xuất đầu lộ diện. May mắn cái tên này cũng không suy nghĩ sâu xa.
Sau khi tạp chí được phát hành liền khiến cho mọi người ở trường học xôn xao. Vừa có thiên phú về hội hoạ vừa có vẻ ngoài xinh đẹp. Cho nên mỗi khi tan học Tưởng Thần luôn bị một nhóm thiếu nữ cố ý đến thăm hỏi, làm cho cậu khổ không thể tả.
“Đủ rồi! Tránh ra chỗ khác! Mấy người có biết phiền không hả!” Người bạn ngồi cùng bàn với Tưởng Thần bình thường không thích nói chuyện, nhưng hiện giờ hắn cũng bị chọc giận. Tưởng Thần cảm thấy vô cùng áy náy liền giải thích. “Thật xin lỗi, không nghĩ tới sẽ như vậy.”
“Cậu xin lỗi cái gì chứ? Cậu cũng không phải là người sai. Tôi chỉ cảm thấy mấy nữ sinh kia rất đáng ghét.” Người bạn ngồi cùng bàn với Tưởng Thần liền không kiên nhẫn mà đánh gãy lời nói của cậu.
Tưởng Thần cúi đầu cũng không biết nên nói gì với hắn. Người bạn ngồi cùng bàn thấy cậu không nói gì. Hắn từ trên ghế đứng dậy kéo Tưởng Thần rời đi. Tưởng Thần khó hiểu liền hỏi, “Cậu làm sao vậy?”
“Đi chơi bóng.”
“Nhưng mà.. tôi hôm nay muốn về nhà sớm một chút…”
Nghe Tưởng Thần nói như vậy, lông này của hắn ngay lập tức cau lại. Người bạn ngồi cùng bàn với Tưởng Thần bình thường đều có vẻ mặt tức giận. Biểu tình này luôn làm cho Tưởng Thần cảm thấy sợ hãi. Hắn thấy vẻ mặt của Tưởng Thần như chú nai con liền hít một hơi buông cánh tay đang kéo cậu ra. “Lại vì ba của cậu?”
“Hả?”
“Quên đi, cậu đi về đi.”
“Cảm ơn, ngày mai tớ sẽ chơi bóng với cậu.”
Thời điểm Tưởng Thần đi ra ngoài, Tưởng Chính Bắc đã đứng ở trước cổng trường đợi cậu. Người đàn ông mặc bộ quần áo màu trắng bạc chu đáo mở cửa xe cho Tưởng Thần. Hắn vẫn giống như ngày thường xoa đầu cậu, sau đó hai người lên xe rời đi.
Nam sinh xuyên qua cánh cửa sổ nhìn những động tác của Tưởng Chính Bắc. Tất cả những hình ảnh đó đều không khác mọi ngày. Nhưng hắn không thích ánh mắt của người đàn ông này. Mỗi lần Tưởng Chính Bắc nhìn hắn đều giống như đang xua đuổi một kẻ xâm nhập lãnh địa của mình.
Trên xe, Tưởng Chính Bắc lấy ra đồ ăn vặt mà vừa rồi hắn mua trên đường đưa cho Tưởng Thần. “Ba sợ con thấy đói nên mua, con ăn cái này trước đi.”
“Cảm ơn ba ba.” Tưởng Thần lấy một khối kẹo đút cho Tưởng Chính Bắc.
“Gần đây con học hành sao rồi, có theo kịp không?”
“Dạ có, thầy giáo còn cho con học bù nữa.”
“Vừa rồi con tan học, ba thấy có rất nhiều cô gái lặng lẽ quan sát con. Có phải có nữ sinh theo đuổi con không?”
Tưởng Thần khoát tay, “Không phải ba ba, là bởi vì bài báo trên tạp chí của chú Âu nên hiện giờ có rất nhiều người ở trường đến nhìn con, con cảm thấy rất kỳ quái.”
“Ah?” Tưởng Chính Bắc nhướng mày, tại sao mình lúc trước không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy ah’?!, “Con có báo với thầy giáo không?”
“Mấy nữ sinh ấy chỉ tò mò thôi, nhìn con rồi sẽ không đến nữa đâu. Con cũng không muốn đem chuyện này nói với thầy giáo.”
“Ba biết con có chủ ý riêng của mình, nhưng con phải chú ý đến an toàn của bản thân. Đừng chạy loạn ở trong trường, coi chừng ban trai của mấy nữ sinh đó biết con làm cho bạn gái của họ say đắm đến chết mê chết mệt, tức giận đến đánh con ah’.”
Tưởng Thần đỏ mặt, “Cái gì mà bạn trai bán gái… ba ba đừng nói đùa lung tung.”
“Tuổi này của các con quen bạn trai bạn gái là chuyện bình thường. Không cần ngượng ngùng với ba đâu ah’.”
“Vậy… ba quen mẹ cũng vào tuổi này sao?”
Tưởng Thần đã từng lặng lẽ tính số tuổi chênh lệch của cậu và Tưởng Chính Bắc. Vừa đúng mười bảy tuổi, cho nên ba ba lúc bằng tuổi cậu hiện giờ đã cùng mẹ cậu sinh ra cậu. Mười bảy tuổi ah’, khi đó dáng vẻ của ba ba như thế nào? Đáng tiếc cậu chỉ có ảnh chụp của mẹ, lại không có của ba ba.
Tưởng Chính Bắc vốn định nhân cơ hội này đùa giỡn Tưởng Thần. Nhưng không nghĩ tới Tưởng Thần lại đột nhiên hỏi hắn vấn đề này. “Khi ba còn nhỏ tính tình khá cổ quái, ba và mẹ con lúc đó không hiểu chuyện nên mới phạm phải sai lầm. Tiểu Thần cảm thấy chúng ta đã không chịu tránh nhiệm với việc mình làm sao?”
Tưởng Thần lắc đầu, cậu lại đút cho hắn một khối kẹo. “Có thể ở cùng ba ba như hiện giờ con đã cảm thấy rất vui.”
Trong trường cũng có rất nhiều gia đình bạn học của Tưởng Thần đã ly hôn. Bọn họ người đi theo cha, người đi theo mẹ. Trong số đó cũng không phải ai cũng có được hạnh phúc như cậu hiện giờ. Quỹ đạo cuộc sống của mỗi người đều không giống nhau, cũng không thể lựa chọn xuất thân cho mình. Giống như lời ba ba đã nói, con người dù sao cũng phải trải qua những năm tháng vui vẻ. Còn sống chính là phải luôn tiến về phía trước.
Tưởng Chính Bắc gãi lên cái ót của Tưởng Thần làm cậu bật cười, “Cảm ơn con.”
Buổi tối Tưởng Chính Bắc duỗi chân nằm ở trên ghế sô-pha xem phim. Tưởng Thần lê bước chân từ trong phòng đi ra, cậu di chuyển đến bên cạnh Tưởng Chính Bắc. “Ba ba.”
“Sao hả?”
“Con tới mát-xa cho ba ba đây.”
“Ah?! Là loại mát-xa nào?”
Loại nào? Mát-xa còn phân loại sao? Mình chỉ lên mạng tìm xem nên mát-xa như thế nào. Trên mạng cũng không có nói đến chuyện mát-xa còn phân loại ah’. “Con cũng không rõ…”
Biết Tưởng Thần không hiểu, Tưởng Chính Bắc liền yên tâm trong lòng, hắn nói bừa, “Loại ba muốn là loại thoải mái nhất đó.”
“Vậy phải làm thế nào ah’…?”
Tưởng Chính Bắc từ trên ghế sô-pha nâng người mình lên. Hắn chống nửa người đến gần Tưởng Thần. Một tay hắn nắm lấy cằm cậu lắc lắc, “Làm theo lời ba nói là được rồi.”
Tưởng Thần không hiểu rõ những điều này. Cậu chỉ suy nghĩ trong đầu “phải cố hết sức làm tốt vì ba ba”, cho nên cậu đã không đầu không đuôi mà đáp ứng hắn.
Tưởng Chính Bắc vì thế mà khoái trá cong khoé môi cười xấu xa, “Được rồi, vậy bây giờ bắt đầu cởi quần áo.”
______________________
Cởi quần áo ah’~~~ đi mát-xa phải cởi quần áo đó, cái này ta chứng thực cho anh Bắc =)). Nhưng có điều mát-xa ở nhà mà phải cởi quần áo thì.. ta chưa nghe bao giờ =))~~~