Đọc truyện Hổ Phách Cầu Vồng FULL – Chương 46: Phiên Ngoại 7 Từ Góc Nhìn Của Yến Thư Vọng 2
Yến Thư Vọng nhớ lúc mình 25, 26 tuổi cũng chưa có giác ngộ về “vùng đất màu xám” như hiện tại.
Anh chia ranh giới rất rõ ràng, từ ngày xác định được xu hướng tính dục của bản thân thì chưa từng trêu chọc ai ngoài giới.
Anh cũng không phải quá bảo thủ về chuyện tình dục và tình yêu nhưng cũng không phải cởi mở quá mức.
Không thể nghi ngờ, Yến Thư Vọng cực kỳ được hoan nghênh trong giới.
Trong vòng giao du giới đồng tính vốn bot ít top nhiều, kiểu chỉ nằm trên vừa dịu dàng chu đáo lại vừa súng to mãnh mẽ như Yến Thư Vọng, những người xung quanh muốn có chút quan hệ với hắn trên cơ bản cứ gọi là người trước chưa đi, kẻ sau đã tới.
Hắn không tình một đêm cũng không quan hệ loạn, kết giao nghiêm túc, từ hẹn họ nắm tay tới lên giường.
Trong số đó cũng không ít người hắn có tình cảm nhưng dường như đều thiếu chút gì đó.
Tiết Thâm là đàn anh của hắn, bắt đầu khởi nghiệp trước một năm, chờ Yến Thư Vọng tốt nghiệp xong là được dịp lôi kéo hắn về làm chung.
Lúc mới đầu có tính lũy được chút ít quan hệ ở Bắc Kinh và Thượng Hải nhưng cuối cùng công ty quyết định đặt trụ sở tại Tô Châu, còn được hưởng một đợt chính sách ưu đãi của chính quyền bản địa.
“Phải tìm ngân hàng làm thẻ trả lượng.” Khi quy mô công ty gần vượt qua được một chữ nhỏ, Tiết Thâm nhắc tới chuyện này với Yến Thư Vọng.
Yến Thư Vọng ngẩng đầu lên từ sau máy tính.
Hắn đang quyết toán doanh thu tháng trước, còn phải vẽ biểu đồ hình cột phân tích dòng chảy tài chính, suy nghĩ xem làm cách nào để lừa được lợi tức đầu tư về túi tiền mình.
Bọn họ tới giờ vẫn luôn trả lương bằng tiền mặt, các loại bảo hiểm và thuế do công ty chi trả, nhân viên cũng thêm được tấm thẻ bảo hiểm y tế cùng quỹ nhà ở xã hội.
Tiết Thâm nghĩ cũng đến là hay.
Bọn họ giờ mới có chút quy mô, nhưng với ngân hàng mà nói thì chỉ được tính là doanh nghiệp nhỏ có giá trị tầm trung, thế nên ngân hàng lớn chắc chắn là không thể tính đến.
Ngân hàng thương mại có nhận hỗ trợ của Chính phủ về mặt này, tìm vài bên thử vận may, nói không chừng lại gặp được Bá Nhạc.
(Bá Nhạc: là vị thần cai quản ngựa trên Thiên đình, là bậc thầy am hiểu về ngựa.
Truyện xưa kể rằng, trên đường tìm thiên lý mã cho Chu Vương, Bá Nhạc bắt gặp một con ngựa thồ hàng, sau khi nghe tiếng hí, ông chắc chắn đây là bảo mã nên mang về cho Chu Vương.
Thấy con ngựa gầy gò, ban đầu Chu Vương không tin tưởng như Bá Nhạc bảo chỉ cần được chăm sóc nửa tháng, nó sẽ phục hồi sức lực và thật là như vậy, sau khi được chăm sóc, con ngựa đã hồi sức nhanh chóng và giúp Chu Vương lập nhiều chiến công.
Bá Nhạc thường để chỉ những người có khả năng phát hiện, bồi dưỡng nhân tài)
“Để Chương Tấn đi đi.” Tiết Thâm có lẽ sợ Yến Thư Vọng da mặt mỏng, “Cậu dù sao cũng là CFO, phải làm kiêu một chút.”
Yến Thư Vọng lại cúi đầu, qua một lúc mới từ từ nói: “Cậu ta không được ủy quyền đại diện công ty ký hợp đồng.”
Tiết Thâm chớp chớp mắt, hiểu ra: “Cậu đã chọn được ngân hàng nào rồi sao?”
Trong lòng Yến Thư Vọng có suy tính.
Sắp tới bọn họ chuẩn bị chuyển sang Khu công nghiệp, Chính phủ rất ủng hộ loại hình doanh nghiệp B2B online mới xuất hiện như bọn họ.
Khu công nghiệp ngoài trừ bốn ngân hàng lớn ra, vị trí thứ năm thường hay thay đổi, đối tượng mà WE GO có thể cân nhắc cũng rất nhiều, không cần gấp gáp như vậy.
(B2B: là hình thức buôn bán, kinh doanh, giao dịch trực tiếp giữa doanh nghiệp và doanh nghiệp.
Nó bao gồm thương mại điện tử, một số giao dịch diễn ra trong thực tế từ việc tư vấn, báo giá cho đến việc lập hợp đồng, mua bán sản phẩm.
Bốn ngân hàng lớn: gồm Ngân hàng Công Thương Trung Quốc (ICBC), Ngân hàng Trung Quốc (BoC), Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc (CCBC) và Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc (ABC).)
Chương Tấn với La Yên đều là người cũ tham gia công ty từ lúc mới bắt đầu.
Yến Thư Vọng như thường dẫn một người ra ngoài, để một người ở lại lo chuyện sổ sách công ty.
Buổi chiều sau khi gặp gỡ vài ngân hàng thương mại, Chương Tấn cũng thấy hơi mệt.
Mấy ngân hàng này mồm miệng cũng lắt léo quá, nửa vòng đất nước là tính chất đã khác rồi, cứ quanh quanh co co, chẳng biết có coi trọng bên họ hay không nữa.
Cả chuyến đi Yến Thư Vọng đều không tỏ ý gì.
Hắn không thích nói mấy lời mập mờ không rõ, ngồi ở ghế sau xem hồ sơ, ngẩng lên nhìn Chương Tấn đang lái xe một cái.
“Tới ngân hàng JZ đi.” Hắn bảo, “Gần hơn chút.”
Chương Tấn vui vẻ, “Nghe nói Ngân hàng JZ nhiều mỹ nữ nhất.”
Yến Thư Vọng từ chối cho ý kiến: “Đi mở thẻ chứ có phải tìm người yêu đâu, tìm mỹ nữ làm gì?”
Chương Tấn: “Bổ mắt đó.”
Còn nửa câu sau mà anh ta không dám nói.
Dù sao lãnh đạo nhà mình là bổ mắt nhất, nói ra lại thấy hơi nịnh bợ quá.
Nghiệp vụ doanh nghiệp không cần làm tại sảnh, nhưng Chương Tần rõ ràng đã bị chuyện Ngân hàng JZ có nhiều mỹ nữ nhất tẩy não, tìm cớ mượn việc công mưu lợi riêng, muốn ra khu quầy giao dịch nhà người ta coi thử.
Yến Thư Vọng ngoài trong công việc ra thì cũng không phải dạng lãnh đạo khó nói chuyện.
Dù sao trong giờ hành chính ngoài sảnh ngân hàng cũng không quá đông người, hắn tìm một chỗ ngồi ở khu nghỉ, hờ hững nhìn Chương Tấn giả vờ giả vịt mượn lý do làm việc.
Ngoại hình của nhân viên ngân hàng thương mại đúng là được tuyển chọn kỹ càng phần nào.
Cô nhỏ dẫn Chương Tấn đi điền phiếu giọng ngọt duyên dáng, lại còn cực kỳ nhiệt tình.
Cô nàng chờ cùng khách hàng ở khu gọi số, mãi tới khi trong phòng kính có người đứng lên, giơ tay mời.
Yến Thư Vọng ngồi đúng vị trí đối diện.
Chương Tấn đi qua.
Anh ta ngồi xuống trước cửa kính.
Đối phương ngẩng đầu lên, những tia nắng như đường cắt xẹt qua, một nụ cười nở trên môi người ấy, nói: “Chào anh, anh Trương.
Xin hỏi anh tới để làm giao dịch gì vậy ạ?”
Lúc Chương Tấn đứng dậy đi về, ánh mắt Yến Thư Vọng vẫn đặt tại phòng kính.
Giao dịch viên trong đó đã gọi số tiếp theo, vẫn những động tác như cũ: đứng dậy, đưa tay, ngồi xuống, mỉm cười.
Chương Tấn cầm giấy tờ tấm tắc: “Thái độ phục vụ tốt thật.”
Yến Thư Vọng thu ánh mắt về, liếc qua anh ta.
Chương Tấn đưa giấy tờ cho hắn: “Cậu trai đó bảo làm thẻ doanh nghiệp trên tầng Ba.
Cậu ta còn gọi điện thoại, kêu lát sẽ có người xuống đón chúng ta.”
Yến Thư Vọng không nói gì.
Hắn lật tới trang cuối, xem tên nhân viên ghi trên đó.
“Trịnh Dư An?” Hắn hỏi.
Chương Tấn: “Cậu ta tên vậy hả? Tôi cũng chẳng chú ý, anh tuấn quá, làm tôi cứ nhìn mặt không à.”
Yến Thư Vọng không đáp.
Qua một lúc, quả đúng là có quản lý khách hàng từ trên tầng đi xuống đón tiếp.
Có lẽ do ấn tượng ban đầu quá tốt nên Chương Tấn luôn thấy đối phương nhiệt tình và đáng tin cậy.
Yến Thư Vọng sau khi hỏi một vài vấn đề chính yếu thì cũng không có ý kiến gì nữa, ngược lại Chương Tấn và người kia chỉ hận không thể lập tức xưng huynh gọi đệ.
“Xét duyệt hồ sơ chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian.” Đối phương hiển nhiên đã ngầm thừa nhận vụ giao này vậy là thành rồi, rất chắc chắn bảo, “Quý công ty hãy chờ thông tin của chúng tôi.”
Chương Tấn vỗ đùi cái đét, hưng phấn nói: “Tôi thấy Ngân hàng JZ vẫn là hợp nhất, nhân viên tầng dưới của các anh khác hẳn những ngân hàng khác.
Cái cậu giao dịch viên kia, thái độ đó, khuôn mặt đó, tên là, là…..”
“Trịnh Dư An.” Yến Thư Vọng ở bên cạnh bỗng tiếp lời.
Chương Tấn ngẩn người, có chút ngạc nhiên nhìn qua.
Tư thế ngồi của Yến Thư Vọng rất tùy tiện.
Hắn lấy tay đỡ cằm, ngón út trong vô thức lướt qua môi, để lộ chút ý cười: “Cậu ấy tên là Trịnh Dư An.”
Rồi hắn như thuận miệng hỏi: “Mới tới sao?”.