Đọc truyện Hồ Nữ – Chương 8: Gặp địch thủ tương lai
“Không được làm hỏng lớp vỏ của hoàng tinh, phải đào thật cẩn thận.” Hạ Lăng Vân nhắc nhở, ngồi bên cạnh tiểu linh hồ.
“Ngao.” Tuyết Hoa thận trọng điều khiển móng vuốt bới bùn đất, mất nửa ngày đào được một gốc hoàng tinh ngàn năm.
Hạ Lăng Vân thấy cách đào cỏ dại của Tuyết Hoa gần giống cách hắn
đào thỏa dược nên cho rằng nàng học theo hắn, bèn dạy cho nàng cách đào
rồi cho nàng thử với một gốc hoàng tinh ngàn năm làm.
Thấy nàng có thể đào hoàn hảo gốc hoàng tinh đó ra mới yên tâm cho
phép đào một vài loại thảo dược thông thường còn bản thân thì chú tâm
đào người sâm
Hạ Lăng Vân phóng thần thức của hắn ra ngoài tìm kiếm những nơi ngưng
tụ linh khí, phân loại mật độ linh khí để xác định xem có thể xuất hiện
thảo dược không rồi mới quyết định đi hái. Khu vực trung tâm rừng rậm
của dải núi Hằng Cổ có nhiều linh thảo linh thú. Hắn phát hiện ở đây có
nhiều loại dược thảo luyện đan thông thường, thi thoảng còn có vài loại
quý hiếm như thủ kỳ diệp, thủ kỳ hoa,…
Phần lớn linh thảo thường đào được cả gốc lẫn rễ để di chuyển đến dược viên của Thiên Linh môn để nuôi trồng, nhân lên. Số ít thảo dược
khácthì giống nhân sâm, đào lên vừa mất nhiều công sức vừa tốn thời
gian, mỗi khi gặp loại cây khó chơi thế, Tuyết Hoa dùng móng vuốt bới
đất, giúp đỡ Hạ Lăng Vân đào thảo dược. Thật ra nàng tự hiểu được chính
mình và tiên quân không có quan hệ gì rõ ràng để tiên quân phải chiếu cố lại không thích ăn uống trực nên cố gắng lao động để báo đáp lại phần
nào.
Không ngờ là sủng vật còn có thể thông minh đến mức này nha!
Cảnh Thanh Viễn nhìn lại linh sủng của mình, Mặc Phong có thân hình to lớn, các chi rắn chắc nhiều sức mạnh, hình dạng thế hợp với những việc
cần bạo lực như chiến đấu hơn. Nếu ra lệnh cho nó làm công việc đòi hỏi
tỉ mỉ và tinh tế như đào thảo dược kia chắc chắn là không thể.
Nửa tháng sau, Hạ Lăng Vân dừng việc đào thảo dược, linh thảo thu
hoạch khá nhiều.Có lẽtrong 30 năm nữa, Thiên Linh môn không cần quá chú
trọng việc ra ngoài hái thuốc. Hạ Lăng Vân giết chết rồi đóng băng ba
con tứ phẩm linh thú cất vào Vòng tay Càn Khôn rồi tuyên bố cần phải trở về.
Đối với tu sĩ, chém giết linh thú là một việc hết sức bình thường, nó
giống như việc con người săn thú bình thường thì tu sĩ đương nhiên phải
linh thú. Hạ Lăng Vân là tu sĩ, giết vài linh thú là chuyện bình thường
nhưng lại khiến Tuyết Hoa và Mặc Phong sợ hãi. Ý nghĩ một ngày nào đó
bản thân cũng có thể bị giết như thế để lấy máu thịt làm hai tân linh
sủng sợ hãi. Hắc Lang vương Mặc Phong sớm chẳng còn thấy cái gọi là uy
vũ nữa, cúp đuôi trốn phía sau Cảnh Thanh Viễn, Tuyết Hoa cũng thấy sởn
tóc gáy, nhấc chân xê dịch lại gần Cảnh Thanh Viễn.
Trong mắt loài người, ngoại tộc không hề đáng giá! Tu sĩ loài người
trước nay không bao giờ thương xót linh thú chỉ trừ khi chúng là linh
sủng!
Nếu khi đó hắn không chê nàng tu vi thấp, không được mấy máu thịt lại
thấy nàng đáng yêu, nói không chừng cũng đem đi làm dược liệu luyện đan, chung quy trong mắt hắn, nàng chỉ là một nhị phẩm tiểu hồ ly.
Tuyết Hoa bỗng nhiên cảm thấy nếu mình không thể khiến cho nam thần
yêu thương như thịt ở đầu tim thì sẽ có ngày mình tang thân trong lò
luyện đan thôi.
Sau khi cất ba con linh thú vào vòng Càn Khôn,Hạ Lăng Vân quay người
tìm kiếm linh sủng, thấy Tuyết Hoa nao núng đứng ở một bên, đôi mắt nâu
đen tràn ngập cảnh giác. Linh sủng của đồ đệ mình có bộ dạng như chó nhà có tang, trốn phía sau đồ đệ.
(1)Thỏ tử hồ bi, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, hành vi của mình đã dọa sợ hai linh sủng có linh tính cao rồi.
“Tuyết Hoa, lại đây.” Hắn ôn nhu kêu lên, khom lưng đưa tay về phía Tuyết Hoa.
Tuyết Hoa ngẹo đầu nhỏ nghĩ nghĩ, cất bước chân ngắn chạy về phía hắn. Sau này có trở thành có bị giết thì sao, ai mà chả chết nhưng nàng
không muốn tiếp tục sống cuộc sống của một động vật hoang dã nữa, ngày
ngày phải cùng những động vật khác cạnh tranh, sống cuộc sống phập phồng lo sợ.
Tiên quân là một núi dựa vững chắc, dù nguy hiểm, nàng vẫn muốn ôm một
ít. Nàng sẽ lợi dụng thần khí ( đồ nhái) nhanh chóng tu hành, trở nên
cường đại, biến hóa thànhngười, có được năng lực tự vệ.
“Đừng sợ, nếu ta quyết định dưỡng ngươi, ta sẽ coi ngươi như linh
sủng để bồi dưỡng.” Hạ Lăng Vân khẽ cười dỗ nó. Đa số tu sĩ loài người
đều coi linh sủng như người bạn cả đời còn hắn sẽ coi nó như một nữ đệ
tử để bồi dưỡng, trước tiên trợ giúp nó biến hóa rồi chính thức thu nó
làm đệ tử.
“Oa ô ~~” Tuyết Hoa nhẹ nhàng kêu, vươn ra đầu lưỡi phần hồngliếm láp ngón tay thon dài của hắn.
Đem Tuyết Hoa ôm trong lòng, Hạ Lăng Vân nói, “Thanh nhi, cất Mặc Phong đi, chúng ta rời Hằng Cổ Quần Sơn.”
“Vâng, sư phụ.” Cảnh Thanh Viễn lên tiếng trả lời”Mặc Phong, ngươi trở lại không gian linh sủng đi ngủ đi.”
Mặc Phong chưa tỉnh hồn, nghe vậy thân thể lập tức một cái bóng nhàn nhạt biến mất ở trong không khí.
Không gian linh sủng.
Tuyết Hoa khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, lại là một điều mới nha.
Cảnh Thanh Viễn dẫm lên phi kiếm bay vọt mà lên, Hạ Lăng Vân ôm Tuyết
Hoa bay đến giữa không trung, phân biệt phương hướng rồi nhắm hướng đông bắc bay đi. Hằng Cổ Quần Sơn ở vùng Tây Nam của Ngũ Nguyên đại lục còn
Thiên Trụ sơn ở phía đông khu vực bình nguyên.
Mặc dù bây giờ mới là đầu thu nhưng trên cao gió lạnh. Hạ Lăng Vân mặc áo dàitương đối đơn bạc nhưng không cảm thấy rét. Tuyết Hoa nằm trong
lòng hắn, trên người có bộ lông mềm mại xoã tung cũng không cảm thấy
lạnh, chỉ là gió quá lớn, khiến nàng không thể mở mắt ra.
Nếu không thể nhìn thấy cái gì thì đi ngủ thôi.
Nàng nghĩ như vậy, liền thuận lý thành chương lui vào trong lòng Hạ Lăng Vân ngủ.
Thiên hạ vẫn truyền miệng tiên nhân ngày đi ngàn dặm không hoàn toàn
phóng đại nhưng chỉ có cửu phẩm tiên tôn mới có khả năng làm được. Thất
phẩm tiên quân Hạ Lăng Vân trước mắt vẫn không thể.
Tuyết Hoa tỉnh giấc, nhận ra chính mình đang ở trên bàn nằm trên một
đệm mềm mại, Hạ Lăng Vân ngồi bên cạnh bàn, trước mặt có hơn mười người, phần lớn bọn họ đều nắm trẻ nhỏ.
“Ngươi đã tỉnh?” Nhận thấy tiểu linh hồ tỉnh, Hạ Lăng Vân nói, “Đây
là chân núi phía đông Hằng Cổ Quần Sơn chỗ này là một thôn trang nhỏ.
Chúng ta đang ở nhờ nhà thôn trưởng.”
Ở Ngũ Nguyên đại lục, trong cơ thể có linh căn có thể hấp thu linh khí tu luyện vô cùng thưa thớt, tuyệt đại đa số là sinh vật phổ thông. Ở
Hằng Cổ Quần Sơn, chủ yếu là con người sống cùng động vật thông thường.
Tu sĩ loài người, tinh linh yêu quái đối với bọn họ vô cùng xa vời, có
khi là cả đời chưa từng gặp.
Sống ở núi thì phải dựa vaò núi, thôn dân ở đây dựa vào săn thú hái
thuốc mà sống, ngẫu nhiên sẽ có tu sĩ luyện đan đến tìm những nguyên vật liệu giàu linh khí làm thuốc, thường là tìm linh thảo đặc biệt, không
thể thay thế cho nên thỉnh thoảng sẽ đệ tử ngoại môntới thu mua dược
liệu.
Khí chất giữa tu sĩ và người thường không giống nhau, trong môn
phái,đệ tử ngoại môn không có gì nổi bật nhưng khi đối mặt người thường
cũng có một loại cảm giác về sự ưu việt, thôn dân thấy phong thái siêu
phàm thoát tục của quý nhân đều đem hết khả năng để chiêu đãi. Ban đêm,
sư đồ Hạ Lăng Vân đáp xuống cổng thôn, thôn dân đang nấu cơm ào ào ra
khỏi cửa nhà nghênh đón.
Hạ Lăng Vân nói thẳng hắn muốn ở tạm một đêm, thôn trưởng lập tức mời
hai sư đồ đi nhà hắn làm khách, nhắc nhở thê tử đem phòng ở bên trái thu thập sạch sẽ, trải đệm giường sạch sẽ.
Khó có dịp quý nhân tu tiên đi qua, thôn trưởng bị thôn dân vây quanh
líu ríu. Thôn trưởng không có cách nào, đành phải tiến vào giải thích
với Hạ Lăng Vân.
Phần lớn linh căn di truyền từ cha mẹ nhưng phu thê bình thường cũng
có thể sinh hạ đứa trẻ có linh căn. Xuất thân từ thế gia tu tiên đứa trẻ tự nhiên là từ tấm bé đã được trắc linh căn, bắt đầu tu luyện, nhưng
nếu được sinh ra ở gia đình người thường thì không may mắn thế, đứa trẻ
có linh căn hay không, có thể tu luyện không đều không biết.
Tu sĩ đại biểu cho cao quý, thần bí, cường đại, trường sinh bất lão,
người thường mong con của mình có tư chất tu luyện, tương lai trở thành
tu sĩ. Chỉ là họ không thể kiểm tra linh căn cho con nên chỉ cần có tu
sĩ xuất hiện ở chung quanh, có dáng vẻ ôn hòa dễ thân, đều nghĩ cách
thỉnh cầu đối phương kiểm tra linh căn cho con mình.
Người có khả năng kiểm tra linh căn cho người khác chí ít phải là tứ phẩm linh lực!
Hạ Lăng Vân hiểu khát vọng thôn dân hơn nữa hắn đã kiểm tra linh căn
rất nhiều lần, liền gật đầu đồng ý, xem như là hồi báo. Hắn nói cho
thôn trưởng, chỉ có đứa trẻ dưới 14 tuổi kiểm tra được linh căn tốt, môn phái tu tiênmới có thể thu làm môn đồ, vượt qua 14 tuổi, linh căn có
tốt thành tựu cũng không cao, môn phái tu tiêncơ bản không nhận.
Thời điểm Tuyết Hoa tỉnh lại, Hạ Lăng Vân vừa kiểm tra cho một bé trai tầm tám chín tuổi, chuẩn bị kiểm tra bé gáibốn năm tuổi.ở phía sau
“Oa ô.” Tuyết Hoa thấp giọng kêu lên. Đứng cạnh Hạ Lăng Vân bé gáibốn năm tuổi đánh giá Tuyết Hoa, vẻ mặt vừa tò mò vừa thích.
“Ngươi đói bụng? Ăn đi.” Hạ Lăng Vân lấy ra một quả táo đặt trước mặt nó
Nhiều ngày như vậy chỉ ăn táo, dù có ngon thì ai muốn ăn nữa nha?
Tuyết Hoa lười biếng lắc đầu.
Sư phụ có việc đệ tử phục kỳ lao.
Cảnh Thanh Viễn tiến lên phía trước nói, “Tuyết Hoa, thịt nướng đã chuẩn bị xong, ta mang ngươi qua ăn.”
Không đi.
Tuyết Hoa không nhúc nhích nhìn Hạ Lăng Vân. Hạ Lăng Vân cưng chiều
lắc đầu, nói, “Còn sáu đứa trẻ, ta kiểm tra linh căn xong sẽ đi với
ngươi.” Hắn biết Tuyết Hoa rất có giáo dưỡng, nói không chừng không muốn gặm thức ăn trước mặt nhiều người vậy nên không đồng ý cho đồ đệ đem
kia bàn thịt nướng thơm nức đưa đến trước mặt nó.
Hạ Lăng Vân nói xong, đưa tay đặt trên đỉnh đầu bé gáibốn năm tuổi,
bàn tay hiện lên màu xanh. Hắn đã kiểm tra mười một đứa trẻ, chỉ có một
đứa trẻ có trung phẩm tam linh căn, hắn liền nói, đó là linh căn thể
chất phổ thông, cần lượng lớn Kim Đantẩy tủy phạt cốt, Tẩy Linh đan rửa
linh căn, đi vu tồn tinh, gia cảnh người bình thường không đáp ứng được
“Di, đứa trẻ này…” Hắn hơi kinh ngạc một chút, cảm ứng lại một lần
nữa, hỏi phụ nhân đưa đi, “Đứa trẻ này là con nhà ngươi? Cô gái này tên gọi gì, năm nay bao nhiêu tuổi?” Đứa trẻ này cốt cách thanh kỳ, Phong
Hỏa song linh căn, thượng phẩm linh căn, không giống ruột thịt của người phụ nữ trung niên trước mắt.
Phụ nhân mang theo bé gái đến biểu hiện hơi do dự một chút, sau đó
thấp giọng nói: “Là con…của ta. Nàng tên là Lệ Quân Hoa, năm nay năm
tuổi.”
Hạ Lăng Vân đã gặp qua vô số người, lập tức hiểu phụ nhân này có nan
ngôn chi ẩn?(2), nói, “Nàng có Phong Hỏa song linh căn, hơn nữa linh căn là thượng phẩm. Linh căn rất phù hợp cho tu luyện bản tôn sẽ đề cử nàng đến chỗ một người bạn tốt của ta.”
Mầm non tu luyện tốt như vậy, nếu là thủy linh căn hoặc là thổ linh
căn, hắn sẽ đưa nàng đến Thiên Linh môn, giao cho chưởng môn sư điệt bồi dưỡng. Công pháp tu luyện phong, hỏa Thiên Linh sơn không phải là không có, chỉ là so với Hỏa Vân đảo chủ còn kém nhiều, cô gái này đến hoả Vân Sơn có tiền đồ hơn.
“Thật sự?” Người phụ nữ trung niên kích động hỏi, nữ nhi cũng cười rất vui vẻ.
“Ngày mai ta sẽ rời đi. Ngươi phải quyết định nhanh đưa, ta viết thư
đề cử để đồ đệ mang theo đứa trẻ này đi Hỏa Vân đảo một chuyến. Có điều
tu luyện không năm tháng, vừa bế quan đã là mấy chục năm, có lẽ đời này
ngươi không gặp lại con mình.” Hạ Lăng Vân nói.
“Nương…” Bé gái ngửa mặt kéo kéo góc áo mẫu thân, nhìn phía mẫu thân trong mắt tràn ngập khát vọng. Nàng muốn trở thành tiên nhân pháp lực
vô biên trong truyền thuyết nhưng luyến tiếc mẫu thân.
Lệ Quân Hoa!
Tuyết Hoa lập tức trừng lớn mắt nhìn bé gái vẫn chưa cao tới bàn. Nàng chính là người âm thanh trong mộng nhắc tới Lệ Quân Hoa sao? Nàng có
bàn tay vàng? Bàn tay vàng của nàng cũng ẩn giấu ở trong ý thức sao?
(1)Thỏ tử hồ bi: thỏ là thức ăn tự nhiên của cáo, thỏ chết cáo than
khóc, câu này có hàm ý mỉa mai nước mắt của cáo, tương đương câu nước
mắt cá sấu
(2)Nan ngôn chi ẩn: Lời khó nói