Hồ Nữ

Chương 72: Hồ Ly trời sinh quyến rũ


Đọc truyện Hồ Nữ – Chương 72: Hồ Ly trời sinh quyến rũ

Sau khi ăn một bữa ăn thanh đạm, Tuyết Hoa nói, “Ta muốn đi tìm Lệ Nhi.”
Nàng phải tranh thủ thời gian gặp Lệ Nhi, thuận tiện hỏi thăm tình hình
của Lệ Nhi với Lâm Vân Phàm. Lệ Nhi là muội muội thân sinh của nàng,
nàng không thể để Lệ Nhi biến thành nữ phụ đau buồn vì tình.

“Lệ Nhi và nhị sư huynh tỷ ở bên kia, tỷ đi với muội.” Lệ Quân Hoa nghĩa bất dung từ nói, cảm thấy vui vẻ vì có thể ở cạnh Tuyết Hoa nhiều hơn.

Hạ Lăng Vân tin tưởng Đạo Nguyên cũng tin tưởng Lệ Quân Hoa, nhưng với
người khác thì không tín nhiệm, hơn nữa trong nội bộ đảo Hỏa Cung còn có việc, hai ngày nay Đạo Nguyên cũng khá bận rộn, liền nói: “Cùng đi
thôi.” Hắn không biết tại sao Lệ Nhi lại đi theo Lâm Vân Phàm, nhưng mà
Hạo Linh Tiên Tôn đã nhờ hắn chiếu cố Lệ Nhi, vậy hắn nên đi xem, thuận
tiện dùng thân phận trưởng bối dặn dò Lâm Vân Phàm, đối với Lệ Nhi hoạt
bát tinh nghịch nên quan tâm bao dung và tha thứ nhiều hơn.

Lệ Quân Hoa dẫn Tuyết Hoa và Hạ Lăng Vân tới chủ cung của Hỏa Vân Cung.
Thanh Đồng luôn bị lờ đi tức tối ném bông hoa hồng đã bị tàn phá trong
tay, lạnh lùng không nói một lời theo sát bên.

Đệ tử nô bộ Trương Thành đưa mắt nhìn gốc hoa hồng và cánh hoa rơi đầy
đất thì thầm thở dài: Đại nhân Thanh Đồng ngứa tay, thích chà đạp mấy
bông hoa, gốc hoa hồng này vừa mới chớm nở đã bị người hái hơn phân nửa, chỉ còn lại mười đóa hoa nhỏ.

Hạ Lăng Vân, Tuyết Hoa, Lệ Quân Hoa và Thanh Đồng rời khỏi Thanh Lâm
quán đi dọc theo con đường nhỏ, tiến vào khu vực nội cung đảo Hỏa Vân,
lúc này toàn bộ mọi người bị vây quanh.

“Xin chào Hạ Tiên Quân.” “Bái kiến Tiên Quân.” “Tiên Quân, tiểu hồ ly linh sủng của ngài đâu? Cô nương có tai thú này…”

“Lệ sư phó, mạnh khỏe.” “Lệ sư thúc tổ, thiếu nữ có mái tóc trắng bên cạnh người…”

“Thanh Đồng đại nhân…”

Các nô bộc đệ tử hoặc tu sĩ tu luyện bên ngoài nhìn thấy đoàn người Hạ Lăng Vân, nhao nhao đi tới hành lễ.

Từ khi Thái Hư Huyễn Cảnh xuất hiện phụ cận đảo Hỏa Vân, mọi người trên
đảo ngày đêm chú ý, sau đó thầy trò ba người cung chủ và Lăng Vân Tiên
Quân lần lượt trước sau đi ra, bọn họ hoàn toàn khiếp sợ, bởi vì truyền
thuyết nói rằng những tu sĩ có thể thông qua khảo nghiệm của huyễn cảnh
tương lai sẽ trở thành Cửu phẩm Tiên Tôn.


Nghe nói linh sủng thông qua thí luyện của Thái Hư Huyễn Cảnh tu vi linh lực sẽ tăng mạnh, bọn họ nhìn thiếu nữ trẻ tuổi với mái tóc trắng và
tai thú trước mắt đoán chừng thiếu nữ này chính là tiểu hồ ly linh sủng
của Tiên Quân biến thành.

Thiếu nữ nửa người nửa hồ có làn da trắng nõn, gương mặt trái xoan tinh
xảo ngây thơ, hai hàng lông mày lá liễu càng làm nổi bật đôi mắt hồ ly
quyến rũ, đôi môi căng mọng màu hồng phấn, giống như đóa anh đào sáng
sớm được đón nhận đủ sương sớm, lại khiến người ta trông thấy sinh ra
dục niệm.

Nàng mặc váy ngắn màu trắng vạt ngắn, áo yếm ôm trọn lấy bầu ngực thiếu
nữ thanh xuân, đai lưng cũng màu trắng quấn quanh vòng eo thon nhỏ, tăng thêm đường cong của vòng mông hoàn mĩ.

Hồ ly tinh, nguyên hình đáng yêu, sau khi biến hóa lại diễm lệ tươi đẹp quyến rũ tới tận xương!

Tuy rằng đại nhân Thanh Đồng anh tuấn tà mị đứng bên cạnh Lệ Quân Hoa,
nhưng mọi người đều biết hắn là hồ ly đực, hơn nữa tính tình rất xấu,
nên chỉ chăm chú nhìn vào Tuyết Hoa. Thiếu nữ hồ ly này cho dù chưa biến hóa hoàn toàn nhưng cũng là tiểu mĩ nhân tuyệt thế!

“Tiên Quân.” Tuyết Hoa ôm chặt tay Hạ Lăng Vân, xấu hổ cười nói: “Rất
nhiều người nhìn ta.” Điều này chứng tỏ hình dáng của nàng vẫn phù hợp
với thẩm mĩ quan của mọi người đấy.

Đôi mắt sáng khẽ lưu chuyển, giống như ánh trăng ban đêm chiếu xuống
dòng sông, nụ cười rạng rỡ, khiến bầu trời đêm và đám mây cũng phải dừng lại, giọng nói uyển chuyển giống như sợi lông hồ ly mềm mại tiến vào
tận sâu trong tâm khẽ trêu chọc.

Mọi người hoàn toàn mất hồn, trng lòng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ điên
cuồng muốn thay thế cánh tay của Tiên Quân đang được nàng ôm.

“Không phải mọi người có chuyện phải làm sao?” Hạ Lăng Vân luôn chắp tay bước đi, vẻ mặt bình thản nhưng vẫn chú ý tới hai tiểu cô nương đằng
sau, thấy người tới càng lúc càng nhiều, lập tức không vui, ánh mắt dịu
dàng thoáng chốc sắc bén. Tuy nói hồ ly mị cốt trời sinh, một cái nhăn
mày một nụ cười có thể mê hoặc ý chí thân thể của mọi người, nhưng Tuyết Hoa chỉ là một đứa nhỏ ngây thơ, nhìn chằm chằm vào nàng như thế chính
là không tôn trọng nàng.

“Mọi người mau đi làm chuyện của mình!” Lệ Quân Hoa đột nhiên nâng cao
giọng lạnh lùng nói, ra mệnh lệnh… yêu cầu những vãn bối bất tri bất
giác bị mê hoặc này nhanh tản ra, đừng cản đường.

Toàn bộ mọi người chấn động, sau đó phát giác Tiên Quân không vui, lập

tức lùi về phía sau, ôm quyền khom người nói, “Tiên Quân/Lệ sư thúc
tổ/Lệ sư phó, vãn bối có việc, xin mọi người tự nhiên.” Bọn họ toàn là
tu sĩ hơn một trăm tuổi, tự dưng lại tụ tập một chỗ tâm thần bị mê hoặc, hổ thẹn, hổ thẹn!

Lệ Quân Hoa cảm thấy biểu hiện của đám đệ tử cấp thấp quá mất mặt, vội
vàng giải thích: “Tiên Quân, Tuyết Hoa muội muội rất xinh đẹp, hơn nữa
bọn họ còn chưa từng nhìn thấy một linh thú biến hóa không hoàn toàn,
trong lòng có chút hiếu kì, nhất thời thất thố. Tiên Quân lòng dạ rộng
lượng, xin tha thứ cho bọn họ.”

Đồng thời quay sang nhìn Tuyết Hoa, “Tuyết Hoa muội muội, bọn họ là cảm
thấy muội rất xinh đẹp nên mới nhìn. Muội đừng sợ, nếu có việc muốn ra
ngoài phải đi với Tiên Quân, đừng tự tiện đi một mình.” Thiên hồ Thanh
Đồng dáng vẻ hại nước hại dân, nhưng nhìn thực lực của hắn, hơn nữa là
hồ ly đực, không ai nghĩ tới thân cận hắn, chứ đừng nói là bị cướp sắc.

“Ừ.” Tuyết Hoa ôm chặt cánh tay Hạ Lăng Vân, ngây thơ nói: “Tiên Quân đi đâu ta đi chỗ đó.” Nàng nhất định theo hắn rồi, không phải là vì hoàn
thành nhiệm vụ của nhân viên quản lí thứ n, mà là nàng rất yêu rất rất
yêu hắn.

Hạ Lăng Vân nghe xong, ánh mắt lập tức dịu dàng như nước, khóe miệng khẽ cong, “Tuyết Hoa, ngươi không còn là đứa nhỏ nữa rồi, đừng ôm ta chặt
như vậy. Chuyện này không ra thể thống gì.” Nói xong, hắn lấy tay phải
vỗ nhẹ nàng hai cái, ra hiệu Tuyết Hoa buông tay.

Tuyết Hoa lập tức nói: “Không được, ôm tay người ta mới an tâm.”

Nàng nâng mặt lên chớp chớp mắt, ra vẻ đáng thương nói: “Ta sợ một lần
nữa bị tách ra.” Gương mặt xinh đẹp, ánh mắt long lanh ngập nước- muốn
khóc.

Haizz.

Hạ Lăng Vân thở dài một tiếng thật khẽ, không nói gì nữa, chỉ đi về phía trước. Hắn luôn nghĩ là chỉ là một đứa nhỏ, cho nên không bị nàng mê
hoặc, nhưng mà nàng lại tin tưởng hắn như thế, trong lòng hắn thấy rất
vui. Đứa nhỏ này, tuy không phải linh sủng của hắn nhưng cũng không uổng công hắn chăm sóc nàng hai mươi lăm năm

Thấy hắn im lặng đồng ý, Tuyết Hoa vui mừng khẽ nhướng mày vui vẻ bước theo hắn, cả người như treo trên cánh tay hắn.

Lệ Quân Hoa bị lơ đi đứng bên cạnh mỉm cười. Đây chính là dáng vẻ của

một phụ thân từ ái yêu chiều nữ nhi đó nha, Tuyết Hoa, con đường truy
phu của muội còn rất dài.

Người khác nhìn, cảm thấy bình thường, bởi vì nàng là linh sủng của Tiên Quân. Linh sủng không muốn rời xa chủ nhân. Nhưng lại không nghĩ tới,
thiên hồ Thanh Đồng cường đại hơn Lệ Quân Hoa, cũng không phải Lệ Quân
Hoa đi đâu cũng theo đó?

Tần Đạo Nguyên là chi chủ một cung, ở trong nội cung của đảo Hỏa Vân,
hắn không có bạn lữ đệ tử thân truyền cũng có phòng trong nội cung. Lệ
Quân Hoa là nữ cho nên khi trưởng thành được chuyển ra khỏi chủ cung,
được phân vào một phòng trong Hỏa Phượng Lâu.

Chỉ vào tòa lầu nhỏ hai tầng tinh xảo, Lệ Quân Hoa nhiệt tình mời:
“Tuyết Hoa, muội và Lệ Nhi qua bên ta làm khách được không?” Nàng hi
vọng lúc Tuyết Hoa ở đảo Hỏa Vân sẽ làm bạn với mình, nhưng nghĩ tới
trình độ bám dính Hạ Lăng Vân của Tuyết Hoa, lại cảm thấy ý tưởng này
không thực tế.

Không đợi Tuyết Hoa trả lời, Hạ Lăng Vân đã nói: “Tuyết Hoa, mấy ngày
nay có thời gian hãy tới nói chuyện với vị tỷ tỷ này. Quân hoa hiền
chất, Tuyết Hoa còn nhiều điều chưa rõ, ngươi phải chỉ dạy cho nàng.” Lệ Quân Hoa là nữ tử thiện lương nhiệt tình, Tuyết Hoa có thể học được
nhiều điều từ nàng. Nhưng mà, suy nghĩ tới gã Thanh Đồng không biết xấu
hổ kia, hắn nghĩ mình nên uống trà ở Thanh Phong Các cách đó không xa,
chờ Tuyết Hoa chơi chán thì trở lại bên cạnh hắn.

“Vâng.” Tuyết Hoa cười cười nói, trước mắt Tiên Quân và Lệ Quân Hoa
không có một chút manh mối phát triển tình cảm, hơn nữa mấy ngày nữa
Tiên Quân sẽ trở lại Thiên Linh Môn, nàng kết giao với Lệ Quân Hoa cũng
không sao. Lệ Nhi còn đơn giản hơn nàng, vì nàng sẽ ở lại Thiên Linh Môn rất lâu, nên hi vọng Lệ Quân Hoa có vận khí cường đại sẽ chiếu cố Lệ
Nhi.

Nhắc tào tháo tào tháo tới, Tuyết Hoa và Lệ Quân Hoa vừa mới nói tới Lệ
Nhi, thì thấy một thiếu nữ có gương mặt giống với Tuyết Hoa mặc xiêm y
trắng vẫy tay về phía hai người gọi to: “Tuyết Hoa, Tuyết Hoa.”

Nàng vén váy dài lên chạy qua bên này, một tu sĩ trẻ tuổi mặc y phục màu lam đang đi cùng phải bước nhanh để đuổi kịp nàng.

“Tuyết Hoa muội muội, oa, xiêm y của chúng ta giống nhau.” Lệ Nhi vui vẻ nói, “Nhìn càng giống tỷ muội.” Nói xong còn cao hứng duỗi tay đưa về
phía Tuyết Hoa.

“Lệ Nhi y phục của chúng ta là do Lệ Quân Hoa tìm người làm cho, đương
nhiên là giống.” Tuyết Hoa buông cánh tay Hạ Lăng Vân ra, nắm lấy tay Lệ Nhi, gương mặt vui vẻ.

“Vãn bối Lâm Vân Phàm bái kiến Tiên Quân,” Tu sĩ áo lam trẻ tuổi đi tới gần, ôm quyền thi lễ với Hạ Lăng Vân.

“Vân Phàm, ngươi đúng là liều lĩnh, lỗ mãng, không nghe mệnh lệnh sư phụ tùy ý xông vào Thái Hư Huyễn Cảnh.”

Hạ Lăng Vân gật đầu nói, “Tiến vào nhưng cũng may mắn đi ra, đây chính

là phúc phận và cơ duyên, ngươi cần phải nắm chắc.” Sau khi tiến vào
huyễn cảnh sẽ biết một số bí mật bên trong, nhưng trước khi ra ngoài chi chủ huyễn cảnh đã yêu cầu tu sĩ đi ra không được phép nói rõ chi tiết
tình huống bên trong.

“Tiên Quân giáo huấn dúng, vãn bối biết sai.” Lâm Vân Phàm ôm quyền nói, gương mặt chữ điền lộ chút cảm khái. Trải qua rèn luyện sinh tử, thông
qua thí luyện hắn cũng chiếm được lợi ích không nhỏ. Nếu không phải
trong lòng còn vướng bận, hắn không nghĩ rời khỏi huyễn cảnh.

“Vân Phàm, Lệ Nhi theo ngươi đi ra, ngươi phải bảo vệ nàng thật tốt.
Nàng sinh ra trong huyễn cảnh, không biết đạo lí đối nhân xử thế, ngươi
phải dạy nàng. Tính cách nàng hoạt bát hiếu động, ngươi nên đối xử với
nàng như muội muội hoặc nữ nhi toàn tâm chăm sóc.”

Hạ Lăng Vân thấp giọng dặn dò, Lệ Nhi cũng là nữ nhi của người và hồ,
cho nên nàng không thể kí khế ước linh sủng với Lâm Vân Phàm.

“Chuyện này vãn bối biết rõ.” Đảo mắt nhìn nữ tử đang vui vẻ cười nói, Lâm Vân Phàm gật đầu nói.

Đối với tiểu hồ ly kiêu ngạo hồn nhiên luôn quấn lấy mình, sau đó bám
tới mức rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn không biết phải đối xử với nàng thế nào, bởi vì thực lực của nàng lớn hơn hắn rất nhiều, còn có lễ vật
phụ thân nàng tặng, nàng căn bản không cần hắn bảo hộ.

Hạ Lăng Vân ở khoảng cách gần đánh giá Lệ Nhi, phát hiện ra phương thức
sinh của tỷ muội hai nàng không giống nhau, nhưng hình dáng hồ ly lại
tương tự, sau khi biến hóa thì gương mặt giống nhau tới tám phần, giống
như song bào thai. Trí tuệ thượng cổ bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh quả
thần kì, chỉ cần một sợi lông hồ ly và một bát máu người lại có thể tạo
ra một hồ ly sống sờ sờ.

Lệ Quân Hoa nhìn hai thiếu nữ hồ ly có gương mặt tương tự, kinh ngạc
nói: “Hai người là tỷ muội? Hai người có vòng tay giống nhau như đúc?”

Lúc ở trong ảo cảnh, thất vĩ thiên hồ Lệ Nhi dùng dáng vẻ lúc biến hóa
xuất hiện trước mặt nàng, sau đó nàng nhìn thấy dung mạo của Tuyết Hoa
lúc biến hóa cảm thấy hai người khá giống nhau, nhưng chỉ nghĩ rằng cả
hai là hồ ly, gương mặt giống nhau là bình thường. Nhưng lúc này thấy Lệ Nhi thân thiết với Tuyết Hoa, nàng nghi ngờ hai người có quan hệ huyết
thống, chỉ có điều Lệ Nhi đã thức tỉnh huyết thống thiên hồ, có bảy cái
đuôi.

“Tuyết Hoa là muội muội kết nghĩa của ta.” Lệ Nhi khẽ hất cằm, “Chúng ta đều là hồ ly có huyết thống thiên hồ ưu tú, có thể kết làm tỷ muội.”

Vừa nói chuyện, nàng khẽ liếc về phía nụ cười mỉa mai của Thanh Đồng,
đang ôm cánh tay đứng bên cạnh. Biết rõ thân phận của Tuyết Hoa và nàng
chỉ có Lâm Vân Phàm, Hạ Lăng Vân và Thanh Đồng. Lúc rời khỏi phụ thân
nàng đã phân phó Lâm Vân Phàm không được nói thân phận của nàng cho bất
cứ kẻ nào. Nàng tin tưởng Hạ Lăng Vân và Thanh Đồng cũng nhận được mệnh
lệnh như thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.